Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 29



Bán cơm và đưa tiễn các vị khách mời đi xong, Tô Quân Bạch đặt tiền lên bàn, đếm từng tờ từng tờ một, thỉnh thoảng trên mặt lại lộ ra nụ cười tham tiền.

Tô Chi sắp xếp số đồ ăn còn lại xong nhìn thấy anh hai như vậy, cảm thấy rất tốt, có hứng thú với tiền, dù sao cũng tốt hơn có hứng thú với nữ chính nhiều.

“Đừng đếm nữa, ăn cơm trước đã.”

Doanh thu bán cơm được khoảng mấy mươi tệ, cô cảm thấy còn chưa đủ, cần phải nghĩ ra cách khác để kiếm tiền mới được.

Tô Quân Bạch sắp xếp tiền xong rồi gấp lại: “Chi Chi, cho em này, em muốn mua cái gì thì mua cái ấy.”

Mặc dù có hơi ít nhưng mấy ngày sau anh sẽ tiếp tục cố gắng kiếm thêm.

Trên giá hàng của tổ chương trình không chỉ có đồ dùng hằng ngày mà còn có thể mua được một số món đồ ăn vặt, Chi Chi còn nhỏ, nhất định là rất thèm ăn.

Tô Chi nhận một phần, đúng là ngày mai cô có thứ muốn mua thật, chẳng qua không phải đồ ăn vặt mà thôi.

Bởi vì tổ chương trình thưởng cho rất nhiều thịt sống nên Tô Chi cũng làm không ít, thịt kho tàu chỉ bán được một phần, là Thi Bách Thủy mua.

Các khách mời kia đều mua thức ăn chay, có thể là muốn sẵn tiện khống chế thể trọng luôn.

“Chi Chi, em gầy quá, ăn nhiều một chút.”

Tô Quân Bạch gắp không ít thịt cho Tô Chi, em gái đã vất vả, phải ăn nhiều một chút.

Mùi thơm của thịt kho tàu thật sự là quá mê người, hương vị cũng cực kỳ ngon miệng, an không nhịn được mà ăn không ít.

Sau khi ăn xong, sờ cái bụng đã phồng lên của mình kia, anh đột nhiên cảm thấy có hơi tội lỗi.

Xong rồi, anh Liên mà thấy thì sẽ càm ràm chết anh, đêm nay cần phải vận động thêm hai giờ mới được ngủ, tê liệt ngã xuống jpg.

Mưa đạn:

“A a a, cảnh hai anh em ăn cơm này cũng đẹp quá đi thôi, đẹp không kém tôi chút nào ( đầu chó).”

“Thấy bọn họ ăn thịt kho tàu, tôi cũng rất muốn ăn.”

“Tô Quân Bạch đối với em gái anh ta thật tốt, tôi cũng muốn có một anh trai chịu tiêu tiền cho mình.”

...

Trong phòng được tổ chương trình lắp camera, dùng để thu lại một vài hoạt động thường nhật của khách mời, khi bọn họ ngủ thì có thể đóng lại.

Sau khi Tô Quân Bạch ăn cơm xong, anh định nằm một hồi trước rồi mới bắt đầu vận động.

Kết quả vừa nằm là ngủ luôn, còn chưa kịp đóng camera trực tiếp, có nhiều dân mạng nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ kia của anh thì ào ào cảm thán:

“Mặc dù lúc trước không thích tính cách của Tô Quân Bạch lắm nhưng tôi thật sự thích khuôn mặt của anh ta, quá tuyệt luôn.”

Không ít cư dân mạng tỏ vẻ đồng ý, giá trị nhan sắc của hoa trắng nhỏ thật sự quá tuyệt.

Những dân mạng nhìn thấy ngày càng nhiều, một truyền mười, mười truyền trăm, họ tụ tập lại ở phòng trực tiếp của Tô Quân Bạch nhìn anh ngủ.

Nhiệt độ dần tăng cao, chuyện Tô Quân Bạch đi ngủ dần dần tạo thành một chủ đề.

Bản thân anh lại hoàn toàn không hay biết gì về chủ đề này cả, anh còn đang có hẹn với Chu công.

Liên Phương thấy Tô Quân Bạch trực tiếp ngủ thiếp đi giữa phòng trực tiếp thì cơ tim như muốn tắc nghẽn, ban đêm cậu ta ăn nhiều thịt kho tàu như vậy, không luyện tập mà đã ngủ luôn rồi.

