Một chi tiết quan trọng trong cốt truyện đã thay đổi, Tô Chi tạm thời yên tâm.
Điều càng làm cho cô vui vẻ chính là, kỳ thứ nhất của chương trình giải trí Cực Hạn đã kết thúc, có nghĩa là anh hai và nữ chính tạm thời sẽ không gặp nhau nhiều.
Ngày mai về đến nhà, hoặc là để anh hai ở nhà nghỉ ngơi, hoặc là để người đại diện của anh hai sắp xếp nhiều công việc cho anh ấy.
Có công việc, anh ấy sẽ bận rộn, một khi bận rộn, càng ít cơ hội gặp nữ chính.
Vô cùng hoàn hảo.
Tô Chi nghĩ đến mức vui vẻ.
Bởi vì chuyện quán đồ nướng bị cháy, chương trình tạm dừng ghi hình, sau đó đạo diễn giải thích sự việc từ đầu đến cuối cho cư dân mạng, cư dân mạng cực kỳ quan tâm đến sự an toàn của thần tượng nhà mình.
Chuyện quán đồ nướng bị cháy gây ồn ào không nhỏ, ngày hôm sau đã lên tin tức xã hội, lại liên quan đến sự an toàn của mấy ngôi sao rất nổi tiếng, cho nên nhiệt độ rất cao, lên thẳng hot search đầu tiên.
“Tôi đã xem cảnh trong video, ngọn lửa này nhanh quá, thật là đáng sợ.”
“Hu hu hu, ngọn lửa lớn thật sự dọa người quá, còn may ông xã của tôi không sao, nếu không tôi sẽ khóc chết.”
“Cũng may ông xã của tôi cũng không sao, cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn toàn thể nhân viên chữa cháy, cả đời bình an.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao quán đồ nướng lại cháy? Có ai biết rõ tình hình ra nói một chút đi.”
“Chỉ biết một chút, hình như là ông chủ của quán đồ nướng làm, tình hình cụ thể thì tôi không rõ lắm.”
…
Trên mạng thảo luận sôi nổi bởi vì chuyện này, đều muốn đào bới ra nguyên nhân thực sự khiến quán đồ nướng bị cháy, nhưng mà người biết tình hình cụ thể chỉ có mấy người Tô Chi.
Nhưng Tô Chi không rảnh lên mạng xem những chuyện này, cô có rất nhiều việc phải làm.
Buổi tối hôm kết thúc ghi hình, cô và anh hai nghỉ ngơi ở tứ hợp viện, tổ chương trình trả điện thoại cho họ.
Vừa lấy được điện thoại thì trong nháy mắt đã nhận được cuộc gọi của bố mẹ và anh cả gọi tới, họ đã đi tìm đạo diễn, chỉ biết bên này xảy ra hoả hoạn, không biết tình hình cụ thể, rất lo lắng cho an nguy của Tô Chi.
Tô Chi nhận được sự quan tâm đến từ người nhà, trong lòng ấm áp, sau khi đợi họ nói xong, cô mới trả lời từng câu hỏi của họ.
“Con không sao, anh hai cũng vậy, cứu hỏa rất giỏi, kịp thời khống chế lửa, không gây ra thương vong.”
Cô giải thích rất rõ ràng, giọng điệu ngữ điệu rất thong thả, cho người ta một cảm giác yên tâm.
“Vậy là tốt rồi, không sao là tốt.” Họ tạm thời yên tâm.
Tô Đông Lễ đề nghị: "Bên kia không an toàn lắm, bố điều máy bay trực thăng đón các con về nhà.”
Hàn Huyên và Tô Cảnh Chu gật đầu tán thành: "Hay lắm.”
Đương nhiên họ cũng muốn đi theo.
Tô Chi: "…”
Cô biết nhà họ Tô được miêu tả trong sách là nhà giàu số một, dựa theo mức độ thổ hào của tiền tiêu vặt bố cô cho cô, có lẽ trong nhà rất có tiền, cụ thể có bao nhiêu tiền, cô không biết, cũng không nghĩ ra được.
Suy cho cùng cô là một người rất nghèo.
“Giờ đã quá muộn, con và anh hai chuẩn bị ngủ, sáng ngày mai về nhà, bố mẹ anh cả, mọi người cũng ngủ sớm một chút.”
Yêu cầu của con gái, đương nhiên họ sẽ nghe: "Cũng được, buổi sáng đi ra ngoài càng an toàn, vậy các con nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp ạ.”
Tô Chi ngắt điện thoại, thì nhìn thấy anh hai nói với vẻ mặt u oán: "Chắc họ đã quên còn có một đứa con trai nữa.”
Anh cũng không có ý khác, chỉ cảm thấy bố mẹ và Đại Chu không công bằng.
“Đâu có, vừa rồi còn bảo anh ngủ sớm mà.” Tô Chi mỉm cười tiễn anh đi: "Anh, ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
“… Ngủ ngon.”
*
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Chi không để bố mẹ lái máy bay trực thăng tới đón, mà ngồi trên xe bảo mẫu xa hoa Liên Phương lái tới đây.
Trong xe không chỉ có sô pha, tủ lạnh, bàn, có cả chiếc giường đơn giản, có thể nói là vô cùng xa hoa.
Vừa lên xe Liên Phương đã hỏi các anh chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Tô Quân Bạch cho anh ta uống một viên thuốc an thần: "Hỏa hoạn là do ân oán cá nhân gây nên, nhà bị cháy, nhưng không có thương vong.”
“Vậy là tốt rồi.” Liên Phương yên tâm.
“Có một chuyện muốn hỏi ý kiến của hai người.”
Trong khoảng thời gian Tô Quân Bạch và Tô Chi quay Cực Hạn đã từng nhiều lần lên hot search, có lưu lượng là có chủ nhãn hiệu tìm tới hợp tác, nào là quảng cáo, chương trình giải trí, tạp chí, truyền hình, điện ảnh v.v gửi lời đề nghị tới.
Mỗi ngày anh ta nhận điện thoại đến mỏi tay, nhưng mà trong lòng vui vẻ, rốt cuộc sự nghiệp của Tiểu Bạch lại có thể bay cao lên một cấp, anh ta mệt cũng đáng.
“Trang bìa ấn phẩm quốc tế và trong nước của tạp chí Mị Lực tìm anh em các cậu chụp một bộ ảnh chủ đề, họ cho tôi xem qua kế hoạch, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm.”
“Cậu cũng rất lâu rồi không chụp tạp chí, nhiều fan hâm mộ trên Weibo đều đang khóc than, có thể nhận chụp một bộ, Mị Lực là một trong bốn tạp chí lớn, lưu lượng cũng không tồi, quan trọng là họ sẽ hỏi ý kiến của người chụp.”
Tô Quân Bạch nhíu mày, anh đã từng nghe về tạp chí xã Mị Lực, cũng không tệ lắm, nhiều ngôi sao tranh nhau vỡ cả đầu đều muốn chụp một bộ để cọ lưu lượng.
Nếu như là bản thân anh nhận thì còn được, dẫn theo em gái, anh không muốn lắm.
Không phải là không muốn chụp ảnh cùng em gái mà là không muốn để em gái sống dưới mí mắt của quần chúng, sẽ tạo ra phiền phức không cần thiết cho cô.
“Chi Chi không chụp, một mình tôi thì có thể suy nghĩ.”
Liên Phương: "…”
Anh ta biết Tiểu Bạch bảo vệ Tô Chi rất chặt, nhưng mà chủ đề chính của tạp chí xã nhà người ta là anh trai em gái, em gái không chụp, một mình anh trai thì có ích gì?
Anh ta không tới trước mặt Tiểu Bạch tìm xui xẻo, bèn xoay người hỏi Tô Chi ngồi hàng ghế phía sau đang uống sữa bò.
“Chi Chi, hiện giờ có một công việc cực kỳ tốt cho Tiểu Bạch, nhưng yêu cầu em trợ giúp, em có thể chụp một bộ tạp chí nội bộ với chủ đề anh trai em gái cùng Tiểu Bạch không?”
Liên Phương chắp tay trước ngực khẩn cầu cô, nhận được lời mời chụp ảnh tạp chí Mị Lực chỉ có lợi cho Tiểu Bạch, không có hại.
Tô Chi không hiểu rõ lắm: "Tạp chí nội bộ? Là loại tạp chí ngôi sao để bán phải không?”
Cô không thích xem những thứ này, nhưng mà Lâm Mạt thích xem, mỗi lần Lục Úc có tập san bán ra mới, cô ấy sẽ xông tới trước hàng đầu tiên để mua, một khi mua là mua mười mấy quyển.
Cô rất không hiểu cách làm của cô ấy, cảm thấy lãng phí tiền, nhưng mà Lâm Mạt không thấy như thế, cô ấy muốn tăng doanh số cho cục cưng, còn muốn giữ lại tạp chí để sưu tập.
Liên Phương vội gật đầu: "Đúng vậy, chính là loại này, chắc là em cũng đã từng xem chứ?”
