Điền An An đi ra ngoài không được bao lâu, thì Tô Chi nhìn thấy nhóm anh hai của cô đã cầm bó củi trở về.
Cô nhíu mày, không biết họ có gặp nhau không, anh hai cô có thái độ gì với nữ chính.
“Anh, mọi người đã về.” Cô đi tới đón bó củi trong tay anh: "Có suôn sẻ không? Có gặp ai không ạ?”
Cô hỏi khéo léo.
Tô Quân Bạch gật đầu, trả lời một cách vô cùng tự hào: "Có anh ở đây, đương nhiên suôn sẻ, họ đều do anh dạy.”
Mặc dù là em gái dạy anh cách này, nhưng đám người Lục Úc là do anh dạy, em gái là thầy của anh, anh là thầy của mấy người Lục Úc, không có vấn đề gì.
Anh nói tiếp: "Không gặp ai trên núi, gặp Điền An An ở ngoài cửa, cô ta mệt nên về nghỉ ngơi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tô Chi nghe được câu trả lời mà cô muốn nghe, nhìn dáng vẻ của anh hai, chắc là không có gì to tát.
Nữ chính đi rồi, cô rất thoải mái, không phải trông chừng họ mọi lúc.
Họ nhặt được rất nhiều củi, tất cả được xếp chồng chất ở trong phòng bếp.
Hải sản đã được rửa sạch xong, đặt ở trên bàn phòng bếp, nồi niêu bát đũa cũng được rửa rất sạch sẽ, mọi người đứng ở một bên, chờ Tô Chi nấu cơm thì giúp đỡ cô.
Tô Chi rất hài lòng với cách làm của họ, đồ đạc được thu dọn tốt, cô chỉ cần làm là được.
Công việc thêm củi được Tô Quân Bạch thầu hết, anh nói: "Chắc chắn mọi người chưa từng dùng kiểu bếp lò này, nhưng tôi biết, cho nên hãy giao công việc thêm củi cho tôi.”
Thêm củi là công việc quan trọng nhất, ảnh hưởng trực tiếp đến việc làm ra món ăn ngon hay không.
Các khách mời thấy thế, cũng không có ai tranh giành với anh, quả thực họ không biết dùng.
Họ chỉ có thể làm công việc đơn giản như thái rau, đưa gia vị cho Tô Chi.
Hải sản bắt thừa ra, Tô Chi nấu hết, dùng cá nấu một nồi canh, tôm hùm, tôm tích làm hai loại vị tê cay và tỏi bằm, cua thì hấp.
Hải sản rất nhiều, cho nên tối nay họ ăn bữa tiệc toàn là hải sản.
Toàn bộ quá trình là Tô Chi chủ trì nấu ăn, lúc nấu xong canh cá, mùi thơm lan tỏa trong không khí, khiến cho con sâu tham ăn trong bụng mọi người đều bò ra.
Đương nhiên cái này mới chỉ là bắt đầu, khi làm xong tôm hùm đất sốt tỏi tê cay và món cua, mùi hương càng mạnh hơn, khiến cho mọi người nghiện, chỉ ngửi thấy mùi thơm là đã thèm rồi.
“Thơm quá đi mất.”
Không biết là tiếng ai nói, các khách mời khác cũng nói theo: "Thơm đến mức tôi phải rỏ dãi.”
Câu này đều nhận được sự tán thành của mọi người, Tô Chi nấu ăn thật sự rất tuyệt vời.
Bạch Lộ xông lên phía trước giúp Tô Chi: "Chi Chi, đĩa của cô đây.”
“Cảm ơn.”
Các khách mời thấy thế, hận bản thân không nghĩ ra, Bạch Lộ chạy thật là nhanh.
Đạo diễn quay phát sóng trực tiếp thấy vậy, nói với người quay phim: "Quay một ít cận cảnh Tô Chi nấu ăn, với lại cận cảnh các khách mời khác.”
Mới quay mấy ngày thôi, độ nổi tiếng của Tô Chi đã rất cao, nếu khi chương trình phát sóng, chắc chắn độ nóng của cô có thể bùng phát.
Cô trông vừa đẹp trai vừa ngầu, cũng biết nhiều thứ, thực lực mạnh, có thể thăng hoa cũng là chuyện đương nhiên.
Đột nhiên ống kính kéo lại gần, việc này làm cho cư dân mạng xem càng rõ hơn.
“Tiệc hải sản à, thịnh soạn quá! Tôi cũng muốn đi ăn chực.”
“A a a, cách màn hình mà tôi cũng ngửi được mùi thơm, làm tôi nhìn mà đói cả bụng, mọi người chịu trách nhiệm đi, không cần nhiều đâu, cho tôi uống ngụm canh là được rồi.”
“Tay nghề của Chi Chi tuyệt quá, tôi đã thần tượng một bảo bối tuyệt thế gì vậy.”
“Ha ha ha, các khách mời khác đã thèm muốn chết rồi.”
“Tôi cũng thèm muốn chết.”
…
Có nhiều loại hải sản, Tô Chi làm hai ba tiếng mới xong.
Khoảng hơn chín giờ, mọi người chính thức ăn cơm.
Tô Quân Bạch rất có mắt nhìn đã múc cho em gái một bát canh cá trước: "Chi Chi đã vất vả rồi, em ăn trước đi.”
Các khách mời khác thấy vậy cũng nhao nhao đi lên gắp tôm, gắp cua cho Tô Chi, xem cô như công chúa mà phục vụ.
Tô Chi: "Cảm ơn.”
Trước khi mọi người ăn, Tô Chi hỏi: "Mọi người đều ăn được hải sản chứ?”
Nhưng đừng ăn đến mức đau bụng, lại đổ tại cô.
“Ăn được, ăn được, sức khỏe của chúng tôi rất tốt.”
“Vậy được rồi.” Tô Chi gật đầu: "Có thể bắt đầu ăn cơm rồi ạ.”
Mọi người đều đang đợi cô nói bắt đầu ăn cơm, nghe thấy câu này, mọi người lập tức bắt đầu lấy đồ mà mình thích ăn.
Nhân viên công tác của chương trình cũng ăn chực, chia cho họ một nửa, họ bưng bát ăn ở bên cạnh, không có ai nói chuyện, đều đang vùi đầu vào ăn.
Tô Chi ăn no thì dừng lại, buổi tối ăn nhiều dễ bị đầy bụng.
Các khách mời khác không quan tâm nhiều như vậy, mấy ngày họ tới quay đều không được ăn đồ ăn ngon nào, thường xuyên bị đói, hết sức khổ sở.
Bây giờ khó khăn lắm mới có một bữa tiệc lớn, họ không ra sức ăn, nói không chừng ngày mai lại phải đói tiếp.
Các ngôi sao thường ngày xem năng lượng của đồ ăn, tất cả đều không để ý đến điều này, ăn cho sướng rồi sẽ giảm béo.
Dưới sự nỗ lực của tổ chương trình và các khách mời thì chỗ hải sản nhiều như thế, toàn bộ đã được giải quyết.
Ngoại trừ Tô Chi, ai nấy đều ăn no căng.
Sau khi ăn xong, tất cả việc rửa bát, quét dọn phòng bếp đều được các khách mời khác thầu hết.
Lúc họ đến thì bụng trống trơn, lúc đi thì bụng lấp đầy hải sản, cũng cực kỳ thỏa mãn.
Từng người nói lời cảm ơn với Tô Chi khi ra về, sớm biết Tô Chi giỏi giang như vậy, họ đã đổi khách mời rồi, đi theo Tô Chi được ăn ngon uống đã.
Nếu Tô Quân Bạch biết được suy nghĩ của họ, sẽ tặng họ ba chữ, nằm mơ đi.
*
Liên Phương xem phát sóng trực tiếp mỗi ngày, còn chú ý đến tình hình ở trên mạng, nếu có lời bàn tán không tốt về họ thì sẽ lập tức giải quyết.
Mùa này Tiểu Bạch và em gái Tô Chi ghi hình cùng nhau, không bị ghét giống như mùa một, trên mạng không còn nhiều người mắng người của anh ta, chỉ có đám anti-fan chưa từ bỏ ý định gây sự.
Anh ta vô cùng hài lòng với sự phát triển này, điều không hài lòng chính là Tô Quân Bạch không kiểm soát được cái miệng của cậu ta, ăn quá nhiều!
Hôm nay cậu ta càng vượt tiêu chuẩn, ăn nhiều như vậy, là muốn béo chết à?
Anh ta lại lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi lại thời gian tập luyện cho Tô Quân Bạch.
