Thâm Cung Kế

Chương 12: Phần 12:



Edit: Hy Hoàng Thái phi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Tiết tử

Đả thảo kinh xà tức là cắt cỏ làm kinh động đến con rắn đang ẩn nấp, trừng phạt người này nhưng lại khiến cho người kia phát hiện.

Cao hơn một bậc, dụ rắn ra khỏi hang, cố ý quấy rối khiến đối phương rơi vào cạm bẫy đã chuẩn bị sẵn.

1. Hoa đán

Mấy ngày gần đây Vĩnh Phúc cung có gọi một gánh hát.

Tuyên Phi sắp sinh mà sinh nở vào mùa đông vốn dĩ khó khăn, mấy ngày hôm trước Tuyên Phi còn bị động thai nên việc sinh con lại thêm càng khó khăn hơn.

Thư Thái phi lo lắng vội cho gọi ngự y bắt họ nghĩ cách, thái y lệnh Vương Cầm nói Tuyên Phi nương nương bị trầm cảm trước khi sinh, suy nghĩ quá nhiều, nếu muốn giảm bớt thì phải tu tâm dưỡng tính, tâm tình thoải mái mới thuận lợi sinh sản. Thư Thái phi nghe xong thì sai người cho mời gánh hát Sướng Xuân viên giỏi nhất kinh đô đến hát tuồng.

Tuyên Phi ở biên giới phía nam lâu năm, vào cung thì thích nghe hát. Mà cũng rất kỳ lạ, tối đầu tiên Tuyên Phi nghe diễn thì vỡ nước ối, xung quanh có cung nhân bà đỡ chờ sẵn, đến lúc con hát hát đến đoạn cao trào thì cũng là lúc tiếng khóc thanh thuý của trẻ con vang vọng trời đêm.

Tuyên Phi sinh một vị Hoàng tử.

Thư Thái phi cực kì vui mừng, thưởng gánh hát rất lớn, đặc biệt là đào hát chính của Sướng Xuân viên, vừa ban thưởng vàng còn thưởng thêm một toà nhà, khiến người khác vô cùng hâm mộ.

Mạch Ca từng nghe cung nữ nói về vị hoa đán này, nghe nói khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt như hồ thu, chỉ cần gặp một lần thì nhớ mãi không quên. Người này còn có chất giọng trời cho, khi cất tiếng hát sẽ khiến người nghe như đắm chìm trong đó, vui buồn đau khổ đều đồng cảm theo nhân vật.

Nhưng nàng không ngờ, vị hoa đán này lại là nam tử.

Nói chính xác hơn, hắn còn là người quen cũ của nàng.

Ngày ấy, Mạch Ca đang đi dạo, lại nghe thấy mấy tiểu cung nữ si ngốc nỉ non ở phía sau: "Trời ạ, là Cố lang, là Cố lang..."

Nàng tò mò xoay người lại, trước mắt lập tức có một người quỳ xuống về phía nàng, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt vô cùng quyết rũ, đáy mắt nhuộm muôn sắc hoa, chưa nói gì đã có thể câu ba hồn bảy phách của người khác.

Nếu không phải nghe giọng của hắn thì nàng thật sự nghĩ lầm hắn là một nữ nhân.

"Thảo dân Cố Ninh bái kiến Thần Tần tiểu chủ, tiểu chủ vạn phúc nhã an."

Mạch Ca ngơ ngác nhìn hắn, dù có thế nào thì nàng cũng không ngờ rằng hũ nút năm xưa lại là hoa đán được mọi người trong cung bàn tán dạo gần đây. Nhiều năm trôi đi, dung mạo của hắn dường như chưa từng thay đổi, chỉ là trong mắt đã ít đi sự trong trẻo ngây thơ, thêm nhiều phần lão luyện.

Tử Quyên gọi nàng, nàng mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, kêu hắn đứng dậy. "Nghe trong cung người nhắc tới Cố Cửu lang, hôm nay nhìn thấy quả nhiên bất phàm."

Cố Ninh không hề có dáng vẻ thấp hèn của con hát, cười nói: "Đa tạ tiểu chủ đã khen. Tiểu chủ thanh nhã cao quý, thánh sủng hậu đãi, mới thật sự là bất phàm."

Mạch Ca mỉm cười, nhất thời không nói chuyện. Lúc này, Phương Dung cô cô của Thọ Khang cung tới, bà ta hành phúc lễ với Mạch Ca rồi nói với Cố Ninh: "Thư Thái phi đang chờ ngươi đấy."

Cố Ninh lại dập đầu hành lễ với Mạch Ca lần nữa rồi rời đi. Nhưng mới vừa đi một bước hắn lại quay đầu nhìn Mạch Ca.

Lời của hắn tựa như cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng bay đến: "Nhìn thấy tiểu chủ, thảo dân có cảm giác quen thuộc. Tính tình của tiểu chủ cực kỳ giống một người bạn cũ của thảo dân, muội ấy tên là... Mai Tử."

2. Cố nhân

Mai Tử.

Cái tên này chỉ có hắn mới gọi, đã rất nhiều năm rồi chưa từng nghe thấy.

Khi đó nàng vẫn là Lạc Mai, không phải thân phận hiện tại. Lúc nàng là Lạc Mai trông đáng yêu văn tĩnh, vô cùng ngoan ngoãn. Thế nên khi nàng ở Trấn Quốc công phủ hầu hạ Thục Phi, lúc còn chưa vào cung rất được mọi người yêu thích.

Nhưng đó là sau này, lần đầu tiên nàng gặp Cố Ninh thì sớm hơn nhiều.

Lúc quen biết Cố Ninh nàng mới bốn tuổi.

Ngày ấy, cha Cố Ninh lôi hắn đến nhà nàng, trên tay còn cầm theo quả khô, sau khi nhìn cha mẹ của Lạc Mai thì cười nói: "Chúng ta mới dọn đến đây từ Hà Nam, đây là con trai ta Cố Ninh mới sáu tuổi, từ nhỏ đã không có mẹ, tính tình lầm lì, ta lại bận rộn bôn ba, sau này còn mong mọi người giúp đỡ chăm sóc."

Cha mẹ của Lạc Mai là người lương thiện nên đương nhiên đồng ý, gọi Lạc Mai ra chơi cùng.

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một bé trai xinh đẹp như vậy, mặc dù vẻ mặt ngây thơ chất phác nhưng lại xinh hơn cả hoa. Da trắng như tuyết, cằm nhọn, đuôi mắt hơi cong lên, xinh đẹp lại khôi ngô.

Nàng cười nói giọng trẻ con: "Ninh ca ca, muội tên là Lạc Mai."

Nhưng Cố Ninh lại cảnh giác mà lui về phía sau rồi lạnh lùng chạy đi. Lạc Mai tốt bụng không hề tức giận, lập tức chạy theo hắn. Có điều nàng không đuổi kịp, chạy theo đến bờ sông thì mất dấu, còn không cẩn thận bị ngã nữa.

Nàng tìm ở xung quanh rất lâu vẫn không tìm thấy Cố Ninh, đến lúc nàng nghe thấy tiếng kêu từ trong rừng thì đi vào mới nhìn thấy hắn.

Hắn xé màn thầu thành từng miếng nhỏ, có mấy con chim sẻ vây xung quanh hắn thành hình tròn giữa rừng cây, cảm giác hắn còn tôn quý hơn cả thần.

Nàng nhìn một cách si mê, không dám phát ra tiếng, đợi chim sẻ ăn no rồi bay đi nàng mới dám đi qua: "Ninh ca ca, huynh ở đây à."

Hắn chuẩn bị quay đầu đi thì thấy nàng đi đường cà thọt thì dừng lại, hắn ngồi xuống nhìn chân của nàng: "Muội bị ngã sao?"

Nàng gật đầu, đôi mắt lại cong cong thành ánh trăng: "Ninh ca ca, không đau chút nào hết, thật đấy."

Ngay lúc này nàng nhìn thấy cánh tay hắn bình thường giấu trong ống tay áo toàn là vết roi, lớn tiếng kêu: "Ninh ca ca, cánh tay của huynh!"

Nàng còn chưa chạm vào đã bị hắn phất tay áo ném ra: "Tránh ra, không liên quan đến muội."

Cố Ninh lại chạy.

Sau khi trở về, Lạc Mai bèn đến sân nhà hắn, trong tay còn cầm mấy cây thảo dược. Tuổi nàng còn nhỏ nhưng trí nhớ rất tốt, nàng nhớ La đại thúc ở bên cạnh mỗi lần bị thương đều dùng mấy loại thảo dược này.

Lúc nàng vào thì nhìn thấy một người phụ nữ cầm cành mận gai quất đánh Cố Ninh, nàng không biết bản thân lấy dũng khí từ đâu mà có thể vọt vào cửa bảo vệ Cố Ninh dưới người mình. Phụ nhân kia đương nhiên là không dám đánh nàng, đành để mặc nàng nắm tay Cố Ninh chạy ra cửa.

Nàng thông minh nên rất nhanh đã biết đó là kế mẫu của Cố Ninh.

Nhưng có một số việc rất lâu sau nàng mới biết. Ví dụ người phụ nữ đó là thê tử của cha hắn, còn hắn là do cha hắn và nữ nhân ở thanh lâu sinh ra. Sau khi mẹ hắn mất thì hắn mới được cha hắn đón về. Nhưng Cố thị không chấp nhận hắn, thường xuyên nhân lúc trượng phu không có nhà mà quất đánh hắn.

Hai người bọn họ chạy đến trên núi, nàng cẩn thận đắp thảo dược lên cánh tay và trên lưng của hắn, một bé gái bốn tuổi làm sao biết cách chăm sóc người bị thương nhưng nàng rất nghiêm túc, làm vô cùng cẩn thận sợ hắn bị đau.

"Ninh ca ca, sau này nếu bà ta lại đánh ca ca thì ca ca đến nhà muội ở đi. Cha mẹ muội rất tốt, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ca ca."

Lúc nàng nói chuyện đôi mắt to tròn sáng long lanh, bộ váy cũ bằng vải bố mặc trên người nàng càng tăng thêm vẻ ngây thơ đáng yêu.

Cố Ninh nhìn nàng rất lâu, mới ừ một tiếng: "Được, Mai Tử."

Từ chuyện đó bọn họ trở nên thân thiết hơn, trở thành bằng hữu, cho dù một năm sau Lạc Mai vào Trấn Quốc công phủ hầu hạ Hạ Ngữ Dao, bình thường rất ít gặp mặt nhưng chỉ cần có thời gian rảnh thì nàng sẽ mang theo đồ ăn ngon đi tìm hắn.

Hai người lớn lên cùng nhau cho dù xa xôi, trong lòng lại luôn nhớ mong nhau.

Mạch Ca nhớ đến đây thì trong lòng dấy lên thương cảm. Nàng trở thành Mạch Ca đã bảy năm rồi, Lạc Mai ngày xưa đã chết, Ninh ca ca của Lạc Mai cũng trở thành người xa lạ.

Hai người bọn họ không trở về được.

3. Tình dược

Mạch Ca nhìn thấy Cố Ninh lần nữa là khi Thư Thái phi mời nàng đến Thanh Âm điện nghe hí khúc.

Nàng không hiểu hí khúc, trước kia có tiếp xúc là vì Cố Ninh.

Năm đó cha hắn trên đường đi buôn bán thì bị đạo tặc cướp tiền còn giết chết, một tháng sau Cố thị còn bán hắn cho rạp hát. Theo lời Cố thị thì tạp chủng do kỹ nữ sinh ra nên bán rẻ tiếng cười trước mặt người khác.

Cho dù Cố Ninh không thích hát hí khúc nhưng ở gánh hát bị tra tấn nên hắn không thể không học. Lúc đó hắn hát không được tốt, hắn vốn dĩ không có thiên phú, giọng lại không hay nên thường xuyên bị bầu của gánh hát đánh đến chết đi sống lại.

Học mấy năm mới có chút thành quả nhưng chỉ là người chuyên diễn vai võ sinh. Còn hiện giờ hắn là hoa đán Cố Cửu lang danh chấn kinh thành.

Lúc này, trên đài đang hát vở《 Mẫu Đơn Đình 》[1], Cố Ninh diễn Đỗ Lệ Nương, ánh mắt ai oán, tay cầm khăn gấm, lúc diễn cùng thư sinh mỗi một động tác lúc lơ đãng đều vừa mị hoặc vừa nhu tình.

[1] Mẫu Đơn Đình: Một trong 4 tác phẩm cổ điển hí kịch hay nhất của Trung Quốc, kể về mối tình lãng mạn của tiểu thư nhà quan Đỗ Lệ Nương và chàng thư sinh Liễu Mộng Mai.

Không biết có phải Mạch Ca ảo giác hay không mà nàng thấy Cố Ninh bỗng nhiên nâng mắt nhìn bên này, dường như ánh mắt của hắn dừng lại một chút rồi lại nhẹ nhàng dời đi nhìn thư sinh đứng bên cạnh, ngân nga hát: "Thiếp là tấm thân thiên kim, một khi giao cho lang rồi, chớ phụ lòng thiếp."

Tiếp theo, một giọt nước mắt của hắn chợt trào ra hốc mắt rơi xuống bụi đất.

Lời hát uyển chuyển triền miên ngàn câu vạn câu, chỉ có một câu này lay động lòng người một cách mạnh mẽ nhất.

Mạch Ca nghe lẩm bẩm trong lòng, lại không biết tư vị gì.

Diễn xong thì trời cũng tối rồi, Tử Quyên đỡ Mạch Ca rời Thanh Âm điện. Lúc đế Ngự Hoa viên thì một bóng người lướt qua, Tử Quyên sợ có nguy hiểm bèn đuổi theo, lúc chỉ còn một mình Mạch Ca thì Cố Ninh bước ra từ phía sau núi giả.

Mạch Ca kinh ngạc: "Sao lại là ngươi? Ngươi ở chỗ này làm cái gì..."

Hắn câu môi cười, đi từng bước một đến gần rồi dừng lại. sầu muộn miên mang như khi hát hí khúc, hắn lạnh lùng nói bên tai nàng: "Thần chủ tử, thảo dân biết ngài là ai."

Mạch Ca sửng sốt, nhất thời hiểu ý trong câu nói của hắn, rồi lại không khỏi hoài nghi. Thân phận Lạc Mai ban đầu của nàng, ngoài trừ Hoàng hậu và Thục phi đã chết thì không ai biết được. Sao hắn lại biết? Chẳng lẽ là Thư Thái phi?

Thư Thái phi không chỉ biết được thân phận của mình, mà ngay cả quan hệ giữa nàng và Cố Ninh cũng biết rõ. Từ trước đến nay bà ta và nàng không hợp nhau, lần này lợi dụng Cố Ninh để đối phó nàng sao?

Mạch Ca không khỏi lui bước, lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Tiểu chủ, thảo dân có thể làm gì? Chỉ là." Cố Ninh thấp giọng cười rộ lên: "Nếu muội có thể giữ lời hứa năm đó, ta sẽ bỏ qua cho muội."

"Lời hứa gì..." Nàng còn chưa có nói xong thì bị nhét một viên thuốc vào miệng, nuốt thẳng xuống. Nàng phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"

Hắn chỉ cười một tiếng: "Lát nữa tiểu chủ sẽ biết."

Mạch Ca lo lắng nhưng nàng hiểu, việc đã đến nước này thì không còn cách nào để xoay trời chuyển đất.

Rất nhanh thân thể nàng đã có phản ứng, nàng vốn cho rằng hắn đút nàng độc dược, không nhờ cơ thể giống như lửa đốt, khô nóng khó chịu. Rõ ràng là mùa đông nhưng nàng lại nóng như lửa, ánh mắt cũng bắt đầu mê man. Hơi thở nam tử của Cố Ninh tựa thuốc giải, nàng vội vàng nhào đến.

Không thể như vậy, không được, nhất định không được.

Trong mê man, nàng dùng sức cắn rách môi, cố gắng giữ tỉnh táo. Nhưng dục vọng ngập tràn cơ thể, cuối cùng nàng bất chấp lễ nghi vội xé vạt áo trước ngực hắn, muốn cắn lên.

Miệng khó chịu nỉ non: "Ninh ca ca... Ta khó chịu... Thật là khó chịu..."

Ngay lúc này Cố Ninh lại điểm huyệt khiến nàng không thể động đậy. Đôi mắt quyến rũ, hai má ửng hồng của nàng khiến ánh mắt hắn hơi khựng lại, dời tầm mắt đi một lát rồi mới chuyển về, giọng nói mê hoặc trí mạng: "Một viên Túy Xuân Sơn có thể khiến người sống mơ mơ màng màng, tiểu tủ, chi bằng cùng ta mây mưa được không?"

Mạch Ca bị điểm huyệt lúc này thoáng khôi phục thần trí, môi nàng bị cắn nát máu tươi chảy thành dòng, khó khăn thốt ra mấy chữ: "Ngươi... Dám... Bổn... Bổn chủ... Là... Hoàng thượng..."

Bỗng nhiên, một chiếc đèn sáng đi về phía này, Mạch Ca vội ngậm miệng.

Cố Ninh giải huyệt đạo, hiệu quả thôi thúc dục vọng trong cơ thể Mạch Ca đã tới mức mạnh nhất, nàng lại xé áo ngoài của hắn. Tình cảnh này vừa lúc bị tiểu thái giám cầm đèn lồng nhìn thấy, người nọ hoảng sợ vội quay đầu đi, Cố Ninh ném một hòn đá khiến hắn ngất xỉu.

"Dáng vẻ này của tiểu chủ nếu bị Hoàng thượng biết được thì có còn mạng không? Nhưng mà..." Tiếng cười ma quỷ của Cố Ninh vang lên, hắn dừng lại một nhịp rồi nói: "Nếu như tiểu chủ đồng ý với ta một việc, bây giờ ta sẽ đưa thuốc giải cho ngài."

Mạch Ca nói chuyện gần như là thở gấp: "Ninh ca ca... Nhanh cho ta... Ta đồng ý với huynh..."

Uống thuốc giải xong Mạch Ca mệt lả dựa vào núi giả bên cạnh. Nghỉ một lát nàng khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn thẳng vào Cố Ninh ép hỏi: "Sao ngươi lại trở thành dáng dấp hiện giờ? Thư Thái phi chỉ là lợi dung ngươi thôi."

"Haha, dáng dấp hiện giờ..." Hắn cười không chút kiêng dè, lát sau khuôn mặt không còn biểu cảm gì: "Nếu không phải bà ta tìm thấy ta, đến nay ta vẫn cho rằng ngươi đã chết, ngươi có biết những năm đó ta đã sống thế nào không?"

Ánh mắt của hắn chợt trở nên đáng sợ: "Ban đầu ngươi bảo ta chờ, ta bèn chờ. nhưng ta chờ được gì, được ngươi trở thành tiểu chủ, gả cho Hoàng đế?"

"Lúc ngươi chết ta muốn một đao tự kết liễu mình, nhưng bọn họ nói với ta ngươi không chết, chỉ thay đổi thân thể. Ngươi có biết sau khi ta nghe được thì vui thế nào không? Ta nghĩ cho dù ngươi có biến thành ai, chỉ cần vẫn là ngươi thì đủ rồi." Hắn ép nàng tới một góc, hưng ác nói: "Nhưng tại sao ngươi lại muốn trở thành tiểu chủ, lẽ nào ngươi cũng là loại nữ nhân thích trèo cành cao ư?"

Nhưng chốc lát sau, hắn chuyển sang giọng điệu cầu xin: "Mai Tử, ta biết muội không phải như vậy, ta có thể quên quá khứ, đi theo ta đi, đi thật xa, muội nói phải gả cho ta, muội nói sẽ vĩnh viễn không rời xa ta. Muội xem đi, ta vẫn luôn giữ bên mình."

Hắn vội vậy lấy chiếc khăn tay màu đỏ trong ngực ra, kích động nói: "Đây là khăn tay năm đó muội đưa cho ta, muội nói trùm lên đầu thì xem như là gả cho ta. Mai Tử, theo ta đi, được không?"

Chiếc khăn đỏ kia đúng là nàng đưa cho hắn, khi đó tâm nguyện lớn nhất của nàng là gả cho hắn, trở thành tân nương xinh đẹp nhất. Chỉ tiếc...

Chỉ tiếc, không như mong muốn.

Mạch Ca thu lại thần sắc, thản nhiên nói: "Hiện tại bổn chủ là người của Hoàng thượng, ngươi đừng nói những lời này nữa. Ngươi vẫn nên nhanh chóng dẫn ta đi gặp chủ tử của ngươi đi."

Lại nói thêm một câu: "Những đấu đá trong cung đình người đừng nên dính vào, bổn chủ khuyên ngươi, rời cung sống cuộc đời yên ổn đi."

4. Giao dịch

Trong Thọ Khang cung ánh nến sáng rực, chiếu sáng cả viện tựa như ban ngày nhưng cây cổ thụ sừng sững giữa mái ngói xanh trông trang trọng mà thanh lịch.

Hiển nhiên Thư Thái phi đã chuẩn bị trà nước để tiếp khách, bà ta thấy Mạch Ca tới thì tay cầm Phật châu hơi nâng lên, ý bảo nàng ngồi xuống.

Mới vào cửa điện Mạch Ca đã ngửi được một mùi hương thoang thoảng.

Đó là mùi hương để đuổi côn trùng, nàng cảm thấy khó hiểu, đã gần vào mùa đông, tiết trời này thì có sâu gì chứ?

Mạch Ca vẫn chưa ngồi vào ghế, sau khi hành lễ thì đứng hỏi: "Thái phi nương nương vào thẳng vấn đề là được, muốn thiếp thân làm gì?"

Thư Thái phi nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đuôi mắt liếc nhìn nàng một cái: "Thần Tần đúng là sảng khoái, ngươi và ai gia đấu lâu như vậy mà vẫn không phân biệt thắng thua, ai gia phải thừa nhận rằng ngươi thật sự thông minh. Nhưng mà... Ở trong cung, nữ tử quá thông minh sẽ rước lấy mầm tai họa."

Mạch Ca mỉm cười: "Ở thâm cung thiếp thân vẫn phải dựa vào Thái phi nương nương."

"Tốt. Ai gia cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi thay ai gia làm một chuyện, tiểu thái giám kia sẽ vĩnh viễn không mở miệng được. Tất nhiên, ngươi cũng có thể từ chối, chỉ là ở chỗ Hoàng đế..."

"Mời Thái phi nương nương cứ nói."

"Ở đây có một gói bột, ngươi chỉ cần thêm nó vào chén thuốc của Hoàng hậu, nàng ta sẽ bị điên. Ai gia không cần mạng của nàng ta nhưng nếu nàng ta bình thường thì Tuyên Phi vĩnh viễn không có ngày ngồi lên Hậu vị." Bà ta liếc nhìn Mạch Ca, nói tiếp: "Làm hay không làm, chỉ dựa vào một ý nghĩ của ngươi. Là nàng ta điên, hay là ngươi chết, ngươi tự nghĩ rõ đi."

Thì ra là vậy, Mạch Ca cười nhạt trong lòng.

Không biết tại sao Thư Thái phi lại biết thân phận thật sự của nàng, không tiếc lợi dụng tình xưa giữa nàng và Cố Ninh, trình diễn một màn rút dây động rừng, muốn khiến nàng vì sợ chuyện năm xưa bại lộ mà nghe theo Thư Thái phi.

Mục đích của tất cả mọi chuyện, là để nàng thay Thư Thái phi kéo Hoàng hậu xuống khỏi vị trí trung cung.

Nhưng Thư Thái phi biết rõ nàng và Hoàng hậu tình như tỷ muội, sao lại tùy tiện nói ra chuyện mưu hại này? Không sợ nàng tiết lộ việc này với Hoàng thượng sao?

Sau đó lại nghĩ, nhược điểm của mình bị Thư Thái phi nắm trong tay, đương nhiên là không sợ bị tiết lộ.

Lần hành động này của Thư Thái phi, đã định là ăn chắc nàng rồi.

Nghĩ đến đây, Mạch Ca nhận thuốc bột, khóe môi khẽ cười: "Thiếp thân sẽ tự suy nghĩ, Thái phi nương nương im lặng chờ tin tốt là được."

5. Quân nguy

Sáng sớm hôm sau, Cần Chính điện truyền tin dữ.

Những ngày gần đây chính vụ nặng nề, Hoàng thượng liên tục ở lại Cần Chính điện. Không ngờ sáng nay lúc tiểu thái giám đi vào lại thấy Hoàng thượng ngất không tỉnh, sắc mặt tái nhợt, vội gọi Vương Trì tới.

Sau khi Vương Trì bắt mạch khám xong thì vẻ mặt ngưng trọng, chậm chạp không chịu nói ra kết quả chẩn bệnh.

Thư Thái phi chạy đến ông ta mới ngập ngừng nói: "Bệ hạ... Bệ hạ trúng độc dược mạn tính, đã kéo dài nửa năm. Ngày thường nhìn khí sắc Hoàng thượng không có vấn đề gì, nhưng thật ra... Độc tính đã ngấm vào máu, không quá mấy ngày... Bệ hạ... Bệ hạ sẽ..."

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều thất hồn lạc phách.

Thiên tử trúng độc, đây là việc lớn liên quan đến quốc gia xã tắc. Nếu lỡ như có chuyện gì, giang sơn này sẽ đổi chủ.

Thư Thái phi lập tức phong tỏa tin tức, lệnh cho cung nhân Cần Chính điện không được tiết lộ ra ngoài. Bà ta nói với Lý Hỉ: "Hoàng thượng trúng độc không phải chuyện đùa, chắc chắn kẻ quấy rối ẩn giấu trong cung. Điều tra rõ cho ai, cho dù là cung nào, nếu có vật hoặc người khả nghi đều mang đến đây!"

"Vâng." Lý Hỉ dẫn cung nhân kiểm tra lần lượt các cung.

Rất nhanh, có thái giám báo lại nói tìm được một gói bột phấn trong tẩm điện của Thần Lam hiên, không dám chậm trễ bèn mang về Cần Chính điện.

Vương Trì kiểm tra, đúng là một gói độc dược.

Mạch Ca bị dẫn đến, vì vậy nàng mới biết Hoàng thượng bị trúng độc nặng, lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng. Nàng bất chấp ngăn cản chạy vào nội điện, Hoàng thượng đang lẳng lặng nằm đó, hơi thở mỏng manh, sắc mặt tái nhợt, nàng không khỏi rơi nước mắt.

Làm sao hắn có thể... Làm sao có thể... Đi trước nàng chứ?

Hắn đã nói sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, con đường của hắn và nàng còn rất dài, sao hắn có thể nuốt lời? Nàng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.

Ngực nàng không hít thở nổi, nhưng có hàng nghìn hàng vạn kim châm đâm vào, vô cùng thống khổ.

Nàng kéo y phục của Vương Trì, hỏi: "Rốt cuộc Hoàng thượng bị làm sao vậy? Ông nhanh phối thuốc giải cứu Hoàng thượng đi, ông làm nhanh đi! Nhanh đi!"

Nàng khóc tê tâm liệt phế: "Rốt cuộc là ai, ai muốn mưu hại Hoàng thượng, mau dán hoàng bảng, mời danh y các nơi vào cung, nhất định phải cứu Hoàng thượng, nhất định phải..."

"Thần Tần đúng là diễn hay nhỉ!" Giọng Thư Thái phi vang lên ở phía sau, lạnh lùng nói: "Thuốc độc lục soát được từ trong cung của ngươi, ngươi lại còn muốn lừa gạt thương xót sao?"

Mạch Ca biết mình bị Thư Thái phi hãm hại, gói bột kia căn bản không phải là thuốc điên dành cho Hoàng hậu, Thư Thái phi sớm biết Mạch Ca hoàn toàn không có khả năng hạ độc Hoàng hậu, cho nên thuốc độc kia là để hại nàng hạ độc Hoàng thượng.

Đúng là thủ đoạn độc ác.

Nhưng điều nàng không ngờ là, Thư Thái phi tìm nàng tìm người chịu tội vậy, vậy thì đã sớm biết Hoàng thượng bị trúng độc.

Như thế xem ra, Thư Thái phi chính là người đã hạ độc.

Dã tâm của bà ta đã rõ, không cam lòng chỉ làm Thái phi, vọng tưởng hành thích vua mưu phản, đúng là lòng muông dạ thú, đại nghịch bất đạo.

Mạch Ca cười khẩy trong lòng nhưng nét mặt lại thản nhiên: "Xin Thái phi nương nương tra xét rõ ràng, thiếp thân sẽ không làm chuyện có hại đến Hoàng thượng, thiếp thân tình nguyện thay bệ hạ nhận nỗi đau của kịch độc."

Thư Thái phi hoàn toàn không để ý đến nàng: "Im miệng! Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn có gì để nói! Người đâu, lôi ra ngoài cho ai gia!"

"Chậm đã." Vương Trì đột nhiên nói: "Bẩm Thái phi nương nương, độc này cũng không phải là độc mà Hoàng thượng trúng phải, đây là Đoạn Trưởng thảo nghiền thành bột, mà thuốc độc Hoàng thượng trúng lại là kỳ độc của Nam Chiếu quốc, Thất Diệp."

"Ngươi xác định chắc chắn chứ?" Thư Thái phi sửng sốt, mày nhíu chặt, lớn tiếng nói: "Nếu ngươi nhìn nhầm thì sẽ cùng tội với nàng ta."

"Vi thần dám dùng tính mạng của mình để bảo đảm, hai loại này khác nhau."

Đúng vậy, tối hôm qua sau khi về cung Mạch Ca cảm thấy nghi ngờ nên đã đổi gói thuốc, dù nàng không rõ dụng ý của Thư Thái phi, nhưng cũng biết người này có ý đồ khác.

Hiển nhiên Thư Thái phi không ngờ Mạch Ca lại đổi thuốc, ý cười khó phát hiện lướt qua khóe môi, bà ta hung hăng nhìn nàng.

Mạch Ca cười nói: "Tuy Đoạn Trường thảo là kịch độc nhưng cũng có thể trị bệnh. Mấy ngày trước tay thiếp thân nổi mẩn, đọc trong sách có phương thuốc cổ truyền, dùng lượng vừa phải Đoạn Trường thảo có thể trị bệnh ngoài da, cho nên còn lại một ít trong tẩm điện."

Thư Thái phi tức giận: "Thần Tần không sợ ai gia không cẩn thận nói ra lời sai gì sao?"

Mạch Ca lại cười: "Thiếp thân sợ hãi, không hiểu ý của Thái phi nương nương."

Nàng đương nhiên không sợ Thư Thái phi tiết lộ chuyện Cố Ninh, không nói đến chỉ có một mình tiểu thái giám kia nhìn thấy, dù có tìm người tới đối chất, chỉ dựa vào điểm ấy mà muốn trị nàng tội tư thông e là cũng không dễ.

Huống chi, Cố Ninh là người của bà ta, tùy tiện đẩy người của mình ra chịu chết, bà ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Cuối cùng Thư Thái phi ngưng cười, gằn từng chữ: "Nếu chuyện đã rõ, Thần Tần không có hiềm nghi. Lý Hỉ, điều tra cho ai gia, nhất định phải tìm ra hung thủ mưu hại Hoàng đế!"

Mạch Ca biết hung thủ là Thư Thái phi nhưng cũng không rảnh đọ sức cùng bà ta, trong đầu nàng đều là Hoàng thượng, vừa nghĩ đến tính mạng của Hoàng thượng đang gặp nguy hiểm, tim của nàng đau đến không thở nổi.

Nàng không thể tiếp tục kéo dài nữa, nhất định phải tìm được cách giải độc, nhất định phải tìm được.

6. Thất Diệp

Không lâu sau khi Mạch Ca đến Thượng Dược cục lật xem sách liên quan đến độc dược, Hoàng hậu đã đến Cần Chính điện. Dù tin tức bị phong tỏa nhưng Hoàng hậu vẫn biết được.