Hiện giờ ít nhiều cô gái đều sẽ có một ngôi sao thần tượng mà mình thích.
Tô Chi xem thì đã từng xem, chưa từng tiêu tiền mua, cô cảm thấy lãng phí.
Cô không am hiểu chụp ảnh, giống loại tạp chí bán ra này, sẽ đua doanh số, cô vẫn không nên ngáng đường anh hai.
“Tôi nên nghe theo lời anh hai thôi.”
Trên mặt Liên Phương lộ ra biểu cảm thất vọng, anh ta thở dài nói: "Haiz, các cậu không nắm chắc cơ hội tốt như vậy, thù lao đối phương đưa cũng rất phong phú, không kiếm thật sự quá phí.”
Khi anh ta xem phát sóng trực tiếp chương trình giải trí, phát hiện Tô Chi rất thích kiếm tiền, làm liên đới Tiểu Bạch cũng thành người yêu tiền.
Hai người họ lừa tiền của các khách mời khác ở chương trình giải trí, có đôi khi hình ảnh rất vui, chọc cười cộng đồng mạng liên tục.
Tô Chi nghe anh ta nói như vậy, thuận miệng hỏi một câu: "Bao nhiêu?”
“Con số này.” Liên Phương xòe ba ngón tay: "Các cô không kiếm thì thật sự quá phí.”
Tô Chi: "…”
Vậy cũng quá nhiều, chụp một bộ ảnh mà thôi, cũng không phải việc gì khó, không kiếm quả thật quá phí.
“Tôi cảm thấy làm người phải có chính kiến, không thể buông trôi bỏ mặc, anh, chúng ta chụp đi.”
Ban đầu cô không hứng thú lắm, nhưng đối phương cho quá nhiều, tiền dâng tận cửa, không kiếm thì phí.
Tô Quân Bạch: "…”
Em gái, rõ ràng vừa rồi em không nói như vậy?!
*
Trước buổi trưa, Tô Chi và Tô Quân Bạch về đến nhà an toàn, hôm nay bố mẹ và anh cả không đi làm, cố ý đợi họ về nhà.
Tô Chi vừa xuống xe đã bị Hàn Huyên chờ ở bên cạnh ôm lấy: "Chi Chi, đứa bé ngoan, con chịu khổ rồi.”
Tô Chi giơ tay vỗ nhẹ nhàng lên lưng bà: "Mẹ, bố, anh cả, để mọi người lo lắng rồi ạ.”
“Lo lắng cho con là phải rồi, để mẹ nhìn xem có gầy đi hay không.”
Hàn Huyên buông Tô Chi ra, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Tô Đông Lễ và Tô Cảnh Chu cũng đi tới, vây Tô Chi ở giữa cẩn thận thăm hỏi, sau đó kéo tay cô vào biệt thự.
Tô Quân Bạch đứng tại chỗ hỗn độn trong gió: "…”
Có phải mọi người đã quên còn có một người hay không, a lô?!
Tô Cảnh Chu như nghe được tiếng lòng của anh, anh ấy xoay người, không đợi Tô Quân Bạch vui mừng, nghe thấy anh ấy nói một câu.
“Mang va li hành lý và túi của Chi Chi lại đây, em ấy còn phải dùng, động tác nhanh lên.”
Tô Quân Bạch: "…” Hoàn toàn không còn yêu thương gì nữa.
Anh vẫn nên đi xa thôi, dẫn theo Chi Chi, khiến cho họ nhớ phát khóc, hừ.
Cơm trưa đã chuẩn bị xong từ lâu, Tô Chi và Tô Quân Bạch trở về thì ăn cơm.
Một bàn đầy đồ ăn, vô cùng phong phú.
Gặp nhau sau mấy ngày, tâm trạng cả nhà đều rất tốt, không khí trên bàn ăn ấm áp hòa thuận.
Tô Chi không cần nấu cơm, còn rất vui vẻ, đồ ăn hợp khẩu vị, cô ăn ba bát cơm, cô xoa cái bụng nhỏ, cực kỳ thỏa mãn.
Sau khi ăn xong còn có trái cây bánh ngọt, người một nhà ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, nói đến mười ngày sau sinh nhật Tô Chi, họ đã phát thiệp mời cho bạn bè thân thích.
“Chi Chi, con muốn sinh nhật kiểu Trung Quốc hay là kiểu tây, hay là kiểu sinh nhật nào khác, con có ý tưởng gì thì đều có thể nói ra.”
Tô Chi: "…”
Lần đầu tiên cô nghe nói sinh nhật còn chú trọng nhiều như thế.
