Lời của Tô Chi làm cho bước chân Lục Úc loạng choạng một cái, chiếc gối trong tay anh cũng rơi xuống.
“Em nói gì?”
“Hôm nay có thể có mưa giông, nhiệt độ sẽ hạ thấp, cùng nhau vào phòng ngủ đi.”
Tô Chi không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
“Anh lấy chăn, em lấy gối.”
Cô đưa tay nhặt cái gối rơi trên sô pha.
Xác nhận được câu trả lời, Lục Úc khó nén được vui sướng. Tô Tô quan tâm anh như vậy, còn sợ anh lạnh.
“Ừ, em vào trước đi, để anh tắt đèn.”
Đèn phòng khách ở bên tay phải gần chỗ nhà bếp, anh ôm chăn đi qua tắt đèn, sau đó từng bước đi vào phòng ngủ.
Đèn của phòng ngủ màu vàng ấm, lúc này trông ấm áp và yên tĩnh vô cùng.
Tô Chi đã trải giường xong rồi, cô có một cái chăn, đặt ở bên phải giường, để trống một nửa cho Lục Úc.
“Em dọn xong rồi, chỗ bên này để cho anh ngủ.”
Lục Úc nhìn thoáng qua, bên ngoài giường, hơn nửa đều để lại cho anh, trong lòng không giấu được niềm vui.
Anh ôm lấy chăn, trải giường đơn giản là xong.
Bây giờ đã muộn, sắp qua nửa đêm rồi.
“Ngủ đi, ngày mai quay về rồi.”
Tô Chi leo lên giường trước, chui vào ổ chăn.
Lục Úc gật đầu, cũng đi theo lên, nằm xuống bên cạnh cô.
Mặc dù hai người hẹn hò nhiều năm như vậy, thời gian ngủ chung giường không nhiều lắm.
Lục Úc nghĩ về cuộc sống sau này, không cẩn thận mất ngủ rồi.
Hồi lâu vẫn không ngủ được, anh cũng không dám động đậy, sợ đánh thức Tô Tô.
Quả nhiên vào nửa đêm đột nhiên mưa giông, anh ngồi dậy đi đóng cửa sổ, lúc lên giường, Tô Chi cũng tỉnh rồi.
“Sao vậy?”
Cô ngủ hơi mơ mơ màng màng.
“Bên ngoài mưa rồi, không sao, em ngủ đi.”
Lục Úc nghiêng người qua, đèn giường của phòng vẫn chưa tắt, trong phòng một màu ấm áp.
“Dự báo thật đúng.” Tô Chi ngáp một cái, “Anh cũng ngủ đi.”
“Ừm.”
Lục Úc đáp một tiếng, cứ như vậy nhìn vẻ mặt ngủ say của cô, một lần nữa mất ngủ.
Lần này Tô Chi cũng chưa ngủ, mở mắt ra liền thấy Lục Úc vẫn chưa ngủ.
“Anh chưa ngủ sao?”
Lục Úc cũng không che giấu, “Có hơi mất ngủ.”
Đại não suy nghĩ quá nhiều, bây giờ đặc biệt hưng phấn, không hề buồn ngủ.
“Bây giờ em cũng không ngủ được, chúng ta nói chuyện đi.”
Tô Chi đã tỉnh giấc, không hề buồn ngủ gì cả.
“Anh nghĩ gì đấy? Sẽ không lâu như vậy vẫn chưa ngủ chứ?”
Giờ đã 3 4 giờ rồi, còn một giờ nữa là trời sáng cả rồi.
“Đang suy nghĩ cuộc sống sau này của chúng ta. Tô Tô, đợi thời cơ đến, chúng ta sẽ công khai chứ?”
Lục Úc đã cố gắng rất nhiều vì chuyện này, anh muốn ở bên Tô Tô.
Tô Chi cũng nghiêng người nhìn anh, “Em không sao cả, sẽ không ảnh hưởng gì đến anh chứ?”
“Sẽ không.”
Cho dù có, anh cũng sẽ biến nó thành không có.