“Tên này lười quá, không ai giám sát thì cậu ta chả biết vận động.”

Liên Phương lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi lại một món nợ lớn vì hành vi đêm nay của tiểu Bạch, hôm nào đợi cậu ta về rồi anh sẽ bảo cậu ta vận động hai giờ, không, gấp đôi, bốn giờ.

Xem tiểu Bạch sẽ dễ bị tăng xông lắm, anh đổi qua xem bên phía Tô Chi.

Vẫn là em gái ngoan hơn.

Tô Chi luôn ngủ muộn dậy sớm, mặc kệ hôm nay đã làm những gì, có mệt mỏi thế nào thì cô đều sẽ giữ nguyên trạng thái này.

Lần khai giảng tiếp theo cô sẽ vào lớp mười một, cô được bố mẹ chuyển trường đến trường cao trung thành phố Kinh, chất lượng dạy học ở đây so với trong trấn nhỏ kia thì tốt hơn hẳn, cô phải ôn tập lại một chút kiến thức lớp mười một mới được.

Trước khi đến ghi hình chương trình tống nghệ thì cô đã chuẩn bị sách vở, tư liệu và quyển đề thi.

Bây giờ không có chuyện gì làm, cô mở phần nghe tiếng anh ra, vừa làm toán vừa học bài thi.

Tốc độ giải đề không nhanh cũng không chậm, mặc kệ là đề đơn giản hay phức tạp thì cô vẫn mang dáng vẻ tự nhiên vững vàng, dường như không gì có thể làm khó được cô.

Bây giờ không được tính là thời gian ghi hình chính thức, mỗi vì khách mời đều sẽ tách nhau ra phát trực tiếp, hiện tại bên chỗ Tô Chi cũng có không ít cư dân mạng.

“Tô Chi giỏi quá đi, vừa nghe tiếng anh vừa làm đề toán, quan trọng là tất cả các đáp án đều đúng hết, cô nhất định là học rất giỏi.”

“Cô ấy quá giỏi luôn, cho tôi hai cái đầu cũng không đủ dùng.”

“Cậu ta là Tô Chi sao? Hình như là bạn học cao trung của tôi mà? Chẳng qua bố mẹ cậu ta đều không còn nữa, anh trai ngôi sao ở đâu ra vậy?”

Bình luận này cũng không gây bên chú ý gì quá lớn, mọi người đều đang để ý đến thành tích học tập của Tô Chi.

Lúc này, antifan đã yên lặng hồi lâu của Tô Quân Bạch nhảy ra.

“Tốt hay không ai mà biết? Lỡ như sáng sớm cô ta đã học thuộc hết đáp án thì sao, giả vờ thế này ai chẳng biết.”

“Đúng vậy, muốn thiết lập hình tượng học bá sao? Cẩn thận lật xe đó.”

...

Hàn Huyên đang ở trong phòng xử lý công việc nhưng theo thói quen bà vẫn mở điện thoại vào xem con trai con gái phát sóng.

Nhìn thấy những bình luận không hay trên mưa đạn, đôi mày thanh tú của bà nhăn lại. “Tại sao lại là đám antifan của tiểu Bạch vậy, Chi Chi đương nhiên là học bá rồi, năm nào thi xong cũng đứng nhất, cần gì phải giả vờ thiết lập hình tượng học bá, những người này thật phiền phức.”

Trước khi nhận lại Tô Chi, cả nhà bọn họ đều đã biết được hoàn cảnh sống của Chi Chi, bố mẹ nuôi vì tìm kiếm con gái đã thất lạc cho nên cách mỗi một khoảng thời gian sẽ dời đến một thành phố khác, không có công việc chính thức cho nên thu nhập cũng không cao.

Thẳng cho đến khi Tô Chi mười tuổi mới đến định cư ở trấn Thanh Thủy, từ nhỏ Tô Chi đã phải chịu đựng những thứ mà đáng ra ở cái tuổi này con bé không nên chịu.

Mỗi lần nhìn thấy những năng lực mà cô biểu hiện trong lúc quay chương trình, Hàn Huyên đều cảm thấy mình rất có lỗi với đứa con gái này. Nếu như năm đó bà canh chừng chặt chẽ một chút thì sẽ không làm Chi Chi lạc mất, Chi Chi cũng không cần phải trải qua nhiều khó khăn như vậy.

Con gái bà đến chính bà còn không nỡ mắng, mấy người này dựa vào đâu mà mắng nó?

Bà gọi điện thoại cho con trai lớn: “Tiểu Chu, chú ý đám antifan của tiểu Bạch một chút, đừng để bọn họ nói xấu Chi Chi.”

Tô Cảnh Chu cực kỳ vui vẻ khi được cống hiến sức mình cho em gái: “Được, mẹ, con sẽ xử lý chuyện này.”

Trong lúc rảnh rỗi anh cũng thường xem chương trình trực tiếp, biểu hiện trước mắt của tiểu Bạch vẫn tốt, biết chăm sóc cho Chi Chi, nếu như biểu hiện không tốt thì cứ chờ mà nhận hỗn hợp ba kiểu đánh đi.

Động tác của anh rất nhanh, anh bảo trợ lý đặc biệt gửi cảnh cáo đến các tài khoản antifan không biết lựa lời mà nói kia, nghiêm trọng hơn thì gửi thư mời của luật sư đến.

Hành động này làm cho nhóm antifan kia im lặng, mấy ngày liên tiếp cũng không dám nói lung tung gì nữa.

Kiểu đáp trả này tất nhiên rất được các fan hoa trắng nhỏ yêu thích.

...

Đối với những hành động của anh cả Tô Cảnh Chu, Tô Chi không biết gì cả, cô làm xong hai bộ đề thi, nghe một trăm từ đơn, sau khi tắm gội xong thì đóng camera chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lúc này cũng không còn sớm nữa nhưng người canh ở phòng trực tiếp của Tô Chi cũng không ít, các cô ấy xem đến khúc cô sắp ngủ rồi, ai nấy đều không nhịn được la lên bảo cô đừng đóng camera.

Tô Chi không nhìn thấy mưa đạn nhưng trước khi đóng camera, cô chào hỏi các cô ấy:

“Tôi muốn nghỉ ngơi, mọi người cũng ngủ sớm đi nhé.”

Mặt Tô Chi có hơi sát camera, đám dân mạng lại bị nhan sắc xinh đẹp tấn công lần nữa: “Chi Chi xinh đẹp quá đi, thật không nỡ mà.”

Tô Chi đóng camera bên này lại thì không ít dân mạng lại tràn vào phòng trực tiếp của Tô Quân Bạch, anh đi ngủ mà không đóng camera, tất cả mọi người đều đang thưởng thức sự công kích sắc đẹp.

Phó đạo diễn nhìn thấy tình huống này thì hỏi: “Đạo diễn, có cần đóng phòng trực tiếp của cậu ta lại không?”

“Trước tiên không cần, cậu nhìn đột hot này đi.” Đạo diễn chỉ vào tỉ lệ người xem tiết mục trong hậu trường: “Chỉ mới nửa ngày thôi mà nhiệt độ đã nhanh chóng xông lên bảng hotsearch, nếu như biết dẫn dắt đúng cách thì nhất định có thể bùng nổ.”

“Độ hot của Tô Quân Bạch cao ghê.” Phó đạo diễn cảm thán: “Không hổ là lưu lượng đỉnh cao, đến cả đi ngủ mà cũng hot như vậy.”

“Cậu nhìn cái này xem.” Đạo diễn lại chỉ vào một chủ đề khác: “Chủ đề của Tô Chi cũng rất cao, đáng tiếc độ hot lại bị ông chủ lớn ép xuống, nếu không nó có thể xếp trên mấy bảng hotsearch luôn đó.”

“Độ hot của Điền An An cũng không tệ, toàn thu được những lời khen ngợi, có thể em chút ống kính cho cô ta.”

“Kỳ này biểu hiện của Miêu Họa Họa cũng không xuất sắc lắm. Lúc làm nhiệm vụ tôi thấy hình như có hơi không tập trung.”

“Biểu hiện trước mắt của Dịch Kinh Hòa cũng không tệ lắm, hi vọng cậu ta có thể tiếp tục duy trì.”

“Bạch Lộ cũng không tệ, Giang Thế Lâu có hơi lãnh đạm, có hơi không hợp tham gia chương trình giải trí.”

“Lục Úc thì không cần phải nói, độ hot không phân cao thấp với Tô Quân Bạch.”

Độ hot khi vừa bắt đầu của kỳ thứ hai đã gần bằng một phần ba cả kỳ thứ nhất rồi, hi vọng kỳ thứ hai có thể bùng nổ thật lớn, không uổng công ông ta đã ra giá cao mời các minh tinh hàng đầu đến làm khách mời.

Hotsearch ngày thứ hai giống hệt suy nghĩ của đạo diễn, có chủ đề Tô Quân Bạch ngủ trong trực tiếp đồng thời nhiệt độ của nó cứ cao mãi không hạ,vọt đến vị trí tìm kiếm đầu bảng, toàn bộ mạng xã hội đều đang thức để thưởng thức dáng vẻ lúc anh ngủ.

Hotsearch theo sát phía sau có chủ đề là chương trình tạp kỹ Cực Hạn hái đào, tất cả mọi người đều cảm thán với tay nghề đan rổ của Tô Chi cùng với sự thông minh khi thu được tiền của các khách mời.



Bởi vì trước kia chưa ai làm qua chuyện này bao giờ cho nên mọi người đều cảm thấy rất mới mẻ, cảm thấy chương trình tạp kỹ Cực Hạn cũng không tệ lắm, một truyền mười, mười truyền trăm, có rất nhiều người kéo nhau đến xem.

Bình luận hotsearch:

“Giá trị nhan sắc của Tô Quân Bạch đúng là tuyệt vời, cả đêm qua vì nhìn anh ấy mà tôi không hề ngủ.”

“Tô Chi kiếm được tiền từ các khách mời khác, cách làm này trên chương trình tạp kỹ Cực Hạn chưa có ai từng làm.”

“Thì ra chương trình tạp kỹ Cực Hạn lại thú vị như vậy, tôi muốn đi gọi thêm những người khác!”

...

Liên Phương nhìn thấy hotsearch Tô Quân Bạch ngủ trên sóng trực tiếp thì lấy cuốn sổ nhỏ ra gạch bỏ hai chữ gấp đôi.

Trải qua chuyện này, có không ít các doanh nghiệp cung cấp vật dụng trên giường tìm anh làm người đại diện phát ngôn. Liên Phương chọn mấy nhãn hiệu tương đối nổi danh, chuẩn bị so sánh từng cái với nhau rồi sau này sẽ bàn lại.

Người đại diện Trương Tinh của Dịch Kinh Hòa khó khăn lắm mới tìm được một hợp đồng làm đại diện cho một thương hiệu vật dụng trên giường cho anh ta, kết quả còn chưa kịp bàn tiếp thì đối phương đã nói thẳng rằng Dịch Kinh Hòa không thích hợp, quay đầu đi tìm Tô Quân Bạch.

Trương Tinh rầu sắp héo luôn, chị ta liên hệ đến tổ chương trình để nói chuyện với Dịch Kinh Hòa:

“Tiểu Hòa, còn chưa kịp bàn bạc thì đại ngôn đã bay mất rồi, đến tìm Tô Quân Bạch rồi.”

Dịch Kinh Hòa cũng biết người đại diện đang bàn bạc cho anh ta một hợp đồng đại diện cho thương hiệu vật dụng trên giường, đó là một thương hiệu có uy tín lâu năm, nếu như lấy được thì có thể dựa vào cái này để kéo thêm chút độ hot.

Dịch Kinh Hòa nhíu mày hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải là vẫn đang bàn bạc rất tốt đó sao? Sao họ lại đi tìm Tô Quân Bạch?”

Anh ta còn đang nghĩ sẽ dựa vào nhãn hiệu này để nổi tiếng đấy, dù sao cũng là tên tuổi uy tín lâu năm, sau này mọi người mua đồ sẽ đều biết anh ta là người phát ngôn, đều sẽ nhắc đến tên anh ta.

Trương Tinh nói chuyện hotsearch cho anh ta nghe: “Tối qua Tô Quân Bạch còn chưa đóng trực tiếp mà đã đi ngủ, sáng nay độ hot đã bùng nổ.”

Dịch Kinh Hòa kinh ngạc: “Như vậy mà cũng có thể lên hotsearch sao?”

Anh ta lập tức cảm thấy kiến thức mình quá ít đồng thời cũng có loại cảm giác đau lòng như mình đã bỏ qua một trăm triệu vậy.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy độ hot trên weibo của Tô Quân Bạch, anh ta lại càng thêm đau lòng.

Không ngờ Tô Quân Bạch vì thu hút nhiệt độ là lại làm loại chuyện này.

Trương Tinh gật gật đầu: “Không chỉ có thể lên mà độ hot lại còn rất cao, đêm nay cậu có muốn thử cách đi ngủ mà không đóng phòng trực tiếp hay không?”

Tướng mạo Dịch Kinh Hòa mặc dù không tuyệt sắc như Tô Quân Bạch nhưng cũng trẻ trung trắng nõn, thuộc về kiểu thư sinh trắng trẻo, nhận được sự quan tâm của không ít người.

Dịch Kinh Hòa: “Được, tôi sẽ không đóng phòng trực tiếp.”

Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta bắt chước Tô Quân Bạch, chỉ cần hai người còn chưa hoàn toàn vạch mặt thì dựa theo sự chăm sóc của Tô Quân Bạch đối với anh ta trước kia, anh chắc chắn sẽ không quan tâm anh ta.

Trước khi tắt điện thoại xong, anh ta lại nhớ đến một chuyện: “Chị Trương, trước kia Tô Quân Bạch nói với tôi anh ta có một người anh sinh đôi, không có em gái, tôi đã để ý tình huống khi họ ở chung, luôn cảm thấy hai người bọn họ không giống như anh em ruột, Tô Chi cũng không giống như những đứa trẻ nhà giàu cho lắm.”

“Cậu chắc không?” Trương Tinh nhớ kỹ: “Tôi sẽ điều tra kỹ tình huống của Tô Chi, trước tiên cậu đừng quan tâm, tập trung quay hình, tương tác nhiều với bọn họ, có lợi cho thời gian lên sóng.”

Năm nay chị ta mới dẫn dắt Dịch Kinh Hòa, tuổi của cậu ta không lớn nhưng dã tâm thì lại không nhỏ.

Chị ta thích người có dã tâm, hi vọng cậu ta có thể hot mạnh, ai ngăn cản con đường của cậu ta thì phải diệt sạch, mặc kệ khó khăn như thế nào.

...

Tô Chi chẳng biết chút gì về chuyện trên mạng, buổi sáng vẫn dậy rất sớm như cũ.

Cô nấu cháo, sau khi đã gần chín cô mới đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng, khi trở về thì Tô Quân Bạch mới dậy.

“Chi Chi, sao em không gọi anh cùng dậy?”

Tô Chi hỏi anh: “Anh có thói quen chạy bộ buổi sáng à?”

Dù sao cô đã trở về nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa từng thấy anh chạy bộ buổi sáng bao giờ.

Tô Quân Bạch: “Không có.”

Nhưng anh có thể làm bữa sáng mà.

Chờ khi anh đến phòng bếp rồi mới biết em gái đã làm bữa sáng xong rồi, đời trước anh đã làm chuyện gì tốt mà có được một cô em gái tốt thế này chứ.

Tô Chi: “Nhìn cái gì, ăn cơm.”

Cô luôn cảm thấy anh hai sắp khóc rồi, cảm động đến vậy sao?

Buổi sáng là thời gian mua sắm, Tô Chi mua không ít thứ lấp đầy căn tứ hợp viện trống rỗng này.

Tám giờ họ đến nơi tập hợp mà tổ chương trình chỉ định, bọn họ là tổ đến sớm nhất, nhân viên công tác vẫn còn đang ăn bữa sáng.

Tô Chi chào hỏi với người của tổ chương trình: “Buổi sáng tốt lành.”

Tô Quân Bạch cũng chào hỏi theo: “Buổi sáng tốt lành, các người đang ăn món gì đó?”

“Buổi sáng tốt lành, bọn tôi chẳng có thứ gì ngon cả.”

Nhân viên công tác chỉ đáp qua loa rồi ôm đồ ăn của mình cách xa hai anh em, giống như sợ họ đoạt đồ ăn của anh ta vậy.

Tô Chi: “...”

Không ngon mà còn giữ kỹ như vậy.

Tô Quân Bạch: “...”

Bọn họ bảo vệ được cơm trên tay nhưng không bảo vệ được cơm trên bàn.

“Các người mua nhiều như vậy quá lãng phí rồi, để tôi với Chi Chi giúp các người giải quyết một chút, coi như là người tốt làm chuyện tốt, không cần cảm ơn.”

Tô Quân Bạch diện ra cái cớ, dáng vẻ không cần mặt mũi này thành công làm cho nhân viên công tác không thể phản đối, chỉ nói lại một câu không biết xấu hổ.

Tô Quân Bạch người không cần mặt mũi đang mang theo em gái ăn điểm tâm sáng, còn cố ý lấy hai cái trứng luộc nước trà, giữ lại phòng khi đói sẽ ăn.

Đám dân mạng trên mưa đạn cười ha ha:

“Ha ha ha, cười chết tôi, đến nhân viên công tác cũng sợ Tô Quân Bạch.”

“Đã thấy những hành động không cần mặt mũi của Tô Quân Bạch, thì ra không cần mặt mũi có thể muốn làm gì thì làm đó.”

“Mặc dù như vậy nhưng Tô Quân Bạch đối xử tốt với em gái anh ta ghê, tôi thật hâm mộ mà.”

...

Buổi sáng Lục Úc dậy rất sớm, bên cạnh phòng gạch ngói có nuôi heo gà vịt ngỗng, vừa sáng là chúng nó réo lên không ngừng.

Ồn ào đến nổi không thể đi ngủ được, anh lại có thói quen chạy bộ buổi sáng, sau khi tỉnh lại thì chạy nửa giờ mới về.

Lục Vũ Điểm vẫn còn ngủ đồng thời cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.

Tám giờ tập hợp quẹt thẻ nhiệm vụ.

Anh đợi đến khoảng bảy giờ hai mươi thì đánh thức Lục Vũ Điểm, bảy giờ rưỡi đã đi đến nơi tập hợp.

Bọn họ là tổ thứ hai đến đây, hai người tổ thứ nhất đang ăn điểm tâm trên bàn.

Lục Vũ Điểm sờ sờ cái bụng rỗng tuếch của mình: “Anh, em cũng đói bụng, chúng ta có thể ăn một chút không?”

Lúc đầu còn cho là chương trình tạp kỹ chơi sẽ rất vui, kết quả ai ngờ cả cơm cũng không no bụng.

Lục Úc gật gật đầu: “Đi qua xem xem.”

Đêm qua sau khi anh và Lục Vũ Điểm tìm được NPC nhiệm vụ mà chương trình giao cho, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì tổ chương trình đã sắp xếp cơm tối cho bọn họ.

Chẳng qua không biết những tổ khác có biết chuyện NPC này không.

Tô Quân Bạch thấy Lục Úc thì lập tức đưa tay nhét bánh bao vào trong miệng, nói với giọng mơ hồ không rõ: “Sao các người lại tới đây?”

Lục Úc không phản ứng lại anh mà cúi đầu hỏi Tô Chi: “Bữa sáng này là của tổ chương trình sao?”

“Ừ, các người có thể ăn.” Tô Chi gật gật đầu, lại nói thêm một câu: “Bảy giờ năm mươi bọn họ dọn dẹp rồi, các người còn năm phút để ăn cơm.”

Cô cảm thấy Lục Úc không phải là không lễ phép như anh hai nói, người này tạm thời vẫn được lắm.

Lục Úc nhìn cô nói: “Cảm ơn.”

Quả nhiên là con gái tốt hơn nhiều so với tên Tô Quân Bạch kia.

Tô Quân Bạch còn muốn nói chuyện để kéo dài thời gian ăn cơm của Lục Úc, không ngờ thế mà em gái anh lại đi giúp Lục Úc.

Anh đau lòng, em gái quên anh luôn rồi sao? Không được, chờ khi có cơ hội anh lại phải nhắc nhở cô một chút, đừng qua lại quá gần với Lục Úc.

Lục Vũ Điểm được ăn điểm tâm như nguyện, bụng no căng, lại cảm thấy chương trình tống nghệ rất thú vị, không muốn đi nữa.

Lục Úc ăn rất đơn giản, ăn chỉ ăn một cái bánh bao chay, uống một hộp sữa..

