Người quay phim bị Tô Chi đè trên cửa đau “A” một tiếng, mọi người mới phản ứng lại.
Phó đạo diễn vội vàng tiến lên: “Xin lỗi xin lỗi, hình như chúng tôi đi nhầm chỗ, anh chàng đẹp trai có thể buông ra được không?”
Tô Chi quét mắt liếc anh ta một cái, thấy trên cổ anh ta đeo thẻ công tác, đằng sau là mấy nhân viên công tác đi theo, chắc là người của tổ chương trình, cô buông người ra.
Cô nói với anh quay phim: “Ngại quá, tôi tưởng anh muốn đánh mặt tôi.”
Tuy rằng mặt cô không đáng giá bằng mặt anh hai, nhưng cũng phải bảo vệ tốt.
“…Không sao.” Chuyện này đúng là người quay phim đuối lý, lúc trước bọn họ cũng quay chụp người khác như thế này, nhưng người ta không có phản ứng khẩn cấp như vậy, cho dù có thì cũng không lỗ mãng động chân động tay.
Anh ta vừa xoa xoa bả vai phát đau vừa nhìn về phía Tô Chi, anh chàng xinh đẹp này trông thì gầy yếu đẩy là ngã, nào ngờ sức lực lại mạnh như thế, hai tay đè anh ta hoàn toàn không thoát ra được.
Tô Chi nhìn bộ dạng rất khổ sở của anh ta, có lòng đề nghị: “Thật sự không có việc gì sao? Tôi biết mấy chiêu xoa bóp, anh có muốn tôi bóp không? Hay là đi bệnh viện?”
Mấy chiêu xoa bóp là cô học được khi chăm sóc cún con ở cửa hàng thú cưng, tự nhận là tay nghề cũng được.
Người quay phim lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, né xa ba thước: “Không cần không cần, tôi thật sự không có việc gì.”
Bị cô ấn lần nữa thì cánh tay phải phế đi mất!
“Vậy được rồi.” Tô Chi có hơi tiếc nuối, lâu rồi không xoa bóp, tay nghề có chút không quen.
Phó đạo diễn nhìn đi nhìn lại địa chỉ ba lần, đúng là ở đây không sai mà, bọn họ không đi nhầm!
Đúng là nhà Tô Quân Bạch, anh chàng đẹp trai này chẳng lẽ là em trai Tô Quân Bạch ư?
Nhìn kỹ thì mặt mày hai người có chút tương tự, nhưng dáng dấp không giống nhau, Tô Quân Bạch thiên về nét đẹp mềm mại, nhưng không phải kiểu giống con gái.
Anh chàng đẹp trai trước mặt trông tuổi không lớn, nhưng trên người có một loại khí chất anh hùng chính trực, nhìn rất có cảm giác an toàn.
Hai người là hai hình tượng khác nhau, đều là trai đẹp, nếu anh chàng đẹp trai này có thể đi theo Tô Quân Bạch lên chương trình thì nhất định có thể hấp dẫn không ít cư dân mạng vào xem, như vậy chương trình giải trí Cực Hạn cũng có thể thêm một chút lưu lượng.
Phó đạo diễn vui vẻ nghĩ trong lòng, nhưng anh ta biết chuyện này là không thể. Hôm qua nhận được thông báo của đạo diễn, Tô Quân Bạch đổi người thân thành em gái, đoán chừng còn yếu đuối hơn Tô Quân Bạch, cấp trên còn chuyển lời phải chăm sóc người ta thật chu đáo, không biết là thiên kim đại tiểu thư thế nào.
Cứ nghĩ như vậy, anh ta cảm thấy anh trai nhỏ trước mặt vô cùng thuận mắt.
Tô Chi: “… Làm sao?”
Vì sao lại cảm thấy ánh mắt của anh ta có chút sai sai?
Phó đạo diễn hỏi: “Xin hỏi đây có phải nhà Tô Quân Bạch không? Chúng tôi là người của tổ chương trình Cực Hạn, đến đây quay video ngoài lề, anh ấy có ở nhà không?”
Tô Chi gật gật đầu: “Có nhà, ở trên lầu.”
Lúc cô xuống lầu, thấy anh đang trang điểm trong phòng.
Cô tránh người ra: “Mọi người vào ngồi đi.”
“Ây, được.” Phó đạo diễn vẫy tay bảo bọn họ đi vào.
Đại sảnh trang trí đẹp đẽ tinh xảo, sát tường đặt một cái tủ chia ô màu đỏ sẫm, bên trên là bộ sưu tập các loại bình hoa tinh xảo, chỉ đơn giản nhìn màu sắc là có thể biết được giá trị cực kỳ xa xỉ.
Trên mạng có tin đồn gia cảnh Tô Quân Bạch rất tốt, cũng không phải lời nói suông, quả thật là không tồi.
Không chỉ có nhan sắc còn có tiền, em trai trong nhà cũng đẹp trai như thế, cảm giác nhà bọn họ toàn là trai đẹp!
Mọi người cảm thán trong lòng.
Bởi vì phải quay video ngoài lề, trong nhà không có ai, Tô Chi xách một thùng nước khoáng tới chia cho bọn họ.
Hai nữ nhân viên đi cùng đoàn nhận nước Tô Chi đưa qua, đỏ mặt nói cảm ơn, chờ cô đi rồi liền ghé vào nhau nhỏ giọng nói chuyện.
“Em trai Tô Quân Bạch đẹp trai quá đi, không biết tên là gì nhỉ? Có phải người thân khách mời của mùa này không?”
“Thật là đẹp, tôi thích cao cao gầy gầy như vậy, nhưng là chàng trai có lực bạn trai MAX cực kỳ có cảm giác an toàn.”