Nhưng mà, nhìn thấy tiêu đề hot về bữa tiệc hải sản lớn của chương trình giải trí Cực Hạn ở trên Weibo, trong đó có hình ảnh Tô Quân Bạch ăn uống thỏa thích.
Điều vô lý là, cậu ta chẳng những không bị dân mạng bôi nhọ, mà còn được cư dân mạng khen đáng yêu.
Đáng yêu, một người đàn ông bị các cô gái dùng từ này để hình dung, không biết Tiểu Bạch nhìn thấy có sầm mặt lại hay không, điều cậu ta không thích nhất là bị người ta khen đáng yêu, cái từ đáng yêu này không hợp với đàn ông.
Độ hot của video Tô Quân Bạch ăn hải sản cao bất thường, không bao lâu sau xông lên đến đuôi mục hot search.
Theo sát phía sau còn có video Tô Chi nấu ăn, và bữa tiệc toàn hải sản của chương trình giải trí Cực Hạn.
Video Lục Úc ăn hải sản lên hot search, theo sát là Weibo của họ.
Tối nay, mục hot search spam trên Weibo tất cả đều là những từ về bữa tiệc toàn hải sản của chương trình giải trí Cực Hạn.
Cư dân mạng mở video ra xem, xoa xoa bụng, lập tức thấy đói.
Lượng fan hâm mộ phía sau Tô Quân Bạch lại tăng vọt, Liên Phương vui mừng khôn xiết, niệm tình cậu ta lên hot search không bị người ta bôi nhọ, anh ta tạm thời không nhớ đến chuyện vừa rồi của cậu ta.
Nghĩ theo chiều hướng tốt, Tiểu Bạch tham ăn béo lên, và ngứa mồm đắc tội với người khác, anh vẫn muốn nhìn thấy trường hợp đằng trước hơn, béo lên, cùng lắm thì sau này bắt cậu ta giảm béo.
Anh vẽ một dấu x dài ở trên cuốn sổ nhỏ ghi chép thời gian tập luyện.
*
Điền An An quay về cũng không ngủ, trong lòng cô ta vẫn kìm nén bực bội, bởi vì có máy quay, nên không phát tiết ra.
Chỉ có thể tìm việc khác để dời sự chú ý, ví dụ như dọn dẹp phòng cho sạch sẽ, căn nhà nhóm cô ta ở rất cũ, đồ dùng trong nhà sàn nhà đều cũ, có lúc quét dọn rồi vẫn cảm thấy bẩn, cho nên cô ta càng dùng sức để lau hơn.
Fan hâm mộ đang khen ngợi cô ta khi nhìn thấy cô ta chăm chỉ như thế, bảo cô ta chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên làm kiệt sức.
Nhưng thật ra Điền An An nghĩ rằng ngất xỉu mới tốt, như vậy sẽ có người tới quan tâm cô ta, mà không phải tất cả đều ở bên cạnh Tô Chi.
Sau khi biết Tô Chi là con gái, cảm quan của cô ta đối Tô Chi đã trở nên không tốt lắm, có thể là bởi vì trước đó coi cô là con trai, có thiện cảm với cô.
Về phương diện khác cô ta lại hâm mộ Tô Chi, có một người anh trai siêu sao như Tô Quân Bạch.
Nếu cô ta cũng có một người anh trai siêu sao như thế thì tốt, chắc chắn sẽ bảo vệ cô ta không bị tổn thương, cô ta cũng không phải chịu nhiều gian khổ như này.
Tô Quân Bạch không chỉ đẹp trai, rất có tên tuổi, nhiều fan hâm mộ, nghe nói gia cảnh cũng không tệ, là một phú nhị đại vào trong giới để chơi.
Nếu cái miệng của anh học được cách nói điều tốt thì hoàn hảo, cô ta thực sự bị Tô Quân Bạch chọc giận, quan trọng là còn không thể phát tiết ra.
Cô ta trấn an bản thân, siêu sao mà tính cách xấu thì cũng chẳng là gì, có thể giúp bản thân là tốt rồi.
Trong lòng cô ta nghĩ như vậy nên thoải mái hơn nhiều.
Trên mặt cũng hơi mỉm cười, nhưng mà cũng không tiếp diễn được bao lâu, bởi vì nhóm Thi Bách Thủy, Bạch Lộ, Giang Thế Lâu về quá muộn, cho rằng cô ta đã ngủ, nên không mang cơm về cho cô ta.
Thi Bách Thủy lo lắng cho sức khỏe của cô ta: "An An, cháu còn chưa ngủ à?”
Đã sắp mười một giờ, người khó chịu thì nên ngủ sớm.
“Cháu không buồn ngủ, dọn dẹp phòng cho sạch.” Điền An An chỉnh lại ống tay áo: "Không sao, cháu cũng không đói.”
Bị câu nói của Tô Quân Bạch chọc tức đến no rồi, cô ta cũng không có tâm trạng để ăn.
Lúc đi ngủ, lại bị Bạch Lộ kích động lần nữa.
“An An, bụng cô đau thật không đúng lúc, canh hải sản của Chi Chi nấu cực kỳ ngon, mùi vị ngon hơn canh tôi uống trước đây, nếu không phải bụng không nhét nổi nữa, tôi còn có thể ăn ba bát cơm đầy.”
“Tôm hùm cũng ngon, hương vị vô cùng tươi ngon, đúng rồi, còn có cua, gạch cua thực sự rất tuyệt vời, tôi ăn ba con, no căng.”
“Đáng tiếc cô không ăn được.”
Điền An An: "…”
Đừng nói nữa! Cô ta vốn dĩ không đói, bây giờ đột nhiên thấy đói.
Đây là lần thứ hai cô ta nghe được câu nói này, đáng tiếc cô ta không ăn được.
Giống như một lời nguyền, cô ta đã bị mất ngủ.
*
Ngoại trừ Điền An An, các khách mời khác đều ngủ ngon, buổi sáng không muốn thức dậy, chép chép miệng, vẫn còn dư vị của hải sản ngày hôm qua.
Hôm nay lại là một ngày nắng mặt trời lên cao, nhiệt độ rất cao.
Tất cả khách mời tập trung ở địa điểm ghi hình trước đó, tổ chương trình quy định tám giờ có mặt.
Từ khi Tô Chi và Tô Quân Bạch ăn bữa sáng ở tổ chương trình, sau khi bị mọi người biết được, mọi người cũng học theo, bảy giờ mười lăm phút đã đến, chỉ vì muốn ăn chực bữa sáng miễn phí.
Tổ chương trình: "…”
Họ chửi thề muốn từ chối, mọi người tới ăn chực, phải chia đồ ăn của họ ra.
Tô Chi và Tô Quân Bạch không đến sớm, họ có thể tự nấu ăn, nên không muốn đến tranh giành với mọi người, hơn nữa bữa sáng dạo gần đây không ngon.
Mọi người trông thấy Tô Chi và Tô Quân Bạch đi tới, đều chào hỏi họ nhiệt tình: "Chi Chi, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Chi Chi, tôi để phần bánh trứng cho các cô, còn có trứng gà, các cô mau ăn nhân lúc còn nóng.”
“Cảm ơn, chúng tôi ăn rồi, mọi người giữ lại cho mình ăn đi.” Tô Chi gật đầu, đáp lại.
Cô và anh hai tìm góc dựa để ngồi xuống, không lâu sau cảm thấy cái nhìn chăm chú của người khác, cô quay đầu lại đúng lúc đối diện với ánh mắt của Điền An An.
Sắc mặt của Điền An An hơi hốc hác, nở nụ cười dịu dàng với cô.
Tô Chi không hề bị lay động mà thu ánh mắt lại, cô không phải nam chính, cười với cô cũng vô dụng.
Đúng tám giờ, tất cả khách mời đều tới đông đủ, đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ của ngày hôm nay.
“Nhiệm vụ của ngày hôm nay không giống mấy ngày trước, có thể khiến cho mọi người thực sự cảm nhận được niềm vui của chương trình giải trí Cực Hạn, thách thức bản thân.”
Mọi người nghe thấy đạo diễn nói như vậy, đoán rằng nhất định không phải là chuyện tốt.
Đối với tình huống cạm bẫy của tổ chương trình, họ đã biết từ lâu.
Tô Quân Bạch rất chán nản với tổ chương trình đang cố làm ra vẻ bí ẩn: "Rốt cuộc là nhiệm vụ gì? Không phải là bắt chúng tôi đi chuyển gạch chứ?”
Anh chuyển một hai viên gạch thì còn được, chuyển cả buổi sáng, sẽ làm cho anh mệt đứt hơi, ôi chao.
