Lúc Tô Chi và An Nguyệt Nguyệt đến nhà hàng đã gọi cho An Tuyết Tuyết một cuộc điện thoại, hỏi xem cô ta đang ở đâu, sau khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến âm thanh ồn ào.
Tô Chi nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, trực giác mách bảo có gì đó không ổn: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta mau qua bên kia xem thử đi.""
An Nguyệt Nguyệt cũng lo chị mình xảy ra chuyện.
Hai người chạy đến đoạn đường vắng kia để nhìn, phát hiện người xảy ra chuyện thật sự là An Tuyết Tuyết.
Cô ta đang cùng một người nào đó giành giật cái túi, vừa kéo vừa nói.
""Đừng hòng chạy! Trả ví tiền lại cho tôi! Đây là ví của tôi, trả lại đây cho tôi!""
An Tuyết Tuyết mấy ngày rồi đã không được ngủ ngon giấc, trong ví tiền có một thứ rất quan trọng với cô ta, cô ta nhất định không thể để mất được.
Nhưng cô ta căn bản không phải đối thủ của người đàn ông kia, người đàn ông kia đẩy cô ta ngã ra đất rồi định chạy.
Tiếng động bên này đã nhanh chóng khiến người khác chú ý, anh ta mới ra tù không lâu, mặc dù không sợ nhưng chuyện này lại chậm trễ cuộc sống hưởng thụ của anh ta.
Bây giờ trong đầu An Tuyết Tuyết chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, đó chính là không thể để cho người đàn ông này chạy mất, nếu để anh ta chạy rồi thì không biết sau này có thể gặp lại anh ta hay không.
Sau khi cô ta bị đẩy ra đã nhanh chóng giữ anh ta lại.
Sức lực của cô ta căn bản không đọ được đàn ông, cô ta chỉ có thể dùng sức hô to.
"Bắt trộm! Có người không! Mau bắt trộm! Mấy ngày trước anh ta đã trộm ví của tôi!""
""Cô câm miệng cho tôi!"" Người đàn ông uy hiếp cô ta: "Mau buông tay ra, nếu không thả thì cũng đừng trách tôi không nhường phụ nữ!""
An Tuyết Tuyết không quan tâm được nhiều như vậy, cô ta tuyệt đối không thể thả người đàn ông này đi được.
Tiếng động bên này đã khiến những người khác chú ý, người đàn ông thấy có người đi về phía bên này, anh ta lấy dao ra uy hiếp: ""Mau buông ra!""
An Tuyết Tuyết cũng không quan tâm những chuyện khác, cô ta không sợ dao, suy nghĩ mãnh liệt nhất trong lòng cô ta bây giờ đó chính là không thể thả người này đi.
""Anh không thể đi được, trả ví lại đây cho tôi!""
""Ai lấy ví của cô chứ, đồ tâm thần.""
Người đàn ông sốt ruột, anh ta dùng dao là cánh tay An Tuyết Tuyết bị thương, cánh tay đau nhức khiến cô ta buông tay ra.
Người đàn ông nhân lúc này tránh thoát khỏi sự đeo bám của An Tuyết Tuyết mà chạy ra ngoài.
""Đứng lại! Anh đứng lại đó cho tôi!""
An Tuyết Tuyết giờ không sợ phiền phức nữa, cô ta một lòng muốn lấy lại túi xách nên lập tức đuổi theo, nhưng người đàn ông kia chạy quá nhanh, cô ta căn bản không đuổi kịp.
Cô ta chỉ có thể xin sự giúp đỡ của người đi đường, người đi đường thấy cô ta vừa bị thường vừa chỉ về phía người đàn ông đang chạy nhanh phía trước thì không có ai dám trợ giúp.
Dù sao trong tay người đàn ông đó cũng có dao, bọn họ không cần thiết vì một người qua đường mà cuốn luôn vào mớ rắc rối này.
An Tuyết Tuyết lo đến mức sắp khóc, cô ta chỉ có thể tự mình đuổi theo người đàn ông kia: ""Dừng lại!""
Máu từ cánh tay cô ta chảy ra dọc đường, cảnh tượng này rất hấp dẫn người khác, người đi đường đứng đầy hai bên đường để xem.
Lúc Tô Chi và An Nguyệt Nguyệt chạy đến thấy cảnh tượng này còn tưởng rằng mình đến chậm, sau khi hiểu rõ tình huống mới phát hiện cánh tay An Nguyệt Nguyệt bị thương, nhưng nó lại không nghiêm trọng đến mức trực tiếp dẫn đến cái chết như kịch bản gốc.
Trong nguyên tác, hai người An Tuyết Tuyết và An Nguyệt Nguyệt gặp được người đàn ông kia, chắc là từng người lên giữ người đàn ông đó lại, cơ hội chạy trốn của người đàn ông không lớn nên mới sốt ruột rồi đâm hai người bị thương.
Bây giờ chỉ có một mình An Tuyết Tuyết, một mình cô ta không phải đối thủ của gã đàn ông kia, cơ hội anh ta chạy trốn được là rất lớn.
Nhưng như vậy càng tốt hơn, An Tuyết Tuyết sẽ không bị thương dẫn đến mất mạng như trong nguyên tác.
""Chị, cánh tay chị bị thương rồi sao? Chị không sao chứ?""
An Nguyệt Nguyệt bị máu trên người An Tuyết Tuyết dọa sợ hết hồn, vết thương trên cánh tay cô ta vô cùng sâu, nhìn mà giật mình.
""Nguyệt Nguyệt, em đến rồi, chị vừa thấy người trộm túi của chị, nhưng chị không bắt được anh ta, anh ta chạy mất rồi.""
An Tuyết Tuyết nói đến chuyện này lại càng thấy buồn bực, tự trách vì sao sức lực của mình lại yếu như vậy, cô ta nên kiên trì thêm lúc nữa mới đúng.
Tô Chi hỏi: ""Anh ta chạy về phía nào?""
Ánh mắt An Tuyết Tuyết nhìn chằm chằm về phía người đàn ông chạy trốn nhưng cô ta không đuổi kịp: ""Ở bên kia.""
Tô Chi nhìn theo phương hướng cô ta chỉ, cô thấy bên kia đã sớm không còn bóng ai, người đàn ông kia chắc chắn đã chạy mất, cho dù bây giờ đuổi theo cũng không tìm thấy người.
""Chắc anh ta đã chạy rồi, giờ đuổi cũng không kịp."" Tô Chi nói: ""Nguyệt Nguyệt, mang chị cậu đi bệnh viện băng bó vết thương đi, đừng để bị nhiễm trùng.""
An Tuyết Tuyết vẫn chưa hết hi vọng, nhưng đúng là không nhìn thấy bóng dáng của gã đàn ông ở phía bên kia.
""Túi của chị thì sao bây giờ?""
""Yên tâm đi, sẽ tìm được thôi."" Tô Chi an ủi: ""Đến bệnh viện trước đã.""
Hình ảnh của người đàn ông kia chắc chắn đã bị camera trên đường ghi lại khi chạy trốn, sẽ điều tra được đoạn đường và thời gian, nói không chừng còn tìm được manh mối của người đó.
Trong bệnh viện, y tá băng bó vết thương cho An Tuyết Tuyết, đồng thời còn dặn: ""Vết thương hơi sâu, khoảng thời gian này không được chạm nước, ba lần đổi thuốc một lần.""
Tâm trạng An Tuyết Tuyết sa sút, cô ta gật đầu: ""Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.""
Y tá nói: ""Đừng khách sáo, mỗi ngày nhớ uống thuốc đúng giờ.""
An Tuyết Tuyết gật đầu: ""Được.""
An Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh an ủi cô ta: ""Chị, chị đừng lo, Chi Chi nói có thể tìm được thì chắc chắn sẽ tìm được, chúng ta về nhà trước đi.""
Cô ấy có một sự tin tưởng mù quáng dành cho Tô Chi, tin rằng cô có thể làm được tất cả mọi chuyện.
Tô Chi đến sảnh lớn đóng tiền viện phí, sau đó thảo luận với họ và báo cảnh sát.
Khi gặp lại cảnh sát, An Tuyết Tuyết vội nói: ""Tôi vừa mới nhìn thấy người đàn ông đó, anh ta xuất hiện ở con đường kia, mấy người kiểm tra camera là có thể tìm được.""
""Còn có chuyện gì nữa không?"" Cảnh sát ghi chép: ""Lần sau gặp chuyện này nhất định không được dây dưa, lỡ như xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hơn thì sao?""
An Tuyết Tuyết gật đầu: ""Tôi hiểu, chỉ là tôi muốn lấy túi của mình về mà thôi.""
Trong ví tiền không chỉ có giấy tờ tùy thân còn có cả hình của cô ta, cô ta muốn tìm đồ của mình về, không thể để mất được.
Cảnh sát nói: ""Anh ta làm người khác bị thương, chúng tôi sẽ mau chóng bắt được anh ta.""
Tô Chi chuẩn bị đến cục cảnh sát xem đoạn camera ghi hình được ở con đường kia với cảnh sát, cô nói An Nguyệt Nguyệt và An Tuyết Tuyết về trước.
Camera ở đoạn đường kia cũng không quay được hết, sau khi người đàn ông kia chạy vào ngõ nhỏ thì không còn thấy nữa, căn bản không biết được anh ta trốn ở đâu.
Cảnh sát cũng vô cùng bực tức với người đàn ông này, anh ta chỉ trộm tiền, số tiền cũng không lớn nên họ có muốn nhốt anh ta nhiều thêm mấy ngày cũng không có lí do.
Tỉ lệ cảnh sát tìm được chiếc túi không lớn nên cô gọi điện thoại cho anh cả để anh giúp họ tìm ra người đàn ông kia.
Nếu anh ta đã không sợ phiền phức thì cho anh ta một bài học vậy.
*
Sau khi người đàn ông thoát khỏi sự đeo bám của An Tuyết Tuyết thì vào sòng bạc, anh ta trộm rất nhiều ví tiền, số tiền anh ta đem đi chơi bạc cũng từ đó mà ra.
Anh ta làm mấy cái thẻ căn cước giả dùng để đi đường.
Anh ta sẽ dừng chân lại ít ngày ở mỗi một thành phố, sau khi bị cảnh sát nhớ mặt, bị bắt nhiều lần anh ta sẽ đổi chỗ khác để tiếp tục trộm đồ.
Cuộc sống trộm đồ thoải mái hơn nhiều với khoảng thời gian đi làm thêm, anh ta không muốn đi làm việc cho người khác, chỉ muốn chơi bời lêu lổng.
Hơn nữa kĩ thuật trộm tiền của anh ta càng ngày càng cao, người khác cũng không phát hiện được, đến khi phát hiện ra thì anh ta đã sớm bỏ trốn.
Hôm nay đúng là đen đủi, đụng phải một mụ điên, chắc chắn anh ta sẽ bị bắt do làm người khác bị thương, không thể tiếp tục ở lại thành phố này được nữa. Trước khi chuẩn bị rời khỏi đây để đến thành phố khác, anh ta phải thắng một trận lớn ở đây rồi mới nói tiếp được.
""Ha ha tôi thắng!""
""Tôi lại thắng!""
""Đưa tiền đưa tiền.""
Người đàn ông liên tục thắng tiền khiến người khác chú ý, họ vây quanh anh ta, anh ta thắng càng lúc càng lớn, cuối cùng còn dùng hết toàn bộ tài sản của mình để cược.
Nhưng lần này anh ta đã thua sạch, mất hết số tiền còn lại thì thôi đi, bây giờ lại còn nợ người khác một cánh tay.
""Chơi nữa không? Tiếp tục thì cho anh chơi thêm mấy ván nữa, không tiếp tục thì ông đây thu cái tay này.""
Thấy đại ca đi đầu uy hiếp, người đàn ông kia cầu xin: ""Tôi chơi, tôi chơi, đừng chặt tay tôi.""
Người đàn ông tiếp tục chơi, vẫn thua, tiền thua càng ngày càng nhiều, sắc mặt anh ta cũng ngày càng khó coi, bây giờ anh ta rất sợ.
""Vận may của anh hết rồi, thua nhiều như thế, muốn trả thế nào?""
""Cánh tay này của anh bỏ đi cũng được rồi.""
Người dẫn đầu để vệ sĩ áo đen lên kéo người đàn ông vào trong phòng tối, đương nhiên không thật sự chặt tay anh ta, chỉ dạy cho anh ta một bài học để anh ta trả tiền mà thôi.
""Tôi trả, tôi trả, đừng chặt tay tôi, cho tôi một tháng, tôi nhất định sẽ trả đủ lại cho các người!""
Lúc trước anh ta chơi bài chưa từng cược lớn như vậy, có lẽ là do lúc đó anh ta luôn thua, hôm nay một đường thắng trơn tru, anh ta muốn lời thêm tí tiền, nhưng cuối cùng lại mất hết, còn thiếu chút nữa mất luôn một cánh tay.
Món nợ hôm nay thật sự rất lớn, nếu như anh vẫn trộm tiền như ngày trước thì chắc chắn sẽ không đủ, anh ta muốn làm lớn một lần.
Trước kia anh ta ăn trộm đã từng bị bắt, nhưng rất nhanh đã được thả ra, lần này chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Anh ta không trộm tiền trên đường nữa, sau khi chọn được một phú bà ăn mặc sang trọng trên đường, buổi tối anh ta đột nhập vào nhà người ta định ăn trộm.
Nhưng lần này anh ta không may mắn như vậy, mặc dù người nhà này có tiền nhưng thần kinh người phụ nữ kia có chút vấn đề, người đàn ông này thiếu chút nữa bị cô ta dùng dao chém bị thương, lại còn bị chó nhà người này thả ra cắn.
Loại chó là loại cỡ lớn, người phụ nữ này đặc biệt nuôi, bình thường cũng không mang chó ra ngoài đi dạo, chỉ nhốt nó lại để giữ nhà.
Người đàn ông này rõ ràng đã đặt chân vào nơi không nên đặt rồi gặp nạn.
Âm thanh chó sủa rất lớn, những hộ gia đình khác nhanh chóng chú ý đến, bọn họ đều bị đánh thức nên đã đến gõ cửa hỏi thăm có chuyện gì.
Nghe âm thanh bên ngoài, có thể đoán số người đến không ít, người đàn ông hoảng loạn chạy trốn, quyết định trốn đi bằng đường ban công, kết quả tay anh ta không nắm chắc dây thừng nên đã rơi xuống từ tầng sáu.
*
Chuyện này lập tức xuất hiện trên mạng vào ngày hôm sau, là một cư dân mạng đăng lên.
""Trời ơi, hôm qua nhà sát cạnh nhà tôi bị trộm đột nhập vào cướp, nhưng chủ nhà không bị thương, ngược lại cô ấy còn thả chó cắn trộm bị thương, gã ta còn ngã từ tầng sáu xuống, đã được mang đi viện, nghe nói ngã gãy chân.""
Bên dưới có mấy bức ảnh chụp, vì chuyện xảy ra vào ban đêm nên ảnh chụp rất mơ hồ.
Nhưng có thể thấy rõ được vết cắn trên người người đàn ông, nhìn qua cũng thấy vết thương không nhẹ.
"Loại người này bị vậy cũng đáng đời lắm, ai bảo anh ta đi ăn trộm, cái tốt không học mà lại làm ra chuyện mất hết đạo đức như này.""
""Anh ta thế này vẫn được xem là may mắn đấy, lúc trước tôi đã từng nghe qua một vụ, có người đột nhập vào nhà một chị gái mạnh mẽ, anh ta cũng chỉ bị chó cắn rồi ném xuống lầu mà thôi.""
""Sao lại còn có chuyện hiếm gặp thế này chứ, cũng quá đỉnh rồi.""
""Người đàn ông này không đáng được đồng tình, mau bắt anh ta lại đi, tỉnh dậy rồi lại đi gây họa cho người khác.""
""Không sai, loại người trộm tiền như thế này không phải dạng tốt lành gì đâu, chỉ có thể nói là đáng đời.""
""Cũng hay thật đấy, đầu năm nay còn có người lẻn vào nhà người khác để trộm, mọi người ở nhà một mình cũng cần phải cẩn thận nha.""
""Nhìn thấy bài viết này làm tôi không dám ngủ một mình nữa, tối về phải khóa cửa sổ cẩn thận mớ được.""
""Khóa cửa sổ cũng vô dụng, nuôi một con chó to đi, nó giúp bạn cắn trộm thì mới có tác dụng.""
...
""Chị, chị mau nhìn xem, đây có phải là người đàn ông trộm ví của chị không?""
An Nguyệt Nguyệt đọc được bài viết, nhận ra khuôn mặt người đàn ông này, cô ấy nhanh chóng mang điện thoại lại cho An Tuyết Tuyết xem.
Sau khi An Tuyết Tuyết đọc kĩ thì gật đầu khẳng định: ""Là anh ta, chính là anh ta trộm.""
Sau đó cô ta vui vẻ nói: ""Anh ta bây giờ đang trong bệnh viện, vậy có phải là chúng ta cũng có thể lấy lại được tiền không?""
""Chúng ta qua đó đi."" Tâm trạng của An Nguyệt Nguyệt cũng lập tức trở nên tốt hơn.
Vì chuyện mất ví mà mấy hôm nay tâm trạng của hai người đều rất kém.
Tô Chi vừa rửa tay xong, cô đi ra đã thấy dáng vẻ hưng phấn của An Nguyệt Nguyệt: ""Sao vậy?""
""Chi Chi, người đàn ông trộm tiền đang ở trong bệnh viện, bây giờ chúng tôi qua đó tìm anh ta."" An Nguyệt Nguyệt nói: ""Hi vọng đồ trong túi của chị vẫn còn.""
Trên đường đến viện Tô Chi đã đọc được bài viết, đó chính là người trộm ví tiền, đã bị chó cắn rồi còn bị ngã gãy chân, người đàn ông này cũng thật thảm.
Nhưng anh ta không đáng được đồng tình, trong nguyên tác anh ta hại chết An Tuyết Tuyết, còn đâm An Nguyệt Nguyệt trọng thương.
Mấy người còn chưa tới bệnh viện đã nhận được điện thoại của 110, họ nói các cô đến nhận đồ bị mất.
Lời này cũng chính là đã tìm thấy đồ của các cô, các cô vừa đến, cảnh sát đã nhận ra.
""Mấy người đến nhanh vậy, đây là ví tiền và giấy tờ tùy thân tìm được ở chỗ người đàn ông kia, cô xem có phải của mình không?""
Cả một bao đều là đồ mấy năm nay người đàn ông kia trộm được, bên trong có rất nhiều giấy tờ, còn có cả tiền.
An Tuyết Tuyết tìm đi tìm lại trong bao mấy lần, cuối cùng cũng tìm được túi xách, ngoài tiền ra thì giấy tờ và đồ vật bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Cô ta lấy ảnh chụp vẫn còn nguyên trong túi ra, vẻ mặt vô cùng sung sướng.
Đây là ảnh chụp cô ta năm mười hai mười ba tuổi, các đường nét trên khuôn mặt đều đã hiện rõ, cô ta có thể dựa vào tấm hình này mà tưởng tượng dáng vẻ của mình khi lớn lên.
Cô ta không muốn sống cuộc sống của người khác, cô ta chỉ muốn tận hưởng thời gian của chính mình.
"Vẫn còn ảnh, Nguyệt Nguyệt, chưa có mất.""
""Quá tốt rồi, kí ức của chị cũng có thể giữ lại được rồi."" An Nguyệt Nguyệt biết tình trạng của chị mình: ""Chị, lần sau mà có gặp chuyện thế này thì chị cũng không nên tranh chấp với kẻ trộm, lỡ như chị xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?""
Cô ấy không nhịn được mà hít một hơi: ""Một mình em biết phải làm sao bây giờ?""
""Chị biết rồi."" An Tuyết Tuyết an ủi cô ấy: ""Lần sau chị sẽ không vậy nữa, đừng khóc.""
Đồ vật quan trọng không mất, sau khi các cô ra khỏi cục cảnh sát thì về nhà.
An Tuyết Tuyết vẫn luôn nhìn bức ảnh, cẩn thận sờ lên khuôn mặt trong bức hình.
Đúng lúc này Tô Chi thấy được tấm ảnh trong tay cô ta, cô vừa thấy đã ngẩn người.
Vì bé gái trong bức ảnh rất giống mẹ nuôi của cô, ngũ quan, khuôn mặt cũng có nét giống, đều là kiểu dịu dàng đó.
Cô không nhịn được mà nói: ""Có thể cho em xem hình của chị một chút không?""
An Tuyết Tuyết thấy vẻ mặt cô nghiêm túc như vậy thì ngẩn người, đưa ảnh chụp trong tay cho cô, cảm thấy kì lạ vì sao cô lại nghiêm túc như vậy.
Tô Chi nhận bức ảnh, càng nhìn càng giống, cô lại mở ảnh chụp chung với bố mẹ nuôi trong điện thoại ra xem.
Thật sự rất giống nhau.
""Người trong bức ảnh này là chị sao?""
""Ừm, sao vậy? Ảnh chụp có vấn đề gì sao?""
An Tuyết Tuyết không biết vì sao cô lại như vậy, cô ta còn nghĩ rằng ảnh chụp có vấn đề gì.
Tô Chi dịu dàng nói: ""Chị lúc còn bé và bây giờ khác nhau hơi nhiều.""
Đâu chỉ hơi nhiều, hai người căn bản không phải cùng một người.
An Tuyết Tuyết không muốn nói đến chuyện kia: ""Ừm, thật ra có thời gian xảy ra chút chuyện.""
An Nguyệt Nguyệt cũng nói: ""Trước kia chị gái tôi không phải thế này, là vì An Lai Giai, là ông ta bắt chị ấy phẫu thuật thành thế này.""
An Tuyết Tuyết cúi đầu sờ lên mặt mình, mỗi lần nhìn thấy gương mặt này, cô ta đều sẽ cảm thấy rất lạ, luôn cảm thấy bản thân đang sống lại cuộc sống của người khác.
Tô Chi giơ ảnh lên hỏi: ""Cho nên đây mới là dáng vẻ vốn có của chị?""
""Ừm."" An Tuyết Tuyết gật đầu: ""Chị vẫn luôn giữ tấm ảnh này, chị sợ mình sẽ quên mất bản thân ngày trước.""
Tô Chi chăm chú nhìn ảnh chụp rồi lại nhìn đôi mắt của cô ta, khó trách lần đầu tiên khi cô gặp An Tuyết Tuyết đã cảm thấy quen thuộc, hóa ra là đôi mắt kia rất giống bố nuôi.
""Chị rất giống bố mẹ nuôi của em, đây là hình của họ, chị thử xem qua đi.""
An Tuyết Tuyết không ngờ cô sẽ nói vậy, cô ta nghi ngờ nhận điện thoại của cô, nhìn đôi vợ chồng trong bức ảnh.
Nhìn diện mạo có lẽ khoảng hơn ba mươi tuổi, hai người mỉm cười, trong mắt mang theo ánh sáng, nhìn rất hiền lành.
Có có ảnh chụp ở độ tuổi lớn hơn, là Uông Hoa Hà gửi cho cô, ảnh chụp một bé gái bốn năm tuổi, gầy gò nhỏ bé, nhìn rất đáng thương.
Tô Chi để cô ta lật hình tiếp, tấm tiếp theo là ảnh chụp của ba người, cô kể lại mọi chuyện.
Bố mẹ nuôi còn có con gái của mình, khi đó mới hai ba tuổi, ngày sinh nhật con gái, họ đưa cô bé đi chụp ảnh gia đình, cũng trong ngày đó, vì một phút giây không chú ý mà làm lạc mất bé gái ba tuổi, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm hơn mười năm nay.
Không hiểu sao An Tuyết Tuyết vừa nghe vừa chảy nước mắt, không biết vì sao.
""Chị còn nhớ rõ chuyện trước kia không?"" Tô Chi hỏi: ""Chuyện ngày bé của chị, chị còn nhớ không?""
Cô đã tìm nhiều năm như vậy, cũng không phải là không tìm được người có khuôn mặt tương tự, cho dù đối phương có phải hay không cô cũng đều sẽ đuổi theo để hỏi rõ tình cảnh, không bỏ qua bất kì khả năng nào.
An Tuyết Tuyết lắc đầu: ""Chị không nhớ rõ, trước kia viện trưởng có nói chị là đứa bé bị lừa bán, chị không biết chuyện lúc trước.""
Bao gồm của chuyện một năm trước cô ta cũng không nhớ rõ, cứ cách một thời gian cô ta sẽ bị mất đi kí ức của ngày trước, nghiêm trọng nhất còn sẽ quên người quen.
Cô ta vẫn luôn uống thuốc để duy trì sức khỏe, để bệnh không tái phát.
""Không nhớ chút nào sao?"" Tô Chi vất vả lắm mới tìm được một người giống với bố mẹ nuôi mình, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
An Tuyết Tuyết lắc đầu: ""Chị thật sự không nhớ gì.""
Cô ta đỡ trán, cảm thấy đầu rất đau, cô ta thật sự không nhớ được chuyện gì ngày trước.
""Chị, chị sao vậy? Chị không sao chứ?"" An Nguyệt Nguyệt lo lắng nói: ""Chi Chi, chị không thể nhớ ra chuyện lúc trước, chị ấy cố nhớ sẽ bị đau đầu.""
Nếu như nghiêm trọng hơn còn sẽ bị phát bệnh lại, chị cô ấy đã lâu rồi không phát bệnh, cô ấy mong chị mình vĩnh viễn duy trì được như bây giờ, cô ấy không muốn ép buộc chị mình.
Tô Chi nói: ""Thật xin lỗi, là tôi quá nôn nóng.""
Cô chỉ không muốn bỏ qua bất kì ai có thể là con của bố mẹ nuôi mình.
Tình trạng bây giờ của An Tuyết Tuyết bây giờ có chút không ổn lắm, cô ta đau đớn day trán, từng hình ảnh một hiện ra trong đầu, cô ta cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
An Nguyệt Nguyệt cuống quýt mang thuốc đến: ""Chị, chị không sao chứ, thuốc đây, chị, chị uống xong sẽ hết đau.""
Sau khi An Tuyết Tuyết uống thuốc, một lúc lâu sau mới cảm thấy đỡ đau đầu, trạng thái của cô ta cũng không quá tốt nên đã vào phòng nghỉ ngơi trước.
Tô Chi không ngờ An Tuyết Tuyết sẽ xảy ra chuyện này, cô hỏi An Nguyệt Nguyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
""Chị gái cậu vì sao lại bị như vậy?""
""Khi còn bé chị ấy bị ngã vỡ đầu, không chữa trị kịp thời nên...""
Là chuyện xảy ra trong cô nhi viện, lúc ấy cô ta bị ngã rất nặng, nhưng chỉ được khâu lại một cách đơn giản mà không đến bệnh viện lớn kiểm tra.
Mãi đến khi nửa đêm cô ta sốt cao thì mớ được mang đến bệnh viện, lúc ấy vết thương của An Tuyết Tuyết đã ảnh hưởng đến trí nhớ, bây giờ mới như vậy.
Tô Chi yên lặng nghe xong, sau khi hiểu rõ, cô nói: ""Nếu cần giúp gì thì cứ nói, đừng khách sáo với tôi.""
An Nguyệt Nguyệt cảm động gật đầu: ""Ừm được, tôi nhớ rồi, cảm ơn Chi Chi.""
"Đừng khách sáo.""
Tin tức bây giờ quá ít, Tô Chi cũng không thể xác định được An Tuyết Tuyết có phải con gái của bố mẹ nuôi không, chuyện này vẫn còn phải điều tra thêm.
""Anh cả, em có chuyện này muốn nhờ anh giúp.""
Chuyện điều tra này Tô Chi lại nhờ anh cả hỗ trợ, Tô Cảnh Chu biết là chuyện tìm con gái ruột của bố mẹ nuôi em gái, tất nhiên sẽ làm hết sức.
"Khách sáo cái gì, cứ giao cho anh.""
*
Gần đến tết, công việc của Tô Quân Bạch càng ngày càng bận, bận đến mức thời gian uống nước cũng không có, anh không chỉ làm việc mà còn phải bớt chút thời gian để tập luyện tiết mục trong cuối năm, mỗi ngày chỉ được ngủ năm, sáu tiếng.
Mùng hai tết sẽ chiếu phim của đạo diễn Lý Hồng Đạt, anh đóng thời thiếu niên của nam chính, tất nhiên khi chuẩn bị công chiếu sẽ tuyên truyền.
Ca sĩ Tô Quân Bạch V: ""Lần đầu hợp tác với đạo diễn Lý Hồng Đạt, rất mong chờ ngày công chiếu "Bình minh sắp đến", hi vọng mọi người sẽ thích vai diễn Thường Thiện của tôi.""
""Chắc chắn sẽ thích, ông xã em tuyệt nhất.""
""Phim mới của ông xã, nhất định phải thích rồi, bây giờ tôi sẽ đi đặt trước vé.""
""Nghe nói bộ phim ""Bình minh sắp đến" là một bộ phim rất thực tế, rất thách thức kĩ năng diễn, mong chờ biểu hiện của Hoa Trắng Nhỏ.""
""Đừng nói gì nữa, mua vé đi.""
""Mùng hai tết sẽ chiếu, tôi còn phải đợi mấy ngày nữa sao, rớt nước mắt!""
...
Tin tức này vừa được công bố đã thu hút rất nhiều sự chú ý của cư dân mạng, ngoài vai chính của Tô Quân Bạch còn có sự tham gia cũng những diễn viên khác.
Ngày mùng hai tết sẽ chiếu ba bộ phim, cư dân mạng đều đang dự đoán xem bộ phim nào sẽ có doanh thu phòng vé đầu năm cao nhất.
Tô Quân Bạch biết em gái đi tìm An Nguyệt Nguyệt, thành quả luyện tập của anh cũng không có ai xem, anh định quay video gửi cho em gái thì em gái đã quay lại.
""Chi Chi, lần này em ra ngoài cũng quá lâu rồi.""
Tô Chi phải bảo đảm rằng nguy hiểm của hai người An Tuyết Tuyết đã hoàn toàn biến mất thì mới có thể trở về, lỡ như cô đi rồi hai người họ lại xảy ra chuyện gì đó cũng không tốt.
""Không phải em về rồi sao.""
Tô Quân Bạch muốn thể hiện ưu điểm của mình: ""Anh đã chuẩn bị xong tiết mục trong chương trình cuối năm rồi, anh nhảy cho em xem.""
""Anh nhảy đi.""
Biểu hiện của anh hai lần này càng đẹp hơn so với lần luyện tập trước, động tác cũng đẹp mắt hơn nhiều.
Cô cảm thấy anh hai nhất định sẽ thu hút mọi ánh mắt trong lần biểu diễn tiết mục chương trình cuối năm này.
Nhưng trước ngày tết, cô lại nằm mơ một giấc mộng liên quan đến anh hai.
Ngày diễn ra chương trình cuối năm, bạn nhảy của anh hai sẽ có động tác xoay vòng trên không trung, vì sai động tác mà rơi xuống từ trên cao, không chữa kịp nên đã qua đời.
Mà cư dân mạng lại đẩy trách nhiệm cho chuyện này lên người anh hai, cảm thấy anh không kiểm tra kĩ đạo cụ nên mới xảy ra chuyện này.
Một phần đông cư dân mạng tràn vào mắng chửi anh hai làm việc không cẩn thận, thái độ không tốt, muốn anh đền mạng.
Điều càng khiến chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn chính là chuyện này xảy ra trên sân khấu chương trình cuối năm, điều này là biểu hiện của sự xui xẻo, có người thậm chí còn cảm thấy liên lụy đến sự may mắn của quốc gia.
Tình huống vô cùng nghiêm trọng, trực tiếp đẩy anh hai đến hố lửa.
Khi đó danh tiếng của anh hai đã không quá tốt, thêm chuyện này nữa, anh đã trực tiếp bị đẩy xuống đáy vực.
Chỉ cần dính dáng đến lợi ích quốc gia, cho dù là thị trưởng thì quốc gia cũng có thể hạ ông ta xuống.
Mà lúc này, bố mẹ và anh cả ra mặt giúp anh hai vượt qua chuyện này, sau đó cư dân mạng đã đào được thân phận con trai nhà giàu của anh hai, khắp nơi đều tẩy chay nhà họ Tô.
Lúc đó có rất nhiều công ty khác muốn hạ nhà họ Tô xuống, nhà họ Tô bị nhiều công ty liên hợp tấn công.
Thời gian đó bố bị tai nạn xe cộ, anh cả bị người khác lừa gạt tình cảm, cả ngày sầu não buồn chán, đầu tư thất bại nên đã ra nước ngoài làm việc đến mãi sau. Mẹ cô cũng không quen thuộc với chuyện làm ăn.
Anh hai thì càng không phải nói, anh chỉ quan tâm đến ca hát nhảy múa đùa nghịch, sẽ không làm những chuyện khác.
Nội bộ nhà họ Tô cũng không hòa hợp, từng cổ đông đều có suy nghĩ không an phận, ai cũng muốn cướp vị trí của anh cả, công ty bị đám người này quấy rầy, cuối cùng không chịu nổi mà phá sản.
Đây chính là kết quả cuối cùng của một nhà bọn họ, sau khi cô biết đã nhảy lầu tự tử.
Nếu cô đã biết cốt truyện sẽ phát triển như thế nào, cô nhất định phải thay đổi kết quả này, cô không chỉ giúp công ty không phá sản mà còn phải giúp công ty phát triển mạnh mẽ, còn phải đảm bảo sự an toàn và hạnh phúc cho người nhà mình.
Tình tiết lớn nhất sắp tới, Tô Chi giữ vững tinh thần, cảm thấy không thể để cho kịch bản gốc tái diễn được.
*
Ngày tết, nhà nào cũng treo câu đối đỏ, bên trong bên ngoài đều được trang trí vô cùng hân hoan.
Sáng sớm Tô Chi đã nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng, cô trả lời từng tin một, sau đó gọi điện về nhà họ Du một cú điện thoại chúc mừng năm mới.
Ngày tết đầu năm bố mẹ anh cả anh hai đều ở nhà, nhưng sau bữa trưa anh hai sẽ ra ngoài, anh muốn đi chuẩn bị cho chương trình cuối năm.
Người một nhà cùng nhau ăn bữa trưa.
""Chi Chi, năm mới vui vẻ.""
""Chi Chi, năm mới vui vẻ, khỏe mạnh.""
""Chi Chi, năm mới khởi đầu mới, muốn làm gì cứ dũng cảm làm, xảy ra chuyện gì đã có anh.""
Đến lượt Tô Quân Bạch, ánh mắt anh đảo quanh một vòng, họ đã nói hết những lời anh muốn nói rồi.
""Vậy anh chúc Chi Chi năm mới ăn nhiều hơn chút, cao thêm chút nữa.""
Tô Chi: ""...""
Cái này rất không cần, chúc cô kiếm được nhiều tiền hơn còn tạm được.
Sau đó là cô chúc bố mẹ, anh cả và anh hai, tiếp đó là nhận một bao lì xì cực lớn.
Tô Chi nhận được bốn bao lì xì vô cùng dày, chắc chắn là mấy vạn tệ bên trong, tiền cầm trong tay thật thích, quả nhiên cô vẫn thích tiền nhất.
""Con chúc mọi người năm mới khỏe mạnh, vạn sự như ý, sống lâu trăm tuổi.""
Lời sau cùng là chuyện mà cô vẫn luôn cố gắng, hi vọng có thể nhanh chóng kết thúc thân phận pháo hôi của anh hai.
Tô Quân Bạch chưa ăn cơm trưa đã phải ra ngoài, trước khi đi, anh nói với em gái: ""Chi Chi, anh đã giữ chỗ cho em ở chương trình cuối năm rồi, nhất định phải đến xem anh biểu diễn đấy.""
""Biết rồi, em với anh cả sẽ cùng đi.""
Tô Chi gật gật đầu, bố mẹ họ ở nhà, không định đi chơi mà muốn tận hưởng thế giới của hai người.
Em trai em gái đều đi, Tô Cảnh Chu không muốn đọ độ sáng với bóng đèn trong nhà, quyết định đi xem chương trình cuối năm với em gái.
Chương trình cuối năm năm nay mời hơn nửa minh tinh giớ giải trí đến biểu diễn, trường quay vô cùng náo nhiệt.
Tô Chi và Tô Cảnh Chu đến với tư cách người nhà, Tô Quân Bạch rất có mặt mũi, anh đã sắp xếp cho họ hai vị trí trung tâm ở ba hàng ghế đầu, là chỗ có tầm nhìn sân khấu tốt nhất.
Tô Chi vẫn nhớ rõ chuyện sẽ xảy ra, không yên tâm ngồi dưới khán đài, cô gọi cho anh hai một cuộc, hỏi xem anh đang ở đâu.
Liên Phương nhận điện thoại: ""Chi Chi, em tìm Tiểu Bạch sao? Cậu ấy đang còn luyện tập, em muốn đến xem sao? Được, anh đi đón em.""
Tô Chi cúp điện thoại, nói với anh cả: ""Anh cả, em có chút chuyện muốn đi tìm anh hai, anh có muốn đi cùng với em không?""
Một mình Tô Cảnh Chu ngồi ở chỗ này cũng không có gì làm, anh cũng không muốn giao thiệp nhiều, anh gật đầu: ""Đi xem một chút.""
Hai người cùng đi về sau hậu trường, Liên Phương đã chờ bên đó, thấy Tô Cảnh Chu thì vô cùng kinh ngạc, vì Tô Cảnh Chu cũng không phải người thích ồn ào.
Mà là kiểu người cuồng công việc, bình thường muốn gặp anh cũng không gặp được.
""Hai người đến rồi, Tiểu Bạch ở bên kia.""
Liên Phương vừa mang họ đi vừa nói: ""Tiểu Bạch ra sân khấu hơi muộn, cho nên bây giờ cậu ấy vẫn đang còn luyện tập, dù sao cũng là phát sóng trực tiếp, không thể xảy ra sai sót được.""
Chương trình cuối năm được phát sóng trực tiếp cả nước, trên mạng cũng có một tỷ cư dân mạng xem trực tiếp, nếu như xảy ra sai lầm thì chính là mất mặt trước nhân dân cả nước.
Tô Chi gật đầu: ""Suy nghĩ như vậy là tốt.""
Suy nghĩ tốt nhưng họ lại không ngăn được cốt truyện tiếp diễn, cho nên có thể bỏ bạn nhảy đi được không nhỉ.
""Anh hai có thể biểu diễn mà không cần bạn nhảy chứ?""
Cô đã xem anh hai biểu diễn mấy lần, anh biểu diễn một mình cũng rất tốt.
Liên Phương khó khăn nói: ""Đã luyện tập xong hết rồi, nếu đột nhiên hủy thì có chút không phải.""
Mặc dù không biết vì sao Tô Chi lại nói như vậy nhưng anh ta cảm thấy Tô Chi sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời như vậy.
""Vậy bỏ động tác biểu diễn trên không đi thì sao?""
Trong nguyên tác, do dây thừng của bạn nhảy nữ bị lỏng, bản thân cô ấy lại không kịp phản ứng, không nắm chặt dây thừng nên mới rơi xuống từ không trung, trên sân khấu lại không có bất kì biện pháp phòng hộ nào nên mới xảy ra bi kịch.
""Chuyện này cũng đã được sắp xếp xong rồi."" Liên Phương nói: ""Chi Chi, em đừng lo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tất cả đều là vũ công chuyên nghiệp, đã có hơn mười năm kinh nghiệm. Hai tháng gần đây cô ấy đều cố gắng luyện tập để biểu diễn trên sân khấu chương trình cuối năm.""
Động tác xoay người trên không trung sẽ xuất hiện cuối cùng, cô ấy không chỉ phải thực hiện động tác một cách ưu nhã mà còn phải tung cánh hoa xuống sân khấu mang theo ý nghĩa tốt đẹp.
Tô Chi cũng không phải không biết tất cả mọi người đều muốn thể hiện thật tốt trong chương trình cuối năm, nhưng tiết mục này sẽ dẫn đến hậu quả trí mạng.
""Đến rồi.""
Liên Phương gõ cửa một cái, hé ra một khe nhỏ nhìn vào bên trong, Tô Quân Bạch đang khiêu vũ với bạn nhảy, nữ vũ công biểu diễn trên không trung cũng đang ở đây, cô ấy đang biểu diễn động tác kia.
Trên vòng treo trên cao, cô gái nắm lấy dây lụa, trên lưng buộc dây thừng, ưu nhã biểu diễn động tác.
Đương nhiên là đẹp mắt, nhưng sẽ xảy ra chuyện.
Động tác của cô gái kết thúc, tư thế hạ xuống từ trên cao của cô ấy rất đẹp, không hổ là sinh viên học vũ đạo, trên người cũng có khí chất vô cùng đặt biệt.
Tô Quân Bạch dừng lại rót một bình nước, lúc lau mồ hôi trên trán thì thấy Liên Phương mang theo Tô Chi và Tô Cảnh Chu đi vào.
Anh lập tức trở nên vui vẻ.
"Chi Chi, anh cả, hai người đến rồi, mau vào đi.""
""Hai người có thấy chúng em biểu diễn không, cảm thấy thế nào? Có phải rất đẹp mắt không?""
Tô Quân Bạch hỏi liên tiếp mấy câu.
Tô Chi gật đầu: ""Rất đẹp mắt, chỉ là hơi phí cánh hoa.""
Vừa rồi lúc luyện tập, cô gái kia cũng rải cánh hoa, trên mặt đất đều là cánh hoa.
Tô Quân Bạch cười nói: ""Ha ha ha, vì đẹp đó, còn để đảm bảo lúc biểu diễn trên sân khấu không xảy ra vấn đề nữa nên cần phải luyện tập nhiều lần.""
Tô Cảnh Chu nói: ""Biểu diễn cho tốt, bố mẹ cũng ở nhà xem chương trình cuối năm.""
Anh không phải lần đầu xem em trai song sinh của mình ca hát biểu diễn, từ nhỏ đã xem nên cũng không có cảm giác gì.
Tô Quân Bạch cam đoan: ""Em luyện tập lâu như vậy, đã có thể khống chế tốt rồi, sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn đâu, yên tâm đi.""
Đây cũng không phải lần đầu tiên anh tham gia biểu diễn ở chương trình cuối năm, anh có thể kiểm soát tốt năng lượng trên sân khấu.
Ánh mắt Tô Chi chuyển về phía nữ sinh kia, cô ấy cũng đang nghỉ ngơi, trên tay cô ấy đang cầm bình nước chuẩn bị mở ra, nhưng tay cô ấy như không có chút sức nào, làm đi làm lại mấy lần cũng không vặn được.
Cuối cùng vẫn là một bạn nhảy nam khác mở chai nước, cô nghe thấy nam sinh hỏi nữ sinh kia: ""Tay của cậu sao vậy? Lát nữa có thể thực hiện động tác xoay trên không không?""
""Không có chuyện gì đâu, chỉ là bệnh cũ tái phát thôi, tôi có thể làm được.""
Nghe đến đây, Tô Chi có thể đoán được đại khái nguyên nhân của tình tiết trong truyện, ra là đến từ nữ sinh này, cô đi về phía cô gái ấy.
""Tay của tôi có chút nhức, cô có thể mở chai nước hộ tôi được không? Cảm ơn.""