“Ông trời trên cao ơi, con nguyện dùng mười cân thịt trên người mình đổi lấy em trai tham gia chương trình.”
“Con nguyện dùng hai mươi cân……”
“…”
Tô Chi chia nước xong, nhân viên công tác dựng máy quay phim, Tô Quân Bạch vẫn chưa xuống, cô chuẩn bị lên lầu gọi người.
Phó đạo diễn thừa cơ hỏi: “Bọn tôi muốn lên quay phòng Tiểu Bạch, có thể chứ?”
Hành vi đột ngột tập kích là không thể nào, nhỡ đâu lại bị đánh thì thật sự hỏng mất.
“Tôi phải hỏi ý kiến anh ấy đã.” Tô Chi nói với anh ta: “Chờ tôi một lát.”
Dù sao không phải phòng mình, cô cũng không tiện tự tiện đồng ý, nhỡ đâu tổ chương trình quay phải thứ không tốt, về sau người bị hắc không chỉ có anh hai mà còn liên quan đến cả nhà bọn họ.
Cô lên tầng dừng ở cửa phòng Tô Quân Bạch, giơ tay gõ cửa: “Tổ chương trình đến rồi, anh trang điểm xong chưa?”
Cô xuống lầu cũng được mười phút rồi anh còn chưa ra, một người đàn ông mà còn sống cầu kỳ hơn cô.
Cô đứng một hai phút, cửa mới được mở ra từ bên trong, ánh mặt trời chiếu xuống, cô suýt nữa bị gương mặt đẹp trai ngút trời của anh hai làm cho mù mắt.
Không hổ là ‘thịnh thế mỹ nhan Tiểu Bạch hoa’ do cư dân mạng đích thân phong tặng, gương mặt này thật sự rất tuấn tú.
Quả nhiên người dựa vào mặt kiếm cơm không giống nhau.
Hôm nay Tô Quân Bạch mặc một bộ quần áo màu trắng giản dị, quần áo không có nhiều họa tiết, rất đơn giản, nhưng mặc ở trên người anh vừa đẹp trai vừa khí chất, y như là giá treo quần áo hình người.
“Chi Chi, em đến rồi, tìm anh có chuyện gì hả?”
Anh cười, giá trị nhan sắc càng cao hơn một bậc.
Tô Chi đột nhiên hiểu ra mọi người thích cái đẹp, quả thực rất đẹp mắt.
Chẳng qua cô không quá để ý đến việc người khác trông đẹp hay xấu, có thời gian ngắm trai đẹp, còn không bằng ăn nhiều thêm hai bát cơm, kiếm nhiều thêm chút tiền.
Ngắm đàn ông làm gì quan trọng bằng kiếm tiền, có tiền mới có thể sống tốt.
“Tổ chương trình đến quay phim, ở dưới lầu.”
Tô Chi nghiêng đầu nhìn thấy phó đạo diễn và người quay phim đang đứng ở đầu cầu thang lén lút quay về phía này, thấy cô nhìn qua thì vội vàng quay đầu như không có chuyện gì xảy ra.
“…”
Cô đáng sợ như vậy sao?
Tô Quân Bạch cũng nhìn thấy bọn họ, biết đức hạnh của tổ chương trình thế nào, anh còn tưởng rằng sẽ xông thẳng tới, nào ngờ lại trở nên lễ phép như vậy.
Cho nên lúc anh không ở đây, bọn họ đã trải qua những gì?
*
Phó đạo diễn muốn quay chụp phòng Tô Quân Bạch, sau khi được anh đồng ý mới đi vào.
“?” Tô Quân Bạch kinh ngạc, từ khi nào tổ chương trình lại trở nên nhân đạo như vậy rồi?
Phòng anh cũng chẳng có gì, ngoại trừ giường, tủ quần áo, bàn làm việc và các đồ dùng hàng ngày khác, thì là những bộ quần áo được anh sưu tập trong phòng thay đồ. Màu sắc, kiểu dáng đều không giống nhau.
Quần áo đầy màu sắc được bày cùng một chỗ với nhau như một siêu thị lớn, chỗ này không thể chỉ có hai ba trăm bộ đâu.
Mấy vị nhân viên công tác đều sợ ngây người, người quay phim nắm lấy thời gian vội vàng quay lại.
Tô Chi cũng kinh ngạc, cừ thật đấy.
Cất giữ nhiều quần áo như vậy, một năm 365 ngày, một ngày đổi một bộ chắc không hết được đâu nhỉ?
Hào phóng quá! Quần áo của cô từ bé đến lớn cũng không nhiều như anh đâu!
Quay xong phòng Tô Quân Bạch, mọi người xuống lầu.
Trong đại sảnh, máy quay phim đã được dựng sẵn, chuẩn bị quay cảnh khách mời và người thân phỏng vấn riêng.
Lúc này phó đạo diễn mới nhớ ra cô em gái của Tô Quân Bạch mà cấp trên đã dặn là phải chăm sóc cho cẩn thận, hình như còn chưa xuất hiện.
“Tiểu Bạch, em gái cậu đâu? Chuẩn bị quay phỏng vấn rồi.”
Tô Quân Bạch cũng đã quên việc này, ảo não chậc một tiếng, sau đó đứng bên cạnh Tô Chi, vỗ vỗ bả vai cô.
Lúc này mới nói với mọi người: “Quên giới thiệu, đây là em gái Tô Chi của tôi, có phải rất giống con trai không, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã nghĩ… có phải vừa đẹp trai…lại vừa đáng yêu không?”
Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm bên người đập vào mặt, anh vội vàng sửa miệng.
Tô Chi nắm tay: “……”
Có ai lại giới thiệu em gái mình như thế không, có phải muốn ăn đập không đấy?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tô Chi: Thảo nào bị hắc, miệng tiện.
Tô Quân Bạch: