Lửa bỗng cháy tới chân mình, hoàng hậu cũng hơi bất ngờ. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh cười đáp:
- Đây đúng là đồ của bản cung, có điều trước khi đưa đến chỗ Minh phi đã thông qua Đàm ngự y rồi. Nếu bên trong có độc, lẽ nào Đàm ngự y lại chẳng nhận ra?
Diêu Ngôn hướng về phía hoàng đế, thưa:
- Khởi bẩm, độc này vốn chỉ hạ vào một nửa lượng cao phía dưới, còn lớp cao bên trên hoàn toàn không có độc. Khi kiểm độc, Đàm đại nhân chỉ có thể xem xét mặt trên, không tiện đào bới sâu xuống dưới nên mới không phát hiện ra.
Hoàng hậu nhíu mày, chực phản biện thì bị hoàng đế giơ tay ngăn lại. Hắn cười nói:
- Thủ đoạn cao minh vậy sao? Diêu Ngôn, ngươi nói rõ xem nào.
Diêu Ngôn mở nắp hộp cao dưỡng da, kính cẩn dâng đến trước mặt hoàng đế, chậm rãi giải thích:
- Khi nô tỳ xem đến hộp cao này thì phát hiện chất cao có phần không đồng đều, giữa sắc cao trắng ngà có xen lẫn mấy vệt màu vàng đục. Tuy nhiên khác biệt thực sự không nhiều, người thường khó lòng nhận ra. Nô tỳ sinh nghi, thử lấy một chút cao này đun nóng thì phát hiện cao đổi sang màu đỏ, còn kết thành hạt nhỏ li ti như cát. Xét thêm tình trạng của Minh phi nương nương, nô tỳ tin rằng cao dưỡng da này đã bị hạ độc Hồng Sa. (1)
Hộp cao trên tay Diêu Ngôn đã được dùng gần hết, có thể nhìn thấy cả đáy hộp.
Diêu Ngôn nhìn lướt qua bọn ta một lượt, xem chừng cảm thấy bọn ta còn chưa hiểu lắm, bèn tiếp tục giải thích:
- Ban đầu, nô tỳ cũng thắc mắc vì sao Đàm đại nhân lại không thử ra độc. Nhưng sau đó, khi xem kĩ lại hộp cao này, nô tỳ mới thấy phần cao dính ở gần nắp hộp không hề lẫn độc. Thế nên, nô tỳ trộm đoán, kẻ hạ độc chỉ pha Hồng Sa vào nửa phần cao bên dưới, sau đó mới đổ một lớp dày cao không độc lên trên. Như thế, khi kiểm tra sẽ khó lòng phát hiện. Đây là cao chống rạn da, Minh phi nương nương mỗi ngày đều dùng thoa lên bụng cho nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã dùng đến lớp cao chứa độc. Độc tính của Hồng Sa rất mạnh, quả nhiên Minh phi nương nương dùng chưa hết cao, long thai đã mất.
Nghe Diêu Ngôn nói xong, sắc mặt hoàng đế xấu đi thấy rõ. Hắn quay sang hoàng hậu, lạnh lùng hỏi:
- Chuyện này hoàng hậu giải thích thế nào?
Thái độ của hoàng đế khiến hoàng hậu hơi mất tự nhiên, nàng thấp giọng xoa dịu tình hình:
- Việc này... đều do thiếp bất cẩn không kiểm tra kĩ lưỡng, nhất định là trong quá trình điều chế đã để kẻ xấu giở trò. Xin hoàng thượng cho thiếp một thời gian, thiếp nhất định sẽ tra rõ chân tướng...
Triệu Lam Kiều xưa nay luôn nhìn mặt hoàng đế mà nói chuyện. Nay, hoàng đế đã tỏ thái độ với hoàng hậu như vậy, nàng ta cùng cười khẩy hùa theo:
- Đồ của nương nương có độc, giờ lại phiền nương nương tự mình điều tra, đúng là...
Triệu Lam Kiều bỏ lửng câu nói, nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ thêm dầu vào lửa. Mặt mũi hoàng đế càng lúc càng khó coi.
Hoàng hậu cũng vì thế mà không tránh khỏi hoang mang. Nàng khẩn khoản nói:
- Hoàng thượng, thiếp thực sự vô tội! Dù hoàng tự là do ai sinh ra thì cũng như con của thiếp, sau này đều sẽ gọi thiếp một tiếng mẫu hậu, thần thiếp cần gì phải giở thủ đoạn thâm độc ấy?!
Hoàng đế chẳng đáp ngay, chỉ nhìn hoàng hậu hồi lâu. Đến tận lúc từ xa ta cũng có thể nhìn thấy lưng áo hoàng hậu lấm tấm mồ hôi, hoàng đế mới chầm chậm nói:
- Son phấn cũng chẳng phải thứ quá cần thiết đối với thai phụ. Minh phi thường ngày lại giản dị, không quen trang điểm cầu kỳ. Vì sao hoàng hậu lại nảy ra ý định tặng thứ này? Khi hoàng hậu cầu xin trẫm ân chuẩn cho nghệ nhân gia công một bộ son phấn cho Minh phi, trẫm cũng cảm thấy rất kì lạ.
Hoàng đế đã đánh trúng trọng tâm. Đến đây, hoàng hậu nhất thời khựng lại. Nàng chưa kịp phân giải đã nghe giọng Tiệp Tuyết lạc đi:
- Hoàng hậu nương nương... chẳng phải người nói đây là thánh ý sao?
Tiệp Tuyết vốn nhát gan nhưng chỉ cần là chuyện của Minh Du, nàng gần như chẳng còn biết sợ là gì. Nàng rời khỏi chỗ ngồi, bước đến trước mặt hoàng hậu, hỏi dồn dập:
- Nương nương, rõ ràng lúc ấy cung nữ thân cận của người nói rằng chính hoàng thượng muốn ban son phấn cho Minh phi nương nương, tại sao bây giờ lại hóa thành ý của người?
Hoàng hậu bị Tiệp Tuyết sấn sổ hỏi dồn như thế, rõ ràng là không hài lòng. Nhưng lúc này, nếu nàng trách Tiệp Tuyết tội phạm thượng thì chẳng khác nào cố tình viện cớ lấp liếm chuyện Minh Du. Thế nên, hoàng hậu đành nén giận, miễn cưỡng đáp:
- Đây vốn là ý của bản cung, nhưng hoàng thượng cũng đã ân chuẩn. Việc hoàng thượng coi trọng Minh phi cũng là thật, bản cung không hề giả mạo thánh ý. Chắc chắn Tiệp quý cơ nhầm lẫn ở đâu rồi.
Tiệp Tuyết nghe hoàng hậu muốn chối tội, tức đến rơi nước mắt:
- Thiếp nghe Minh phi nương nương kể lại... rõ ràng Xuân Hạnh nói rằng hoàng thượng trông thấy Minh phi nương nương soi gương buồn bã, mới bảo hoàng hậu nương nương làm bộ son phấn này... Lúc đó hiền phi nương nương cũng có mặt, xin người nói xem thần thiếp có nửa lời gian dối không?!
Nghe Tiệp Tuyết đột ngột gọi đến tên mình, ta hoảng hồn chẳng biết phải nói gì cho phải:
- Bản cung...
Chuyện này căn nguyên là hoàng hậu bày ra để ly gián Minh Du và Liễu Yến Yến, chẳng ngờ lại có Hồng Sa độc từ trên trời rơi xuống, hoàng hậu mới vì vậy mà lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Ta biết nếu nói thật thì sẽ bất lợi cho hoàng hậu, nhưng lúc đó có mặt nhiều người như thế, ta sao có thể vì hoàng hậu mà đổi trắng thay đen?
- Bản cung... - Ta nuốt nước bọt, hồi hộp đáp - đúng là có nghe Xuân Hạnh nói như vậy.
Hoàng đế chống cằm liếc nhìn ta:
- Hiền phi chắc chứ?
Hôm ấy chắc hẳn ta đã lỡ xuất hành vào giờ xấu, nếu không sao cứ bị lôi ra làm chứng mãi thế này?
Ta dè dặt gật đầu:
- Thiếp tuyệt không dám gian dối trước long nhan.
Hoàng đế nhếch môi cười nhạt:
- Thế mà trẫm lại chẳng nhớ mình đã từng nói như thế. Hoàng hậu, có phải trí nhớ của trẫm tệ quá không?
Hoàng hậu giật thót, chẳng dám ngồi thêm, vội đứng dậy mà thưa:
- Có lẽ... có lẽ là khi thiếp sai Xuân Hạnh đem đồ sang Lạc Mai cung đã không nói rõ ràng, cho nên Xuân Hạnh mới nhầm lẫn...
Xuân Hạnh đang đứng hầu phía sau, nghe vậy cũng sợ hãi chạy ra dập đầu tạ tội:
- Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương không có lỗi gì cả, đều do nô tỳ bất cẩn! Xin hoàng thượng tha tội!
Hoàng đế nhìn Xuân Hạnh chằm chằm:
- Nói vậy, toàn bộ câu chuyện trẫm thương tiếc Minh phi đều do ngươi tự thêu dệt ra sao? Đầu óc cũng không tệ đấy.
Xuân Hạnh cúi rạp người dưới sàn, toàn thân run bần bật:
- Nô tỳ bất cẩn... nô tỳ sai rồi... hoàng thượng tha mạng...
Muốn dùng tỳ nữ làm tốt thí? Trò này hậu cung còn ai không thuộc nằm lòng?
Triệu Lam Kiều bật cười châm biếm:
- Hoàng thượng anh minh. Xuân Hạnh cô nương chẳng những đầu óc không tệ, mà bất cẩn cũng rất đúng lúc đấy chứ? Nếu không có câu chuyện hoang đường kia, ắt hẳn thục phi cũng không nổi giận đến mức xô ngã Minh phi, đả thương cả hiền phi.
Lời này của Triệu Lam Kiều đúng là đã giải tỏa được rất nhiều khúc mắc.
Tiệp Tuyết như đã hiểu ra gian kế của hoàng hậu, ánh mắt nàng vừa bàng hoàng vừa sợ hãi. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không dám trực tiếp tố tội hoàng hậu, chỉ có thể quỳ sụp xuống òa khóc nức nở:
- Hoàng thượng... Minh phi nương nương hiện giờ vẫn còn chưa ngồi dậy nổi... những lúc mê man đều khóc tìm con... hoàng thượng, người nhất định phải đòi lại công bằng cho tỷ ấy...
Hoàng đế khoát tay, ra hiệu cho một tiểu cung nữ đến đỡ Tiệp Tuyết dậy:
- Quý cơ yên tâm, trẫm nhất định không để Minh phi oan ức.
Hắn lại nhìn hoàng hậu, giọng vẫn lạnh như băng:
- Việc chuyển lời xem như nhầm lẫn cũng được. Thế nhưng Hồng Sa độc này hoàng hậu giải thích thế nào?
Ánh mắt lạnh lẽo của hoàng đế đáng sợ đến mức ngay cả hoàng hậu cũng không dám nhìn trực diện. Nàng hơi cúi đầu, run run đáp:
- Thiếp cho rằng... Có kẻ muốn hãm hại Minh phi rồi giá họa cho thiếp... có lẽ nào là chỗ nghệ nhân có gì sai sót?...
Hoàng đế chán nản thở hắt ra:
- Để phòng những việc như thế này xảy ra, nơi làm việc của các nghệ nhân luôn được quản lí chặt chẽ. Bọn họ mỗi ngày đều bị soát người đến mấy lần, làm sao có thể giấu độc đem vào? Đến nước này mà hoàng hậu vẫn muốn trốn tránh trách nhiệm sao?
Lúc này, hoàng hậu đã bị dồn vào chân tường, nét bình thản trên mặt cũng bắt đầu dao động. Thấy vậy, Trịnh Vân Anh ngày thường nhút nhát cũng cố gắng lên tiếng bênh vực:
- Khởi bẩm hoàng thượng, Hồng Sa độc không xuất phát ở chỗ nghệ nhân, nhưng từ chỗ nghệ nhân đưa về Triêu Lan cung, rồi lại từ Triêu Lan cung đến Lạc Mai cung... có thể sẽ có chỗ sơ hở cho kẻ xấu giở trò... Có phải là nên điều tra những cung nhân từng tiếp xúc với cao dưỡng da này trước hay không?
Hoàng đế gật gù:
- Đã như vậy, hoàng hậu nói xem, từ khi cao dưỡng da của Minh phi được Cẩm y vệ giao đến Triêu Lan cung, trong cung có những người nào đã từng động tay vào?
Hoàng hậu nhìn sang chỗ Xuân Hạnh đang quỳ, lộ vẻ khó xử:
- Chuyện này... thiếp...
Nhưng sự ngập ngừng của nàng càng làm hoàng đế thêm mất kiên nhẫn, hắn trừng mắt, đập bàn một cái:
- Chẳng lẽ chuyện ở Triêu Lan cung, hoàng hậu cũng không biết hay sao?
Chung trà ở trên bàn vì động tác của hoàng đế mà lăn vèo xuống đất, vỡ tan tành.
Đã lâu rồi chúng ta không thấy hoàng đế giận dữ như vậy. Trước cơn thịnh nộ chực chờ giáng xuống, phi tần ai cũng sợ run, đến thở còn không có gan thở mạnh. Ngay cả Triệu Lam Kiều nãy giờ đang hăng hái thêm dầu vào lửa cũng ngậm miệng chẳng dám nhiều lời nữa.
Đúng lúc ấy, Xuân Hạnh ngẩng lên, lí nhí nói:
- Bẩm... chỉ có nô tỳ...
Hoàng đế giận đến nghiến răng:
- Nói vậy, chỉ có ngươi có thể hạ độc hãm hại hoàng tự của trẫm?
Dường như Xuân Hạnh đã sợ tới mức cả lưỡi cũng đông cứng lại:
- Nô tỳ... nô tỳ...
Sự kiên nhẫn của hoàng đế đã cạn kiệt, hắn đứng phắt dậy:
- Người đâu! Lôi tiện nhân này đến Hình phòng tra khảo, bao giờ ả chịu khai rõ chân tướng mới thôi!
Hoàng đế nói xong, liền phất tay áo bỏ đi.
Thoáng chốc đã có hai tên thái giám to cao lực lưỡng đến xách tay Xuân Hạnh lôi đi. Nàng ta không phản kháng, chỉ khóc gọi hoàng hậu:
- Chủ nhân... chủ nhân...
Tiếc rằng hoàng hậu có muốn cứu nàng cũng chẳng đặng. Buổi trưa hôm ấy, khi chúng phi vừa từ Triêu Lan cung trở về đã nghe thánh chỉ cấm túc hoàng hậu. Không ai là không sững sờ. Chỉ trong một thời gian ngắn, hoàng hậu đã bị cấm túc hai lần.
Cái ghế phượng này, nàng bắt đầu ngồi không vững rồi sao?
Lần cấm túc này, hoàng đế không giao hậu cung cho ta nữa. Trong lòng ta cứ mãi bất an. Lần sóng gió này, chẳng ngờ lại liên lụy đến cả hoàng hậu cao cao tại thượng. Khi quyết định đối phó với Minh Du, ta vốn không lường trước hậu quả lại trầm trọng đến mức ấy. Ba ngày Xuân Hạnh bị tra khảo ở Hình phòng cũng là ba ngày ta ăn không ngon, ngủ không yên. Nếu lần này hoàng hậu thực sự không chống đỡ nổi, về sau hậu cung rơi vào tay Triệu Lam Kiều, đừng nói chỉ mình ta, e rằng cả Bạch Diệu Hoa lẫn Trịnh Vân Anh đều không sống nổi.
Đến khi nghe tin Xuân Hạnh chịu khai chân tướng, ta đã mất ngủ đủ ba đêm. Ngọc Nga phải dặm đến mấy lần phấn mới che được phần nào hai quầng mắt thâm đen của ta. Đến Triêu Lan cung mới thấy, ngoại trừ mấy người giao hảo với Triệu Lam Kiều là trông tươi tỉnh một chút, những kẻ còn lại đều có vẻ lo lắng không yên. Đến cả hoàng hậu cũng lộ đôi phần mỏi mệt. Chúng phi tề tựu đông đủ nhưng chẳng ai nói với ai lời nào. Bọn ta cứ ngồi yên lặng như thế chờ hoàng đế đến.
Hôm nay, Liễu Yến Yến đã được miễn cấm túc. Long thai trong bụng Minh Du không còn, mà Minh Du vẫn đang dở sống dở chết. Ta cứ nghĩ Liễu Yến Yến sẽ hả hê lắm. Thế mà nàng ta chẳng những không vui mà lại có vẻ buồn bã.
Hoàng đế vừa giá đáo, Hình phòng liền giải ngay người đến.
Những kẻ từng vào Hình phòng nếu còn cơ hội trở ra thì cũng đều thân tàn ma dại. Xuân Hạnh chẳng phải ngoại lệ, thế nhưng trông nàng lại bình tĩnh đến lạ thường.
Hoàng đế ngự ở trên cao, lớn tiếng hỏi:
- Nghe nói ngươi chịu nhận tội rồi?
Xuân Hạnh dập đầu lạy:
- Bẩm hoàng thượng, nô tỳ có tội... Chính nô tỳ đã hạ độc vào cao dưỡng da của Minh phi hòng mưu hại hoàng hậu nương nương...
Ta thở dài trong lòng. Hoàng hậu cuối cùng vẫn là dùng tốt thí tránh tội.
Hoàng đế hừ một tiếng khinh bỉ:
- Hoàng tự của trẫm có thù oán gì với ngươi? Sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy? Lại nói, ngươi vốn là nha hoàn hồi môn của hoàng hậu. Hoàng hậu đối với ngươi không tệ, cớ gì ngươi phải hại nàng?
Xuân Hạnh hít sâu, như cố thu hết can đảm để đáp lời:
- Nô tỳ cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi...
Hoàng đế cười lạnh:
- Bất đắc dĩ? Là ai ép ngươi làm chuyện xấu?
Sống lưng Xuân Hạnh khẽ run lên, nàng ta siết chặt hai bàn tay chi chít vết thương, giọng run run:
- Là... Thục phi nương nương sai khiến nô tỳ...
---------------------
Chú thích:
(1) Hồng Sa: Một loại trái độc được hư cấu nhằm phục vụ nội dung truyện.
Trái Hồng Sa màu vàng, thịt mềm dẻo, khi nấu ở nhiệt độ cao thì chuyển thành màu đỏ và kết sạn.
Chuyên mục "Em yêu khoa học" xin được phép bắt đầu (ノ≧∀≦)ノ
- Trái cây có thể chuyển màu khi nấu được không? Câu trả lời là quá được luôn :3 Bạn nào đảm đang hay nấu cơm thì sẽ biết lúc nấu nhiều thứ rau củ quả bị đổi màu lắm. Đây là do khi nấu, các chất hóa học trong rau củ gặp nhiệt độ cao, phản ứng với nhau đó mà.
Trái Hồng Sa được hư cấu dựa trên nguyên lí này.
Trong trái cây thường chứa các hợp chất phenolic - sản phẩm của quá trình trao đổi chất thực vật. Các hợp chất phenolic giúp thực vật chống lại tia cực tím, bệnh, kí sinh trùng, và đóng vai trò không nhỏ trong việc quy định màu sắc của thực vật. Hồng Sa chứa các phenolic là anthroxanthins và anthrocyanins. 2 loại phenolic này sẽ chuyển thành màu đỏ khi bị đun nóng, nếu tiếp tục đun hoài đun mãi thì nó sẽ chuyển qua màu nâu sậm. Cứ đun tiếp thì kiểu gì cũng chuyển qua đen thui vì đun lắm thế thì nó cháy khét lẹt rồi còn gì =)))))
- Còn tại sao trái Hồng Sa đun nóng lại có sạn li ti?
À, tại vì nó có protein. Protein gặp nhiệt độ cao sẽ xuất hiện hiện tượng kết tủa do các phân tử bị vón lại với nhau.