Tô Chi đi học được mấy ngày cũng xem như đã thích ứng với trường học mới.
Đương nhiên điều này chỉ đang nói về mặt sinh hoạt học tập, đối với các hoạt động ngoại khóa phong phú kia cô không có hứng thú quá lớn.
Bởi vì cô không biết, mấy loại giống như cầm kỳ thi họa, ca hát nhảy múa kia cần phải có hứng thú, cô chưa từng tiếp xúc, bây giờ cũng không muốn học, học rồi cũng không biết, chỉ lãng phí thời gian.
Thời gian một tuần này trôi qua rất thoải mái, không có nam nữ chính, không có anh hai ở bên làm trò, khoảng thời gian chỉ có học tập này đúng là cuộc sống thần tiên mà.
Tiếc là những gì tốt đẹp luôn rất ngắn ngủi, hôm nay anh hai cô quay phim xong, sắp trở về rồi.
Đại khái là khoảng mười giờ tối sẽ đến nhà, cô đang ở trong phòng làm bài tập, bài tập cuối tuần tương đối nhiều.
Tốc độ giải đề của cô rất nhanh, chưa đến một giờ đã giải xong một trang đề thi.
Lâm Mạt đang gọi cho cô sắp khóc rồi: “Chi Chi, mẹ tớ đang gọi video tới thì phải? Tớ đi chỗ mẹ chút nha? Cậu từ từ viết.”
Nói xong, cô ấy tắt máy.
Tô Chi: “...”
Con nhóc này, trừ phi bị ép thì mới chịu học.
“Cốc cốc.”
“Chi Chi, em ngủ rồi sao? Anh vào nhé.”
Tô Chi nghe giọng nói này thì biết là anh hai, dừng bút lại, đáp lại anh một câu: “Chưa ngủ, anh vào đi.”
Cánh cửa sau đó liền được đẩy ra, Tô Quân Bạch ôm một con gấu bông màu nâu cao bằng người trưởng thành đi vào, đây là quà mà tổ đạo diễn đã đưa cho anh khi anh quay phim xong.
“Chi Chi, tặng em món quà nè, sau này có thể ôm đi ngủ.”
Tô Chi đứng lên, kinh ngạc nói: “Wao, gấu lớn quá vậy, anh mua à?”
“Tất nhiên là không.” Tô Quân Bạch ho lên một tiếng, nói với vẻ rất tự hào: “Tổ đạo diễn tặng anh đó, thế nào, có phải là xinh đẹp lắm không?”
Lần này đến đoàn phim anh học được không ít thứ, có thứ liên quan đến chuyện đóng phim, có thứ liên quan đến những người cùng ngành.
Đương nhiên cũng có chỗ không tốt, anh đi bốc vác bị rám đen cả rồi, bởi vì quay phim luôn cần có cảm giác chân thực cho nên chỉ bôi chút xíu kem chống nắng, bôi cũng như không bôi.
Bây giờ anh thành tiểu Hắc Bạch rồi jpg.
“Đẹp quá đi.” Tô Chi nhéo nhéo con gấu trên tay: “Nếu như đã là tặng cho anh thì hay là anh cứ giữ đi.”
Cô cũng không có thói quen ôm gấu đi ngủ.
Tô Quân Bạch đưa lại cho cô: “Anh đâu dùng đến nó, nếu như sau này anh không ở nhà thì để gấu nói chuyện phiếm với em.”
Anh chỉ đơn giản là muốn đưa phần thưởng của mình cho em gái thôi, chỉ đơn thuần muốn được sự tán dương của em gái.
Tô Chi: “...Vậy được, cảm ơn anh.”
Đều là tấm lòng của anh hai, cô vẫn nên nhận thì hơn.
Tô Quân Bạch không thích em gái khách sáo với mình: “Khách sáo với anh cái gì chứ, đúng rồi Chi Chi, ngày mai em được nghỉ đúng không?”
Ban đầu ngày mai anh cũng được nghỉ ngơi nhưng Liên Phương lại đột nhiên nhận một hoạt động làm người phát ngôn cho sản phẩm trang điểm nổi tiếng, người đại diện phát ngôn trước đó bị nổ ra scandal nên nhãn hàng đã thẳng thừng chấm dứt hợp đồng với nữ minh tinh.
Gần đây độ hot của Tô Quân Bạch đang rất cao nên nhãn hàng đã gọi điện thoại đến muốn anh làm người phát ngôn thương hiệu, giá cả cũng rất cao.
Nhà họ Tô cũng có đầu tư vào thương hiệu đồ trang điểm này, có quyền lên tiếng nhất định.
Làm việc cho nhà mình, dù sao cũng chỉ có nửa ngày nên Tô Quân Bạch đã đồng ý.
Tô Chi gật đầu: “Hai ngày cuối tuần được nghỉ.”
Tô Quân Bạch hào hứng nói: “Vậy đợi anh làm việc xong ngày mai anh dẫn em đi chơi nha.”
Chắc đến trưa anh cũng quay xong cho thương hiệu, thời gian buổi chiều thì rảnh.
Tô Chi không muốn ra ngoài cho lắm, cô chỉ muốn học tập cho giỏi, chẳng qua nơi mà anh hai làm việc chắc sẽ không đụng mặt nữ chính chứ nhỉ?
“Sao nhãn hiệu đồ trang điểm lại tìm anh phát ngôn?”
Tô Quân Bạch sờ sờ mặt: “Có thể là vì anh có một khuôn mặt đẹp trai.”
Tô Chi: “...”
Được thôi, lý do này không thể phản bác được.
Đến rạng sáng cô mới đi ngủ, ban đêm, trong giấc mộng của cô là chuyện có liên quan đến nhãn hàng đồ trang điểm mà anh hai sắp làm người đại diện.
Cả đêm đều nằm mơ, không được nghỉ ngơi tốt nên ngày tiếp theo, mắt cô có thêm hai cái quầng thâm.
“Chi Chi, hôm qua em lại thức đêm làm bài à?” Tô Quân Bạch đã nhiều lần thấy dáng vẻ em gái thế này.
Tô Chi lắc đầu: “Không phải, em nằm mơ cả đêm.”
Trong mơ là kịch bản gốc mà trước kia cô chưa từng biết. Người đại diện mà nhãn hiệu này tìm trong kịch bản gốc cũng không phải là anh hai mà là một nữ minh tinh khác.
Nữ ngôi sao cũng là tuyến đầu nhưng sau khi làm người đại diện cho nhãn hiệu đồ trang điểm này thì đã bị đám dân mạng chửi rủa biến thành ngôi sao đen luôn, bởi vì có người dùng đồ trang điểm này xong thì hú hồn, kẻ nặng thì bị hủy dung.
Đám dân mạng không tìm được nơi sản xuất cho nên cơn giận này chỉ có thể rơi xuống đầu nữ ngôi sao, bởi vậy sau khi chuyện này xảy ra, hình tượng và danh tiếng của cô ta đã hoàn toàn nát bét.
Về bản chất thì đây không phải là lỗi của cô ta nhưng cư dân mạng lại cảm thấy đây chính là lỗi của cô ta, sau đó có rất ít nhãn hiệu tìm cô ta làm người phát ngôn nữa.
Coi như sau đó nhãn hiệu có công bố sự thật rằng có một nhóm công nhân không cẩn thận đã bỏ nhầm đồ vật vào nhóm đồ trang điểm kia, khi đưa đi bán offline đã không kiểm tra kịp thời dẫn đến chuyện dân mạng bị dị ứng thì danh tiếng của nữ ngôi sao đó cũng không thể vãn hồi được nữa, danh tiếng của đồ trang điểm kia cũng mất theo, không nhiều người dám mua sản phẩm của bọn họ, cuối cùng công ty sản xuất đồ trang điểm kia đóng cửa luôn.
Bởi vì nhà họ Tô cũng có đầu tư một khoảng tiền nhất định cho nên cũng bị liên lụy, chịu tổn thất không ít tiền.
Mà bây giờ chuyện xảy ra trong kịch bản có thay đổi chút ít, danh tiếng của anh hai đang nổi cho nên nhãn hiệu kia đã tìm tới anh hai.
Công việc làm người phát ngôn cho thương hiệu này nhận cũng được, nhưng cần phải giải quyết xong mối nguy cơ tìm ẩn kia.
Không chỉ cứu được anh hai mà còn cứu được những người dùng bị dị ứng kia và nhà họ Tô đang sắp tổn thất tiền.
“Sao em thường nằm mơ quá vậy, có phải giấc ngủ không tốt không?” Tô Quân Bạch nhớ khi mình vừa gặp em gái, con bé cũng giống thế này.
Tô Chi nói với anh: “Giấc ngủ của em luôn rất tốt, nhưng mà em cũng thích nằm mơ lắm.”
Những giấc mơ của cô đều là giấc mơ tiên tri, có thể phòng ngừa những chuyện không hay xảy ra.
Tô Quân Bạch: “...”
Được rồi, anh cũng thích nằm mơ, chẳng qua là nằm mơ giữa ban ngày.
...
Chuyện này không nhỏ, Tô Chi một mình đi nói chuyện với bố, hỏi ông có thể kiểm tra toàn diện cho số đồ trang điểm mới ra kia không.
Đây là lần đầu tiên con gái có chuyện nhờ ông, Tô Đông Lễ gật đầu: “Có thể, chẳng qua Chi Chi con có thể nói nguyên nhân cho bố biết hay không? Nếu không muốn thì cũng không sao.”
Con gái biết điều hiểu chuyện như vậy hẳn sẽ không đưa ra những yêu cầu vô lý, nếu có thì cũng chắc chắn là con gái đúng.
Tô Chi cũng không thể nói rằng cô có thể dự báo trước chuyện tương lai, có nói ra bố cũng không tin, sẽ chỉ xem như cô đang nói đùa.
“Anh hai muốn làm người phát ngôn cho nhãn hiệu này, chuyện này có liên quan đến danh dự của anh, chúng ta nên xem trọng một chút.
Được rồi, lý do này có hơi không thực tế.
Nhưng Tô Đông Lễ lại gật đầu: “Khó cho con có lòng quan tâm tiểu Bạch như vậy, bố sẽ gọi điện thoại thương lượng với bọn họ.”
Ông không được xem là nhà đầu tư lớn nhất, nhãn hiệu đồ trang điểm này là sản nghiệp do ông đầu tư để luyện tay nghề lúc học đại học, bây giờ đã hai mươi năm rồi, thành công chen chân vào top một trong giới, trở thành thương hiệu nổi tiếng.
Nhiều năm qua chưa từng xảy ra vấn đề gì, danh tiếng và chất lượng đều rất tốt.
Nhưng lỡ như có chuyện gì thì sao?
Kiểm tra sản phẩm một chút cũng không phải chuyện to tác gì, lại có thể thoả mãn mong muốn của con gái. .
||||| Truyện đề cử: Chớ Gần Công Tử |||||
“Cảm ơn bố.” Tô Chi cười: “Có thể thương lượng để công việc của anh hai lùi lại thêm mấy ngày không?”
Tốt nhất là chờ sau khi giải quyết xong chuyện đồ trang điểm rồi lại nhận công việc, nếu không anh hai sẽ bị dân mạng mắng.
Tô Đông Lễ gật đầu: “Có thể, lâu lâu mới đến cuối tuần, ba bảo tiểu Bạch đưa con ra ngoài chơi.”
Chuyện nhận phát ngôn trễ chút lại càng thêm đơn giản, ông gọi điện thoại nói chuyện này với bên kia.
Tô Chi nhận được sự đồng ý của bố thì hài lòng xuống lầu, anh hai còn đang ở đại sảnh đợi cô.
“Chi Chi, em tìm bố nói gì đó, lén lén lút lút?”
Em gái không chịu nói bí mật gì với anh cả, anh thật đáng thương.
Tô Chi cười cười với anh: “Bí mật, hôm nay anh đừng ra ngoài.”
“Buổi sáng anh còn có việc mà?” Biết vậy Tô Quân Bạch đã không nhận, khó lắm mới nghỉ được một ngày, nhưng lại bận giống như con chó vậy.
Vừa dứt lời xong Tô Quân Bạch đã nhận được cuộc gọi của Liên Phương, nói cho anh biết phát ngôn hôm nay hoãn lại một tuần.
“Phát ngôn lùi lại rồi, anh không cần đi làm việc ha ha.”
Muốn cái gì là cái đó tới.
Chuyện muốn gì được đó của anh đều là do sự cố gắng của Tô Chi, xem ra bố rất cố gắng đó, hành động nhanh ghê, vậy chuyện này chắc sẽ được giải quyết tốt đẹp.
...
Đêm đến Tô Đông Lễ về nhà nói chuyện làm kiểm nghiệm đồ trang điểm với Tô Chi.
Lòng Tô Chi cũng thả lỏng, chuyện này đang trong quá trình tiến triển tốt đẹp.
Hôm nay là ngày chương trình tạp kỹ Cực Hạn quý hai tập 4 phát sóng, trước đó bọn họ bận rộn không có thời gian xem, hôm nay người một nhà rảnh rỗi, sau khi ăn cơm xong thì ngồi ở phòng khách xem truyền hình.
Trước đó bọn họ đã xem trực tiếp rồi nhưng sau khi biên tập xong thì lại càng thú vị hơn.
Không chỉ bọn họ cảm thấy như vậy mà những fan lâu năm của chương trình tạp kỹ Cực Hạn cũng nghĩ vậy, đã sớm ngồi xổm ở trước TV chờ xem.
“Tôi yêu sự đúng giờ của đài Mật Đào quá, ha ha ha, nguồn suối vui vẻ của tôi lại tới rồi.”
“Tôi cũng vậy, mấy tập trước thấy biểu hiện của tiểu Bạch làm tôi mắc cười muốn chết, đặc biệt là khi anh đi nhặt phế liệu kia, làm dì đây ngớ người luôn ha ha ha.”
“Nội dung của tập này là gì vậy? Có phải là đi biển bắt hải sản không?”
“Đúng vậy, Chi Chi là tai họa của tổ chương trình ở đoạn này, còn có đoạn tiệc hải sản mà Chi Chi làm kia, ngẫm lại hình ảnh kia tôi liền chảy nước miếng.”
“Đến rồi đến rồi, chồng của tôi đến rồi!”
...
Tô Chi xem chương trình tạp kỹ mà mình quay bị biên tập thì cảm thấy khác nhau lắm, cảm thấy rất ngạc nhiên, từ trước đến nay cô không ngờ mình có thể lên TV.
Bởi vì Tô Đông Lễ là nhà đầu tư lớn nhất cho nên tổ chương trình cho Tô Chi và Tô Quân Bạch tương đối nhiều cảnh quay, cũng quan tâm hơn so với những khách mời khác.
Trước đó Dịch Kinh Hòa bị bùng nổ ra vụ bê bối nên cảnh của anh ta và Dịch Nhiên đã trực tiếp bị cắt bỏ, còn có một vài trường hợp sinh hoạt chung cũng bị cắt bỏ.
Tổ chương trình phải bỏ ra không ít thời gian và công sức mới hoàn thành được chuyện này.
Kỳ tiếp theo sẽ lại mời một tổ khách mời mới tham gia, đại khái là một tuần sau sẽ bắt đầu quay kỳ thứ hai.
Những người khác chẳng liên quan gì đến Tô Chi, cô chỉ chú ý vào chuyện đề phòng nữ chính, nếu như nữ chính không tham gia luôn vậy thì tuyệt vời.
Tô Quân Bạch nhìn thấy đám hải sản mình đã ăn thì chảy nước miếng: “Chi Chi, hôm nào chúng ta lại làm tiệc hải sản nữa đi.”
Anh ở trong đoàn làm phim nửa tháng, mỗi ngày đều phải ăn cơm hộp, công việc là làm khuân vác gạch, không đúng, là diễn phim, anh bị gầy đi rồi.
Tô Chi nghiêng đầu nhìn bọn họ: “Bố mẹ, anh cả, mọi người muốn ăn không?”
Hàn Huyên gật gật đầu: “Muốn chứ, Chi Chi, con nghĩ xem khi nào làm đi, mọi người sẽ làm trợ thủ cho con.”
Tô Đông Lễ và Tô Cảnh Chu cũng đồng ý: “Được đó.”
Lúc xem trực tiếp, bọn họ đã vô cùng ghen tị với tiểu Bạch vì nó có thể ăn tiệc hải sản Chi Chi làm, cách màn hình mà cũng ngửi thấy mùi thơm.
“Chi Chi, không bằng đêm nay chúng ta làm luôn đi?” Vừa rồi Tô Quân Bạch ăn không no bởi vì không có món mà anh thích ăn: “Anh đi đặt hải sản.”
Tô Chi: “...”
Tính cách này của anh hai đúng thật là nói liền làm liền.
Cô hỏi: “Đêm nay ăn, anh không sợ béo lên sao?”
Anh hai không phải là quá thích chưng diện, cũng không quá thích dáng vẻ mập mạp, bình thường sau khi ăn đồ ăn thêm anh đều sẽ tập thể dục.
Tô Quân Bạch bất đắc dĩ nói: “Có sợ thì cũng bị béo thôi, có ăn nhiều hay ăn ít gì cũng béo, không bằng ăn nhiều một chút, ít nhất thì cũng có được một khoảng thời gian vui vẻ.
Tô Chi: “...”
Tùy anh thôi, dù sao người béo cũng không phải là cô, đến lúc đó biến thành quả bóng rồi đừng có tìm cô khóc đấy.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Chi: “Béo lên đừng đến tìm em.”
Tô Quân Bạch: “Anh chắc chắn sẽ không béo (Lớn tiếng).
Lục Úc: “Tôi lại không có tên à (Ấm ức).”