Nửa tiếng sau, xe du lịch của tổ chương trình đưa mọi người đến rừng đào.
Sau khi đưa mọi người đến thì tổ chương trình liền mặc kệ, thoát chết rồi.
Đây là loại đào được người dân địa phương trồng ở eo biển Ba Châu La Hải, diện tích rừng đào rất rộng, có hai trăm mẫu lớn như thế.
Khoảng cách giữa mỗi cây đều như nhau, những cây đào được họ trồng rất tốt, những quả đào trên cây vừa to, vừa tròn lại vừa đỏ, trông rất ngon, vừa nhìn là biết rất nhiều nước, còn ngửi thấy mùi vị ngọt thanh.
Người chăm sóc vườn cây đứng ngoài vườn chờ bọn họ đi đến, mang theo một số người dân địa phương chào hỏi bọn họ với giọng rất niềm nở.
"Chào các bạn, tôi là Trương Giản, người trông coi vườn đào."
Thi Bách Thuỷ trả lời anh ta: "Xin chào, chúng tôi là khách mời của chương trình tạp kỹ Cực Hạn, qua đây để hái đào."
Thông thường loại ghi hình như thế này thì tổ chương trình đều sẽ trao đổi trước với bên kia, bọn họ chỉ cần tương tác theo là được rồi.
Trương Giản cười sảng khoái nói: "Hoan nghênh các bạn đến đây, đào của bên chúng tôi vừa to, vừa ngon lại vừa ngọt, chắc chắn các bạn đã hái rồi thì vẫn muốn hái nữa."
Ống kính trực tiếp đúng lúc quay lại, cư dân mạng cũng được nhìn thấy cảnh tượng tuyệt đẹp này.
"Trời ơi, rừng đào lớn quá, những quả đào trông thật sự rất ngon."
"Quả đào mà tôi ăn chính là được gửi từ eo biển Ba Châu, mỗi một quả vừa to vừa đỏ và nhiều nước."
"Trông thật sự không tệ nha, không biết có ngon không?"
…
Trương Giản dẫn mọi người vào rừng đào, hướng dẫn bọn họ hái đào như thế nào thì mới vừa dễ lại vừa nhanh.
Nhìn người khác hái với tự mình hái chắc chắn không giống nhau.
Những người khác vẫn đang học một cách vụng về thì Tô Chi đã hái được không ít rồi.
Trước đây cô đã đến rừng đào hái đào, nhưng mà rừng đào lớn như thế này thì vẫn là lần đầu tiên thấy, quả đào phát triển rất tốt.
Trương Giản dạy bọn họ xong liền hỏi: "Mọi người đều biết hết chưa? Vậy thì các bạn có thể bắt đầu rồi, ở đây có một đề xuất nhỏ, tốt nhất nên dùng dụng cụ để hái đào."
"Dụng cụ ở đâu vậy?"
"10 tệ một bộ." Sau khi Trương Giản nói xong, những người trong tổ chương trình đúng lúc mang một chiếc giỏ lớn đến.
Bên trong có găng tay, bao tay áo, mũ, khẩu trang, cái gùi v.v.
Nghe đến phải trả tiền thì mọi người đều không muốn mua nữa.
Một cân đào một tệ mà dụng cụ thì 10 tệ một bộ, nói cách khác bọn họ phải hái đủ 10 cân mới có thể kiếm về lại.
Không biết một buổi chiều có thể hái được bao nhiêu quả đào, nhưng đừng đến cuối cùng mà mất cả chì lẫn chài.
Điền An An không định bỏ tiền ra mua dụng cụ: "Không sao, không dùng dụng cụ thì em vẫn có thể hái được."
Cùng lắm thì hái ít một chút, buổi chiều nắng gay gắt như vậy, cô ta không muốn bị rám nắng.
Dịch Kinh Hoà tiếp lời: "Vậy tôi cũng không cần dụng cụ nữa, tôi không hợp."
Bạch Lộ ngược lại rất muốn mua nhưng không có tiền, nên chỉ có thể đứng nhìn.
Tuy nhiên, cô ấy và Giang Thế Lâu với tư cách là nội gián của tổ chương trình được lẫn ở bên trong, nhiệm vụ của bọn họ chính là lôi kéo các khách mời sử dụng tiền.
Cô ấy uyển chuyển nói: "Tốt nhất là nên dùng dụng cụ để hái đào, nếu không lông quả đào dính trên người sẽ rất ngứa, ngứa thì khó chịu lắm."