Sinh nhật trước kia của cô đều là một bát mì, một quả trứng gà, có đôi khi bận quá cũng sẽ quên mất sinh nhật, mấy ngày sau nhớ tới thì cũng sẽ không bù lại.
“Con thế nào cũng được, bố mẹ sắp xếp là được ạ.”
Bố mẹ nói: "Được, bố mẹ nhất định sẽ cho con một bất ngờ.”
Họ coi trọng sinh nhật của cô như thế, Tô Chi cũng rất mong chờ.
Hàn Huyên lại nói một câu: "Đúng rồi, Chi Chi, mẹ đã giao lễ phục của con do mẹ thiết kế ra cho người ta may, buổi chiều ngày mai sẽ mang tới đây, con bớt thời gian thử xem có vừa không.”
Tô Chi gật đầu: "Vâng.”
Buổi chiều ngày hôm sau, Tô Chi đang làm bài thi, ôn tập bài học.
Hàn Huyên gõ cửa, dẫn theo vài người đi vào, trong tay họ còn đẩy một cái giá treo quần áo to, bên trên treo một hàng lễ phục ngay ngắn.
Cái này còn chưa hết, anh cả và anh hai mỗi người cầm một bộ lễ phục đi vào, một bộ váy lễ phục dài màu đỏ rực, một bộ váy lễ phục dài màu xanh lam, kiểu dáng không giống nhau, giống nhau chính là đều cực kỳ đẹp.
“Chi Chi, lát nữa làm bài tập tiếp, lại đây thử lễ phục trước.”
Lễ phục trong tay Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch là từ khi Tô Chi về nhà thì Hàn Huyên bắt đầu thiết kế để người ta may, hôm nay mới lấy về.
Còn một hàng lễ phục kia là dùng để dự bị, nếu Tô Chi không ưng hai bộ lễ phục này, có thể chọn từ trong đó ra.
Nếu Tô Chi cũng không thích những bộ lễ phục đó, vậy thì có thể gọi điện thoại bảo người ta lại đưa một loạt lễ phục khác tới đây, dù sao cũng sẽ tìm được một bộ thích hợp.
Trong khi Tô Chi đi tới, nhìn rõ một loạt lễ phục này, tất cả đều là váy, có váy dài và váy ngắn, đều là kiểu lễ phục.
Trước nay cô chưa từng mặc váy, bởi vì quá bất tiện.
“Có áo dài và quần không ạ?”
“Ừm? Không có đâu, lễ phục của con gái thường là váy.” Hàn Huyên hỏi cô: "Chi Chi, con đều không thích những chiếc váy này sao? Mẹ lại bảo người ta đưa một lượt khác sang đây.”
Tô Chi lên tiếng ngăn cản hành động của Hàn Huyên, một hàng lễ phục kia đều không hợp với cô, mang tới đây nữa thì phòng cô cũng không để hết.
“… Không cần ạ, con thích, nhưng con chưa từng mặc váy, hơi không được tự nhiên.”
Thật sự không được tự nhiên, cô khiến mình trở thành con trai để sinh hoạt, cho dù là tính cách hay là hành vi thói quen đều giống con trai.
Ngoại trừ khi còn nhỏ lén lút hâm mộ chiếc váy xinh đẹp của cô bé khác, sau khi lớn lên thì không còn suy nghĩ này.
Hàn Huyên cười nói: "Vậy thì không sao, con gái đều thích mặc váy, con mặc nhiều sẽ thành quen.”
Bà bảo hai người con trai đi tới, kéo tay Tô Chi vui mừng nói: "Chi Chi, hai chiếc lễ phục này là mẹ thiết kế cho con, con thử xem, chọn một bộ con thích để tham dự tiệc sinh nhật. Nếu thích hết thì càng tốt, buổi sáng thay một bộ, buổi chiều thay một bộ.”
Tô Chi sờ chiếc váy, vải dệt mềm mại dễ chịu, kiểu dáng thời thượng.
Hai bộ lễ phục cô đều rất thích, nhưng lễ phục xinh đẹp như vậy mặc ở trên người cô không biết có hiệu quả gì.
“Chi Chi, em không cần lo lắng, đi vào thay đi.” Tô Quân Bạch đưa lễ phục màu đỏ trong tay cho cô: "Cho dù em mặc váy không giống con gái, thì vẫn là em gái anh, chúng ta sẽ không chê cười em.”
“Đi thôi Pikachu.”
Tô Chi: "…”
Cái gì gọi là mặc váy cũng không giống con gái, anh có biết nói chuyện hay không?