Bọn họ giải quyết xong bữa sáng thì các khách mời khác mới khoan thai tới chậm.

Hôm qua bọn họ vừa mệt vừa đói, còn không được ăn no, buổi sáng vốn không muốn dậy.



Trái lại tinh thần của Tô Chi và Tô Quân Bạch thì lại rất tốt, không phải là người cùng một thế giới với bọn họ.

Điền An An ngủ không được ngon lắm, hôm qua cô ta ngủ cùng một giường với Bạch Lộ, giường là loại kiểu cũ, vừa nghiêng người thì âm thanh sẽ rất lớn, làm cho người ta không ngủ ngon.

Sau nửa đêm vất vả lắm mới đi ngủ được lại còn phải vội vã tham gia chương trình, cuộc sống thật vất vả, nhưng vì được hot nên chỉ có thể kiên trì, đối với cô ta mà nói, chương trình giải trí này chính là một bước nhảy vọt.

Cô ta hỏi: “Bữa sáng của các người ở đâu ra vậy?”

Tô Quân Bạch giơ tay lên gãi cằm: “Ăn ké của tổ chương trình.”

Nghe thấy có bữa sáng, tất cả mọi người đều lên tinh thần.

Dịch Kinh Hòa hỏi: “Còn gì nữa không?”

Tô Quân Bạch lắc đầu: “Không còn, các người tới chậm rồi, bọn họ đã dọn dẹp.”

Điền An An dịu dàng hỏi: “Vậy hai anh có giữ phần lại cho chúng tôi không?”

Cố gắng giảm béo không ăn và không có đồ ăn, đói bụng là hai chuyện khác nhau.

“... Không có, chẳng qua...” Trong túi Tô Quân Bạch còn hai quả trứng gà.

“Không có.” Tô Chi thấy động tác của anh hai thì lại muốn giẫm anh một cước để cho anh tỉnh táo lại: “Muốn ăn cơm thì chạy đến trước bảy giờ năm mươi là được.”

Cô đụng đụng anh hai, kéo anh qua một bên.

Nam chính Giang Thế Lâu đứng ở ngay bên cạnh, nam phụ như anh cũng xứng xông lên phía trước à.

Đám người: “...”

Vì sao lại không nói có bữa sáng, nếu biết vậy dù không ngủ thẳng giấc cũng phải bay tới đây ăn cơm.

Khi đám người còn chưa kịp bình phục tâm trạng thì tổ chương trình đã bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.

“Tất cả mọi người đến đông đủ chưa? Vậy chúng ta sẽ bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ hôm nay.”

“Hôm qua mọi người còn nhớ chuyện đi hái đào rồi chứ, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là bán đào offline, giá không được thấp hơn hai tệ, mỗi tổ có nhiệm vụ bán hai trăm cân, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng ba mươi tệ, nhiệm vụ thất bại sẽ bị phạt phải uống nước chanh.”

“Hạng nhất có được ban thưởng hay không?”

Tổ chương trình hố người quá cho nên bọn họ phải hỏi rõ ràng.

Đạo diễn: “...Có.”

Lời của nhà đầu tư ông ta vẫn nhớ trong lòng, tìm lý do mở cửa sau cho Tô Chi.

Nghe thấy có phần thưởng, tâm trạng mọi người đều tăng vọt, nếu có đồ ăn làm sẵn thì càng tốt, cái loại bếp lò nồi sắt kia rất nhiều người bọn họ đều không biết dùng.

Rất nhanh đã có nhân viên công tác đã mang mười mấy túi đào lên, không chỉ là số đào mà bọn họ hái hôm qua, mà còn được thêm vào rất nhiều.

Một tổ cần bán hai trăm cân đào, hai trăm cân là khái niệm gì, bọn họ phải bán bao lâu đây.

“Đạo diễn, nhiệm vụ này có hơi nặng rồi ha?”

“Đúng là không nhẹ, nhưng mà mức thưởng cũng rất tốt.” Đạo diễn nói tiếp, mọi người đều cố gắng tranh thủ giành được hạng nhất.”

Nhanh nhận chúng đi, cố gắng bán đào nhé.

...

Nghe thấy có phần thưởng tốt, đám người cũng không phản đối, dù sao có thời gian một ngày lận, tìm chỗ nhiều người mà bán, hẳn là sẽ bán được rất nhanh.