Vừa khéo Lục Úc ở bên cạnh anh, sau khi bị anh liếc mắt một cách không thân thiện, đáp lại câu nói này: "Chuyển gạch cũng không khó khăn gì, việc mà đến đứa trẻ con cũng biết, chẳng lẽ cậu không làm được?”
Lục Úc phát hiện gần đây Tô Quân Bạch càng ngày càng có vấn đề, thỉnh thoảng trừng mắt với anh mà không nói gì, còn rất thích cản trở tầm mắt của anh, có phải là bất ổn không.
“… Cậu mới không làm được!” Tô Quân Bạch lại cản trở cậu ta, để cho cậu ta cách xa Chi Chi: "Chẳng phải chuyển gạch là chuyện nhỏ sao? Tôi càng phải đi!”
Lục Úc nói một tiếng ồ, không đáp lại cậu ta, không có chuyện gì, lại quấy rầy anh.
Tô Chi chú ý tới động tĩnh của hai người, không nói nên lời, hai người này vừa gặp nhau là trở nên trẻ con như thế.
Các khách mời khác cũng đang đoán nhiệm vụ của ngày hôm nay: "Không phải bắt chúng ta thi đi bộ chứ, vẫn không phát cơm ăn à?”
Vậy thì ai mà chịu nổi.
Đạo diễn đợi họ nói xong, rồi mới nói tiếp: "Có những nhiệm vụ mà mọi người nói, có siêu khó, cũng có siêu đơn giản, tất cả dựa vào may mắn khi rút thăm.”
Có nhân viên công tác ôm một cái thùng to đi lên, đặt lên bàn.
Đạo diễn nói tiếp: "Nhiệm vụ hôm nay là quả bóng nhỏ màu đỏ mà mọi người lấy từ trong thùng ra, bên trong có một tờ giấy, bên trên sẽ viết nhiệm vụ là gì, mọi người phải hoàn thành nhiệm vụ gì.”
“Hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng tương ứng, nhiệm vụ thất bại sẽ không có phần thưởng, có nước chanh chờ mọi người.”
“Bây giờ có thể lấy nhiệm vụ.”
“…”
Lại là nước chanh, đó là thứ mà người bình thường có thể uống ư? Tổ chương trình là ma quỷ à?
Đạo diễn thích nhìn vẻ mặt biến sắc của họ, còn yêu cầu đặc biệt người quay phim quay cận cảnh họ, nhìn biểu cảm của mừng giận buồn vui vô cùng rõ ràng.
Không có ai ra rút thăm, đạo diễn nói tiếp: "Nhiệm vụ của ngày hôm nay có thời gian giới hạn.”
Nghe thấy có thời gian giới hạn, mọi người mới hoạt động.
Tô Chi đợi mọi người lấy xong rồi mới đi tới, tay cô thò vào trong thùng lấy bừa một quả bóng ra, mở tờ giấy, nhìn thấy rõ nội dung bên trong.
Tô Quân Bạch cũng tiện tay lấy một quả bóng nhỏ ra, hỏi cô: "Chi Chi, nhiệm vụ của em là gì?”
Tô Chi đưa tờ giấy cho anh xem, anh đọc lên: "Người nếm thử món ăn ngon, ăn hết món ngon của mười cửa hàng, viết bài đánh giá một trăm chữ. Thưởng năm mươi tệ.”
Anh khen: "Oa, Chi Chi, vận may của em tốt quá đấy.”
“Cũng được ạ, nhiệm vụ của anh là gì?” Tô Chi chưa từng làm người nếm thử món ngon, nhưng mà cô đã từng nghe nói phải làm những gì.
Tô Quân Bạch vừa mở tờ giấy, vừa nói: "Nhân phẩm của anh rất tốt, chắc hẳn vận may sẽ không kém đâu?”
Kết quả anh mở tờ giấy ra, đọc được một nửa thì không đọc nổi nữa: "Tới công trường chuyển...”
“Chuyển gạch, thời gian làm nhiệm vụ tám tiếng. Thưởng năm mươi tệ.” Tô Chi tự động nói câu tiếp theo: "Anh, vận may này của anh rất tuyệt, đồng nhất với suy nghĩ của anh.”
Tô Quân Bạch: "…”
Không phải, anh không muốn.
Đến công trường chuyển gạch tám tiếng, anh còn có thể đứng vững để quay về không?