Trước mắt, fan cặp đôi của anh và Tô Tô đã đạt được 10 triệu, bọn họ chưa từng dự liệu mức độ nổi tiếng này, nhưng đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện vui.
Rất nhiều fan cặp đôi đều cảm thán ở dưới Weibo, bảo bọn họ nhanh chóng kết hôn, còn sốt ruột hơn cả bọn họ.
“Đợi thêm chút đi, đợi thời cơ thích hợp.”
Tô Chi nghĩ, đợi sau này khi kết hôn rồi công khai cũng được.
Sau khi Lục Úc biết lời thật lòng của Tô Chi, trên mặt mang theo nụ cười.
“Ừm, được.”
Hai người đang trò chuyện, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến.
Tô Chi nằm gần lại Lục Úc, ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Vì ngủ muộn, hai tiếng sau trời đã sáng rồi, bọn họ dậy đánh răng rửa mặt, chính thức chia tay với cư dân mạng.
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi trong thời gian qua, ghi hình kỳ này đến đây đã kết thúc rồi, nhớ bình chọn cho chúng tôi, chúng ta có cơ hội sẽ gặp lại, tạm biệt.”
Tô Chi và Lục Úc vẫy tay với ống kính, tắt phòng phát sóng trực tiếp đi.
Cư dân mạng một loạt gào thét.
“A a a a a! Sao sớm như vậy đã kết thúc rồi, xem chưa đủ mà?”
“Xem chưa đủ đấy! Khuyến khích các bạn ghi hình một chương trình giải trí nữa, nếu không tôi sẽ khóc cho các bạn xem!”
“Đã nửa tháng trôi qua rồi sao? Tại sao tôi cảm thấy mới qua được mấy ngày hả?”
“Ngày mai không được xem cuộc sống hằng ngày của cặp đôi ngọt ngào, tôi rất buồn!”
“Khi nào Chi Chi và Úc Úc hợp tác một chương trình giải trình lần nữa chứ? Không nhìn thấy các bạn, tôi sẽ mất ngủ.”
Cho dù fan buồn bã thế nào, “Chúng ta yêu nhau đi” của kỳ này chính thức kết thúc ghi hình.
Tuần sau sẽ có một đoạn biên tập lại bản ghi sẵn chương trình giải trí của bọn họ, nếu fan vẫn muốn xem, chỉ có thể thu lại phát sóng.
Sau khi chương trình giải trí kỳ này kết thúc, kênh bình chọn cặp đôi tốt nhất cũng đóng lại.
Không có gì bất ngờ, số phiếu cặp đôi Tô Chi và Lục Úc cao nhất, lên đến hơn 10 triệu, hai người họ được cư dân mạng toàn mạng bình chọn thành cặp đôi ngọt ngào nhất.
Fan cặp đôi đẩy thuyền Tô Chi và Lục Úc vượt mốc 10 triệu, trở thành một đôi có fan cặp đôi nhiều nhất toàn mạng.
Cũng là cặp đôi mà tất cả cư dân mạng mong đợi nhất.
Lúc đầu, fan cặp đôi của Tô Chi và Lục Úc gọi là “Chi Chi và Úc Úc xứng đôi nhất toàn mạng.”
Từ sau khi hai người họ tham gia chương trình giải trí “Chúng ta yêu nhau đi”, tên fan cặp đôi đã đổi thành, “Lúc nào Chi Chi và Úc Úc kết hôn?”
Mỗi ngày một câu hỏi, đã trở thành check-in hàng ngày của rất nhiều fan hâm mộ trực tuyến mỗi ngày, ngày qua ngày như vậy cũng dần dần hình thành thói quen.
Fan cặp đôi của hai người họ bắt đầu từ vài trăm, từ từ tăng thêm, trở thành chục triệu fan hâm mộ, hơn nữa vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Vốn dĩ khi vừa bắt đầu, cư dân mạng không coi trọng hai người họ nhưng mỗi ngày nhìn thấy các fan cặp đôi của Tô Chi và Lục Úc đăng bài ngọt ngào đều đặn, từ từ cũng vô thức gia nhập vào đội quân cặp đôi đẩy thuyền. Sau khi sụp hố này rồi thì không thoát ra được nữa.
Cặp đôi mà bọn họ đẩy đối xử với fan hâm mộ cũng rất tốt, có phúc lợi gì đều nghĩ đến bọn họ.
Cũng giống như phúc lợi điện thoại mà lần trước Tô Chi giành được ở trong tổ chương trình, được khoảng hơn 50 cái điện thoại, lấy cách bốc thăm trúng thưởng để tặng tất cả điện thoại cho fan ở trên Weibo.
Có một số fan may mắn đã trúng thưởng.
Có một số fan không trúng thưởng, được Tô Chi và Lục Úc phát bổ sung ảnh đã ký tên.
Hành động này làm cho các fan xúc động vô cùng, vì thế đã kéo càng nhiều người sụp hố này.
Phần thưởng mà tổ chương trình đưa cho Tô Chi và Lục Úc, ngoài chứng nhận cặp đôi tuyệt nhất, còn có tất cả những bức ảnh mà bọn họ cùng nhau ghi hình nửa tháng.
Tổ chương trình in ra toàn bộ làm thành album ảnh. Một quyển album dày đầy ắp kỷ niệm.
Tô Chi và Lục Úc đều có, lúc cô rảnh rỗi ở nhà lật xem, liền bị anh hai nhìn thấy.
“Em và Lục Úc chụp được nhiều ảnh như vậy hả?”
Tô Quân Bạch lật xem, rơi nước mắt vì ghen tị.
Khi anh và em gái tham gia chương trình cùng nhau, sao không nghĩ đến ghi lại cuộc sống, in những bức ảnh ra.
“Ừm.”
Tô Chi gật đầu, những bức ảnh này chưa phải là toàn bộ, còn một nửa ở chỗ Lục Úc, album ảnh của hai người kết hợp cùng nhau mới là một quyển.
Về tất cả thời gian bọn họ ở bên nhau ghi hình chương trình yêu đương nửa tháng.
“Hừ, đúng là tiện lợi cho Lục Úc rồi.”
Mỗi khi Tô Quân Bạch nghĩ đến em gái bị Lục Úc cướp đi thì trái tim đau nhói, đây là em gái tốt nhất của anh.
“Anh hai, hiện giờ thái độ của anh đối với Lục Úc là gì?”
Tô Chi nhìn anh, “Nếu em và anh ấy kết hôn…”
“Các em còn muốn kết hôn?”
Tô Quân Bạch không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ đến, em gái kết hôn rồi, nhất định sẽ sống cùng Lục Úc, không về nhà ở.
“Trước mắt đừng hỏi anh vấn đề này, anh phải đi hít dưỡng khí.”
Anh buồn bã rời đi.
Tô Chi, “…”
Cô chỉ lấy ví dụ mà thôi, tâm lý này của anh hai chưa gì đã không thể tiếp nhận rồi.
Chờ ngày cô và Lục Úc thật sự kết hôn, anh hai có khóc không nhỉ?
*
Trước khi Lục Úc tham gia chương trình đã thú nhận với người trong gia đình đang hẹn hò với Tô Chi.
Vui mừng nhất dĩ nhiên là ông cụ Lục. Trước đó ông đã thích Tô Chi rồi, còn muốn để Tô Chi nhận ông làm ông nội nuôi, cũng gần như để Tô Chi và Lục Úc trở thành anh em kết nghĩa.
“Chẳng trách ban đầu thằng bé này kiên quyết ngăn cản, thì ra sớm đã có tâm tư với Tô Chi.”
Vậy mà lại giấu kín đến bây giờ mới nói.
“Cái thằng nhóc này, đây là chuyện tốt đấy, sao không nói sớm?”
“Hại ông nhiều năm như vậy lao tâm khổ trí hôn sự của cháu, tóc cũng bạc cả rồi.”
“Cháu và Chi Chi định khi nào kết hôn đấy? Cần ông làm gì? Cứ việc nói.”
“Đúng rồi, sau này các cháu kết hôn muốn ở đâu? Ông mua trước một căn nhà mới.”
“Còn nữa, thằng nhóc cháu phải đối xử tốt với Tô Chi, không được ức hiếp con bé có biết chưa?”
Ông cụ Lục vui mừng đến tràn đầy sức sống. Điều mong mỏi đã đạt được, ông chỉ còn chờ Chi Chi và Tiểu Úc kết hôn, đợi bế cháu ngoại.
Lục Úc, “…”
Anh biết sẽ là cảnh tượng thế này, ông nội vẫn đúng là nhọc lòng rồi.
“Ông nội, chuyện kết hôn không gấp. Tô Tô vẫn đang đi học, đợi sau khi em ấy tốt nghiệp rồi bàn bạc.”
Cho dù anh muốn kết hôn cũng phải đợi Tô Tô và người nhà cô đồng ý.
Người khó tính nhất chính là Tô Quân Bạch. Mặc dù bây giờ Tô Quân Bạch không có thái độ thù địch với anh như trước kia, nhưng muốn kết hôn vẫn phải qua cửa ải cậu ấy.
“Chờ Chi Chi tốt nghiệp cũng được, kết hôn muộn, ông phải sắp xếp xong mọi thứ cho hôn lễ trước khi các cháu kết hôn.”
“Nhà mới, xe, nội thất, còn có đồ dùng của trẻ con, còn có tên của con cũng phải nghĩ thử, còn có, để ông nghĩ xem…”
Ông cụ Lục rất vui vẻ, cuối cùng cũng có người có thể cưới được vợ.
Ban đầu trong nhà có người độc thân, bây giờ thoát ế một người, chỉ còn hai người.
Ánh mắt của ông chuyển sang người Du Gia Lý và Lục Tiêu Ca.
Ông cũng muốn quản chuyện của con trai, nhưng thúc ép quá cũng không tốt, năm đó con trai xảy ra tai nạn, có thể tìm lại được, ông đã cảm thấy mỹ mãn, còn chuyện cưới xin của con trai, tất cả tuỳ vào tâm nguyện của bản thân nó.
Nhưng Lục Tiêu Ca thì không được, nó với tư cách là chị gái, buông thả nhiều năm như vậy, cũng nên kiềm chế bớt.
“Tiểu Ca, bạn trai mà lần trước cháu nói thế nào rồi? Định khi nào dẫn về nhà xem thử.”
Lửa cháy sang người chị gái, Lục Úc cho chị ấy một cái nhìn thương mà không giúp gì được.
Lục Tiêu Ca năm nay đã ngoài 30 rồi, nhưng trang điểm và khuôn mặt nhìn giống như hai mươi mấy tuổi, chị ấy sống tiêu diêu tự tại, rất nhiều người đều ngưỡng mộ.
“Chia tay lâu rồi ạ.”
Lục Tiêu Ca nói, “Ông nội à, ông đừng lo lắng cho cháu, từ lâu cháu đã nói với ông rồi, cháu là người theo chủ nghĩa không lập gia đình, cả đời này không định kết hôn. Ông vẫn nên lo lắng nhiều hơn chuyện của Tiểu Úc đi, phòng cưới của em ấy và Chi Chi nên chuẩn bị rồi.”
Chị ấy đã quen với sự phóng khoáng, không muốn vì một người đàn ông mà nghĩ lại, kết hôn sẽ chỉ bắt dính chị ấy.
“Cái con bé này, sau này cháu không kết hôn thì làm sao?”
“Một đứa, hai đứa đều chẳng bớt lo!”
Ông cụ Lục thở dài.
Lục Tiêu Ca nói, “Ông à, cháu thích cuộc sống hiện giờ, không muốn thay đổi.”
Ý của Du Gia Lý gần giống với cô ấy, còn có một điểm chính là tuổi tác của ông ấy cũng lớn, sắp 40 tuổi rồi, quả thực không muốn mất thời gian để tìm hiểu một người, có những thời gian kia, còn không bằng ông ấy tập trung vẽ truyện tranh.
Điều đáng nói là qua nhiều năm tìm tòi và luyện tập, ông ấy đã trở thành một hoạ sĩ hoạt hình nổi tiếng.
Truyện tranh mới đang đăng liên tiếp trên mạng đã vô cùng nổi tiếng.
Nội dung chính là kinh nghiệm cuộc sống mà ông ấy đi nửa đời người, sau khi khôi phục trí nhớ, ông ấy đã ghi lại, thật không ngờ sẽ nổi tiếng.
Bây giờ ông ấy có thể kiếm được tiền nhưng Chi Chi cũng trưởng thành rồi, không cần sự giúp đỡ của ông ấy nữa.
Chỉ có thể chờ khi bọn họ kết hôn, tặng một món quà lớn.
*
Chương trình giải trí yêu đương kết thúc, cuộc sống của Tô Chi và Lục Úc trở lại bình thường.
Nhưng cảnh tượng sôi nổi trên mạng vẫn không dừng lại, đại quân fan cặp đôi của hai người họ biến động theo thời gian, dần dần càng ngày càng nhiều.
Nhiệm vụ check-in trực tuyến hằng ngày chính là khi nào hai người kết hôn? Bọn họ đã chuẩn bị xong tiền mừng rồi.
Đại quân thúc giục kết hôn còn có Lâm Mạt, cô ấy mới năm 3 đại học đã tốt nghiệp rồi, đang thực tập ở đoàn phim.
Vì ngoại hình xinh đẹp lại biết cách nói chuyện, vì thế cô ở đây rất được ưa thích, rất nhiều diễn viên và đội ngũ nhân viên đều thích cô.
Sau khi vượt qua kỳ thực tập, cô vẫn luôn ở đoàn phim, không tìm công ty, tự mình làm riêng, vô cùng vui vẻ, là cuộc sống mà cô thích.
Chương trình giải trí yêu đương của Tô Chi và Lục Úc, toàn bộ hành trình cô đều xem. Lúc không có gì làm, cô còn biên tập lại rất nhiều video chất lượng tốt đăng lên mạng.
Ban đầu chỉ là chia sẻ đơn giản, tích lũy qua thời gian, cô dần dần trở thành một blogger có tên tuổi.
Mãi là tuyến đầu trong việc hóng hớt nội tình, điều này khiến rất nhiều fan chờ cô cập nhật trên Weibo mỗi ngày.
Hôm nay rảnh rỗi có thời gian, cô đến tìm Tô Chi chơi.
Còn có Tô Tuyết và An Nguyệt Nguyệt cũng cùng tụ họp.
Tô Tuyết chọn thi nghiên cứu sinh giống như Tô Chi. Bây giờ cô ấy là nghiên cứu sinh năm 2, mỗi ngày đều rất bận rộn, học tập, làm thực nghiệm, còn phải tự mình tìm chỗ thực tập.
Mặc kệ thế nào, đây cũng là cuộc sống mà bản thân cô ấy muốn.
An Nguyệt Nguyệt đang học đại học năm 4, cũng chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh. Trước mắt có hai tiền bối ở đây, vấn đề mà cô ấy không hiểu đều sẽ hỏi bọn họ, cũng không sợ thi trượt.
Trong bốn người, ngoại từ Tô Chi, ba người bọn họ đều không tìm bạn trai.
Lâm Mạt thì cả ngày đều nghĩ đến tìm người yêu, nhưng cô chẳng ưng được mấy người. Có vài người vừa ý thì lại không hợp tính với cô, cứ thế độc thân nhiều năm.
Thế nên cô cũng muốn Chi Chi và thần tượng sớm kết hôn. Cô muốn làm phù dâu, giành hoa cô dâu, cầu nguyện cô sớm tìm được nửa kia.
“Chi Chi, cậu và thần tượng định lúc nào kết hôn đấy? Khi nào sinh em bé? Tớ muốn làm phù dâu, tớ muốn làm mẹ nuôi.”
Tô Chi đưa tay đẩy đầu của cô ra, “Đừng dựa gần như vậy.”
“Tạm thời chưa nghĩ đến, đợi sau khi hoàn thành việc học tập.”
Việc học bây giờ của cô rất bận rộn, còn có chuyện khác phải làm.
Lục Úc cũng như vậy, đang nghiêm túc mài giũa kỹ năng diễn xuất, định hoàn thiện bản thân hơn nữa.
“Hả? Vậy không phải còn mấy năm nữa? Hu hu hu, đợi các cậu kết hôn, tớ phải giành hoa cưới.”
Lâm Mạt thất vọng.
Tô Tuyết gật đầu đồng tình, “Chi Chi nghĩ như vậy cũng rất tốt, hoàn thành việc học trước, hơn nữa Chi Chi vẫn còn nhỏ, không vội kết hôn.”
An Nguyệt Nguyệt cũng gật đầu, “Chị nói đúng đấy, sau khi kết hôn, thời gian của bản thân cũng sẽ ít hơn, sau này cơ hội chúng ta hẹn gặp nhau cũng không còn.”
Tô Chi nói, “Cũng không nghiêm trọng như vậy.”
Chỉ là kết hôn mà thôi, thêm một ngôi nhà, đâu phải bị giam cầm không ra ngoài.
“Cho dù như thế nào, Chi Chi, cậu đừng kết hôn quá sớm, chơi thêm mấy năm nữa.”
Ý kiến của Tô Tuyết và An Nguyệt Nguyệt.
Ý kiến của Lâm Mạt, “Chi Chi, kết hôn sớm cũng không sao, qua mấy năm nữa thần tượng sắp 30 tuổi rồi.”
Đúng là như vậy, Lục Úc lớn hơn Tô Chi mấy tuổi.
“Đã biết rồi, đợi đến lúc bọn tớ kết hôn sẽ nói trước với các cậu.”
Tô Chi kéo đề tài ra, “Đừng nói tớ nữa, các cậu vẫn không nghĩ đến chuyện yêu đương sao?”
“Muốn yêu chứ, nhưng không có đối tượng phù hợp.”
“Tất cả đều mặc cho duyên số đi.”
“Việc học của tôi rất bận, không muốn nghĩ đến chuyện khác.”
Ba người đều nói lên ý kiến của mình, tất cả tuỳ duyên.
Mấy người lại nói về một số chuyện trong cuộc sống, buổi gặp mặt ngắn ngủi liền kết thúc sau bữa cơm.
Sau đó mỗi người lại tiếp tục sa vào cuộc sống bận rộn của mình.
Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi sẽ hẹn ra ngoài ngồi.
Cuộc sống của Tô Chi trong thời gian học cao học rất nhàm chán cũng rất bận bịu, nhưng mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại với Lục Úc.
Có khi hai người mở video đi ngủ, mãi đến bình minh, giống như đối phương đang ở bên cạnh, tình cảm nhiều năm như vậy không hề phai, ngược lại càng ngày càng tốt.
Trọng tâm của Lục Úc đặt vào việc mài giũa diễn xuất, hy vọng quay được càng nhiều tác phẩm chất lượng tốt hơn.
Mặc dù cuộc sống đơn điệu và bận rộn, nhưng có sự đồng hành của đối phương nên cảm thấy rất thỏa mãn, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Chẳng mấy chốc Tô Chi đã tốt nghiệp rồi, thành tích của cô ở trường đặc biệt tốt, cũng thực tập ở bên ngoài, đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm làm việc, cho nên sau khi cô tốt nghiệp đã tìm được một công ty top 500 làm phiên dịch.
Ý của bố mẹ và anh cả là muốn bảo cô về công ty làm việc, nhưng Tô Chi muốn rèn luyện ở bên ngoài, hiểu biết nhiều hơn về thế giới ngoài kia.
Bọn họ luôn tôn trọng con gái, cũng tôn trọng quyết định của cô.
Ngày đầu tiên Tô Chi đi làm, bộ phim của Lục Úc đúng lúc đóng máy, anh về nhà nghỉ ngơi, mang quà đến tìm Tô Chi chúc mừng.
“Hôm nay để anh nấu cơm, em nếm thử tay nghề của anh.”
Lục Úc từng nhận một bộ phim về ẩm thực, anh là đầu bếp, lúc đó được huấn luyện nấu ăn, anh học rất nghiêm túc. Sau khi quay xong bộ phim đó, tài năng nấu nướng của anh đã được nâng cao, không còn là một tay mơ nữa rồi.
“Được nha, để em giúp anh một tay.”
Tô Chi xắn tay áo lên, chuẩn bị rửa rau.
“Tô Tô, anh quên mang tạp dề rồi, em mặc giúp anh với.”
Tay của Lục Úc vừa cầm thịt bò, bị dính mỡ nên bất tiện khi lấy tạp dề sạch.
“Dạ.”
Trong nhà Tô Chi đã chuẩn bị mấy cái tạp dề, cô đi tìm tạp dề mới mặc cho anh.
“Cúi đầu xuống một chút.”
Lục Úc phối hợp cúi đầu xuống, con mắt màu đen nhìn cô không chớp mắt.
Sau khi Tô Chi thắt cái nơ vào, Lục Úc hôn lên môi cô một cái.
“Cảm ơn, phần thưởng cho em.”
“Có qua có lại, vậy có phải em nên hôn lại anh một cái.”
Tô Chi nói xong, hai tay vòng qua cổ anh rồi hôn lên. Lần này Lục Úc mặc kệ cô, cô chiếm thế chủ động, cái cảm giác này thật sự không tệ.
“Được rồi, trả phần thưởng cho anh.”
“Anh thích.”
Lục Úc khẽ cười.
Sau cuộc trêu đùa, Lục Úc bắt đầu làm bò bít-tết, còn chuẩn bị rượu vang đỏ và hoa hồng.
Qua nhiều lần thử nghiệm, bò bít-tết mà bây giờ Lục Úc làm vừa ngon lại vừa đẹp mắt.
Phòng khách đèn vàng ấm áp.
“Chúc mừng em tốt nghiệp và ngày đầu tiên đi làm.”
Lục Úc rót nửa ly rượu cho cả hai, sau khi chạm cốc, mỗi người uống cạn.
Tô Chi nếm thử, đánh giá, “Mùi vị cũng không tệ.”
“Đây là rượu mà anh đặc biệt cất kỹ. Em thích thì có thể uống nhiều một chút, sẽ không gây hại quá lớn cho cơ thể.”
Lục Úc cắt bò bít-tết cho cô, “Nếm thử tay nghề của anh.”
Tô Chi nếm một miếng, ăn chậm nhai kỹ, đánh giá rất cẩn thận.
“Thịt bò tươi mềm, vị đầy đủ, mùi vị rất ngon, cho anh 10 điểm, tiếp tục cố gắng.”
Lục Úc cười nói, “Ừm, anh sẽ cố gắng giành được 100 điểm.”
Nhận được sự thừa nhận của Tô Chi, tâm trạng của anh rất tốt, ở bên cạnh người mà mình thích làm cái gì cũng vui vẻ.
Sau bữa ăn, hai người ngồi trên sân thượng ngắm bầu trời đêm, chấm nhỏ li ti, không chói mắt lắm.
Lục Úc vuốt thẳng tóc của cô, hỏi cô, “Em thích sống ở bên nào?”
Tô Chi nhìn anh, “Em sao cũng được, sao lại hỏi chuyện này?”
Lục Úc cười nói, “Vậy em thích bên nào nhất?”
“Nếu thích nhất, chắc là khu dân cư của nhà em.”
Tô Chi ở bên kia đã quen rồi, giao thông nơi đó cũng rất thuận tiện, môi trường cũng tốt.
Lục Úc nhận được câu trả lời, đáp, “Ừm, anh biết rồi.”
Sau này sẽ mua một căn biệt thự ở gần nhà cũ làm nhà tân hôn, sang nhà người thân cũng rất thuận tiện.
*
Sau khi Tô Chi làm việc được một tháng thì hoàn toàn thích nghi với môi trường làm việc.
Đối với cô mà nói, công việc và việc học không có khác biệt quá lớn, đều bận rộn như nhau.
Gần đây Lục Úc ngược lại rất bận, mỗi lần nói chuyện với anh, anh đều trong tình trạng mệt mỏi. Đôi lúc chưa nói được mấy câu, anh lại bắt đầu bận.
Tô Chi hỏi anh, anh liền nói bận việc quan trọng, không nói rõ.
Nhưng thỉnh thoảng anh cũng sẽ tìm cô nói một vài chuyện, cô cảm thấy Lục Úc đang giấu cô làm một chuyện lớn.
Cô không gặng hỏi, đợi Lục Úc tự mình nói với cô.
Vào tháng 11, Lục Úc nói với cô, “Anh Chu Kính tổ chức buổi hòa nhạc năm mới vào tháng 12, mời chúng ta đến tham dự, đi cùng nhau chứ?”
Chu Kính là khách mời ghi hình “Chúng ta yêu nhau đi” với họ, là một nhân vật đẳng cấp ca thần.
Tô Chi may mắn nghe thấy anh ta hát ở trường quay, giọng hát rất hay.
“Ngày mấy? Để em xin nghỉ trước.”
Buổi hòa nhạc của ca thần Chu, đương nhiên cô phải ủng hộ.
“Ngày 31.”
“Ok.”
Tô Chi gật đầu, có thể đi.
Đã đến ngày buổi hòa nhạc của Chu Kính, Tô Chi phát hiện không chỉ cô và Lục Úc được mời.
Bố mẹ, anh cả và anh hai cô, cùng với người nhà của Lục Úc, còn có Lâm Mạt, An Nguyệt Nguyệt, Tô Tuyết và một vài bạn bè mà cô biết tất cả đều ở trường quay.
Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy không bình thường, nhất định có chuyện lớn sắp xảy ra.
Nhìn thấy vẻ mặt người thì vui vẻ người thì buồn rầu, Tô Chi tìm anh hai dò hỏi, “Có phải các anh có chuyện giấu em không?”
Tô Quân Bạch ho một tiếng, sau đó dùng điện thoại gõ một dòng chữ cho cô xem.
“Lục Úc chuẩn bị cầu hôn em.”
Tô Chi đọc từng chữ xong, cuối cùng có thể hiểu được vấn đề mà trước đó Lục Úc hỏi cô, hoá ra là chuyện thế này.
Lục Úc tìm bố mẹ và anh cả nói chuyện này, sau khi nhận được sự đồng ý của bọn họ mới chuẩn bị việc cầu hôn.
Lúc đầu Tô Quân Bạch không biết, bông một ngày vô tình nghe được, biết tiền căn hậu quả của chuyện này thì rất tức giận.
Mặc dù anh không thích Lục Úc, nhưng mà em gái thích, hơn nữa những năm gần đây anh cũng trưởng thành rồi, sự ngăn cách với Lục Úc đã buông bỏ. Anh cũng không phải là một người không thấu tình đạt lý, còn sợ anh phá hỏng sao?
“Chi Chi, anh cũng mới biết cách đây không lâu, bọn họ nói muốn làm cho em bất ngờ, anh kìm nén lắm mới không nói với em.”
“Bây giờ là em tự mình nhìn thấy, anh không nói gì.”
Khó khăn lắm chờ được em gái hỏi, sự kìm nén bấy lâu của anh tuôn trào.
Em gái tự mình xem điện thoại, anh cũng không nói một lời nào.
Tô Chi gật đầu, “Em biết rồi.”
Tô Quân Bạch vô cùng muốn biết, “Vậy tâm trạng của em là gì? Bất ngờ trong vui vẻ hay kinh hãi?”
“Đều có.”
Tô Chi thấy vẻ mặt của anh hai, trả lời một đáp án mà anh hài lòng.
Tô Quân Bạch thực sự rất hài lòng, xem ra em gái cũng giống như anh, không bất ngờ lắm với những gì mà bọn họ chuẩn bị.
“Hai anh em nói gì thế?”
Lục Úc liên lạc với tất cả mọi người, kiểm tra tất cả các thiết bị đã chuẩn bị, không có vấn đề gì mới sang đây.
“Không có gì.”
Chờ sự bất ngờ của anh.