Có lẽ vì hành cung Thanh An không lớn lắm nên tin đồn ở nơi này lan đi còn nhanh gấp mấy lần so với Hoàng cung. Khi ta về lại điện Khai Dương, thấy đám cung nữ Ngự tiền ai nấy đều căng thẳng cúi đầu thì biết ngay đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ta tặc lưỡi, thấp giọng bảo Ngọc Nga đợi ở bên ngoài, còn mình thì rón rén đi vào hậu điện. Quả nhiên, nguyên nhân của bầu không khí căng thẳng ngoài kia đã ngủ dậy, hiện đang mặt mũi tối sầm, hằn học ngồi nhìn chén thuốc trên bàn như thể nó có thù oán mấy đời với hắn.
"Hoàng Thượng thức dậy rồi à?"
Tuy ta cảm thấy mình chưa gây ra lỗi lầm gì, nhưng bộ dạng hắn hầm hầm như thế này, tốt nhất là cứ nhe răng cười cầu hòa trước.
Hoàng Đế ngước lên nhìn ta một cái chẳng nói chẳng rằng, chỉ phẩy tay về phía chén thuốc. Nhìn kĩ lại mới thấy trên bàn thực ra là một chén canh gừng. Ta hiểu ý hắn, bèn ngoan ngoãn ngồi xuống uống sạch sẽ.
Hoàng Đế đợi ta uống canh xong mới càu nhàu:
"Đám người này thật chẳng ra làm sao. Chỉ có mỗi việc hầu hạ chủ nhân của mình cũng làm không xong. Sao trẫm lại đi nuôi những kẻ vô dụng như vậy?"
Ta nghe xong không khỏi thót tim, vội nói:
"Thực ra thiếp thấy bọn họ đều rất tận tâm, chỉ vì bệnh tình của Thái tần nương nương có chút đặc biệt... Xin Hoàng Thượng đừng trách phạt bọn họ."
Hoàng Đế hừ một tiếng:
"Nếu thực sự tận tâm thì đã không để bà ấy chạy lung tung phá phách như thế."
Ta mím môi, nghĩ bụng mình vừa đến đây lại hại chết một đám người vô tội thì chẳng hay ho gì. Vả lại, những người này chăm lo cho Hạ Thái tần mấy năm nay, chủ tớ đã quen nhau, nếu phải đổi người khác thì phiền phức vô cùng. Những người thần trí không tỉnh táo như Hạ Thái tần rất cần sự ổn định, thay đổi như vậy sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của bà. Mà người mới đến e không được tận tâm như những người cũ.
Ta nghĩ thế nào liền nói thế ấy:
"Thần thiếp chỉ sợ người mới không hiểu bệnh tình của Thái tần nương nương sẽ khó hầu hạ. Lại nói, thiếp cũng đâu tổn thất gì. Xem như là thiếp không hợp phong thủy ở đây thôi."
Nói đoạn, xích đến gần Hoàng Đế, dựa vào hắn lấy lòng.
Hoàng Đế thở hắt ra:
"Nàng lúc nào cũng tốt bụng như thế sao?"
Ta thấy hắn dường như đã bỏ ý định giết người, lập tức cười hì hì:
"Bụng tốt mới ăn được nhiều thức ăn ngon chứ."
Đến nước này thì Hoàng Đế cũng phải bật cười:
"Thế nào nàng cũng nói được cả."
Hắn giang tay ôm ngang eo ta, chợt thở dài:
"Trẫm cũng không ngờ, nhiều năm như thế rồi mà Hạ Thái tần vẫn như thế."
Tấm chân tình của Hạ Thái tần ở chốn thâm cung thật sự khó tìm, khiến cho người ta không khỏi cảm động. Từ lúc nghe Thái Hương nói về nguyên nhân bà phát bệnh, ta cứ luôn canh cánh trong lòng mà không dám hỏi thêm. Nay Hoàng Đế nhắc đến, ta không kiềm được lòng hiếu kì, ghé đầu vào vai hắn lựa lời nói:
"Tình cảm của Thái tần nương nương và Tiên Đế nhất định rất tốt."
Hoàng Đế lắc đầu, ánh mắt dừng ở bồn hoa bên cửa sổ như đang nhớ lại những ngày xưa cũ:
"Hạ nương nương nhập cung từ trước khi trẫm chào đời. Bà ấy lúc mới nhập cung như thế nào, trẫm không rõ. Nhưng khi từ khi trẫm lớn lên một chút, Hạ nương nương đã không còn được phụ hoàng sủng ái nữa rồi. Mỗi năm nhiều lắm phụ hoàng cũng chỉ đến chỗ bà ấy ngồi độ nửa canh giờ vào đêm sinh thần của bà ấy thôi."
Ta nhíu mày, chẳng biết nói gì:
"Thật không ngờ..."
Hoàng Đế nghiêng đầu, tựa lên đầu ta:
"Trẫm cũng không ngờ. Trẫm nhớ Hạ nương nương vốn là người trầm lặng, trước sau đều dửng dưng không màn đến long ân. Trẫm cứ nghĩ bà ấy không quan tâm phụ hoàng. Đời người đúng là khó lường. Phụ hoàng đi rồi mới thấy ai thật tâm với người, ai chỉ ham vinh hoa phú quý. Nàng nhìn xem, so với Hạ nương nương, Huyên nương nương và mấy vị kia sống tốt biết bao nhiêu."
Giọng nói của Hoàng Đế vừa như mỉa mai, lại vừa như chua chát. Không rõ là chứa đựng ẩn ý sâu xa hay là do ta suy nghĩ quá nhiều. Nói đến sống tốt, chẳng phải Thái Hậu so với các vị Thái phi còn sống tốt hơn nhiều ư? Thái Hậu chẳng những có vinh hoa phú quý, lại còn có quyền thế tột bậc. Tiên Đế qua đời, bà mới là người sống tốt nhất.
Bất luận thế nào, những lời này ta cũng không thể nói ra.
Ta lặng lẽ đặt tay lên tay Hoàng Đế:
"Mỗi người có một cách riêng để biểu đạt tình cảm. Không phải cứ đau lòng là sẽ nói ra, càng không phải cứ không nói ra là lòng không đau."
Hoàng Đế xòe tay, bao bọc lấy bàn tay ta. Hoàng Đế lớn nhanh quá. Chẳng hiểu từ khi nào tay ta lại trở nên nhỏ bé như vậy trong tay hắn.
"Nàng có phải là loại người đó không?"
Ta giật mình, ngẩng đầu mơ hồ nhìn hắn:
"Hoàng Thượng... ý người là..."
Hoàng Đế nhìn thẳng vào mắt ta, mỉm cười:
"Ta có nhiều nữ nhân như vậy, người nào cũng đều muốn giành lấy ta cho riêng mình. Nhưng chỉ có nàng, gần một năm qua, ta còn chưa thấy nàng ghen tị bao giờ. Là không đau lòng, hay là đau lòng mà không nói ra?"
Thực lòng mà nói, hắn là Hoàng Đế, chẳng phải phu quân của mỗi mình ta. Ta đối với hắn còn chẳng được coi là thê tử mà chỉ là một tiểu thiếp trong vô số tiểu thiếp khác. Bây giờ hắn có rất nhiều nữ nhân, sau này sẽ có càng nhiều nữ nhân hơn. Nếu muốn đau lòng, biết phải đau lòng đến khi nào?
Ta cúi đầu, né tránh ánh mắt của hắn. Vốn dĩ muốn thốt ra một lời nói dối ngọt ngào lấy lòng, nhưng cổ họng cứ nghẹn ứ, vô thức buột miệng:
"Nếu thiếp đau lòng thì Hoàng Thượng sẽ không đến chỗ người khác nữa sao?"
Lời nói ra rồi, đến ta cũng giật mình. Chỉ là một câu bâng quơ mà sao nghe lại chua xót đến vậy? Ta nào có ý trách móc gì hắn đâu.
Sự yên lặng đột ngột bao trùm khiến lòng ta như lửa đốt. Hay là câu nói vô tình kia đã khiến hắn tức giận rồi? Ta liệu có nên quỳ xuống tạ lỗi ngay không?
Mãi đến khi tay ta đã bắt đầu run lên, Hoàng Đế mới ngập ngừng lên tiếng:
"Đáng lẽ ra ta không nên hỏi câu này."
Hắn không giận, ta cảm thấy mình thật may mắn.
Đây có thể là cơ hội tốt để làm nũng với hắn, tranh thêm chút ân sủng chẳng hạn. Nhưng cuối cùng, ta chỉ thở dài:
"Thiếp cũng không nên nói câu này."
Hắn đột ngột siết chặt lấy tay ta:
"Nhưng ta vẫn muốn biết, nếu có một ngày ta... giống như phụ hoàng, chết đi rồi... Nàng có vì ta mà đau lòng không?"
Ta không bao giờ ngờ Hoàng Đế lại có thể hỏi đến chuyện này, sững người mất một lúc.
Hoàng Đế thấy ta sững sờ, chỉ cười:
"Không cần phải sợ. Chỉ cần nói có hay không là được."
Ta không biết câu trả lời.
Ta có thể nói dối hắn.
Nhưng ta lại không muốn.
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Câu hỏi này, phải là thiếp hỏi Hoàng Thượng mới đúng."
Hoàng Đế nhíu mày:
"Tại sao?"
Ta khẽ cười:
"Hoàng Thượng quên rồi ư? Thiếp nhiều hơn Hoàng Thượng đến ba tuổi. Nếu nói đến chuyện sinh tử, chẳng phải thiếp sẽ là người đi trước hay sao? Vậy nên, câu hỏi này phải để cho thiếp hỏi: Nếu có một ngày thiếp không còn nữa, Hoàng Thượng có thể vì thiếp mà đau lòng không?"
Ánh mắt trong trẻo của Hoàng Đế đột nhiên trở nên bàng hoàng, hắn càng siết chặt tay ta hơn:
"Nàng là người của ta, ta chưa cho phép nàng, nàng có thể đi đâu được chứ? Ta lấy thân phận Thiên tử ra lệnh cho nàng, nhất định phải cùng ta bạch đầu giai lão, sống đến trăm tuổi."
Lòng ta chợt xôn xao như từng lớp thủy triều vỗ về bờ cát. Ta chớp mắt, cố dằn lại dao động trong lòng, đáp khẽ:
"Sống đến trăm tuổi... thì cũng là thiếp trăm tuổi trước."
Hoàng Đế nghe xong, mặt nhăn như khỉ:
"Nàng thật là... Nếu vậy thì ta một trăm tuổi, nàng một trăm lẻ ba. Như vậy được chưa?"
Đến nước này, ta cũng không muốn chọc ghẹo hắn nữa, bèn cười đáp:
"Được, được. Quân vô hí ngôn. Hoàng Thượng không được nuốt lời đâu đấy."
"Có phải không có thánh chỉ ngự bút thì nàng sẽ không tin không?"
"Thiếp đương nhiên là tin Hoàng Thượng chứ, nhưng có thánh chỉ thì càng tốt..."
Hoàng Đế trề môi, khinh thường lườm ta một cái.
Ta thấy tâm trạng hắn đang tốt, không muốn lại rơi vào tình cảnh ngượng ngùng như ban nãy, bèn đưa câu chuyện trở về chỗ Hạ Thái tần:
"Lúc nãy thiếp có nghe Thái tần nương nương nhắc đến một vị họ Trang, không biết là nhân vật thế nào?"
Hoàng Đế nhướn mày kinh ngạc, xong rất nhanh lại bật cười:
"Mấy năm nay rồi, Hạ nương nương vẫn còn nhớ mắng Trang Ly sao? Thật không uổng công ta đưa bà ấy đến đây."
Không để ta phải hỏi thêm, hắn đã giải thích tận tường:
"Trang Ly là phi tần được phụ hoàng sủng ái nhất, ngay cả mẫu hậu cũng bị bà ta lấn át. Xưa kia, Hạ nương nương ở cùng một chỗ với Trang Ly, vì không được sủng ái nên thường bị Trang Ly giễu cợt. Hạ nương nương trầm tính nhưng không yếu mềm, chưa bao giờ chịu khuất phục. Phụ hoàng nghĩ tình cũ, từng có lần vì Hạ nương nương mà nhắc nhở Trang Ly nên bà ta cũng không dám làm quá, nhưng vẫn thường kiếm chuyện với Hạ nương nương. Hai người này có thể nói là không đội trời chung. Về sau, con trai Trang Ly là lục hoàng huynh của ta không may đột tử. Trang Ly nghi ngờ mẫu hậu là hung thủ, khóc lóc với phụ hoàng đòi xử lý mẫu hậu. Đáng tiếc, Trang Ly có thể là phi tần được phụ hoàng sủng ái nhất nhưng mẫu hậu mới là người phụ hoàng tin tưởng nhất. Lời tố cáo vô căn cứ của Trang Ly chẳng khiến phụ hoàng mảy may nghi ngờ. Trang Ly lấy làm uất hận, thường xuyên tìm cách hãm hại mẫu hậu. Lúc đó ta còn nhỏ không hiểu chuyện, vô tình lại gần bà ta, liền bị bà ta đẩy xuống hồ. Khi mẫu hậu chạy đến cứu thì ta chỉ còn thoi thóp. Ta như bây giờ... cũng là nhờ công Trang Ly cả.
Sau này, phụ hoàng đi rồi, Trang Ly vì vô lễ trước linh vị của phụ hoàng mà bị đưa vào chùa tu hành. Bà ta chung quy vẫn là tiền bối, ta hận mà không động được, cũng không mắng được. Nhưng Hạ nương nương thì khác. Từ khi bà phát bệnh thì luôn miệng chửi mắng Trang Ly chẳng kiêng dè gì nữa, nghe thật là mát dạ. Hạ nương nương không có con cái, đáng ra cũng phải đi tu. Nhưng bà ấy cứ như thế, chùa nào chứa nổi đây? Ta nghĩ bà ấy cũng vì nặng tình với phụ hoàng mới ra nông nỗi này. Hơn nữa, ngoài bà ấy ra, ai có thể thay ta ngày ngày nguyền rủa Trang Ly? Thế nên, ta bèn xin mẫu hậu cho bà ấy đến đây dưỡng già."
Kể xong, hắn mỉm cười rạng rỡ, hài lòng kết luận:
"Hạ nương nương đúng là không phụ tấm lòng của ta. Ta phải cho thêm người đến hầu hạ bà thật tốt mới được."
Quân vương lòng dạ thâm sâu không ngờ lại có lúc suy nghĩ đơn giản như vậy. Giữ lại một Thái tần điên loạn chỉ để bà thay hắn mắng một người mà hắn không thể mắng? Ta nhất thời chẳng biết nói gì nữa.