Thâm Cung Kế

Chương 3: Vây Ngụy cứu Triệu



Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi

Tiết tử

Vây Ngụy cứu Triệu, vào thời chiến quốc quân Tề dùng cách vây công nước Ngụy khiến cho Ngụy phải rút quân đang tấn công Triệu về, vì vậy cứu được nước Triệu.

Cao thêm một bậc, tức là chiến thuật tập kích cứ điểm hậu phương của địch, ép địch đang tiến công phải rút lui.

1. Va chạm

Tay bê hai bồn kết hương, bước đi cũng nhẹ nhàng mau lẹ, chẳng mấy chốc Mạch Ca đã nhìn thấy ba chữ lớn mạ vàng - Tẩm Nghi các. Đó là nơi ở của Tĩnh Tần chính ngũ phẩm mới được phong, đồng thời là cung gần Cần Chính điện nhất.

Lần tuyển tú này không ít giai nhân nhưng chỉ riêng nàng ta được ban phong hào.

Huống chi Hoàng thượng bảo Mạch Ca đến đưa hoa, Mạch Ca lại là đại cung nữ ngự tiền, có thể thấy được sự yêu thích của Hoàng thượng với Tĩnh tần.

"Tiểu chủ." Mạch Ca nhún người hành lễ với nàng ta. Người trước mặt nàng mày liễu mắt phượng, gương mặt trái xoan, môi như anh đào, y phục xanh biếc thướt tha uyển chuyển, toát ra vẻ đoan trang thanh nhã mà chỉ danh môn vọng tộc mới bồi dưỡng nên.

"Đây là Hoàng thượng ban thưởng. Nghe nói tiểu chủ thích kết hương nên Hoàng thượng lệnh cho nô tỳ mang tới, từ đó có thể thấy được Hoàng thượng vô cùng sủng ái tiểu chủ."

Tĩnh Tần cười dịu dàng: "Mạch Ca cô nương, ta sớm nghe nói cô nương là cung nữ ngự tiền bên cạnh Hoàng thượng, làm sao dám phiền cô nương vất vả." Nàng ta dừng lại giây lát: "Đây là một chút tấm lòng của ta, mong cô nương nhận cho." Cung nữ đứng cạnh lấy ra một cây trâm Kim Tước, Tĩnh Tần nhận rồi nhét vào tay Mạch Ca nhưng bị nàng khước từ.

"Chẳng lẽ cô không vừa mắt sao?"

Mạch Ca vội vàng đáp lại: "Trâm Kim Tước rất quý giá. Dù tiểu chủ tặng, nô tỳ cũng chẳng dám tùy tiện nhận lấy."

Cuối cùng không thể từ chối, sau khi tạ ơn Tĩnh Tần, Mạch Ca cất trâm Kim Tước vào tay áo.

Ngay lúc này ngoài điện vang lên tiếng "Đức phi nương nương giá lâm", kế đó là bóng hình diễm lệ màu đỏ thắm thong thả bước tới. Mọi người đồng loạt quỳ xuống.

Sau khi Đức phi cho tất cả đứng dậy mới thấy Mạch Ca ở đây, nàng ta cong môi nói với Tĩnh Tần: "Muội muội, Hoàng thượng đúng là quan tâm muội. Bổn cung còn tưởng mình là người đầu tiên đến chúc mừng, không ngờ Hoàng thượng lại nhanh hơn một bước."

"Hoàng thượng đối xử với thiếp thân chẳng qua là mưa móc cùng dính, ban ân khắp chúng sinh mà thôi." Tĩnh Tần nhẹ nhàng hành lễ: "Nhưng Hoàng thượng đối với nương nương lại là sủng ái có thừa, thiếp thân được nương nương ưu ái đã là ân đức biển trời rồi."

Đức phi hài lòng gật đầu. Nàng ta nháy mắt, Tú Chi đứng cạnh lập tức trình lên một đôi vòng tay bạch ngọc Dương Chi, Tĩnh Tần nhận ngay tức khắc.

Mạch Ca tự biết mình không nên ở lại đây, nàng vội vã quỳ lạy cáo từ.

Vừa ra cửa cung, Mạch Ca bất giác quay đầu nhìn lại thì thấy rõ cây kim thêu hoa nơi đầu ngón tay Tú Chi. Kim gần đâm vào Tĩnh Tần, nàng ta hốt hoảng nghiêng đầu tránh đi, trong lúc hoảng loạn thì va vào Tú Chi khiến vòng tay bạch ngọc Dương Chi rơi xuống đất, vỡ nát.

Tĩnh Tần càng sợ đến mức liên tục lùi về sau, nhưng không ngờ vừa lùi bước lại đụng phải Đức phi đứng sau lưng mình từ lúc nào.

Mạch Ca thầm thở dài. Tĩnh Tần đáng thương, mới vào thâm cung mà giờ đây con đường hướng về phía cung vàng điện ngọc cứ như vậy mà bị chặt đứt.

2. Đức phi

Bóng đêm như mực, yên tĩnh lạ thường. Nhờ ánh nến có thể nhìn rõ nơi này là Lãnh Mạch các hoang phế đã lâu. Đức phi lấy lý do Tĩnh Tần không coi ai ra gì va phải mình, bảo Tú Chi giam nàng ta vào đây ăn năn hối lỗi một đêm.

Tú Chi khóa cửa, đắc ý hả hê theo Đức phi về Vị Ương cung.

Thoạt nhìn gian phòng này gió êm sóng lặng nhưng góc nào cũng toàn chuột lớn chuột bé, y phục của Tĩnh Tần lại bị bôi dầu mè. Chỉ cần nến tắt, đám chuột trong phòng nhất định sẽ nhào vào Tĩnh Tần, dọa nàng ta phát điên.

"Nương nương, nô tì đã sai người canh chừng bên ngoài. Sáng mai nàng ta sẽ không còn là Tĩnh Tần bình thường nữa, ngôi Hậu chắc chắn thuộc về nương nương rồi."

"Cũng là ngươi có nhiều cách." Làn môi đỏ thắm cười lạnh lùng: "Là số mệnh nàng ta không tốt. Hiện tại đang tranh đoạt vị trí Trung cung, còn tưởng Hiền phi chẳng làm được tích sự, thế mà lại xuất hiện Tĩnh Tần. Lần tuyển tú này ả liên tục được Hoàng thượng chú ý, hơn nữa có kẻ nói Hoàng thượng định cất nhắc ả..."

Đôi mắt sắc bén như gió, nét cười thoáng hiện trên môi Đức phi, đôi mắt trở nên độc ác: "Vị trí mà bổn cung muốn, sao có thể bị kẻ khác giành trước? Cho dù cướp mất cũng không tới lượt một người mới như ả. Chẳng qua ả chỉ là con gái của Phủ thừa Thuận Thiên Tứ phẩm, còn không xứng xách giày cho bổn cung!"

Tú Chi bèn nói: "Nương nương, hiện giờ không còn người cản đường, ngôi Hoàng hậu chắc chắn thuộc về nương nương rồi ạ.

Nô tì Tú Chi bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Đức phi hài lòng nhìn nàng ta, nét cười trên môi mãi không biến mất.

Sáng hôm sau, tin dữ truyền tới Cần Chính điện, Tĩnh Tần tự vẫn bằng lụa trắng.

Mạch Ca vội vã chạy theo Hoàng thượng tới, Tĩnh Tần đã được cung nhân đặt nằm thẳng dưới đất, sắc mặt tái nhợt không còn sức sống như con bướm gãy cánh, không thể tung tăng bay lượn được nữa.

Đúng là Hoàng thượng động lòng với Tĩnh tần, lúc này đôi mắt hắn ngập đầy tơ máu, nơi đáy mắt như có sương mù. Mạch Ca lặng lẽ đứng cạnh, nàng biết lúc này Hoàng thượng rất đau lòng, nét bi ai trên mặt không thể lừa người.

Cuối cùng nàng tiến lên, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, ngài đừng đau buồn. Nô tì tin rằng Tĩnh tiểu chủ cũng không muốn nhìn thấy ngài thế này đâu. Bây giờ quan trọng nhất là tra rõ ràng vì sao tiểu chủ ra nông nỗi này, nhất là nguyên nhân khiến nàng ấy đột ngột về trời Tây."

Hoàng thượng tiếp thu lời nàng, thật lâu sau, hắn mới khàn giọng gầm nhẹ: "Tra, cho dù lật tung lục cung cũng phải tìm ra chân tướng cái chết của Tĩnh Tần."

Lúc này bỗng có người xông vào phòng, đợi đến khi thấy rõ thì quả là Đức phi. Nàng ta tỏ vẻ đau đớn, đầu tóc rối bù, trên người chỉ mặc đồ trắng toát, đôi mắt vừa chớp đã giàn giụa nước mắt: "Hoàng thượng, thần thiếp tới nhận tội." Dứt lời, nàng ta chạm đầu xuống nền gạch lạnh lẽo, mãi không ngẩng lên.

"Thần thiếp tự biết nghiệp chướng nặng nề, giờ đây... chỉ có thể dùng mạng này đền cho Tĩnh muội muội."

Đức phi đột nhiên lấy một cây trâm trong tay áo ra, định đâm vào ngực. Hoàng thượng lập tức chạy tới đánh rơi trâm cài của nàng ta.

"Ái phi làm gì vậy? Có gì từ từ nói." Hoàng thượng hơi ngẩn người, vội vàng đỡ Đức phi dậy nhưng nàng ta một mực không chịu.

Nước mắt nàng ta cứ rơi lã chã như thể mưa bụi cả đời gộp lại.

"Thần thiếp là người có tội, nào dám nhận sự thương xót của Hoàng thượng? Thần thiếp được Hoàng thượng tin tưởng, hận không thể lấy cái chết tạ ơn, vậy mà thần thiếp lại hại đến tính mạng của Tĩnh muội muội. Xin Hoàng thượng nhanh chóng hạ chỉ ban chết cho thần thiếp. Thần thiếp không cầu gì khác, tạ chủ long ân."

"Ái phi, nàng đang nói gì thế? Sao ái phi làm hại Tĩnh Tần được?"

Đức phi giơ tay lên dùng khăn nhẹ nhàng lau nước mắt.

"Hôm qua thần thiếp đến chúc mừng Tĩnh muội muội, có thể do muội ấy có tâm sự trong lòng nên vô tình ném quà của thần thiếp xuống đất. Trước giờ thần thiếp nhanh mồm nhanh miệng, trong lúc tức giận đã bắt muội ấy ở đây sám hối một đêm."

"Không ngờ... Không ngờ rằng..." Giọng của nàng ta ngày càng nghẹn ngào, cuối cùng thành ra nói không nên lời: "Tĩnh muội muội là người thanh cao sang quý, không chịu được nỗi nhục này... Mà... Tất cả đều là lỗi của thần thiếp, xin Hoàng thượng ban chết cho thần thiếp." Nói đến đây, vẻ mặt nàng ta chân thành tha thiết khiến lòng người thương xót.

Hoàng thượng đỡ nàng ta dậy rồi thở dài.

"Thì ra là thế, chuyện này sao trách nàng được. Tính cách Tĩnh Tần vốn thanh cao, đó cũng là điểm trẫm thích ở nàng ấy. Nàng vốn cũng không sai, trẫm đã cho nàng quyền cùng xử lý chuyện lục cung."

"Thôi vậy, đây là lựa chọn của chính Tĩnh Tần. Truyền chỉ, Tĩnh Tần dịu dàng hiền thục, tính tình trầm ổn cẩn thận, nhu hòa giữ lễ, đoan trang hiền hậu, truy phong làm Tĩnh Quý cơ. Trẫm mệt rồi, nàng cũng về nghỉ ngơi đi."

Mạch Ca theo Hoàng thượng về Cần Chính điện, Đức phi cũng quay về Vị Ương cung.

Màn đêm buông xuống, Đức phi cẩn thận ngẫm lại chuyện tối qua, chỉ cảm thấy trời xanh giúp mình.

Cũng phải thôi, nàng ta vốn không cần tính mạng của Tĩnh Tần, bây giờ đối phương lại tự vẫn, tự hủy tương lai. Chẳng ai cản trở nàng ta nữa rồi, nàng ta đánh đâu thắng đó.

"Nương nương quả là thuận buồm xuôi gió, phúc trạch sâu dày. Không tới mấy ngày, ngôi Hậu nhất định thuộc về nương nương." Tú Chi mỉm cười chúc mừng, khiến cho nụ cười của Đức phi giữ mãi trên môi: "Tú Chi, phải xử lý ổn thỏa mấy cung nhân bên cạnh Tĩnh Quý cơ đấy."

"Nương nương yên tâm, nô tì đã xử lý sạch sẽ." Tú Chi vừa dứt lời, đôi mắt sáng bỗng trở nên lo âu: "Nương nương, chúng ta còn bỏ sót một người."

3. Mối tình bi thương

Đêm hè, mưa rơi tí tách như khúc nhạc đơn điệu nặng nề. Hoàng thượng ngồi lặng thinh bên bàn đã mấy canh giờ. Nét mặt hắn bi thương buồn khổ, không nói lời nào, chẳng màng ăn uống khiến đám cung nhân vô cùng lo lắng. Thái giám tổng quản Lý Hỉ khuyên nhủ vài câu Hoàng thượng cũng không nói, cuối cùng chỉ giữ mỗi Mạch Ca trong điện. Hắn cứ ngẩn ngơ nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.

Sau cùng Mạch Ca đốt chút hương Phù Dung trong lò, đó là loại hương do Tĩnh Quý cơ tự tay điều chế, thanh nhã an thần.

Quả nhiên rất nhanh Hoàng thượng đã có phản ứng với mùi hương này, hắn kinh ngạc xoay lại, đôi mắt đẫm lệ mơ màng nhìn Mạch Ca trước mặt rồi chỉ vào ngực mình: "Nàng ấy cứ thế mà đi, không một lời từ biệt, trẫm còn nhiều điều muốn nói với nàng ấy."

Mạch Ca nói nhỏ: "Lần này Hoàng thượng có thể làm gì chứ..."

Hoàng thượng thầm than: "Phải... Bây giờ trẫm còn làm được gì, chẳng làm gì được cả."

Đây là lần đầu tiên Mạch Ca thấy Hoàng thượng rơi lệ vì phi tần, hồi Hoàng Quý phi mất không có, năm ấy Thục phi bị hại vào lãnh cung cũng chẳng có.

Nàng không hiểu Tĩnh Quý cơ có bản lĩnh gì mà khiến Hoàng thượng đau buồn vì nàng ấy đến thế. Nhưng nàng biết rõ, làm nô tài tuyệt đối không được hỏi thăm chuyện của chủ tử. Mạch Ca kinh qua chìm nổi, nhìn thấu vinh nhục chốn hậu cung, vì vậy nàng đành chôn giấu chân tướng cái chết của Tĩnh Quý cơ tận đáy lòng.

Đây là nguyên tắc sinh tồn ở hậu cung, không gì ngoài câu "Không nên nghe thì đừng nghe, không nên nói thì đừng nói". Nàng sớm đã cất lời thề rằng sẽ không xen vào chuyện bao đồng nữa, đồng thời cũng sẽ không tin vào bất kì kẻ nào.

"Thật ra trẫm đã quen biết nàng ấy từ trước, chẳng qua nàng ấy không nhớ rõ thôi." Hoàng thượng bắt đầu tự kể.

"Ấy là hồi trẫm bảy tuổi, lén chuồn khỏi cung, vốn định tới thư viện tìm người chơi thì gặp một công tử gầy yếu. Hắn đọc sách rất nghiêm túc, dù mọi người chê cười nhưng hắn nói năng hùng hồn đâu ra đó, nói chúng ta uổng công là hậu duệ quý tộc, không biết phấn đấu. Lời này khiến mọi người tức giận, trẫm thì muốn dạy dỗ hắn, không để ý làm rơi phát quan của hắn, thế mà lại là tiểu cô nương."

Hoàng thượng thì thầm, rơi vào hồi ức: "Nàng ấy không khóc, trái lại muốn so thơ với trẫm. Sao trẫm có thể bại bởi một tiểu cô nương, tất nhiên phải so tài với nàng, thế mà cuối cùng vẫn thua..." Hoàng thượng còn cười rộ lên: "Nàng thông minh như vậy, trẫm thua tâm phục khẩu phục. Sau đó trẫm xin lỗi nhưng nàng không nhận, nói rằng nếu muốn tha thứ thì trừ phi trẫm thắng nàng. Nhưng sau này trẫm tới thư viện tìm nàng, nàng lại biến đâu mất. Trẫm hỏi rất nhiều người, họ đều không biết nàng ấy là ai."

Qua rất nhiều năm, trẫm nghe nói về tài nữ đệ nhất kinh thành nên cho rằng là nàng ấy, lập tức xin mẫu hậu tứ hôn. Nhưng khi gặp được tài nữ đệ nhất mới nhận ra chẳng phải nàng."

"Mãi đến điện tuyển mấy hôm trước, trẫm liếc mắt một cái đã nhận ra nàng ấy. Ngươi biết trẫm vui đến nhường nào không... Trẫm muốn nói cho nàng ấy biết là trẫm thích nàng ấy nhiều năm rồi... Nhưng chưa nói ra thì nàng ấy lại...

Có lẽ đây là số trời, cả đời này trẫm vĩnh viễn không có được người mình thích."

Mạch Ca yên lặng nghe, thật ra nàng không nên nghe. Đây là chuyện riêng của chủ tử, nàng nên ra khỏi Cần Chính điện nhưng hai chân nặng như đeo chì, một bước cũng không nhấc nổi.

Tựa như người trước mắt không phải quân vương mà chỉ là một người bình thường, một người bình thường nhớ thương cô nương mình yêu. Đôi mắt hắn thê lương, đó là sự thê lương dịu dàng trước nay chưa từng có. Mạch Ca nghĩ, người đời chỉ biết Đế vương vô tình cao cao tại thượng, lại không biết hắn cũng có một chốc dịu dàng, cũng có nỗi khổ tương tư vì tình.

Nhưng cái gọi là tình thâm của Đế vương cũng chỉ dành cho một người nhất định. Ví như Tô Nương tử từng là Thục phi, nàng ta trả giá bằng tình yêu của mình nhưng chẳng hay biết Hoàng thượng nhận lầm người. Cũng phải thôi, ở chốn hậu cung này, tình yêu là cái thá gì? Không đáng nhắc tới.

Tiếng sét vang vọng giữa trời đêm, Hoàng thượng đột nhiên ôm lấy Mạch Ca, trong mắt hắn chỉ còn si mê không rõ, hàm hồ kêu lên: "Đại nhi, Đại nhi... Là nàng phải không? Trẫm biết nàng sẽ không đi, nàng đến bên trẫm đúng không?" Đó là khuê danh của Tĩnh Quý cơ.

Mạch Ca vội vàng tránh khỏi, rót chén trà an thần, cung kính quỳ xuống: "Hoàng thượng, nô tì không phải Tĩnh Quý cơ, ngài đừng đau lòng nữa."

Lại thêm một tiếng sấm vang, Hoàng thượng hồi phục tinh thần, lúc này mới giật mình vì hành động không ổn vừa rồi, cực kỳ xấu hổ: "Hóa ra... Hóa ra là ngươi à, trẫm còn tưởng... Tưởng..."

Mạch Ca cười đáp: "Đêm đã rất khuya, Hoàng thượng đã sớm mệt mỏi, hẳn là mỏi mắt rồi. Hay là Hoàng thượng nghỉ ngơi đi ạ."

Vừa rồi nàng vốn có thể đâm lao theo lao, có biết bao nô tài đều khát vọng tìm được nơi có tiền đồ để nương tựa, nhưng nàng không muốn.

Nàng đi từng bước đến ngày hôm nay không phải vì vinh hoa phú quý, mà là để không bị người ta thao túng. Nàng chẳng thèm làm nương nương, càng không thèm tính kế tranh đoạt sủng ái của Hoàng thượng trong chốn tường đỏ cung đình này.

Nàng chỉ muốn rời khỏi đây, rời xa hậu cung thị phi này. Hiện giờ nàng là cung nữ ngự tiền, ngày ngày đi theo Đế vương, không dây dưa với hậu cung nham hiểm độc ác. Chỉ cần đợi thêm mấy năm nữa, chờ nàng tròn 25 tuổi là có thể xuất cung, hoàn toàn rời đi.

Đây là hy vọng duy nhất của nàng, cũng là niềm tin duy nhất để nàng cố gắng.

Hoàng thượng gật đầu, ra hiệu cho Mạch Ca hầu hạ mình rửa mặt thay y phục. Mạch Ca vừa đáp lại thì tiểu thái giám gác đêm bên ngoài gõ cửa dồn dập.

Thánh nhan không vui: "Chuyện gì?"

Tiểu thái giám lập tức quỳ xuống và nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, Tiết Mỹ nhân cầu kiến ngoài kiện, nói Tĩnh Quý cơ vừa báo mộng cho Tiết tiểu chủ ạ..."

4. Tuẫn táng

Vị Tiết Mỹ nhân này cùng vào điện tuyển với Tĩnh Quý cơ, từ nhỏ hai nàng cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội.

Tuy nàng ta chỉ được phong Mỹ nhân chính thất phẩm, nhưng tình cảm giữa Tĩnh Quý cơ và nàng ta vô cùng sâu đậm, hễ được ban thứ gì đều muốn hưởng cùng Tiết Mỹ nhân. Ngay cả lần đầu Tiết Mỹ nhân thị tẩm cũng là do Tĩnh Quý cơ ra sức tiến cử nàng ta trước mặt Hoàng thượng.

Tiết Mỹ nhân chầm chậm vào điện, ánh mắt đau thương, nàng ta quỳ xuống nặng nề dập đầu với Hoàng thượng ba cái.

"Lần này thiếp thân đến là muốn cầu xin Hoàng thượng thay Thanh Đại muội muội. Thiếp thân thấp cổ bé họng, giờ đây... Cũng chỉ còn Hoàng thượng có thể giúp muội muội yên nghỉ dưới suối vàng thôi."

Hoàng thượng không hiểu, mày kiếm hơi chau, lập tức hỏi rõ ngọn nguồn.

Hóa ra sau khi biết chuyện của Tĩnh Quý cơ, Tiết Mỹ nhân khiếp sợ, đau thương quá độ nên lập tức ngất đi.

Mãi đến giờ Hợi nàng ta mới tỉnh, vừa dậy đã chạy tới Cần Chính điện. Bởi vì trong lúc ngất đi, nàng ta đã gặp Tĩnh Quý cơ mới mất: "Thật ra thiếp thân đã sớm biết chuyện xưa của Thanh Đại muội muội và Hoàng thượng."

Thanh Đại muội muội đã sớm nhận ra Hoàng thượng, muội ấy thường nói với thiếp thân rằng muội ấy vẫn luôn đau khổ đợi chờ, thà chết cũng không muốn gả cho người khác. Nhưng lệnh của cha mẹ không thể không theo, đành phải vào cung tuyển tú."

Muội ấy không ngờ có thể gặp lại người khiến mình ngày đêm mong nhớ ở hoàng cung. Thuở nhỏ muội ấy không hiểu thích là thế nào, mãi sau này lớn lên mới hiểu, chuyện gì cũng có thể quên, chỉ riêng cặp mắt đen giảo hoạt kia vẫn mãi quanh quẩn trong đầu muội ấy. Nó giống như một niềm tin dần dần lan tỏa trong sinh mệnh.

Thanh Đại muội muội là người quật cường, không chịu được nhục nhã, yêu ai là yêu cả một đời. Khi muội ấy nhận ra Hoàng thượng là người năm xưa, muội ấy vui vẻ biết bao. Thiếp thân chưa từng thấy muội ấy cười rực rỡ và đáng yêu đến thế."

Tiết Mỹ nhân lại cúi đầu: "Thiếp thân và muội muội lớn lên bên nhau, tất nhiên nguyện xông pha khói lửa vì muội ấy. Cho nên thiếp thân cả gan khẩn cầu bệ hạ hoàn thành tâm nguyện của muội muội."

"Được, Thanh Đại có tâm nguyện gì, nàng cứ nói." Sự việc liên quan tới Tĩnh Quý cơ, Hoàng thượng lập tức gật đầu đồng ý.

Nàng ta đánh bạo nói ra, chẳng nói gì khác mà chỉ kể rằng trong mộng, Tĩnh Quý cơ cứ khóc mãi với nàng, thương cảm mình còn trẻ, khó khăn lắm mới gặp lại người. Chưa nếm được niềm vui mà đã đối mặt với biệt ly, đường Hoàng Tuyền quá quạnh quẽ, không có phụ mẫu làm bạn lại không có nơi ấm áp dựa vào.

Thiếp thân khẩn cầu Hoàng thượng làm bạn với muội muội."

Chỉ một câu này đã khiến bầu không khí trong điện lập tức đông cứng.

Lời này đáng tội tru di cửu tộc, Mạch Ca lén lau mồ hôi thay nàng ta, nói nhiều tất nói hớ mà.

Mắt thấy mặt rồng không vui, nàng ta lại nói: "Thiếp thân tự biết lời này là đại nghịch bất đạo nhưng nếu bệ hạ có lòng với muội muội thì hãy hành động để muội muội được nhắm mắt yên nghỉ. Bệ hà là con của trời, tất nhiên không thể bỏ bê thiên hạ xã tắc nhưng nếu người bên cạnh bệ hạ làm bạn thay, chắc chắn muội muội sẽ vô cùng vui vẻ.

Thiếp thân vốn đã nghĩ đến việc đi cùng muội muội nhưng suy cho cùng thiếp thân cũng không sánh bằng Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng có lòng để người bên cạnh tuẫn táng theo, chẳng những giải quyết xong tâm nguyện của muội muội mà cũng có thể hoàn thành đoạn tình duyên này của Hoàng thượng và muội muội."

Nghe đến đây, Hoàng thượng rơi vào trầm tư, dần lộ ra vẻ không vui.

Tiết Mỹ nhân thu hết vào đáy mắt, lại đau khổ nói: "Thiếp thân xin tự nhận tội ngỗ nghịch, chỉ mong bệ hạ còn chút nhớ thương muội muội."

Thì ra là thế, đây chính là chiêu diệt cỏ tận gốc của Đức phi.

Đáng ra Mạch Ca nên sớm nghĩ tới, với tính tình của Đức phi, nếu muốn loại bỏ người cản đường, chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn hung ác.

Hôm qua nàng cũng ở đó, để trừ họa về sau, bất kể Mạch Ca có nhìn thấy màn kim đâm Tĩnh Quý cơ hay không, Đức phi cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, đây là quy tắc sinh tồn ở hậu cung.

Tiết Mỹ nhân chẳng qua chỉ là quân cờ của Đức phi, mượn lời nàng ta, tùy tiện loại bỏ Mạch Ca mà thôi.

Trước đó cũng từng có phi tần sau khi chết có cung nhân tuẫn táng theo, mà bên cạnh Hoàng thượng, ngoại trừ Lý công công thì chỉ có Mạch Ca nàng là cung nữ ngự tiền. Lý Hỉ hầu hạ hai đời quân vương, công lao to lớn, tất nhiên không thể tuẫn táng vì một Quý cơ.

Như vậy, người tuẫn táng không ai khác ngoài Mạch Ca nàng.

Quả nhiên, Hoàng thượng suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt dời sang nhìn Mạch Ca đứng bên cạnh.

"Ngươi đã hầu hạ trẫm một thời gian, rất được lòng trẫm. Bây giờ Đại nhi bỏ trẫm mà đi, trẫm thật sự rất đau lòng. Ngươi có đồng ý đi bầu bạn với Thanh Đại thay trẫm không? Về phần người nhà của ngươi, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho bọn họ."

Chuyện nên đến cũng sẽ đến, muốn tránh cũng không được.

Mạch Ca giấu nước mắt nhẹ nhàng cúi đầu: "Đó là may mắn ba đời của nô tì, khấu tạ Hoàng thượng."

"Vậy thì, Đại nhi ngủ yên rồi." Cuối cùng Hoàng thượng thở dài, bi thương nhắm mắt lại.

5. Trinh Phi

Việc tuẫn táng được sắp xếp vào 7 ngày sau, mấy ngày nay các cung ban thưởng không ngừng, dù Mạch Ca chỉ là một cung nữ nhưng bởi vì tuẫn táng nên địa vị liên tiếp tăng cao.

Ngược lại là Trinh Phi đến nhưng trong tay không có gì, thậm chí còn đóng chặt cửa nói chuyện.

"Lần này ta tới là muốn cứu ngươi, ta tuyệt đối không để cho ngươi tuẫn táng." Giọng nói của Trinh phi tràn đầy quả quyết và kiên định, không giống dáng vẻ thường ngày của nàng.

Thật ra từ lần trước sau cái chết của Hoàng Quý phi đường tỷ của nàng, Trinh Chiêu nghi tấn phong thành Trinh Phi thì Mạch Ca lại không qua lại với nàng ấy nữa. Không chỉ bởi vì Mạch Ca hại chết Hoàng Quý phi nên lòng có áy náy với nàng ấy, mà cũng bởi vì trông thấy nàng ấy nàng sẽ nhớ tới chuyện cũ hồi nhỏ.

Bây giờ nàng là Mạch Ca, sớm đã không phải Lạc Mai của ngày xưa nữa. Cho dù nàng phải cắt đứt tương lai của mình cũng dứt khoát không quay đầu lại nữa.

Bây giờ gặp lại nàng ấy lần nữa, tuy nàng ấy đã là Phi vị nhưng vẫn như thiếu nữ đôi bảy. Đầu búi Triều Vân kế, nàng ấy vốn da thịt trắng nõn, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn thanh tú, mấy cây trâm ngọc khắc hoa dính sát bên cạnh búi tóc, càng nổi bật lên vẻ đáng yêu thanh lệ tự nhiên của nàng ấy.

Mạch Ca lập tức quỳ xuống: "Nô tì sợ hãi, nô tì coi như chưa từng nghe thấy lời vừa rồi, mong rằng Trinh Phi nương nương đừng nhắc lại những lời này nữa."

Trinh Phi xong thì nóng nảy, vội đỡ Mạch Ca dậy: "Ta biết ngươi là ai, lần trước ở chỗ Tô nương tử ta nghe được đoạn đối thoại của các ngươi, cho nên ngươi chính là Lạc Mai, đúng không?"

Mạch Ca sững sờ, đang định nói chuyện lại nghe nàng ấy nói: "Những chuyện lúc trước không nhắc lại nữa, lần này ta đến là muốn nói với ngươi, Tĩnh Quý cơ nàng ta căn bản không phải chết vì tự sát."

"Nàng ta rõ ràng bị Đức phi..." Mạch Ca dùng tay bịt miệng Trinh Phi lại, nàng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

Trinh Phi vội la lên: "Mạch Ca, ngươi là bạn chơi thân từ nhỏ đến lớn của ta, chuyện Hạ tỷ tỷ ta biết rồi, cho nên ta không thể mất thêm ngươi nữa. Trong toàn bộ hậu cung này, ta chỉ quen biết ngươi thôi."

Sau đó, nàng ấy nín thở, nhẹ giọng nói: "Cung nữ Phi Sương của Tĩnh Quý cơ và Khinh Hàn hầu hạ ta luôn thân thiết, đêm đó Tĩnh Quý cơ bị Đức phi trách phạt hối lỗi, Phi Sương không dám vụng trộm đến thăm Tĩnh Quý cơ, bèn bảo Khinh Hàn cùng đi."

"Không ngờ, các nàng lại nhìn thấy Tú Chi bên cạnh Đức phi sai người quét dọn phòng. Sau đó, lấy ra một cái túi lớn, vậy mà bên trong tất cả đều là chuột sống."

Mạch Ca vô cùng khiếp sợ, nàng sớm biết cái chết của Tĩnh Quý cơ có liên quan đến Đức phi, nhưng không ngờ lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Chỉ tưởng tượng thôi nàng đã cảm thấy buồn nôn, dù đám chuột không lấy được mạng người nhưng gặp phải nỗi kinh sợ như vậy, ai có thể chịu được, còn chưa bàn đến Tĩnh Quý cơ xuất thân danh môn.

"Cho nên, Mạch Ca ngươi hãy yên tâm, ta sẽ đi cầu xin đại bá, lần tuẫn táng này tuyệt đối không thể để ngươi đi, sau này chúng ta còn phải nâng đỡ lẫn nhau."

"Nô tì tự nguyện tuẫn táng, cảm ơn nương nương..."

"Mạch Ca, ngươi xem!" Chỉ nhìn thấy trong tay Trinh Phi có một chuỗi vòng trân châu, đó là...

"Ta đã nhận Điềm Nhi về phủ, ngươi an tâm được rồi."

Nếu không phải chuỗi vòng tay này thì Mạch Ca tuyệt đối sẽ không mềm lòng lần nữa, nhưng Trinh phi thật sự giúp nàng tìm muội muội, huống chi lần này Trinh Phi vì cứu mình, Mạch Ca nàng không làm được chuyện có ơn không báo.

Có thể nàng đã từng nhìn lầm Thục Phi, cũng có thể nhìn lầm bất cứ người nào nhưng nàng chưa từng nhìn lầm Trinh Phi.

Ngay sau đó nàng quỳ xuống: "Có những lời này của nương nương, nô tì nguyện nghe theo căn dặn."

Trinh Phi cười đỡ nàng dậy: "Mạch Ca, từ nhỏ ngươi đã là bạn của ta, ta sẽ không để ngươi chết. Đúng rồi, Hoàng thượng khen ngươi suy nghĩ thấu đáo, mấy ngày cuối cùng này phải hết lòng hầu hạ Hoàng thượng."

"Đây là bổn phận của Mạch Ca, cẩn tuân ý chỉ của nương nương."

Mạch Ca tiễn Trinh Phi đến Ngự Hoa viên, lúc đang định trở về lại nghe thấy có tiếng người nói chuyện.

"A Tú, lúc nào ta mới có thể đến Vị Ương cung hầu hạ? Nếu vậy, chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày."

"Đừng nóng vội, hai ngày nữa ta sẽ sắp xếp chàng đến đây."

Lúc này ánh nắng ấm áp, tỏa ra từng tia lung linh. Mạch Ca nhếch môi cười một tiếng, quay người rời đi.

6. Điềm báo

Hai ngày trước khi cử hành tang sự, Hoàng thượng chợt nhiễm bệnh lạ, thuốc thang châm cứu không công hiệu.

Hoàng thượng đang tuổi trẻ hừng hực, bình thường kể cả phong hàn cũng rất ít mắc phải. Lần này bệnh tới như núi lở, không hề có triệu chứng. Cung nhân cũng cảm thấy kỳ quái, dáng vẻ của Hoàng thượng nhìn như không có bệnh nhưng cả ngày mệt mỏi thẫn thờ, ăn không ngon, cả ngày chỉ muốn nằm trên long sàng.

Thái y hết nhóm này đến tốp khác, chẩn mạch xong đều lắc đầu. Nói là long thể bình thường, nhưng hiển nhiên dáng vẻ Hoàng thượng lại không giống như không có việc gì. Các thái y ngại là thân thể thiên tử, không thể làm gì khác hơn là kê một ít thuốc điều dưỡng khí huyết, chờ xem công hiệu.

Đúng lúc này Khâm Thiên giám quan sát sao trời, phát hiện sao Tử Vi ảm đạm không sáng, kèm theo sao tướng sắp rơi xuống, có thể nói là điềm cực hung.

Đợi đến khi các cung nhân đều đang nghị luận điềm không may thế nào, Khâm Thiên giám bái kiến Hoàng thượng, dò xét bệnh tình của thiên tử, nói câu "Thì ra là thế", rồi lấy la bàn ra, theo phương hướng của cây kim chỉ, tìm ra Mạch Ca.

Triều đại này rất tin tưởng thiên tượng, không ai ngờ Mạch Ca là mộc Phù Tang [1] trời sinh.

[1] Mộc Phù Tang (扶桑之木): cây ở xứ Phù Tang, theo thần thoại ngoài biển có cây dâu lớn, tương truyền mặt trời mọc lên ở đây.

Cây Phù Tang chính là nói đến rồng đậu trên Phù Tang. Hoàng thượng là mệnh rồng trời định, không phải Phù Tang không thể đậu. Nhưng nếu mộc Phù Tang tuẫn táng theo Tĩnh Quý cơ, tất nhiên thiên tử không được sống yên.

Tiết Mỹ nhân không ngờ sự tình sẽ như vậy, lúc này bèn không khỏi lo âu, một mực quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng khóc lóc tỉ tê. Nhưng chuyện này là ván đã đóng thuyền, dù nàng ta có nhắc Tĩnh Quý cơ cũng vô dụng.

Giây phút Khâm Thiên giám tuyên bố Mạch Ca không cần tuẫn táng, Hoàng thượng cũng tỉnh lại, đó chính là kiểm chứng xác đáng nhất, không thể nghi ngờ.

Mạch Ca vốn là thân phận cung nữ, cho dù đặc biệt thế nào thì vẫn là một nô tài. Nhưng hôm nay, có mộc Phù Tang bên mình, nàng như chim sẽ bay lên đầu cành, bỗng chốc trở thành phượng hoàng.

Ngay cả một chính thất phẩm như Tiết Mỹ nhân, trông thấy Mạch Ca cũng phải khách sáo lễ độ.

Tiết Mỹ nhân vốn tên là Tiết Khuynh Hoan, là con gái của Tri châu ngũ phẩm, thân phận không phải quá tôn quý, mà nàng ta lại là người nịnh bợ, tính tình xuôi theo chiều gió, tất nhiên là không thể đánh đồng với Tĩnh Quý cơ đoan trang tao nhã.

Hôm đó, lúc Mạch Ca đi qua Ngự Hoa viên, nàng nghe thấy có người gọi mình.

Dừng bước mới nhìn thấy Tiết Mỹ nhân đang nói chuyện với cung nữ Tú Chi của Đức phi. Ngay sau đó Tú Chi hành lễ với nàng. Mà nàng đang định nhún người hành lễ với Tiết Mỹ nhân, lại nghe thấy Tiết Mỹ nhân nói không cần câu nệ lễ phép.

Trái lại, nàng ta cực kỳ áy náy nắm tay Mạch Ca: "Mạch Ca, ngươi biết không, thật ra không phải ta nghĩ như vậy đâu. Đừng nói đến chuyện người sống tuẫn táng, thật sự là quá tàn nhẫn, sẽ chỉ làm người căm hận. Ta chỉ là vì Tĩnh Quý cơ, ngươi có thể tha thứ cho ta không? Đúng lúc gần đây lục cung đều đắm chìm trong đau thương, ta có làm mấy túi hương an thần."

Mạch Ca vội vàng nói: "Sao nô tì có thể nhận ban thưởng của tiểu chủ được."

Tú Chi nghe và cười yếu ớt: "Hôm qua Đức phi còn khen tay nghề của tiểu chủ đó."

Tiết Mỹ nhân giỏi nhất là thêu thùa may vá, đồ nàng ta may ra hẳn là đồ tốt. Hàm nghĩa bên trong lời nói này của Tú Chi đó là những túi thơm này được cả Đức phi coi trọng. Như vậy, một nô tài như Mạch Ca làm sao có thể không biết điều được.

Vẻ mặt Tiết Mỹ nhân hết sức lúng túng, muốn lấy lòng cả Đức phi và Mạch Ca, đúng là không thể có cả hai cùng lúc.

"Gần đây Đức phi nương nương mệt nhọc, nô tì mượn tay tiểu chủ hiến Phật vậy." Mạch Ca cười trả lời, huống chi nàng vốn cũng không muốn nhận túi hương, tránh sinh nhiều thị phi, để mình rơi vào rắc rối giữa Đức phi và Tiết Mỹ nhân. Nếu Đức phi muốn, vậy thì cho nàng ta.

Tú Chi đắc ý cầm lấy túi hương: "Phần tâm ý này của ngươi, chắc chắn ta sẽ nói với nương nương nhà ta."

Nào biết là Mạch Ca không để vào mắt, nàng ta vui vẻ hơn, vuốt ve túi thơm màu son nhiều lần.

"Tú Chi thay Đức phi cảm ơn tiểu chủ vất vả."

7. Thị vệ

Bên trong Vị Ương cung, đèn đuốc sáng trưng.

Có lẽ gần đây Đức phi lo nghĩ, vừa mới nằm ngủ thì trước mắt lại hiện ra Tĩnh Quý cơ muốn nàng ta đền mạng.

Tú Chi vội vàng chạy tới trước giường ở điện trong, bưng chén trà Ngưng Tâm tiến lên, Đức phi uống xong mới an tâm. Đức phi hỏi có thị vệ trông coi không, Tú Chi vội vàng gật đầu, cũng nhỏ giọng trấn an vài câu.

Bỗng nhiên, một người bịt mặt, tay cầm dao găm từ trong góc phòng lao ra. Tú Chi sợ hãi lớn tiếng kêu, khi dao găm sắp đâm về phía Đức phi thì chỉ nghe thấy một tiếng động vang lên, dao găm rơi xuống đất, người bịt mặt cũng bị khống chế trên đất.

Mạnh Thanh là thị vệ của Vị Ương cung, hắn vừa nghe thấy trong điện có động tĩnh thì vội vàng xông vào. Hắn bắt lấy người bịt mặt, sau đó gỡ miếng vải đen xuống, thì ra là một cung nữ.

Đức phi sớm đã bị dọa đến thần hồn lạc phách, rốt cuộc người đến là ai?

Cung nữ kia không nói lời nào, trực tiếp cắn lưỡi tự sát.

Tú Chi vội vàng tiến lên kiểm tra quần áo cung nữ, tìm thấy từ trong tay áo của nàng ta một chiếc nhẫn, nó từng thuộc về Từ Nương tử quá cố. Người này chỉ nói vài câu sau lưng Đức phi thì đã bị Đức phi rút lục đầu bài, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết.

"Thật là đen đủi!" Đức phi hung ác trợn mắt nhìn thi thể: "Đến chó mèo cũng dám hành thích bổn cung, lập tức lôi ra, ném sau núi cho chó hoang ăn."

Mạnh Thanh vẫn luôn quỳ dưới đất, chờ Đức phi bớt giận mới chú ý tới hắn.

"Ngươi tên là gì? Bổn cung rất thưởng thức sự nhạy bén nhanh trí của ngươi. Tú Chi, sau này thưởng vài thứ cho hắn." Nghĩ đến ngay cả một cung nữ cũng muốn mạng của mình, giữa mày Đức phi thoáng lộ vẻ kinh hoảng. Thật ra nàng ta đã sớm nghĩ đến sẽ có tình trạng như vậy xuất hiện nên muốn đào tạo thị vệ thân tín.

"Tên của nô tài là Mạnh Thanh."

"Mạnh Thanh là đồng hương của nô tì, hiện đang làm thị vệ trong cung chúng ta, chắc chắn sẽ bảo vệ nương nương." Tú Chi nhỏ giọng nói với Đức phi, lại nói: "Nô tì chỉ nói với hắn gần đây tâm trạng nương nương không yên, phải đảm bảo an nguy của nương nương."

Đức phi gật đầu một cái: "Ừ, bổn cung mệt rồi."

Mạnh Thanh lập tức lui ra, sau khi Tú Chi hầu Đức phi ngủ xong cũng ra ngoài.

"Chiêu này của nàng đúng là có hiệu quả, nương nương thật sự cho rằng có người muốn hại mình. Chỉ cần xuất cung, ta sẽ cưới nàng." Mạnh Thanh cười rạng rỡ nhìn Tú Chi.

"Nương nương sợ nhất là có người muốn hại ngài ấy, cho nên một khi có bất kì gió thổi cỏ lay gì đều sẽ cảnh giác, đề phòng sơ xuất. Trong cung có quy định, chủ vị một cung mới có thị vệ bảo vệ, mà địa vị của thị vệ hậu cung không hề tầm thường, không chừng sau này nương nương còn có thể phong cho chàng làm quan tiền triều."

Hai người tóc mai quấn quít bên nhau, đến lúc mặt trời mọc hôm sau mới rì rầm không nỡ tách ra.

8. Tư thông

Rất nhanh đã chuyển sang thời tiết mùa hạ nóng nực, đến cả hơi nước trong không khí cũng nóng. Hoa Thanh cung đương nhiên trở thành nơi tắm rửa tránh nóng ngày hạ của phi tần. Ngày hôm đó, Đức phi dẫn Tú Chi và Mạnh Thanh tới Hoa Thanh cung.

Tú Chi đỡ Đức phi vào bên trong điện, để Mạnh Thanh ở bên ngoài cửa cung trông chừng.

Hồ nước nóng đã sớm đổ đầy các loại cánh hoa, hơi nước mịt mờ, mùi thơm tràn ngập.

Tú Chi hầu hạ Đức phi cởi áo, xuống nước. Đức phi giội nước lên người, từ từ nhắm hai mắt, có được chốt lát nghỉ ngơi an nhàn. Nhưng lúc này, giọng hoảng sợ của Tú Chi vang lên: "Nương nương, những... những thứ kia là gì?"

Chỉ thấy bỗng nhiên bốn phía trong điện có mấy chục con nhền nhện bò ra, tranh nhau hướng về phía bồn tắm, ngay lập tức Tú Chi ngồi xụi lơ trên mặt đất, để lại Đức phi kinh hoàng hét chói tai.

"Người đâu, người đâu mau tới đây cho bổn cung!" Đức phi kéo xiêm áo vội vàng trùm lên người, đợi lúc Mạnh Thanh chần chừ đi vào thì nàng ta đã mặc xiêm y bên ngoài. Thấy rất nhiều nhện bò hướng về phía nàng ta, Mạnh Thanh vội giơ kiếm xua đuổi. Chỉ chốc lát sau, nhện đã bị đuổi chạy, cuối cùng Đức phi cũng thở phào một cái.

Đúng vào lúc này, Hoàng thượng đang cùng Hiền phi vào điện, vừa khéo nhìn thấy Đức phi quần áo xốc xếch đứng cùng thị vệ. Hoàng thượng nổi cơn giận dữ, sắc mặt sa sầm. Trong lòng Đức phi biết mình đã bị người hãm hại, giờ phút này cũng không biết phải mở miệng giải thích thế nào.

Hiền phi chỉ tỏ vẻ kinh ngạc: "Đức phi ngươi... Sao ngươi lại cùng một thị vệ... Hoàng thượng sủng ái ngươi vô vàn, nhưng không ngờ rằng ngươi lại không biết quý trọng như vậy, đây thật là..."

Từ đầu đến cuối Hiền phi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đức phi, trong lòng hiện lên ý cười. Trước đó có tờ giấy đưa cho nàng, nói là Đức phi tư thông với người khác ở Hoa Thanh cung nên nàng mới tự mình làm bánh ngọt đưa cho Hoàng thượng, cũng thuyết phục Hoàng thượng theo mình đến đây tránh nóng.

Tú Chi thấy tình thế cấp bách vội dập đầu: "Xin Hoàng thượng minh xét, vừa rồi trong điện xuất hiện rất nhiều côn trùng, vì nương nương của nô tì sợ côn trùng nên mới lớn tiếng gọi thị vệ vào xua đi. Nương nương tuyệt đối không làm chuyện đại nghịch bất đạo này." Nhưng bây giờ, trong điện nào còn bóng dáng con nhện nào.

Đức phi cũng vội vàng giải thích: "Bệ hạ, thần thiếp thanh giả tự thanh, tuyệt đối không bị người hãm hại, khẩn cầu Hoàng thượng minh xét."

Chẳng biết từ lúc nào Hiền phi đã sai người khám ra một cái túi hương màu son trong phòng Mạnh Thanh, chính là ngày đó Tiết Mỹ nhân dâng cho Đức phi, đến Đức phi cũng cực kì kinh ngạc.

Hôm đó, đúng là Tú Chi đưa túi hương mà Tiết Mỹ nhân làm cho nàng ta, nhưng nàng ta chưa từng thấy cái màu son này. Ngay sau đó suy nghĩ một chút, chỉ có thể là Tú Chi tự mình giữ lại túi hương này rồi đưa cho Mạnh Thanh.

Đức phi oán hận nhìn Tú Chi, rơi nước mắt: "Bệ hạ, thần thiếp chưa từng nhìn thấy chiếc túi hương này, nhất định là tiện tì này cho người khác."

Tú Chi thấy giấy không gói được lửa, cả người sợ phát run, chỉ cung kính dập đầu: "Nô tì đáng chết, tất cả đều là lỗi của nô tì, là nô tì tự mình tư thông với thị vệ. Cái mạng hèn mọn này của nô tì có chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng nương nương trong sạch, Hoàng thượng tuyệt đối đừng nên trách lầm nương nương."

Tú Chi nhận hết tội trạng, sao Hiền phi có thể cho phép như vậy.

Trước khi tới đây nàng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, nàng tìm một cung nữ tự nói là nhìn thấy Đức phi tư thông với người khác. Dù Đức phi có tư thông với thị vệ hay không, nàng cũng phải biến giả thành thật.

Nàng là Hiền phi, vẫn luôn đứng dưới Đức phi, đã sớm không ưa dáng vẻ vênh váo hung hăng của Đức phi rồi. Khó khăn lắm mới có cơ hội này, bất kể thế nào nàng cũng phải tóm chặt.

Quan trọng nhất là khi Đức phi thất thế, nàng là người có lợi nhất.

Cung nữ tiến lên rụt rè e sợ nhìn Đức phi, rồi mới quỳ xuống nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tì... Nửa tháng trước vào một buổi tối, nô tì nhìn thấy... Nhìn thấy Đức phi... đang cùng một nam nhân..."

"Láo xược! Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Sau khi nghe xong, dung nhan vốn diễm lệ của Đức phi bỗng chốc trở nên âm độc.

Hiền phi nói tiếp: "Nếu đã làm thì còn sợ người khác nói sao? Ngươi... Nói tiếp đi."

Cung nữ được cho phép, lá gan cũng lớn hơn.

"Nô tì tận mắt nhìn thấy, lúc ấy trời rất tối, đúng lúc nô tì đang đi qua Lãnh Mạch các thì nghe được Đức phi và một nam nhân đang nói chuyện với nhau. Khi đó đã là giờ Tý sao phi tần có thể tự dưng xuất hiện ở nơi đó, chỉ có thể là đêm khuya lén gặp riêng."

"Hơn nữa nô tì dám thề, nô tì nhìn thấy người đàn ông kia đang ôm một chiếc váy xếp li họa tiết mây màu biếc, nhất định là của Đức phi."

"Hoàng thượng!" Tú Chi không ngừng dập đầu xin tội, la ầm lên: "Hoàng thượng nhất định không thể tin vào lời gièm pha, rõ ràng nàng ta đang nói bậy. Đêm đó căn bản không có nam nhân nào, càng không có chuyện đêm khuya lén gặp, đó rõ ràng là váy của Tĩnh Quý cơ!"

Ba chữ Tĩnh Quý cơ vừa thốt ra thì đôi mắt của Hoàng thượng lập tức đỏ bừng, hắn nhìn chằm chằm vào Tú Chi: "Đại nhi? Việc này liên quan gì đến Đại nhi? Trẫm nhớ ra rồi, nửa tháng trước chính là đêm Đại nhi tự vẫn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi nói mau!"

Lúc này Tú Chi mới nhận ra mình lỡ lời, nàng ta vội vàng muốn che giấu quá khứ nhưng lại bị dọa đến ấp a ấp úng: "Hoàng thượng... Nô tì... Thật ra... Thật ra không có gì..."

Hoàng thượng thấy nàng ta nói không ra lời, bèn hỏi cung nữ vừa rồi: "Ngươi nói đi, còn nhìn thấy gì nữa?"

"Nô tì còn nhìn thấy... Tú Chi nàng... Nàng ta sai cung nhân xách một cái túi, bên trong túi đều là chuột! Mà chiếc váy xếp li họa tiết mây màu biếc đó bị nhét vào trong túi, bị chuột tranh nhau gặm..."

Như vậy, chân tướng đã sáng tỏ.

Giờ Đức phi mới hiểu ra, vu hãm nàng ta và người tư thông ở đây, rõ ràng là có người muốn nói chuyện nàng ta hại chết Tĩnh Quý cơ với Hoàng thượng.

Nàng ta hoàn toàn luống cuống, khóc lớn: "Hoàng thượng, thần thiếp... Thần thiếp cũng không muốn hại Tĩnh muội muội... Chỉ là muốn dạy dỗ nàng ấy một chút... Không ngờ... Không ngờ..."

Còn chưa nói xong thì cằm Đức phi đã bị Hoàng thượng hung hăng bóp chặt, giọng điệu hắn như trời đông giá rét, lạnh băng đến đáng sợ.

"Đức phi, ngươi tuyệt đối không nên động vào Đại nhi của trẫm! Ngay hôm nay, thu hồi kim sách và ấn giám của Đức phi, cách chức làm cung nữ hạ đẳng, cả đời làm nô tì!"

Đức phi cũng không chịu đựng được nữa, sắc mặt trắng nhợt rồi ngất đi.

9. Trung cung

Đức phi trở thành nô tì, ngang với cái chết.

Còn nàng ta có tư thông với người khác hay không, là sự thật hay chỉ là giả tạo đã chẳng có ai quan tâm. Bằng chứng như núi duy nhất chính là tâm kế độc ác đến cùng cực, đặt chuột sống ở trong phòng, lại còn bôi dầu mè lên quần áo của Tĩnh Quý cơ, ép nàng ấy phải tự sát.

Phải, tất cả đều là cái bẫy do Mạch Ca đặt ra.

Nào có cung nữ nhân chứng gì, chẳng qua là lấy việc tư thông làm lý do ép Tú Chi nói ra sự thật mà thôi.

Sao Đức phi có thể chịu đựng làm nô tì, rất nhanh vào một đêm nào đó, nàng ta nhảy xuống hồ Thái Dịch lạnh buốt, trên người vẫn mặc trang phục cung phi. Tiểu thái giám bẩm báo với Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ thản nhiên phất tay áo.

Một đêm nọ, Mạch Ca theo Hoàng thượng đến Tẩm Nghi các của Tĩnh Quý cơ, chỉ tiếc năm tháng còn đó, giai nhân không còn.

Hoàng thượng chạm tay vào chiếc gương mà Tĩnh Quý cơ từng dùng: "Đại nhi, trẫm rất nhớ nàng, cuối cùng trẫm đã báo thù cho nàng rồi. Tại sao bọn họ đều chỉ biết tính toán, Đức phi như thế, Thục phi cũng vậy, chẳng lẽ đã định trước là trẫm không thể tìm được người như nàng sao? Lòng dạ của bọn họ quá độc ác, quá độc ác..."

Mạch Ca vội vàng quỳ xuống, trịnh trọng cúi đầu: "Nô tì cả gan thay Trinh Phi cầu vị trí Trung cung, Trinh Phi nhất định không phụ người."

Lúc Mạch Ca đi theo Lý Hỉ đến Cảnh Dương cung truyền chỉ, Trinh Phi đang ở trong sân bận bịu với hoa cỏ, hoạt bát như một tiểu cô nương nhà nông.

Trinh phi nghe được thánh chỉ kia chỉ cảm thấy hoảng hốt, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới vị trí Hoàng hậu, nếu không cũng sẽ không sống những ngày vô ưu vô lo ở trong cung.

Nhưng hôm nay tháng chỉ đã bày trước mặt nàng, mọi người cung kính quỳ trên mặt đất, gọi nàng một tiếng Hoàng hậu nương nương.

Đợi Lý Hỉ đi xa, nàng mới lo lắng kéo Mạch Ca sang một bên, cắn chặt cánh môi, bối rối gọi "Mạch Ca, Mạch Ca". Nàng không biết làm như thế nào mới phải.

Mạch Ca mỉm cười: "Bất kể sau này có mưa gió gì ngăn trở, nương nương cũng không cần phải sợ, bởi vì người là quốc mẫu của một nước, đây là kiêu ngạo thuộc về người. Đừng sợ, cũng đừng lo lắng, ta sẽ sát cánh cùng người."

Nến đỏ thắp sáng thềm son bệ ngọc, khắp hoàng cung đều mang bầu không khí vui mừng.

Hoàng thượng vừa lập Trung cung, tất nhiên khắp chốn vui mừng cử hành việc trọng đại của đất nước.

Hoàng hậu từng bước đi trên thảm đỏ, mặc lễ phục thêu hình phượng hoàng đỏ rực, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hoạt bát tinh xảo được tôn lên càng thêm phong hoa tuyệt đại, hiện rõ sự tôn quý của một quốc mẫu.

Vinh quang tối cao như vậy, không ai ngờ sẽ rơi trên người Trinh Phi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, người được Hoàng thượng lập làm Hậu cũng là từ nhị phẩm Trinh Phi.

Người trong cung cho rằng, nhìn tổng thể thế lực triều đình, Tô Thừa tướng và Trấn Quốc công cân tài cân sức, mặc dù Hoàng Quý phi và Thục phi vô duyên với Hậu vị nhưng Trinh Phi chính là chất nữ của Tô Thừa tướng, lại là bạn tốt của nữ nhi đã mất của Trấn Quốc công, chỉ có lập Trinh Phi làm Hậu mới không làm mất cân bằng triều chính.

Xong lễ hợp cẩn, Mạch Ca và cung nữ đỡ Hoàng hậu bước vào Phượng Nghi cung. Lòng bàn tay Hoàng hậu rịn chút mồ hôi, Mạch Ca đỡ nàng, một mực bầu bạn với nàng đến khi Hoàng thượng tới.

Đêm đó Mạch Ca trông giữ ngoài cửa, mặt trăng trên cao tròn vành vạnh, ánh trăng tựa như vụn vàng xuyên qua trời sao lốm đốm, chiếu trên mặt đất tạo thành từng quầng sáng lấm tấm. Nàng thành kính chắp tay: "Nguyện Hoàng thượng và Hoàng hậu trăm năm hòa hợp, thiên trường địa cửu."

Đợi qua giờ Tý, nàng mặc chiếc áo choàng màu đen bước vào một căn phòng, thấy người ở bên trong nàng lập tức quỳ xuống.

"Nô tì bái kiến Tĩnh Quý cơ, nô tì đã chuẩn bị xong mọi chuyện ở cửa cung, chỉ đợi Tần chủ thay sang quần áo cung nữ là có thể ra khỏi bức tường đỏ này. Hiện giờ đã không còn sớm, Tần chủ nên đi nhanh, nếu để lỡ thời gian thì có thể sẽ không ra ngoài được."

Người trước mặt chính là Tĩnh Quý cơ đã chết.

Không ai biết thật ra Tĩnh Quý cơ căn bản không chết.

Đêm đó, cung nữ của Hoàng hậu phát hiện mục đích của Đức phi bèn để Tĩnh Quý cơ uống Thất Tâm đan, uống viên thuốc này vào sẽ giống như người chết. Tất cả mọi người cho là nàng ấy đã chết, lại càng không biết màn thay xà đổi cột sau đó. Tĩnh Quý cơ thực sự vẫn luôn trốn ở trong cung, người chôn ở hoàng lăng chỉ là một thế thân thôi.

Tĩnh Quý cơ vội vàng đỡ Mạch Ca dậy: "Ta đã sớm không còn là chủ tử, ngươi cần gì phải hành đại lễ như vậy. Ngươi Hoàng hậu có ơn với ta, nếu không nhờ các ngươi, ta đã sớm thành vong hồn rồi. Ơn lớn như thế, ta lại chỉ có thể trả vào kiếp sau."

Sau đó nàng lập tức thay quần áo cung nữ, lúc đang định rời đi thì Mạch Ca hỏi nàng câu cuối cùng: "Tần chủ không yêu Hoàng thượng sao?"

Nàng cười một tiếng: "Yêu, nhưng ta càng yêu tự do hơn."

Mạch Ca dõi mắt nhìn nàng rời đi, đến lúc trở lại phòng, lại bất ngờ phát hiện trên bàn có đặt một tờ giấy: "Ngươi cho là chuyện Tĩnh Quý cơ không chết không có ai biết sao? Đừng vội, cuộc đấu của ta với ngươi mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv