Sắc mặt hoàng hậu cứng đờ. Nàng bấu chặt hai tay vào tà áo, yếu ớt lắc đầu:
- Không thể nào... Bản cung không tin ngươi... Ngươi đã vu oan cho bản cung một lần thì cũng có thể vu oan cho phụ thân bản cung...
Tư An đột nhiên ngừng khóc. Nàng ngước nhìn hoàng hậu, bật cười khinh bỉ:
- Nương nương không tin ta thì cố nhớ lại xem... Tiết thanh minh tám năm về trước, khi người cùng đại phu nhân hồi phủ... Có phải trên mặt và cổ phụ thân người chi chít vết cào cấu hay không? Lúc đó lão đã nói gì với nương nương? Là mèo cào, hay là lão tự cào? Ha ha... Ta nói cho nương nương biết... Đều không phải cả... Đó là vết tích của một nữ nhân yếu đuối cố vùng vẫy khỏi nanh vuốt loài cầm thú! Không... lão còn chẳng bằng cầm thú!
Bấy giờ, hoàng hậu chợt im bặt. Ánh mắt nàng ngập nỗi bàng hoàng. Nàng không còn lắc đầu nổi nữa. Đôi môi xinh đẹp run rẩy hé mở như muốn tiếp tục phủ nhận, nhưng cuối cùng chẳng thốt nổi nên lời.
Tư An thở dốc một hồi, đến khi cơn nức nở lắng xuống và sức lực trở lại, nàng mới nói tiếp:
- Sau khi lão già khốn kiếp đó bỏ đi, mẫu thân tỉnh lại, bèn vội vàng dắt ta chạy trốn khỏi Hà phủ. Mẫu thân vừa khóc vừa nói với ta: Đi, An An, cả nhà ta phải đi nơi khác thôi... Mẫu tử ta chỉ dừng ở tiệm cầm đồ để bán chút ít trang sức làm lộ phí... thế nhưng khi về đến nhà thì đã không kịp nữa rồi... Phụ thân ta nằm trong một vũng máu thật là lớn... Mẫu thân hoảng sợ ôm lấy phụ thân lay gọi, bỗng đâu có một mụ già lao ra hô hoán... Thế là nha dịch đến bắt mẫu thân của ta đi. Bọn họ vu cho mẫu thân ngoại tình, giết phụ thân ta. Mẫu thân kêu oan. Đại phu nhân liền đứng ra làm chứng... rằng bà ấy nhìn thấy mẫu thân ta qua lại với nam nhân khác... Thế là quan phủ khép cho mẫu thân tội giết phu quân, lập tức xử trảm... Đại tiểu thư, người cảm thấy mẫu thân ta là hạng lăng loàn đó thật sao? Đại tiểu thư, người nói xem. Mẫu thân ta làm việc trong phủ nhiều năm như vậy, người có từng nhìn thấy mẫu thân nói chuyện với bất kì nam nhân nào hay không?
Tư An bất ngờ đổi cách xưng hô khiến cho hoàng hậu giật bắn người. Nàng cắn chặt môi đến độ trên bờ môi hằn lên một vệt đỏ. Cuối cùng, hoàng hậu lắc đầu:
- Không có.
Câu trả lời thành thật của hoàng hậu làm hiện lên trên môi Tư An một nụ cười mãn nguyện. Nãy giờ nhiều lời tranh cãi, Tư An đã cạn sức lực. Nàng nằm mọp xuống nền đất, thều thào:
- Đại tiểu thư, người rõ ràng biết mẫu thân ta không phải loại người đó... Vậy mà khi đại phu nhân làm chứng khống, khi thái sư đại nhân ra sức ép quan phủ xử tử mẫu thân ta, người lại nhắm mắt làm ngơ... Như vậy có phải là thấy chết không cứu, dung túng cái ác hay không?... Đại tiểu thư, An An có nói oan cho người không?
Thân thể hoàng hậu khẽ run lên, hai chân nàng khuỵu xuống. Ta chưa bao giờ thấy nàng sợ hãi đến mức này.
Hoàng đế liếc nhìn hoàng hậu một cái, cân nhắc trong thoáng chốc rồi nói:
- Vương tử phạm pháp xử như thứ dân. Chuyện năm xưa thực hư ra sao, trẫm sẽ cho người điều tra rõ ngọn ngành. Nhưng tội ngươi hãm hại Bạch tiểu nghi, náo loạn thọ yến cũng không thể tha. Nếu ngươi bằng lòng khai ra kẻ chủ mưu, trẫm sẽ xem xét cho ngươi một con đường sống.
Tư An mỉm cười buồn bã:
- Nô tỳ tứ cố vô thân, sống nhiều thêm vài năm cũng chẳng để làm gì... Có thể đến trước mặt hoàng thượng vạch trần tội ác của Hà Viễn, kêu oan cho phụ mẫu là tâm nguyện cả đời nô tỳ... Nay tâm nguyện đã thành, nô tỳ chết không hối tiếc...
Đoạn nàng nhìn về phía ta:
- Hiền phi nương nương, gặp được người ở đây thực là tốt... Mong người giúp nô tỳ chuyển lời tạ tội tới Bạch tiểu chủ... Đời này Tư An nợ Bạch tiểu chủ, kiếp sau xin làm thân trâu ngựa báo đáp...
Tư An đã ôm mối hận này từ khi chỉ là một đứa trẻ. Bao nhiêu năm lăn lộn mưu sinh, oán thù càng thêm sâu đậm. Thanh xuân tươi đẹp của nàng đã chôn vùi trong khổ đau cùng uất hận. Kẻ thủ ác vẫn là quan lớn một tay che trời, còn đứa trẻ vô tội năm nào lại rơi vào địa ngục.
Mí mắt ta đã nóng lên. Ta nhẹ nhàng gật đầu với nàng, rồi len lén kéo tay áo chậm khô hạt nước đang chực tràn ra từ khóe mắt.
Hoàng đế tặc lưỡi, phẩy tay áo:
- Người đâu, lôi ra ngoài...
Hoàng đế hơi khựng lại một chút. Cuối cùng, hắn khẽ lắc đầu, buông hai tiếng nhẹ bẫng:
- Ban rượu.
Số phận của Tư An làm cho ngay cả người vốn lạnh lùng tàn nhẫn như hắn cũng phải mềm lòng.
Tư An cứ như vậy bị kéo đi.
Đám nô tài cũng khôn ngoan lui ra cả. Trong đại điện nguy nga chỉ còn lại ba người, hoàng đế, hoàng hậu và ta.
Hoàng hậu ngồi bất động dưới sàn nhà. Hoàng đế thì vẫn ngự yên ở chỗ cũ, không hề có ý định đến đỡ hoàng hậu dậy. Ta đứng như trời trồng ở một bên, không biết làm sao mới phải.
Mãi lâu sau hoàng hậu mới hoàn hồn trở lại. Nàng giương đôi mắt đẫm nước lên nhìn hoàng đế, môi run run mấp máy:
- Hoàng thượng, thần thiếp phải làm thế nào đây?
Mẫu nghi thiên hạ như nàng, hóa ra cũng có lúc sợ hãi, cũng có lúc không biết phải làm gì.
Hoàng đế nhìn nàng đăm đăm. Sau cùng, hắn đứng dậy tiến về phía hoàng hậu, dịu dàng đặt một tay lên vai nàng:
- Chuyện của Hà thái sư, không can hệ đến nàng. Nghỉ ngơi sớm một hôm, ngày mai hậu cung còn cần đến nàng quản lý.
Hoàng đế nói xong liền xoay người đi thẳng. Ta cũng vội vã cáo lui theo.
Hoàng hậu như vậy là đã được tha bổng. Từ ngày mai, hậu cung này lại là thiên hạ của nàng. Chuyện tổ chức thọ yến phiền phức kia ta cũng không cần quản nữa. Ấy thế nhưng lòng ta vẫn cứ nặng nề.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, chợt cảm thấy như có gì đó đang níu chân mình, ta không nhịn được phải ngoảnh đầu nhìn lại. Hoàng hậu vẫn ngồi thất thần ở đó, mắt đăm đăm nhìn vào hư vô, không rõ là đang nghĩ gì. Bên tai ta lại văng vẳng tiếng Tư An thổn thức: Đại tiểu thư... Người có biết không?
Biết thì sao mà không biết thì sao? Phụ mẫu, gia tộc đè nặng trên vai. Dẫu năm đó nàng có biết đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì nhiều. Phụ mẫu Tư An vẫn sẽ phải chết oan. Tư An đáng thương vẫn sẽ phải cơ khổ một đời. Ta cho rằng, hoàng hậu đau đớn không hẳn vì năm xưa đã vô tâm với mẫu tử Tư An, mà là vì nàng không ngờ phụ thân mình lại có thể táng tận lương tâm đến vậy. Quan lộ trầm luân, người làm quan trong triều chẳng mấy ai giữ được thân trong sạch. Thế nhưng, loại việc mà Hà thái sư gây ra... Thực sự không bằng cầm thú. Thân là nhi tử, ai lại không yêu kính phụ mẫu của mình? Ai có thể ngờ phụ thân mình là loại người ấy?
Ta đang nghĩ ngợi mông lung, chợt cảm thấy một vòng tay ấm áp ôm lấy vai mình. Hoàng đế không nói gì, kéo ta rời đi. Lý Thọ đã chuẩn bị kiệu lớn đợi sẵn, nhưng hoàng đế lại nắm tay ta đi lướt qua. Lý Thọ cũng không dám hỏi, chỉ ra hiệu cho thái giám khiêng kiệu đi thật chậm phía sau.
Hoàng đế và ta lẳng lặng đi bên nhau. Ta cúi đầu, chăm chú nhìn những ngón tay xương xương của hắn đan vào tay ta, tự dưng không kiềm được siết chặt tay hắn thêm một chút. Ngàn lời muốn nói, lại không biết phải nói từ đâu.
- Ngày xưa có một lần phụ hoàng nói với trẫm thế này... - Hoàng đế bỗng cất tiếng. – Phụ hoàng nói, con người ai cũng có thể làm điều ác, chẳng qua là mỗi người sẽ có giới hạn khác nhau. Nếu gặp phải thứ đáng giá, ngay cả người thiện lương nhất cũng có thể trở nên ác độc. Đối quân vương một nước, giang sơn này, dân tộc này là thứ đáng để làm việc ác.
Hoàng đế ngừng bước, đặt tay còn lại lên vai ta:
- Bản thân ta đã làm nhiều việc độc ác. Tuy không giống như Hà Viễn, nhưng xét ra rất có thể còn độc ác hơn. Nguyệt nhi, nếu một ngày nào đó nàng biết được những việc ta đã từng làm, liệu nàng có ghét bỏ ta không?
Hắn là hoàng đế, chuyện ác độc hắn không làm thì ai làm? Bản thân ta càng không tin vào thứ gọi là hiền vương. Những kẻ không có thủ đoạn, không đủ nhẫn tâm tuyệt đối không ngồi nổi trên ngôi cao cửu ngũ. Ta hiểu để tồn tại, sẽ có lúc hoàng đế phải làm những việc hắn không muốn làm, ta sao lại có thể vì thế mà ghét bỏ hắn?
Ta ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo u buồn của hắn, khẽ mỉm cười:
- Hoàng thượng là phu quân của thiếp, là người thân của thiếp. Lòng dạ thiếp hẹp hòi lắm, không chứa nổi quá nhiều người. Trong lòng thiếp chỉ có đủ chỗ cho hoàng thượng thôi.
Chỉ cần trong lòng hắn có ta, trong lòng ta sẽ luôn có hắn.
Một nụ cười ấm áp hiện lên trên môi hoàng đế.
Hai người chúng ta lại bước tiếp về phía trước.