Ngày hôm sau, khi ta thức dậy thì Hoàng đế đã thượng triều từ lâu, chỉ cònmình ta nằm chỏng chơ. Toàn thân ta đau nhức đến độ không kéo nổi tấmchăn ra. Cũng may có Ngọc Thủy giúp ta ngồi dậy mặc y phục. Nhìn vệt ốsậm màu dưới chăn, ta hiểu mình đã thật sự là Hòa phi của Bách Phượngthật rồi.
Ngọc Thủy đỡ ta vào đến tịnh phòng. Ngọc Thủy mười chín tuổi, là trưởng cung nữ trực tiếp phụ trách hầu hạ ta ở đây. Nói chunglà một người khá đơn giản.
Khi ta ngâm mình trong bồn nước nóng thì nàng ở một bên vừa kì lưng, xoa vai cho ta, vừa nhắc nhở các loại việc sắp phải làm.
“Chủ nhân, lát nữa giờ Mẹo, chủ nhân sẽ phải sang Triêu Lan cung thỉnh anHoàng hậu nương nương, cùng các vị nương nương khác dùng điểm tâm. Đánglẽ là đến Thuận Ninh cung của Lão Phật Gia, nhưng mà bây giờ Lão PhậtGia đã đi Bạch Hoa sơn lễ phật, tháng sau mới trở về. Buổi trưa các cung nhân trong Cẩm Tước cung này sẽ đến thỉnh an chủ nhân để người xem mặt. Ngoài nô tỳ ra, chủ nhân nên chọn thêm một vài cung nữ, thái giám vừamắt để hầu hạ cạnh người…”
Giọng nói líu lo của Ngọc Thủy cứ đều đặn rót vào bên tai. Thì ra làm phi tử cũng khá bận rộn.
Từ khi sinh ra đến nay,chuyện lớn nhỏ gì cũng là ta tự tay làm lấy, chưatừng có người hầu hạ. Ngay cả lúc xuất giá, phụ hoàng cũng chỉ cử mộtcung nữ già đến giúp ta mặc hỉ phục, trang điểm qua loa. Bởi vậy, tachưa bao giờ nghĩ rằng việc tắm rửa thay y phục lại có thể nhộn nhịp đến mức này.
Tắm xong liền phải thoa mấy loại phấn thơm khắp người.Tóc lau khô lại phải rải lên một lớp tinh dầu gì đó. Nói chung rườm ràhết sức. Trên người ta có sẵn mùi thảo dược nên thoa thứ hương liệu gìlên cũng tạo thành hỗn hợp mùi vô cùng kinh dị, vì vậy Ngọc Thủy đànhmiễn cưỡng dùng mấy loại phấn sữa không mùi. Hơn nửa canh giờ trôi qua,Ngọc Thủy vừa giúp ta mặc trung y, liền có mười mấy cung nữ khác bưngváy áo thẳng tắp đi vào. Mỗi người một việc, thuần thục vô cùng.
Ngọc Thủy chọn cho ta một bộ váy áo năm lớp màu phấn hồng bằng tơ tằm thượng hạng, mỗi lớp mỏng như cánh bướm nhưng kết hợp mặc vào lại rất kín đáo, trang nhã mà không quá phô trương. Từng lớp y phục phất phơ nhè nhẹ,vừa kiều mỵ lại vừa đoan trang. Trên tà váy thêu mấy chùm hoa trắng mềmmại giống hệt như hoa thật, nhìn vào có cảm giác như những đóa hoa đóđang thật sự rung rinh tỏa hương trong gió. Ngang lưng thắt một dải lụamàu hồng đậm hơn màu y phục một chút, lại đeo thêm một cái túi hương nhỏ tinh xảo. Ta chưa từng được mặc thứ gì đẹp đẽ như vậy.
Khi yphục đã mặc xong đâu đấy, ta lại bị đám cung nữ lôi ra bới tóc, trangđiểm. Ngọc Thủy hào hứng miêu tả cho ta nghe một kiểu bới tóc gọi là“Bạch hạc vân thê”. Ta nghe được một nửa đã đổ mồ hôi lạnh, nghe xongthì ngồi không vững nữa. Cái kiểu tóc này chẳng phải là để giết ngườisao? Nặng như vậy, rườm rà như vậy, muốn ta gãy cổ chết hay sao?
Vì bảo vệ tính mạng, ta nhất quyết không cho Ngọc Thủy động vào đầu tóccủa mình. Ngọc Thủy cũng rất kiên cường, một mực khăng khăng đòi ta phải để nàng bới kiểu tóc đó. Cũng vì vậy mà Cẩm Tước cung này có thêm mộttrận gà bay chó sủa. Ta mặc kệ tóc xõa rũ rượi sau lưng, cứ thế xách váy chạy trước. Ngọc Thủy một tay cầm trâm, một tay cầm lược khí thế bừngbừng đuổi sát phía sau. Phía sau nữa là mấy cung nữ hớt hơ hớt hải vừachạy vừa gọi:
“Chủ nhân… Chủ nhân…đợi bọn nô tì với”
Cứchạy như vậy hết một vòng Cẩm Tước cung thì cũng vừa hết một canh giờ.Từ nhỏ ta đã chịu nhiều khổ cực, thể lực được rèn luyện nhiều năm nêncực kì tốt, mấy cung nữ này làm sao sánh bằng. Không ngoài dự tính củata, khi ta ngoái đầu nhìn lại, bọn người Ngọc Thủy bây giờ trông thật là thảm: tóc tai tán loạn, cung y xốc xếch, mồ hôi nhễ nhại, mặt mày trắng bệch tội nghiệp hết chỗ nói. Nhắm chừng Ngọc Thủy không còn sức mà bớitóc này nọ nữa, ta mới dừng lại, vẫy vẫy bọn họ trở về.
***
Ngọc Thủy thở không ra hơi, hai tay run rẩy, chỉ có thể làm cho ta một kiểu tóc bới nửa đầu đơn giản.
“Chủ nhân… nô tì… thật sự…không… không hiểu nổi…”
Nhìn vẻ mặt ấm ức củanàng, ta thấy hơi có lỗi.
“Như thế này là rất đẹp rồi. Không cần phải làm kiểu Bạch hạc gì gì đó đâu.”
“Là Bạch hạc vân thê! Chủ nhân à, các vị nương nương khác đều trang điểmrất đẹp, tại sao người lại… Như vậy chẳng phải lát nữa gặp bọn họ, chủnhân sẽ bị lép vế hay sao?”
Ngọc Thủy càng nói càng nghẹn ngào.Ta đột nhiên thấy mủi lòng, liền kéo tay nàng, ý muốn nàng ngồi xuốngcạnh ta. Ngọc Thủy tuy mắt đã đỏ nhưng vừa bị ta kéo lại gần đã nhảydựng lên, lắp bắp:
“Chủ nhân!!! Nô tì không dám…”
“Đừngsợ. Lại đây với bản cung…” Ta vẫn nắm chặt tay Ngọc Thủy, nhẹ nhàng laumí mắt ướt nước của nàng, nói khẽ “Nữ nhân có được yêu thương hay không, thực chất không chỉ dựa vào tóc tai, y phục. Cho dù có làm cho bản thân lộng lẫy đến đâu, nếu hoàng thượng không thích thì còn có ý nghĩa gìnữa. Vả lại, Chu Đan Nguyệt ta vốn không mong tranh được trái tim hoàngthượng, cho nên không cần phải quan tâm các phi tần khác như thế nào.Miễn sao bản thân thoải mái, bình an là tốt rồi. Ta biết, vinh nhục củanô tài các ngươi đều là dựa vào thân phận chủ nhân của mình. Ta khôngđược hoàng thượng sủng ái, các ngươi cũng không thể có nhiều mặt mũi.Nhưng mà dẫu sao ta cũng là Hòa phi, tuyệt đối không để ngươi chịu thiệt thòi. Vậy nên, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Ta vì muốn cho Ngọc Thủyhiểu, không chỉ bịa ra nhiều đạo lý mà ngay cả suy nghĩ thật trong lòngcũng nói ra, chỉ hi vọng nàng có thể bỏ ý định “trang hoàng” ta thậtlộng lẫy. Ai ngờ lại gây nên một hiểu lầm khác. Ngọc Thủy nghe ta nóixong, nước mắt càng rơi, không còn phân biệt tôn ti, túm lấy tay áo takhóc lóc:
“Chủ nhân… sao có thể nghĩ như vậy? Có lẽ nào..người đã nghe những lời đàm tiếu bên ngoài? Bọn chúng chỉ nói bậy, chủ nhân đừng bận lòng! Ngày mai nô tì sẽ báo với Lý công công, nhất định cho bọnchúng một bài học…”
“Lời đàm tiếu?”
Ta nhướn mày. Trướcgiờ lời đàm tiếu về ta không ít, ta nghe đến mòn tai rồi. Nhưng bản chất nữ nhân vẫn là thích nghe chuyện bát quái.
“Chủ nhân chưa biết? A… không phải nô tì giấu diếm chủ nhân… chỉ là chưa kịp…”
“Bọn họ nói những gì?”
Ngọc Thủy chùi chùi mắt, ấp úng một hồi cũng kể ra toàn bộ.
Thì ra là các cung nữ, thái giám trong cung đang bàn tán về ta. Nói ta vừagià vừa xấu, lại dám trèo cao, là kẻ không biết xấu hổ. Còn có kẻ nói,ta là vận xấu của Bách Phượng.
“Chủ nhân… Người đừng giận…là bọn chúng đáng chết! Nô tì nhất định không tha cho bọn chúng!”
“Ngốc!” Ta nắm tay Ngọc Thủy. “Bản cung giận khi nào? Ngươi đừng quan tâm họ, cũng không cần báo với Lý công công làm gì.”
“Nhưng bọn chúng dám nhục mạ chủ nhân, đây là tội chết!”
“Vì vậy mới nói ngươi ngốc.”
“Chủ nhân… ý người là sao? Nô tì không hiểu?”
Ta cười cười, xoa đầu Ngọc Thủy. Ngọc Thủy quả thật là một cô nương hếtsức đơn thuần. Nếu thực sự đơn thuần như vậy thì thật tốt biết bao.
“Bọn họ đều là hạ nhân, ngươi cho rằng bản thân họ có gan dám động chạm tới phi tử hay sao?”
“Ý người là…” Ngọc Thủy che miệng kinh hãi “Là các nương nương khác…”
Ta cười nhẹ, không xác nhận cũng không phản đối.
“Bởi vậy mới nói, đánh chó phải nể mặt chủ. Ngươi về sau có nghe gì cũngtuyệt đối không được phản ứng lại. Cẩn thận rước họa vào thân.”
Ngọc Thủy ra vẻ bất bình, nhưng không dám cãi lại, chỉ cố gắng giúp ta trang điểm chỉn chu. Dưới bàn tay khéo léo của Ngọc Thủy, dung mạo của ta từtầm thường đã trở thành khá bắt mắt.
Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, ta được Ngọc Thủy đỡ ra kiệu tám người khiêng, thẳng tiến Triêu Lan cung.
***
Triêu Lan cung là nơi ở của Hoàng hậu, lẽ dĩ nhiên là một chỗ hết sức nguynga lộng lẫy. Nó lớn hơn Cẩm Tước cung của ta, cung nhân cũng nhiều hơngấp mấy lần. Bước vào Triêu Lan cung, nhìn ngắm tòa cung điện lợp máingói lưu ly lóng lánh dưới ánh mặt trời, ta bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp.
Tiệc điểm tâm bày trong đại điện. Từ cổng Triêu Lan cung, ta đổi sang kiệunhỏ bày sẵn, ngồi thêm một khắc nữa mới tới được đại điện, đủ thấy Triêu Lan cung lớn đến mức nào.
Ta vịn vào tay Ngọc Thủy, cố bày ra một bộ dạng tôn nghiêm, đoan trang nâng váy tiến vào.
Ngồi ở vị trí cao nhất của đại điện nhất định là Hoàng hậu. Trên đường đếnđây, Ngọc Thủy cũng có nói qua cho ta đôi chút. Hoàng hậu họ Hà, tênThục Chiêu. Năm nay hai mươi ba tuổi, có lẽ là nữ nhân duy nhất tronghậu cung lớn tuổi hơn ta. Nàng là đại tiểu thư của Hà thái sư, Hoàng đếvừa đăng cơ, nàng liền được sắc phong làm Hoàng hậu. Khi đó Hoàng đếmười một tuổi, nàng mười bảy. Tính ra đến nay nàng đã ngồi ở vị trí đósáu năm.
Hà Thục Chiêu quả là một tuyệt thế giai nhân: mắt phượng mày ngài, nước da trắng nõn, hai má phớt hồng, cổ cao mà thanh thoát,quyến rũ nhưng không dung tục. Đầu nàng đội mũ phượng mang hình dáng một con phượng hoàng đang cất cánh, thân mặc phượng bào rực rỡ cao quý. Khí chất như vậy thật xứng danh mẫu nghi thiên hạ. Những phi tử còn lạichia làm hai hàng theo phẩm cấp, ngồi hai bên trái phải của Hoàng hậu.Ta kín đáo nhìn qua một lượt, đều là những mỹ nhân mặt hoa da phấn, dung nhan kiều diễm nhưng không có gì đặc biệt đáng chú ý. Nếu so sánh Hoàng hậu với mẫu đơn, thược dược thì các nữ nhân còn lại chỉ đáng là cỏ dạibên đường.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Hoànghậu nương nương thiên tuế.” Ta thận trọng hành lễ, cố gắng không làm rachuyện khó coi gì.
“Hoà phi bình thân.” Hoàng hậu dịu dàng lên tiếng, giọng nói mỹ nhân êm ái như một khúc nhạc.
“Chủ nhân, ngồi bên trái Hoàng hậu là Triệu Đức phi nương nương.” Ngọc Thủy khẽ nhắc nhở.
Ta theo lời nàng, hướng về nữ nhân ngồi nơi đó, chắp tay:
“Thần thiếp thỉnh an Đức phi nương nương.”
Triệu Đức phi khinh khỉnh nhìn ta một cái, cười nửa miệng:
“Tỷ tỷ, mời đứng dậy. Lam Kiều tuổi nhỏ, không dám nhận lễ lớn như vậy.”
Triệu Lam Kiều tầm mười chín tuổi. Dung mạo không có gì quá nổi bật. Bất quá, vừa nghe giọng điệu đã biết là kẻ đanh đá chua ngoa. Ta khẽ đa tạ mộttiếng, theo hướng tay chỉ của Hoàng hậu, ngồi vào vị trí còn trống thứhai ở bên phải nàng.
Ta vừa yên vị, các phi tử chức vị thấp hơn ở chung quanh cũng đứng lên hướng ta thỉnh an:
“Chúng thần thiếp thỉnh an Hoà phi nương nương.”
“Bình thân.” Ta gật đầu có lễ.
Người nhỏ hơn chào người lớn hơn, chào qua chào lại một hồi, mọi người lụcđục ngồi xuống. Ngọc Thủy đứng phía sau tranh thủ ghé tai ta giới thiệusơ qua các phi tử ngồi dưới. Ta nín thở, cố gắng ghi nhớ từng cái tên.
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay là ngày đầu tiên Hoà phi tham dự cùng chúng ta… Vậy mà Liễu Thục phi vẫn chưa đến!”
Triệu Đức phi tay nâng ly trà, ra vẻ bất bình.
“Có lẽ sẽ đến ngay thôi. Nơi ở của Liễu Thục phi khá xa nơi này, nàng có lẽ đến trễ… ” Hoàng hậu mỉm cười hiền từ.
“Nơi ở xa, chẳng lẽ nàng ta không biết đi sớm một chút?” Triệu Đức phi bĩu môi.
“Ài, chỉ là xa Triêu Hoa cung nhưng lại gần Cát Tường điện…”
Dương quý cơ buông một câu mỉa mai. Những người còn lại lập tức hùa theo. Hoàng hậu chỉ yên lặng mỉm cười.
Cát Tường điện không phải nơi ở của Hoàng đế sao? Bọn họ chắc cũng biết hôm qua Hoàng đế sủng hạnh ta, nhưng vẫn nói như thế… Có lẽ vị Liễu Thụcphi còn chưa xuất hiện kia mới chính là sủng phi của Hoàng đế.
“Các muội đừng nhiều lời nữa, Liễu Thục phi đã đến rồi.” Hoàng hậu khẽ lêntiếng nhắc nhở. Mọi ánh nhìn lập tức tập trung vào bóng dáng màu lam mềm mại đang chậm rãi tiến vào.
Bây giờ thì ta đã hiểu vì sao bọn họ lại ganh ghét Liễu Thục phi như vậy.
Liễu Thục phi mặc xiêm y màu lam bó sát cơ thể, tôn lên những đường conghoàn mỹ. Vai áo trễ xuống để lộ chiếc cổ cao cùng bờ vai nõn nà, còn hơi hé lộ bộ ngực đầy đặn. Đai lưng lụa siết lấy một vòng eo nhỏ đến mứckhông thể nhỏ hơn. Mái tóc nàng bới cao hết sức cầu kì, cài đầy trâmvàng quý giá. Dung nhan kiều diễm, mũi cao mi dài, lại thêm khóe môi đỏthắm cong cong yêu mị. Nếu ban nãy ta ví Hoàng hậu với mẫu đơn, thượcdược thì giờ đây, ta chỉ có thể nói Liễu Thục phi này chính là hoa anhtúc. Vẻ đẹp của Hoàng hậu là đoan chính, thanh khiết còn Liễu Thục philà vẻ đẹp yêu nghiệt – hồng nhan họa thủy. Liễu Thục phi này là loại nữnhân làm cho tất cả nam nhân đều thèm muốn, tất cả nữ nhân đều ganh tị.
“Yến Yến thỉnh an Hoàng hậu nương nương!”
Thục phi duyên dáng cúi mình, không biết vô tình hay cố ý làm lộ ra mộtkhoảng da thịt trắng nõn nà trước ngực, khiến cho Tiệp chiêu nghi cùngQuỳnh thục nghi ngồi gần đó không khỏi đỏ mặt. Ta đang cắn một miếngthiên tầng tô, bị cảnh quan trước mặt dọa cho suýt nghẹn, phải uống liền mấy ly trà. Ngọc Thủy sợ hãi, lén lút xoa lưng cho ta. Hoàng hậu vậy mà không có thái độ gì, chỉ hòa nhã cho nàng bình thân.
Trừ Hoànghậu ra, những người còn lại đều phải đứng dậy thi lễ cùng Liễu Thục Philần nữa. Ta cảm thấy những nghi lễ này thật phiền chết đi được.
“Hôm nay Yến Yến đến trễ, thật không phải… mong mọi người thứ lỗi.”
Liễu Thục phi cười thẹn, ngồi vào chỗ trống ở giữa ta và Hoàng hậu. Tuy nóilà xin thứ lỗi, nhưng trong ánh mắt nàng lại toát lên sự kiêu ngạo không che dấu.
“Thục phi quá khách khí rồi. Sáng nay hoàng thượng vừahạ triều liền ghé sang Mẫu Đơn cung của nương nương, nương nương đến trễ một chút cũng là dễ hiểu.” Quỳnh thục nghi như vô ý nói ra một ít thông tin, khiến cho các phi tử khác đồng loạt ném về phía Thục phi một cáinhìn thù ghét.
Trong lòng ta thầm thán phục. Hoàng đế nhóc conđúng là tuổi trẻ tài cao, khí lực dồi dào. Đêm qua hắn sủng ái ta, hômnay vừa thượng triều một chút đã phải ghé qua chỗ Thục phi… Haiz, thảonào hắn mới mười bảy tuổi đã có gần hai mươi phi tử thế này. Phụ vươngta xem ra còn phải gọi hắn bằng sư phụ.
“Hoàng hậu, người xem, như vậy thật vất vả cho Thục phi rồi.” Dương quý cơ bật cười khanh khách.
“Các vị muội muội, đừng bêu xấu nữa… Để cho Hòa tỷ tỷ chê cười bây giờ!”
Triệu Đức phi nãy giờ vẫn yên lặng thưởng trà, đột nhiên hướng ta mà nói, lại còn gọi ta một tiếng “Hòa tỷ tỷ” ngọt xớt, khiến ta bất giác rùng mình.
“Thần thiếp nào dám… ” Ta mỉm cười gượng gạo, cố nuốt vội miếng bánh trong cổ họng.
“Chao ôi! Hòa tỷ tỷ thật khiêm nhường, đúng như lời truyền tụng là một tài nữ học cao hiểu rộng.”
Mấy chữ học cao hiểu rộng của Triệu Đức phi làm dấy lên một tràng cười ồnã, còn có nhiều tiếng tán đồng giả tạo. Mũi nhọn đang chĩa về phía LiễuThục phi chậm rãi chuyển về hướng ta. Nơi này ai cũng biết ta là mộtcông chúa bị ghét bỏ, hữu danh vô thực, ngày ngày có miếng ăn đã là quýgiá, lấy đâu ra cơ hội học hành mà có thể học cao hiểu rộng.
“Lời này của Đức phi nương nương thật làm thần thiếp hổ thẹn.”Tuy Triệu Đứcphi luôn miệng gọi ta là tỷ tỷ, bản thân ta cũng lớn tuổi hơn nàng nhưng chốn cung cấm coi trọng nhất là địa vị, không phải tuổi tác. Vì vậy, ta vẫn cung kính gọi nàng hai tiếng nương nương, tự xưng thần thiếp. “Thần thiếp không được học hành, là kẻ lỗ mãng, làm sao dám nhận lời khen của nương nương.”
“Tỷ tỷ không được học hành sao? A, sao có thể như vậy?”
Các nàng ai ai cũng tỏ ra kinh ngạc.
Không phải kinh ngạc việc ta ít học mà là không ai ngờ rằng ta có thể thẳng thắn tự mình nói ra chuyện đáng xấu hổ của mình.
“Đây đúng là sự thật. Đan Nguyệt vì không được phụ hoàng yêu thương nêntrước giờ chưa từng có ai dạy dỗ, thậm chí cũng không có tiên sinh dạychữ. Cầm, kỳ, thi, họa đều không biết chút gì.”
Ta nhẹ nhàng đáp, giọng điệu cùng thái độ đều hết sức chân thật. Các nàng nhất thời không ai nói thêm được câu nào. Đây chính là điều ta muốn. Các nàng đã muốnlàm xấu mặt ta, ta càng che dấu các nàng càng khoái trá, ngược lại tađem toàn bộ sự tình thẳng thắn nói ra, các nàng tự nhiên không còn cóthể trêu chọc ta nữa. Bản thân ta đã không ngại, các nàng còn làm gìđược đây?
“Nếu đã như vậy, sau này bản cung sẽ thu xếp mời một vị tiên sinh đến chỉ giáo cho Hòa phi. Bản cung cảm thấy tư chất muội rấttốt, nhất định sau một thời gian nữa sẽ có thể nhận hai chữ tài nữ củaĐức phi.”
Hoàng hậu cuối cùng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yênlặng quái đản, hướng ta mỉm cười hiền hậu, lại còn chuyền cho ta một đĩa bánh phù dung mới. Ta nhìn xuống, hóa ra nãy giờ ta đã ăn sạch phần của mình, bèn đỏ mặt tiếp nhận.
“Các muội muội, tiếp tục dùng điểm tâm đi.” Hoàng hậu nói với ta xong liền quay sang đốc thúc mọi người.
Trong điện lại vang lên tiếng trò chuyện, tiếng cười nói vui vẻ.
Những phi tử ngồi gần nhau liền tụm lại buôn chuyện phiếm. Chủ yếu là chuyệnxiêm y, son phấn, thỉnh thoảng cũng có những lời châm chọc tưởng nhưbâng quơ mà thực ra đều sắc bén chết người.
Ta chậm rãi vừa ănbánh, vừa kín đáo quan sát. Nếu ta không lầm, hậu cung này có tổng cộngba phe do ba người có địa vị cao nhất đứng đầu: Hoàng hậu - Hà ThụcChiêu, Liễu Thục phi - Liễu Yến Yến, Triệu Đức phi - Triệu Lam Kiều.
Phe Hoàng hậu có Trịnh phi, Bạch phi, Giang tần và Dương quý cơ.
Phe Thục phi gồm Minh phi, Tiệp chiêu nghi, Khán tần, Tố tần.
Phe Đức phi yếu thế nhất gồm Quỳnh thục nghi, Tĩnh tần, Chung quý nhân.
Những người còn lại có lẽ thuộc phe trung lập. Sau này chắc ta cũng nên tỏ ra trung lập một chút, hi vọng sẽ được bình yên qua ngày.
Tiệc điểm tâm trôi qua trong sự giả dối đến nhàm chán. Các phi tử bắt đầu lần lượt ra về, chỉ còn mình ta và Hoàng hậu.
“Hoàng hậu nương nương… mọi người đều đã trở về, như vậy thần thiếp cũng không nên quấy rầy nương nương nữa.”
Ta đứng dậy, lễ phép cáo từ.
“Hoà phi chờ một chút, bản cung còn có điều muốn hỏi.” Hoàng hậu mỉm cười tươi tắn, tiến đến nắm tay ta.
“Thần thiếp xin lắng nghe nương nương dạy bảo.” Ta đỡ tay Hoàng hậu, hít sâu một hơi.
“Cũng không có gì… chỉ là bản cung hơi thắc mắc, Hoà phi thật sự không được học hành?”
Hoàng hậu nhìn ta. Cảm nhận được đôi mắt đen láy như hắc cẩm thạch của nàngkhông gợn một chút giễu cợt nào, ta mới thành thật đáp:
“Thầnthiếp có thể nhận được mặt chữ, cũng viết được vài chữ đơn giản, tuy làkhông đẹp lắm… Về phần cầm, kỳ, thi, họa, thần thiếp quả thật khôngbiết.”
Không hiểu sao, ta có cảm giác rằng ta nên thành thật với Hoàng hậu.
“Hoà phi quả là người đặc biệt. Những chuyện như vậy, nếu là bản cung, bảncung cũng không đủ can đảm nói với ai, nhất là trước mặt nhiều người như vậy…”
“Cũng có chút xấu hổ, nhưng đây là sự thật. Thần thiếp không thể giấu diếm.”
Thật nực cười. Ta mà dấu giếm, các ngươi sẽ để yên cho ta sao?
“Hoà phi nói đúng. Có điều bây giờ muội đã là phi tử của hoàng thượng, không thể như vậy mãi được. Bản cung không có nhiều thời gian, nhưng nhấtđịnh sẽ cố gắng tìm một vị tiên sinh tốt đến Cẩm Tước cung cho muội, cóđược không?”
Giọng nói của Hoàng hậu cao sang mà êm ái hiền hòa, có mấy phần giống với Hoàng đế.
“Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương!”
Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể hô lớn rồi quỳ xuống tạ ơn. Hoàng hậuthấy vậy khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đỡ ta đứng dậy, còn ban thêm rất nhiềuđiểm tâm để ta mang về. Chẳng lẽ ban nãy ta thật sự ăn rất nhiều ư? Cũng chỉ có ba đĩa thôi mà, lí nào lại khiến nàng nghĩ ta chết đói? Ta thanthầm trong lòng. Mới ngày đầu tiên đã xảy ra nhiều chuyện mất mặt đếnnhư vậy, cuộc sống sau này của ta… Ài, thật không dám nghĩ tới.