Vì vậy mọi người nhanh chóng mua đi.
Thi Bách Thuỷ gật đầu: "Chúng tôi muốn mua hai bộ dụng cụ."
Buổi sáng bọn họ đã mua rất nhiều thứ, số tiền ban đầu cũng đã hết rồi, chỉ có 50 tệ buổi sáng hoàn thành nhiệm vụ.
Mặc dù dụng cụ rất đắt, nhưng anh ta không muốn Điền An An khó chịu, đến lúc đó hái nhiều hơn là được.
Cách nghĩ của Điền An An hoàn toàn ngược lại với anh ta, hái đào trong ngày nắng nóng như thế này thì rất khó chịu rồi, mua dụng cụ phải tốn 20 tệ, lại yêu cầu bọn họ hái hơn 20 cân đào nữa, như thế cũng không có lợi.
"Chú, chú mua một bộ là được rồi, cháu không cần đâu."
Thi Bách Thuỷ biết hái đào không phải dễ dàng gì: "Không được, tốt nhất nên mặc vào."
Điền An An không lay chuyển được anh ta, chỉ có thể đáp ứng: "Vâng."
"Cầm lấy." Trương Giản cười tủm tỉm nhận tiền, đưa dụng cụ cho bọn họ.
Tô Quân Bạch nhìn những dụng cụ đó, anh không dùng cũng được, nhưng em gái cần phải dùng, không thể để cho em ấy khó chịu.
"Chi Chi, vậy chúng ta cũng mua một bộ dụng cụ đi."
"Chờ đã." Tô Chi lên tiếng hỏi Trương Giản: "Bao tải ở bên kia còn cần không?"
Cô chỉ về những thứ được chất đống ở cửa, có rất nhiều túi lớn đủ loại màu sắc, còn có một ít tre trúc vứt đi.
Những thứ này là còn sót lại sau khi bọn họ bón phân cho cây, vẫn chưa xử lý sạch.
Trương Giản sửng sốt một chút: "Không cần nữa, làm sao thế?"
Đây là những thứ thật sự không cần nữa, tổ chương trình không nói với anh ta tình huống này, anh ta trực tiếp đáp.
"Vậy chúng tôi muốn lấy nó." Tô Chi tiếp lời: "Sau khi dùng xong sẽ trả lại."
Trong dụng cụ 10 tệ chỉ có một chiếc giỏ quá to, hái đào bỏ vào trong thì rất khó để di chuyển.
"…" Trương Giản không biết cô tính toán gì, những thứ đó thật sự không cần nữa: "Không cần trả lại, những thứ đó đều vứt đi hết."
"Vâng, cảm ơn." Tô Chi nghe nói không cần trả lại, vui vẻ mỉm cười.
Cô chạm vào Tô Quân Bạch: "Anh, qua đây với em."
Tô Quân Bạch đi theo sau và liên tục hỏi cô: "Chi Chi, em muốn làm gì vậy? Sẽ không lấy những cái túi này để đựng đào đấy chứ?"
Dùng những cái túi này để đựng đào cũng không phải là không thể, nhưng nếu không có giỏ, thì kéo đi đâu cũng rất phiền phức.
Tô Chi gật đầu: "Vâng."
Tô Bạch Quân tiếp lời cô: "Nhưng mà không có giỏ thì rất bất tiện."
Tô Chi trả lời anh: "Có ngay đây."
Tô Quân Bạch: "???"
Anh không hiểu.
Nhưng nhìn thấy động tác tiếp theo của Tô Chi thì anh hiểu rồi, em gái chuẩn bị đan giỏ tại đây quá!
Anh sốc luôn rồi! Làm sao mà ngay cả cái này Chi Chi cũng biết.
"Chi Chi, không phải em đan giỏ bây giờ đấy chứ?"
Tô Chi gật đầu: "Đúng vậy."
Cô tìm Trương Giản mượn cái liềm, chọn mấy cây tre tốt, giơ tay chặt tre rồi vót thành những dải mảnh, đặt trên mặt đất, vót gần đủ dùng thì cô dừng lại, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Cô cầm tre đan một cách thuần thục, những thanh tre đó trở nên vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời hơn khi ở trong tay cô, không bao lâu thì nguyên mẫu của cái giỏ được lộ ra.
Không chỉ mỗi Tô Quân Bạch kinh ngạc mà những người khác cũng vậy.
Bọn họ chú ý tới những thứ ở cửa, nhưng không nghĩ tới dùng những túi rách này để đựng đào, càng không nghĩ đến việc đan giỏ bằng tre.
Chẳng qua cho dù bọn họ có nghĩ đến thì cũng không thể làm được, ai biết đan giỏ đâu!
Dưới sự chú ý của mọi người, Tô Chi nhanh chóng đan chiếc giỏ đầu tiên, cô dùng tay chuốt hết các góc tre, chắc chắn không đâm vào tay, mới đưa cho Tô Bạch Quân vẫn đang đờ ra.
"Cầm lấy."
Tô Quân Bạch nhận ra rồi nhận lấy nó, sau khi lật lên lật xuống nhìn, cảm thấy còn tốt hơn cái giỏ mua bằng tiền đấy.
Em gái anh giỏi quá! Anh có em gái như vậy thì anh cũng rất giỏi đấy!
Cư dân mạng cũng rất ngạc nhiên.
"Loại giỏ này rất khó đan, trước kia tôi đã học qua, tàn mấy ngón tay, nhưng không học được."
"Tôi cũng là đồ bỏ đi đây, cảm thấy tốc độ và kỹ thuật của Tô Chi giỏi thật đấy."
"Ha ha ha Chi Chi đã thế còn biết đan giỏ nữa, giỏi quá đi! Tôi hâm mộ một kho báu rồi."
…
Tô Chi nhanh chóng đan xong cả hai cái giỏ, trên mặt đất vẫn còn thừa rất nhiều thanh tre, đan thêm hai cái giỏ nhỏ cũng được.
Động tác của cô lại nhanh nhẹn, lấy những thanh tre còn thừa đan hai cái giỏ nhỏ.
Cô nhìn Lục Úc và Miêu Hoạ Hoạ bọn họ vẫn chưa mua dụng cụ.
"Các anh có ai muốn cái giỏ này không?"
"Em, còn có anh em nữa." Lục Vũ Điểm phản ứng đầu tiên, giơ cao tay vọt tới phía trước, cậu ta cười lộ ra chiếc răng nanh nhỏ: "Tô Chi, chị muốn tặng cho bọn em sao?"
"Không phải." Tô Chi dừng một chút: "Bỏ tiền ra mà mua, 3 tệ, còn tặng một đôi găng tay và một cái túi, không đắt chút nào, hoặc các em có thể hái cho chị 3 cân đào cũng được."
Lục Vũ Điểm: "…"
Đau lòng ghê, còn tưởng là miễn phí chứ?
Điền An An ôn nhu nói: "Tô Chi, em biết đan giỏ thì tặng cho Vũ Điểm một cái nha, dù sao những cây tre này cũng là đồ vứt đi, coi như là tặng quà gặp mặt cho cậu ấy."
Dù sao Tô Chi cũng biết đan, cũng đâu phải là chuyện gì khó khăn, tặng cho cậu ấy một cái không phải rất tốt sao?
Tô Chi trả lời cô ta: "Xin hãy tôn trọng thành quả lao động của tôi, cảm ơn, mấy người nếu cần thì mua, còn không cần thì thôi, tôi còn phải hái đào."
Cô đâu phải là người tốt gì, là một người tầm thường chỉ muốn kiếm tiền thôi.
Lục Úc nói: "Đưa hai cái này cho tôi, tôi cần nó."
Trương Giản định giá dụng cụ là 10 tệ, đồ cũng không có mấy loại, 3 tệ này của Tô Chi, còn tặng găng tay, mặc dù là dùng một lần, nhưng mà có còn hơn không.
Tô Chi tươi cười nhã nhặn và giao dịch với anh: "Được rồi, chúc anh sử dụng vui vẻ."
Lục Úc: "…"
Tô Bạch Quân muốn ngăn cản, nhưng lại chậm một bước, hai người đã hoàn thành giao dịch, Lục Úc xách cái giỏ đi rồi.
Miêu Hoạ Hoạ nhìn cái giỏ, rất thích: "Tô Chi, em có thể làm thêm hai cái giỏ nữa được không? Bọn chị cũng muốn có."
"Được ạ." Tô Chi gật đầu, việc làm ăn đưa đến cửa thì không có lý do gì mà không làm.
Cô nhận tiền rồi đưa cho bọn họ hai cái giỏ làm trước đó, lại đưa cho bọn họ đôi găng tay dùng một lần và cái bao lớn.
Miêu Hoạ Hoạ và mẹ cô ta đi vào trong hái đào trước.
Tô Chi hỏi Bạch Lộ, một nhóm khác không có dụng cụ: "Các cô có muốn không? Chỉ cần 3 tệ, rẻ hơn nhiều so với tổ chương trình."
Tổ chương trình: "…"
Bị mạo phạm.
Bạch Lộ: "…"
Có chút không muốn nói.
Bạch Lộ vốn dĩ muốn lôi kéo mọi người tiêu tiền, kết quả không nghĩ tới bất ngờ này của Tô Chi.
Bây giờ, bất ngờ này vậy mà trái lại lôi kéo cô ấy tiêu tiền mua cái giỏ mà cô tự đan.
Cũng ảo quá.
"Chúng tôi không có tiền, nên không cần."
Bọn họ không phải không có tiền, mà ngay từ đầu đã không định nghiêm túc làm nhiệm vụ hái đào, ngoài việc bọn họ lôi kéo khách mời tiêu tiền ra, còn đảm nhận nhiệm vụ trì hoãn để khách mời hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Chi thuận khí nói: "Không có tiền cũng không sao, các cô hái sáu cân đào cho tôi là có thể bù lại ngay."
Một cân đào thu về 1 tệ, sáu cân đào vừa đúng 6 tệ.
Bạch Lộ: "…"
Thật biết cách làm ăn.
"Vậy được rồi."
Dù sao thì bọn họ cũng không cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Chi thành công đem giỏ bán ra, thu hoạch được hai công nhân hái đào.
Cô vẫn chưa hỏi Dịch Kinh Hoà, một là những thanh tre vót cũng không đủ, hai là cô không muốn.
Dịch Kinh Hoà cũng không nhắc đến, vốn dĩ anh ta không muốn tiêu tiền mua những dụng cụ này, chỉ hái đào mà thôi, không cần thiết tốn tiền.
Điền An An có chút không vui vì những lời nói vừa rồi của Tô Chi, có điều cô ta không thể hiện ra ngoài quá nhiều.
Thi Bách Thuỷ nhận ra: "An An làm sao vậy?"
Điền An An lắc đầu: "Cháu không sao, chỉ là cảm thấy Tô Chi rất giỏi kiếm tiền."
Thi Bách Thuỷ thấy cô ta không phải là sức khoẻ không thoải mái, liền cảm thấy nhẹ nhõm: "Một lát chúng ta hái nhiều một chút, cố gắng đuổi kịp bọn họ."
Điều mà Điền An An muốn không phải là câu nói này: "…Ừm"
Cô ta cũng muốn tìm cách để kiếm tiền, hái ít đào hơn.
Mấy nhóm khách mời đều phân ra hành động, không ở lại cùng nhau.
Tô Chi cùng Tô Quân Bạch ở mảnh bên phải của rừng đào, cây đào ở bên này trông rất lớn, quả kết lại vừa to, vừa tròn, vừa xinh đẹp.
Một quả đào lớn có thể nặng nửa cân, hái đầy một sọt cũng phải gần mười cân.
Động tác Tô Chi hái đào rất nhanh, trung bình cô ấy hái được hai quả, thì Tô Quân Bạch mới hái được một quả, vả lại còn không đặc biệt nguyên vẹn.
Làm cho trong lòng của Tô Bạch Quân đều có áp lực, em gái sao việc gì cũng biết làm thế, hái đào cũng có thể hái giỏi như vậy.
"Chi Chi, trời nắng quá, em qua bên kia nghỉ chút đi, để anh hái là được rồi."
Bây giờ là hai ba giờ, nắng vô cùng nóng, tuy có lá cây che khuất, nhưng hơi nóng trong không khí vẫn khiến người ta khó chịu.
Động tác tay của Tô Chi không ngừng đã trả lời anh.
"Em không mệt, vườn cây sáu giờ đóng của, bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta cố gắng hái nhiều một chút."
Sau đó nhìn thấy cử chỉ hái đào và vẻ mặt cắn răng chịu đựng của Tô Quân Bạch, cô đi đến chỉ cho anh.
"Anh đừng hái như thế này, đã mất công còn không dễ hái, em hái thử cho anh xem."
"Anh nhớ chọn những quả to, nhìn chín một chút."
Tô Quân Bạch cầm quả đào hỏng mà anh vừa hái được, giống như học sinh tiểu học đang đứng nghe cô nói chuyện.
Còn một bên gật đầu phụ hoạ, và khen ngợi cô: "Em gái anh thật thông minh."
Trên bình luận tất cả đều ghen tị.
"Tôi ngưỡng mộ quá! Tình cảm của Tô Quân Bạch và em gái anh ấy cũng tốt quá đi."
"Thật sự rất tốt, lần đầu tiên Tô Quân Bạch và em gái anh ấy hoà hợp như vậy."
"Thực ra mà nói, Tô Quân Bạch đôi khi rất đáng ghét, nhưng anh rất tốt với em gái mình."
…
Cảnh tượng bên này thật ấm áp và cảm động, một tổ khác không có dụng cụ thì không sảng khoái như vậy.
Quả đào to và căng mọng, lông trắng trắng cũng rất nhiều, mới đầu hái 10 quả không cảm thấy gì, nhưng hái xong thì ngứa ngáy toàn thân.
Dịch Kinh Hoà không hái được bao nhiêu, trên người đã ngứa ngáy rồi.
Cái này mà hái vào buổi chiều, thì những người khác phải bỏ dở mất.
Nếu biết sớm hơn thì không tiết kiệm 10 tệ đó, nói không chừng còn hái được nhiều hơn chút.
Đợi lúc anh ta tìm được Trương Giản tỏ ý mua dụng cụ, Trương Giản trả lời bằng một nụ cười thật tươi.
"Bởi vì dụng cụ lượng cung không đủ, nên hiện giờ đã tăng giá."
"Bao nhiêu?"
"50 tệ."
"…"
"Quá ác đi?" Dịch Kinh Hoà cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của mình quá mức dữ tợn, ngay lập tức đổi giọng: "Các anh đang đùa đấy à?"
"Không có." Trương Giản đáp: "Chúng tôi làm ăn đàng hoàng."
Dịch Kinh Hoà: "…"
Ai làm ăn đàng hoàng mà công khai cướp đoạt như mấy người thế.
Vốn ban đầu của bọn họ chỉ có 150 tệ, buổi sáng đã mua hết vào đồ dùng sinh hoạt.
Nhiệm vụ sáng nay lấy được 50 tệ, đây là toàn bộ giá trị ròng của bọn họ.
Hơn nữa cơm tối còn mặc kệ, cần phải tự giải quyết.
Vì vậy anh ta mới không nỡ mua dụng cụ, ai biết được tổ chương trình lại gài bẫy như vậy! Còn chưa tới một giờ giá đã tăng từ 10 tệ lên 50 tệ, thật độc ác!
Dịch Kinh Hoàn càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, quá đắt, anh ta liền không mua nữa, tối về tắm rửa là được rồi.
"Vậy tôi không mua nữa."
Anh ta quay lại hái được một lúc, trên người ngứa không chịu nổi, còn dùng tay gãi lên mặt, làm cho cả mặt cũng ngứa luôn.
Thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Nhưng dụng cụ tăng giá lên 50 tệ, anh ta không có tiền mua, đột nhiên nghĩ đến cái giỏ 3 tệ của Tô Chi, còn có thể lấy găng tay và túi, nghĩ thử cũng rất đáng để mua.
Anh ta rất nhanh tìm được Tô Chi, tỏ rõ mục đích đến.
Tưởng rằng Tô Chi sẽ đồng ý ngay lập tức, kết quả là cô nói: "Giỏ của bọn tôi bây giờ tăng giá rồi, 5 tệ một cái, anh cần không?"
Dịch Kinh Hoà: "…"
Sao mà cô cũng chơi cái trò này.
"Châm chước đi, chúng ta đều là khách mời, phải chăm sóc lẫn nhau chứ."
"Anh Bạch, anh nói có đúng đúng không?"
Tô Quân Bạch không hợp tác với anh ta: "Làm ăn không nói chuyện tình cảm, chúng tôi chỉ nhìn vào tiền bạc."
"Một cái giỏ chỉ có 5 tệ, hai cái chỉ có 10 tệ, đã rẻ lại có lợi ích thiết thực, anh cần không?"
Giác ngộ này của anh hai cũng không tệ lắm, lúc kiếm tiền rất biết cách nói chuyện.
Tô Chi cũng phối hợp nói: "Anh cần không?"
Dịch Kinh Hoà: "…"
Anh ta không muốn mua, nhưng ngứa thì khó chịu quá!
Anh ta cần nó.
Tô Chi OK, vừa kiếm được 10 tệ, tổng cộng 22 tệ, đủ cho một bữa Ma lạt thang, không tệ, không tệ.