Những tổ khác đều đang nghĩ nên đi nơi nào bán đào thì tốt, còn muốn chạy đi giành vị trí tốt trước.

Tô Chi cũng không gấp chút nào, dù sao có thời gian đến một ngày lận.

Tô Quân Bạch nhìn mấy túi đào trước mặt: “Chi Chi, chúng ta đi đâu bán đào đây?”

Tô Chi cầm một túi đào bỏ qua bên cạnh: “Túi này chúng ta mua.”

Hôm qua anh lái xe cho cô mấy quả đào, cô đã thử rồi, đào lớn Ba châu ăn ngon ghê.

Lượng nước vừa nhiều vừa ngọt.

Cô gửi cho bố mẹ một ít, cho bạn bè ở trấn Thanh Thủy một ít, còn phải gửi cho thôn Du gia một ít nữa.

Túi này hẳn là đủ chia rồi.

Tổ chương trình: “...”

Không được chơi như vậy.

Đạo diễn: “Không thể tự mình mua, cô cần phải bán cho người khác.”

Tô Chi buông tay: “Tôi không có tự mình mua, tôi lấy danh nghĩa của bố mẹ, bạn bè để mua, là bọn họ mua.”

Tổ chương trình: “...”

Không được chơi như vậy.

Các tổ khác học theo, cũng muốn làm như vậy.

Tổ chương trình kiên quyết ngăn lại: “Bán offline là cần các người phải chào hàng sản phẩm, không thể làm vậy.”

Đám người: “...”

Tô Chi: “...”

Thôi đi.

Được rồi, không được thì không được.

Dù sao cô cũng có con đường tiêu thụ offline rồi, cứ chờ đó.

Tô Chi nói với anh hai: “Anh, chúng ta đi dạo phố trước đi.”

Tô Quân Bạch: “...”

Đi dạo phố gì chứ?

Không bán đào hả?

Chẳng lẽ em gái đã kiếm được quầy hàng?

Anh tràn đầy phấn khởi cùng nhau lên phố với em gái, kết quả đúng là đi dạo phố thật.

Hôm qua lúc Tô Chi đi làm nhiệm vụ thì đã muốn mua một ít đặc sản của Ba châu về, gửi cho bố mẹ, cho bạn bè ở trấn Thanh Thủy, thôn Du gia.

Nếu như đã không cho cô mua đào gửi về vậy thì cô sẽ dùng tiền mua một ít đặc sản địa phương, chắc là được ha.

Ba Châu có không ít đặc sản nổi danh, nổi tiếng nhất chính là đào khô, chua chua ngọt ngọt, nhai còn dẻo dẻo.

Đây là tiền tiêu vặt mà Tô Chi tự mình mang theo, cô mua không ít đặc sản, bởi vì phải chia cho nhiều người.

Tô Quân Bạch trở thành cái giá hình người, hai tay cầm mấy túi lớn, trên cổ cũng đeo một cái.

Tô Chi muốn cầm thì lại bị anh cản lại: “Xíu đồ thế này anh có thể cầm được, Chi Chi em cứ yên tâm mua, anh cầm được mà.”

Sợ cô không tin, anh lại nói thêm một câu: “Anh cầm... Được.”

Tô Chi: “...”

Nếu như không phải anh thở dốc như vậy thì em cũng tin.

Tô Quân Bạch cảm thấy hai cánh tay như không phải là của mình nữa, gian nan đi dạo một vòng, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa:

“Chi Chi, em mua xong chưa vậy? Đi dạo lâu như vậy em có khát hay chưa? Để anh đi mua nước cho em uống.”

“Không cần.” Những đồ Tô Chi muốn mua đã mua gần đủ: “Chúng ta trở về bán đào thôi.”

“Thật à, quá tốt rồi.” Tô Quân Bạch cảm thấy biểu hiện của mình quá thẳng thắn, anh lại nói: “Ý anh là bán đào tốt lắm, chúng ta lại có thể kiếm tiền.”

Tô Chi: “...”

Nếu như biểu hiện hưng phấn muốn về của anh không rõ như vậy thì em cũng tin.

Cầm không nổi thì cứ nói đại đi, cô cầm.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Quân Bạch: “Anh cầm... Được.”

Tô Chi: “Đừng nhấn mạnh, em tin mà.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv