Sau khi mọi người đã nghỉ ngơi, lại bắt đầu lên đường lần nữa, núi Cửu Âm thật sự rất khó leo, toàn là bậc tam cấp, cũng may xung quanh có cây che, không tính là quá nóng.
Tô Chi vẫn ổn, bởi vì luyện tập lâu dài, cho nên thể lực rất mạnh, cô leo lâu như vậy cũng không cảm thấy quá mệt.
Tô Quân Bạch không được rồi, anh vốn đã ít tập luyện, đối với anh mà nói leo núi đúng là cực hình.
Nếu không phải làm nhiệm vụ, anh có thể xuống núi ngay tức khắc.
Giữa trưa, bọn họ đã leo được hai phần ba quãng đường, đã đói bụng không chịu nổi từ lâu rồi, nhưng cần phải tìm manh mối mới có thể lấy cơm trưa được.
Tô Quân Bạch hỏi người quay phim: "Bảo chúng tôi tìm manh mối để nhận cơm trưa, cũng phải cho chúng tôi một ít gợi ý chứ, nếu không thì làm sao chúng tôi tìm?”
Núi Cửu Âm lớn như vậy, bọn họ không thể cứ đi dạo vớ vẩn.
Người quay phim: "…”
“Hoặc là các anh có thể leo lên đỉnh núi rồi nói tiếp.”
Lời nói vừa dứt, đã nhận được cái nhìn chết chóc của mọi người.
Người quay phim, anh ta cái gì cũng không biết, đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh ta!
Nếu anh ta đã nói như vậy, manh mối chắc chắn ở trên đỉnh núi, đạo diễn đây là muốn bẫy chết bọn họ.
“Em ở đây làm gì vậy?”
Những người khác đang lo lắng về vấn đề cơm trưa, Lục Úc nhìn thấy Tô Chi đứng ở bên đường đi tới.
“Anh đến rồi.” Tô Chi đưa quả bóng nhỏ trong tay: "Anh nhìn cái này có giống quả bóng nhỏ mà tổ chương trình đưa cho chúng ta không?”
Trước đó tổ chương trình bảo bọn họ làm trò chơi rút thăm, đồ dùng cũng là loại bóng nhỏ này.
“Giống, có thể mở ra không?” Lục Úc gật đầu: "Xem thử bên trong có thứ gì không?”
Tô Chi vặn nhẹ một cái, thực sự đã mở quả bóng ra, bên trong đặt một từ giấy, phía trên viết bữa ăn thịnh soạn.
“Đây là… cơm trưa?”
Thật là quá tuỳ ý.
Lục Úc: "Có lẽ vậy.”
Ngoại trừ tổ chương trình, không ai nhàm chán đi treo quả bóng như vậy.
Tô Chi cất quả bóng đi: "Hoá ra đây chính là manh mối về cơm trưa của chúng ta, Lục Úc, muốn hợp tác không?”
Khách mời khác vẫn chưa phát hiện bí mật của quả bóng này, nếu cái này đã là phiếu ăn của cơm trưa, cho dù bọn họ leo lên đỉnh núi cũng vô dụng.
Lục Úc: "?”
Anh hỏi: "Hợp tác tìm bóng sao?”
Tô Chi cười đáp: "Thông minh, cùng nhau chứ? Số tiền kiếm được thì chia đều.”
Nếu Lục Úc cũng đã biết bí mật của quả bóng, vậy dứt khoát kéo anh nhập hội, cùng tìm bóng thì nhanh hơn, nói không chừng còn có thể kiếm được một khoản.
Nguồn vốn ban đầu của mỗi nhóm đều còn dư, để đấy thì cũng để đấy, còn không bằng tiêu nó.
Lục Úc: "… Ừm.”
Như vậy cũng được? Tô Chi đúng là cao thủ trong việc kiếm tiền.
Người quay phim đi theo bên này của Lục Úc, cư dân mạng cũng biết cảnh hai bọn họ hợp tác.
“Ha ha ha, vãi, Tô Chi đúng là giỏi quá, lúc nào cũng nghĩ đến việc kiếm tiền.”
“Quan trọng là cô ấy vẫn có thể kéo người khác nhập hội, Lục Úc, anh tỉnh đi, lỡ như cô ấy lừa anh thì làm sao?”
“Năng lực quan sát của Tô Chi cũng quá tốt đi, tôi hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của quả bóng.”
“Tôi cũng không, cho dù nhìn thấy, cũng sẽ không nghĩ rằng là đồ vật mà tổ chương trình đặt ở đây.”
“Tô Chi cũng quá ích kỷ đi, phát hiện manh mối cơm trưa cũng không nói với người khác.”
“Bạn mới ích kỷ đấy, nói với người khác làm gì, tôi kiếm tiền của bọn họ không tốt sao?”
“Đúng đấy, kiếm tiền không tốt sao?”
…
Sau khi Tô Quân Bạch biết tình huống cụ thể về cơm trưa, nhìn thấy em gái lại ở cùng với Lục Úc, ngay lập tức đi về phía bên kia.
“Chi Chi, trong núi nhiều cây, đừng chạy lung tung, đặc biệt là cách xa những người nào đó một chút.”
Lục Úc - những người nào đó: "…”
Lại cản trở cậu chuyện gì?
Tô Quân Bạch tiếp tục nói: "Bữa trưa của chúng ta có lẽ phải leo lên đỉnh núi mới có thể ăn, Chi Chi, em đói không?”
Tô Chi lắc đầu: "Bây giờ vẫn ổn, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trước.”
Lên đến đỉnh chỉ còn lại một phần ba chặng đường, kiên trì một lúc nữa thì có thể hoàn thành.
Bởi vì đã phát hiện bí mật về quả bóng, chặng đường sau, cô vừa đi vừa quan sát tình hình xung quanh, cứ quan sát như vậy, cô đã vơ vét rất nhiều quả bóng nhỏ, tất cả đều bỏ vào trong túi.
Bước chân của bọn họ không giống nhau, có nhanh, có chậm, về cơ bản đến phía sau đã phân tán rồi.
Nhóm đầu tiên đến là hai nhóm Tô Chi và Lục Úc, nếu không phải Tô Quân Bạch và Lục Vũ Điểm đi chậm, bọn họ sớm đã đến đỉnh rồi.
Đỉnh núi của núi Cửu Âm rất lớn, đứng ở trên có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố.
“Đằng kia là bảng thông báo, Chi Chi, chúng ta đến viết chữ đi.”
Tô Quân Bạch lấy hai cây bút ra, đưa một cây cho Tô Chi, sau đó viết ra câu “Đã ở đây.””
Sau khi Tô Chi viết chữ ra, anh chụp ảnh lại rồi đăng Weibo.
“Ha ha, Chi Chi, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
“Tìm bọn họ hỏi manh mối ăn cơm.”
“Không cần hỏi nữa.” Tô Chi mở túi ra, lấy hai quả bóng nhỏ của bữa ăn thịnh soạn ra: "Cái này chính là cơm trưa của chúng ta.”
Tô Quân Bạch: "?”
“Em lấy đâu ra vậy?”
Anh đi theo em gái toàn bộ hành trình, lại không phát hiện việc làm của cô.
“Lấy lúc anh chụp ảnh ở xung quanh.” Tô Chi hỏi người quay phim: "Đổi bữa trưa ở đâu?”
Người quay phim: "…”
Cô giỏi thật, vơ vét nhiều như vậy.
Không chỉ có cô, Lục Úc cũng tìm được rất nhiều, nhưng có một số quả bóng bên trong trống không, có một số có phiếu ăn.
Bọn họ lấy phiếu bữa ăn sang trọng để đổi lấy bữa trưa.
Bữa ăn sang trọng lần này cũng thực sự không tồi, thịt gà vịt cá đủ cả, mùi vị còn khá ngon.
Đợi đến khi những khách mời khác lần lượt leo lên đỉnh, nhìn thấy bọn họ đang ăn một cách mỹ mãn, bụng càng đói hơn.
“Cơm trưa các cậu lấy ở đâu vậy?”
Miêu Hoạ Hoạ và Miêu Văn Quân leo lên đỉnh trước, ngay cả check-in cũng quên mất, chỉ muốn ăn cơm trưa, thực sự quá đói rồi.
“Bọn em dùng manh mối để đổi.” Tô Chi đã ăn gần xong rồi: "Các chị muốn biết sao?”
Miêu Hoạ Hoạ gật đầu: "Manh mối gì?”
“Cái này.” Tô Chi lấy một quả bóng nhỏ ra: "Bữa trưa cần dùng phiếu ăn để đổi lấy, nếu các chị cần, em có thể giảm giá cho các chị.”
“…” Miêu Hoạ Hoạ hiểu: "Dùng tiền mua phiếu ăn của các em?”
Nhưng bọn họ tìm phiếu ăn từ đâu?
Tiếp sau nghe Tô Quân Bạch giải thích, cuối cùng cô ta đã biết mình bỏ lỡ điều gì.
“Bây giờ chị đi xuống vẫn có thể tìm được chứ?”
“Chị có thể thử xem.”
“Bỏ đi, thế thì chân của chị chắc phải bỏ.” Miêu Hoạ Hoạ hỏi: "Bao nhiêu tiền?”
“Bữa ăn sang trọng 20 tệ, bữa ăn bình thường 10 tệ, à, đúng rồi, bữa ăn sang trọng chỉ có một phần, thực đơn cũng không tồi.” Tô Chi đưa cho cô ta xem bức ảnh mà cô chụp lại.
Miêu Hoạ Hoạ bị mô tả thì càng đói hơn, cuối cùng hạ quyết tâm mua bữa ăn sang trọng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ check-in, bắt đầu ăn cùng với Miêu Văn Quân.
Hai nhóm Điền An An và An Lan Giai cùng nhau đi lên, mỗi người đều mệt đến thở hổn hển.
Nhóm Tô Chi đã ăn tương đối rồi.
Tô Quân Bạch vẫn đang gặm chiếc đùi gà lớn, em gái chưa ăn bèn đưa cho anh luôn.
Điền An An nghỉ rất lâu giọng nói mới bình thường: "Các anh đi lên sớm quá nhỉ, làm sao tìm manh mối của bữa trưa?”
“Lúc này cô hỏi đúng người rồi.” Tô Quân Bạch dừng lại động tác ăn cơm: "Tất nhiên bữa trưa là dùng phiếu ăn để đổi lấy. Còn về phiếu ăn sao? Nhưng chúng tôi không dễ gì mới lấy được, các cô cần thì có thể dùng tiền mua.”
Anh thành thạo nhất là phá khách mời.
Quan trọng là hiện giờ tổ chương trình không giao nhiệm vụ kiếm tiền, tiền của mọi người đều rất quý giá, kiếm tiền như vậy càng ngon hơn.
Điền An An: "…”
Lại là tiền, Tô Quân Bạch rớt tiền trong mắt sao?
Cô ta và Thi Bách Thuỷ không hoàn thành nhiệm vụ ở trạm đầu tiên, còn tiêu rất nhiều tiền, cộng thêm tiền tiêu ngày thường, ví tiền của bọn họ đã không còn nhiều.
“Các anh có thể nói với bọn em làm sao để nhận được manh mối không?”
Tự mình đi tìm manh mối tốt hơn tiêu tiền.
Tô Quân Bạch lấy quả bóng nhỏ đưa cho cô ta xem: "Quả bóng nhỏ ở trên núi đấy, chính là manh mối mà chúng ta phải tìm.”
Mặc dù không phải là anh tìm, nhưng em gái và anh là người một nhà, lúc anh nói vô cùng tự hào.
Điền An An: "…”
Cô ta từng nhìn thấy quả bóng nhỏ này, nhưng không coi trọng.
Nếu bọn họ đã biết quả bóng nhỏ có thể đổi bữa trưa, sao không nói với bọn họ?
“Là cái này sao?” An Nguyệt Nguyệt mở lòng bàn tay ra, bên trong đặt một quả bóng nhỏ màu đỏ.
Đây là lúc cô leo núi nhặt được, trông rất đẹp, vẫn luôn cầm ở trên tay.
Tô Quân Bạch gật đầu: "Đúng, cô có thể mở ra xem thử bên trong viết cái gì?”
Quả bóng cũng không phải là toàn bộ phần thưởng, còn có rất nhiều quả bóng rỗng, bọn họ vừa mới kiểm tra tiếp, có hơn 10 quả bóng có giấy.
“Bữa ăn tráng miệng.” An Nguyệt Nguyệt mở tờ giấy ra, đọc ra.
Tô Quân Bạch a một tiếng: "Bữa ăn tráng miệng, vận khí này của cô không tồi đấy.”
An Nguyệt Nguyệt được khen ngợi liền cười xấu hổ.
Đã biết làm sao để nhận được bữa trưa rồi, bọn họ mới phát hiện đã bị tổ chương trình lừa rồi, nói cái gì mà leo lên đỉnh núi tìm manh mối, tất cả là lừa người khác.
An Lan Giai lên tiếng: "Tôi và Nguyệt Nguyệt muốn có hai bữa ăn bình thường.”
Ông ta lấy tiền đưa cho bọn họ, một bộ dáng đành chấp nhận.
Không chịu thì thế nào, bây giờ không thể đi xuống tìm quả bóng nhỏ rồi lại lên đổi bữa trưa, thế mới là bệnh điên.
Điền An An không muốn tiêu tiền mua đồ của Tô Chi, ghi hình lâu như vậy, bị bọn họ lừa mấy lần rồi.
Còn có một nguyên nhân khác, chính là bọn họ không còn nhiều tiền.
Nhưng Thi Bách Thuỷ sẽ không để cô ta đói: "Chúng tôi cũng muốn hai phần.”
“Ngại quá, chỉ có một phần.” Tô Quân Bạch lấy phiếu ăn ra: "Có cần không?”
Nhất định phải cần, lúc này đã là buổi chiều rồi, không ăn cái gì thì làm sao được, lát nữa bọn họ còn phải xuống núi, cũng rất tiêu hao thể lực.
Thi Bách Thuỷ mua bữa ăn bình thường rồi đưa cho Điền An An, nhưng cô ta từ chối: "Chú, chú ăn đi, cháu không đói lắm.”
“Mỗi người một nửa.”
Trên tay Điền An An bị nhét nửa hộp cơm, mùi vị không ngon lắm, cô ta ăn một ít thì không muốn ăn nữa.
Nhưng trực tiếp vứt đi thì không tốt, nhìn thấy trong cơm của Thi Bách Thuỷ không có đồ ăn gì, cô ta lấy hơn nửa đồ ăn đưa cho anh ta.
Sau đó nhìn thấy đĩa cơm của Tô Quân Bạch, cô ta cầm sữa đi qua, nhẹ giọng hỏi: "Tô Quân Bạch, em có thể dùng sữa đổi lấy đồ ăn của anh không?”
Đĩa cơm của anh không chỉ có đùi gà, còn có rất nhiều trái cây tươi.
Tô Quân Bạch nhìn chằm chằm cái đùi gà trong tay, nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, quay lưng lại: "Đợi đã, đợi tôi ăn xong rồi nói chuyện.”
Đây là đùi gà lớn mà anh thích nhất, ai cũng đừng nghĩ đến, tất nhiên, em gái không tính.
Điền An An: "…”
Tô Quân Bạch!
Nhìn nữ chính đen mặt, Tô Chi suýt nữa không nhịn được cười, anh hai thật tuyệt vời, từ chối lần này, đoán chừng sắp cắt đứt vận đào hoa của mình rồi.
Bình luận.
“Ha ha ha, Tiểu Bạch, anh có phải thẳng thắn quá không, như thế sẽ không có bạn gái đâu.”
“Cần gì bạn bè, ông xã có tôi là đủ rồi.”
“Thẳng thắn chút không phải rất tốt sao, tránh bị người có lòng đem ra lăng xê.”
“Đúng vậy, sao Điền An An có việc hay rảnh rỗi đều tìm hoa trắng nhỏ thế, cô ta hơi phiền phức.”
…
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ check-in khu phong cảnh núi Cửu Âm, phát sóng trực tiếp của chương trình giải trí Cực Hạn lại leo lên hot search.
Tiêu đề rất lớn là #Tô Quân Bạch trai thẳng#
Có cư dân mạng mắng anh, cũng có cư dân mạng thích anh, nổi lên cuộc cãi lộn qua lại ở trên mạng.
Sau đó, đối với chủ đề trai thẳng trở nên nổi tiếng, mọi người mở bài đăng thảo luận lên, xây nhà lầu rất cao.
Bởi vì mức độ nổi tiếng quá lớn, chủ đề này một lần lao lên đuôi bảng hot search.
Liên Phương không thể không cảm thán Tô Quân Bạch đúng là vua chủ đề, thế thôi cũng có thể tạo nên một làn sóng bình luận.
“Tiểu Bạch, sau này cậu phải chú ý lời nói và hành động hơn ở nơi công cộng, đừng rước lấy anti fan nhiều như vậy nữa.”
Anh ta thật là sợ, vua đề tài Tiểu Bạch này bị người khác chỉ trích cũng rất kịch liệt.
Tai của Tô Quân Bạch nghe đến chai sạn: "Tôi biết, còn chuyện gì nữa không, không có thì tôi cúp máy.”
“Đợi chút, qua mấy ngày nữa Lục Úc sẽ tổ chức concert, cậu với cậu ấy ra mắt cùng năm, có muốn cân nhắc thử không?”
Ngoại trừ khi Tô Quân Bạch mới ra mắt từng tổ chức một buổi hoà nhạc, hai năm sau vẫn luôn bận làm việc, không có thời gian.
“Gần đây bận lắm, đầu xuân năm sau rồi tính.” Tô Quân Bạch thực sự rất bận, sau khi chương trình giải trí Cực Hạn kết thúc, lịch trình làm việc của anh đã kín mít.
Liên Phương cũng nhắc nhở: "Được rồi, gần đây khối lượng công việc của cậu khá nhiều, buổi tối chú ý nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được, biết rồi.” Tô Quân Bạch cúp điện thoại, sau khi suy nghĩ một chút liền mở Weibo của Lục Úc.
Bài viết ghim đầu Weibo là buổi hoà nhạc bắt đầu tổ chức vào ngày 1 tháng 10, vé bán trước đã bán trên vạn tấm, vẫn đang tăng lên.
Mỗi năm Lục Úc sẽ tổ chức buổi hòa nhạc, sau khi kết thúc, đều sẽ thu hút một lượng lớn fan hâm mộ.
Anh sờ sờ cằm, việc tổ chức buổi hòa nhạc có thể suy nghĩ, anh giỏi nhất là hát và nhảy, em gái vẫn chưa thấy dáng vẻ đẹp trai của anh trên sân khấu, chắc chắn sẽ sùng bái anh!
*
Tô Chi cũng đang xem Weibo buổi hoà nhạc của Lục Úc, là liên kết mà Lâm Mạt gửi cho cô, bảo cô giúp chia sẻ lấy vé.
Gần đây cô đã đăng ký một tài khoản Weibo phụ, giống như loại việc riêng này dùng tài khoản chính thì bất tiện.
“Cảm ơn Chi Chi, hi vọng có thể trúng, tớ chưa nhận được vé, hu hu hu, nhân khí con trai Úc của tớ quá mạnh rồi!
Tô Chi: "…”
Nhân khí của Lục Úc thật sự quá mạnh, cô đã mở mang kiến thức, mỗi nơi anh và anh hai đến đều có thể gây náo động.
Lâm Mạt: "Chi Chi, chương trình giải trí kỳ này cậu còn phải ghi hình bao lâu, sắp thi tháng rồi, việc ôn tập của cậu thế nào?”
Tô Chi: "Còn mấy ngày nữa là kết thúc, có thể về kịp trước kỳ thi.”
Còn có mấy khu phong cảnh cần check-in làm nhiệm vụ, cô nhớ lại cốt truyện tiếp sau, hình như không có chuyện quan trọng gì xảy ra.
Bởi vì trong cốt truyện gốc, anh hai bị thương phải nhập viện, chương trình giải trí chỉ có thể tạm dừng ghi hình.
Giai đoạn sau, tổ chương trình thấy vết thương của anh hai tạm thời chưa lành, sau khi hỏi ý kiến của anh, đã mời khách mời khác thay anh ghi hình những nhiệm vụ sau.
Nói cách khác, trong cốt truyện gốc anh hai không có vai diễn ở kỳ sau chương trình giải trí.
Cô chỉ cần trông coi anh hai không được tiếp xúc với nữ chính thì có thể thuận lợi kết thúc chương trình giải trí kỳ này.
Về ôn tập, mỗi tối cô đều làm chưa từng dừng lại, có một số câu hỏi quá khó, cô sẽ nhờ Lục Úc, nhờ sự giải thích của anh, mạch suy nghĩ của cô liền rõ ràng.
Kỳ thi tháng đầu tiên ở trường mới cô phải cố gắng hơn mới được, cô nhìn thời gian, ừm, mới rạng sáng, vẫn còn sớm tiếp tục luyện đề thôi.
Quả nhiên chương trình giải trí mấy ngày sau giống như những gì mà Tô Chi đoán, không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Ngoại trừ việc thích gây chuyện của nữ chính Điền An An và những phiền phức mà tự cô ta mang đến ra, không có ảnh hưởng đến anh hai.
Chương trình giải trí Cực Hạn kỳ hai chính thức kết thúc.
Đạo diễn không nỡ kết thúc, sớm biết thì ghi hình ba tập chương trình giải trí về người thân, lượng truy cập phổ biến như vậy thật không nỡ đánh mất.
“Chương trình giải trí Cực Hạn kỳ hai chính thức kết thúc rồi, dưới đây công bố hạng nhất và phần thưởng.”
“Nhóm được ưu tiên hoàn thành nhiệm vụ, biểu hiện tốt là Tô Quân Bạch và Tô Chi, chúc mừng các bạn thành công lấy được 10 phiếu, trở thành hạng nhất.”
“Phần thưởng của hạng nhất là tổ chương trình sẽ lấy danh nghĩa của các bạn quyên góp cho vùng nông thôn, cũng nhận được giấy khen mà tổ chương trình cấp.”
“Chúc mừng các bạn.”
Những khác mời khác: "Wow, không tồi, còn có giấy khen.”
Tô Bạch xua tay: "Khách sáo.”
Cuối cùng là mọi người nói lời tạm biệt với cư dân mạng.
Cư dân mạng được biết phát sóng trực tiếp sắp kết thúc, buồn bã đến khóc.
“Không muốn đâu! Nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao? Tôi vẫn chưa xem đủ mà!”
“Quỳ gối cầu xin ra tập ba chương trình giải trí về người thân, tôi rất muốn tiếp tục xem Chi Chi và hoa trắng nhỏ đấy!”
“Cùng yêu cầu nhé! Đạo diễn, nhìn chúng tôi đi!”
…
Cho dù cư dân mạng không nỡ thế nào, chương trình giải trí kỳ hai vẫn kết thúc rồi.
Đạo diễn cũng rất miễn cưỡng, ông ta muốn hỏi ý kiến của những khách mời khác có nên tiếp tục ghi hình không, liền nhìn thấy Tô Chi đi đến.
“Tô Chi, cô không nỡ rời đi có phải không?”
“Không phải.” Tô Chi ước gì rời khỏi sớm hơn: "Tôi muốn hỏi ông thời gian tổ chương trình quyên góp, và vùng núi cụ thể.”
Đạo diễn: "…”
Đạo diễn vẻ mặt sầu khổ: "Cô là sợ tôi làm giả.”
“… Không có.” Tô Chi tiếp tục nói: "Tôi có thể chi ra 30 vạn tệ nữa, cùng quyên tặng vùng núi.”
Cô về nhà lâu như vậy, bố mẹ, anh cả và anh hai đã cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, sau khi hỏi ý kiến của bố mẹ, cô dùng phần lớn số tiền trên trang web tìm phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc.
Sau khi bố mẹ biết việc cô làm, rất tán thành cách làm của cô, mỗi tháng cũng sẽ gửi tiền định kỳ cho trang web, chèo chống trang web đi tiếp.
Có sự ủng hộ của bố mẹ, cuối cùng ví tiền của cô không phải là tình trạng trống không.
Đạo diễn: "… Cô quyên góp tiền?”
“Vâng, không được sao?” Tô Chi chưa bao giờ quyên góp số tiền lớn như vậy, muốn thông qua tổ chương trình cùng nhau quyên góp.
Đạo diễn: "Tất nhiên được chứ, nhưng mà, bố mẹ cô đồng ý không?”
“Bọn họ đồng ý.” Tô Chi gật đầu.
Bố mẹ từng nói, chuyện này không cần phải hỏi qua ý kiến của bọn họ, cô có thể tự quyết định.
“Được, tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân của cô để quyên góp cho vùng núi.” Đạo diễn gật đầu, lúc này bỗng nhiên có chút kính phục cô gái Tô Chi này.
Thông minh, dũng cảm, kiên trì, ngay thẳng, kỹ năng nấu ăn cao.
Nếu không lừa người khác như thế sẽ càng hoàn mỹ hơn hahaha.
“Tô Chi, cô còn muốn tham gia chương trình giải trí Cực Hạn kỳ ba không?”
Tô Chi tuyệt tình từ chối: "Không muốn.”
Đạo diễn: "…”
Hic, không cân nhắc một chút sao?
*
Chương trình giải trí kỳ hai kết thúc, không có điều gì vui vẻ hơn là Tô Chi cuối cùng cũng không cần nhìn chằm chằm anh hai và nữ chính nữa.
Sau khi về đến nhà, cô ngủ một ngày một đêm.
Ngày hôm sau nghênh đón kỳ thi, buổi sáng bố mẹ đã chuẩn bị xong bữa sáng phong phú cho cô.
“Chi Chi, mau dậy ăn cơm.”
“Hôm nay thi đừng căng thẳng, cho dù có thi tốt hay không, con đều là con gái bảo bối của bố mẹ.”
“Đúng, một kỳ thi tháng đơn giản mà thôi, không có gì ghê gớm cả.”
…
Bố mẹ và anh cả luân phiên an ủi, bọn họ biết thành tích của Tô Chi rất tốt, nhưng cô vừa chuyển đến trường mới, chỉ mới học hơn nửa tháng, sợ cô không theo kịp tiến độ.
Từ nhỏ đến lớn Chi Chi luôn đứng nhất, lỡ như thi không tốt chắc chắn sẽ rất buồn.
“Hừm, mọi người không nói như vậy với con.”
Tô Quân Bạch xuống lầu đã đón nhận sát thương chí mạng của bố mẹ và anh cả, từ nhỏ anh không ít lần bị đánh vì thành tích kém.
Tất nhiên số lần bị đánh vì gây chuyện càng nhiều hơn, nhưng sẽ không nói với em gái.
Tô Cảnh Chu: "Sao em vẫn còn ở nhà? Hôm nay không làm việc sao?”
“!!!”
Tô Quân Bạch sắp tức chết: "Em chờ em gái đi cùng, không được sao?”
“Không được.” Tô Cảnh Chu đếm số người: "Anh, bố mẹ và Chi Chi, bốn người vừa khéo một xe.”
Còn có một mục đích khác, tất nhiên là thân phận của Tô Quân Bạch, bị người khác phát hiện lại sẽ gặp phiền phức, bọn họ có chút ghét bỏ.
“…” Tô Quân Bạch tức giận: "Em tự lái xe đi.”
“Tuỳ em, đừng đi với bọn anh là được.”
Tô Chi: "…”
Tô Chi lặng lẽ ăn cơm, đối xử với đỉnh lưu như anh hai không tốt lắm.
Nhưng cô cũng có chút chê khuôn mặt kia của anh.
Sau bữa ăn, Tô Chi và bọn họ đi đến trường.
Tô Quân Bạch vẫn không được ngồi lên, đáng thương lái xe theo phía sau, sau khi nhìn em gái đi vào trường học, lập tức bị Liên Phương kéo đi làm.
“Sáng nay có một cuộc phỏng vấn, buổi chiều phải chụp hình đại ngôn, buổi tối…”
Tô Quân Bạch nghe Liên Phương nói, khoé mắt lướt tới gương chiếu hậu thì phát hiện có một chiếc xe màu đen đang đi theo phía sau.
“Chiếc xe kia có phải đi theo chúng ta chúng ta không?”
“Hình như vậy, không phải là fan cuồng chứ?” Liên Phương rất đau đầu.
Tiểu Bạch không ít lần bị fan cuồng đuổi theo xe, có thể mặc kệ thì bọn họ mặc kệ rồi, không mặc kệ được thì Tiểu Bạch sẽ mở chế độ độc mồm độc miệng.
“Tiểu Bạch, cậu đừng kích động, có thể mặc kệ thì mặc kệ đi.”
Tâm trạng hiện giờ của Tô Quân Bạch không tốt, cũng không có lòng dạ đi quan tâm: "Đổi tôi lái xe.”
Liên Phương hét lên: "Vậy cậu phải lái chậm chút đấy!”
Tô Quân Bạch từng chơi đua xe lúc buồn chán, mặc dù không phải là tay đua xe chuyên nghiệp, nhưng kỹ thuật đua xe của anh cũng rất nhanh.
“Ngồi vững.”
“Á!”
Liên Phương không nhịn được xem tý phun tiếng chửi thề: "Cậu chú ý an toàn đấy!”
“Biết rồi.”
Tô Quân Bạch nhẹ nhàng đáp lại anh ta một câu, nắm chặt tay lái, một chân tăng ga, nhanh chóng vượt qua rất nhiều chiếc xe, thành công cắt đuôi chiếc xe phía sau ở một cái ngã tư.
“Thật sướng.”
“Sướng cái rắm.” Liên Phương sắp nôn ra rồi: "Sau này cậu đừng lái xe nữa.”
Tô Quân Bạch ghét bỏ: "Ơ, sức khỏe không tốt còn trách tôi, sau này không đưa anh đi chơi nữa.”
Liên Phương: "…”
Im đi, lượng công việc tăng thêm nữa!
*
Tô Chi trở về khuôn viên trường sau nhiều ngày, cảm thấy không khí đều là mùi thanh ngọt, cô thực sự thích khuôn viên trường, thích học tập.
“Trời ơi, mau nhìn kìa, là Tô Chi.”
“Cô ấy đẹp quá, trông rất giống Tô Quân Bạch.”
“Tôi rất thích cô ấy, vừa ngầu lại vừa đẹp.”
…
Trên đường đến lớp, Tô Chi nhận được vô số ánh mắt của bạn học.
Lâm Mạt: "Chi Chi, cậu nổi tiếng quá!”
Cô rất vui khi thấy sức ảnh hưởng của Chi Chi ở khuôn viên trường, đã trở thành nữ thần mới rồi.
“…” Tô Chi không hề muốn: "Cậu ngồi ở đâu?”
Bây giờ cô chỉ quan tâm đến kỳ thi.
Lâm Mạt nói chỗ ngồi cho cô, lại bô bô rất nhiều, lặp đi lặp lại chính là cậu nổi tiếng rồi, cậu nổi tiếng rồi.
“…”
Tô Chi gọi tâm trí của cô ấy lại: "Thi trước đã rồi nói những chuyện khác.”
Cô vỗ vai Lâm Mạt: "Thi tốt.”
“Hu hu hu, tớ biết rồi, tớ sẽ cố gắng hết sức.” Gần đây Lâm Mạt ngay cả ngôi sao cũng không đu nữa, dồn hết tâm trí vào việc học hành, không muốn phân lớp với Chi Chi.
Tô Chi vào phòng thi, cô đến sớm, trong lớp ai nấy đều tìm chỗ của mình ngồi xuống, lấy sách ra ôn tập đơn giản.
“Tô Chi, chào buổi sáng.”
Một giọng nói nhẹ nhàng từ đỉnh đầu truyền đến, Tô Chi ngẩng đầu liền thấy An Nguyệt Nguyệt.
“Chào buổi sáng.”
“Cậu cũng ở lớp này sao?”
“Ừm, tôi ngồi trước mặt cậu.” An Nguyệt Nguyệt cười thẹn thùng.
Tô Chi cũng cười thân thiện: "Thật trùng hợp.”
An Nguyệt Nguyệt ngồi xuống bàn trước cô, sau đó lấy một hộp bánh quy ngọt được làm thủ công ra, thấp thỏm đưa cho Tô Chi.
“Tô Chi, đây là bánh quy nhỏ mà chị tôi tự làm, tặng cho cậu, cảm ơn cậu trước đây đã giúp đỡ tôi.”
Cô ấy nói với chị gái rằng Tô Chi đã giúp đỡ cô ấy, chị gái đặc biệt làm bánh quy nhỏ bảo cô mang cho Tô Chi.
Tô Chi thích nhất những thứ mà người khác làm bằng tay, đó đều là tấm lòng.
“Cảm ơn, tôi sẽ giữ lại lúc nào đói thì ăn.”
Cách bởi hộp quà cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, mùi vị hẳn là rất ngon.
An Nguyệt Nguyệt lắc đầu: "Đừng khách sáo, thi thật tốt.”
“Cậu cũng vậy.” Tô Chi nói, cô nghĩ một chút rồi nói: "Sau này gặp chuyện gì rắc rối thì có thể tìm tôi.”
An Nguyệt Nguyệt trông lanh lợi và đáng yêu, cô rất thích cô ấy.
An Nguyệt Nguyệt khịt mũi một cái: "Cảm ơn cậu.”
Ngoại trừ chị gái, không có ai tốt với cô ấy như thế, cô cũng muốn dũng cảm giống như Tô Chi vậy, nhưng cô ấy không có dũng khí như cô.
Hai người thêm Wechat, trao đổi số điện thoại với nhau.
Đã đến thời gian thi, thầy giáo bước vào phát đề thi.
Kỳ thi được chia thành hai ngày, Tô Chi toàn tâm toàn lực tập trung trong kỳ thi, khoảnh khắc kết thúc đó cả người được thả lỏng.
7 ngày nghỉ lễ Quốc khánh, cô định chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bộ.
Nhưng luôn có những tình huống bất ngờ, Lâm Mạt quấn lấy cô đi xem buổi hoà nhạc của Lục Úc.
Cô mới nhớ ra buổi hòa nhạc của Lục Úc đúng vào ngày Quốc Khánh này, nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho anh.
“Chúc buổi hòa nhạc ngày mai của anh tốt đẹp.”
“Cảm ơn.”
Lục Úc vẫn đang tập luyện, lúc nghỉ ngơi thì nhìn thấy tin nhắn của cô, anh thư giãn một lát, gõ một cái tin nhắn hết lần này đến lần khác mới gửi qua.
“Em muốn đến chứ?”