Tiểu thái giám trước điện cản đường, trước sau không chịu cho nàng vào.

Lúc này Hoàng hậu lạnh lùng lên tiếng, chất giọng không hợp với tuổi của mình, khiến cho người ta có cảm giác bức bách vô hình: "Thế nào, bổn cung đi thăm bệ hạ cũng cần các ngươi đồng ý sao? Đúng là láo xược!"

Thư Thái phi nghe tiếng ra ngoài: "Thì ra là Hoàng hậu à. Là ai gia không cho phép bất kì kẻ nào tiến vào, làm vậy cũng là sự khiến cho hoàng cung hoảng loạn."

Hoàng hậu vừa vào điện đã đi tới trước giường rồng, nghiêm khắc quát hỏi: "Rốt cuộc là Hoàng thượng bị sao vậy? Một người đang êm đẹp sao lại bị trúng độc chứ?"

Lý Hỉ sợ run: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài... Nô tài cũng không biết..."

Vương Trì cũng thở dài: "Vi thần... Vi thần, cũng không có phương thuốc giải chất độc Thất Diệp này..."

Đúng lúc này Hoàng thượng bỗng giật mình tỉnh lại, dường như hắn gặp phải ác mộng, hơi thở yếu ớt, thở gấp gáp lớn tiếng gọi: "Người... Người đâu!"

"Hoàng thượng!"

"Hoàng thượng!"

Lý Hỉ và Hoàng hậu cùng lên tiếng, chạy đến trước giường rồng của Hoàng thượng, Hoàng hậu quan tâm hỏi: "Hoàng thượng, người bị làm sao vậy?"

"Nhanh!" Hắn vẫn chưa trả lời, chuyển tầm mắt lên người Lý Hỉ: "Ngươi nhanh lên... Triệu... Triệu Bắc bộ Đại Tướng quân... Đến đây! Trẫm... Trẫm mơ giang sơn không còn... trẫm sợ... Có hắn ở đây... trẫm an tâm... Nhanh! Nhất định phải nhanh lên!"

Vừa nói xong Hoàng thượng nôn ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

"Hoàng thượng!" Hoàng hậu sợ hãi lớn tiếng gọi cung nữ tùy thân: "Xuân Trúc, từ nhỏ ngươi đã bái sư ở Tuyết Dược cốc, lại theo sư phụ ngươi hành tẩu tứ phương, ngươi có biết cách giải độc Thất Diệp không?"

Xuân Trúc suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Nương nương, loại độc này đúng là rất khó giải. Đây là cổ độc của Nam Chiếu quốc, rất ít người biết phối thuốc giải nhưng mà..."

"Nhưng cái gì?" Vương Trì vuột miệng thốt ra: "Hay là Xuân Trúc cô nương có cách giải độc?"

"Nô tì từng xem trên sách cổ, muốn giải độc Thất Diệp cần phải có chu trùng làm thuốc dẫn. Loại chu trùng này rất khó tìm nhưng lại có một cách." Nàng dừng lại một lát, nhìn Hoàng hậu rồi mới nói tiếp: " Tuy Thất Diệp độc nhưng lại hấp dẫn Chu trùng, chúng nó cần dựa vào mùi của Thất Diệp để sống. Cho nên chỉ cần là nơi có độc Thất Diệp thì nhất định sẽ có chu trùng xuất hiện."

"Ý của ngươi là, chỉ cần tìm được Chu trùng thì có thể điều chế thuốc giải, cũng có thể tìm được người hạ độc?"

Xuân Trúc đáp: "Thưa nương nương, đúng là như vậy."

Hoàng hậu vui mừng: "Được, bổn cũng sẽ sai người tìm Chu trùng khắp các cung, dù là cung điện nào cũng phải tìm kiếm cẩn thận. Đương nhiên khó tránh khỏi kinh động đến hung thủ, không được tiết lộ ra ngoài." Dừng một lát, Hoàng hậu nhìn về phía Thư Thái phi: "Thái phi nương nương cảm thấy thế nào?"

Thư Thái phi tựa như không nghe thấy, một lát sau mặt mày tái nhợt nói: "Tất... tất nhiên là nhanh chóng... tìm kiếm."

7. Bức vua thoái vị

Ban đêm, Mạch Ca dốc lòng chăm sóc Hoàng thượng, ánh nến trong điện lúc sáng lúc tối, tim nến nhảy múa, gấm vóc trong bóng đêm sáng đến quỷ dị.

Đột nhiên, bên ngoài Cần Chính điện có tiếng ồn ào, Mạch Ca vội ra ngoài, chỉ thấy trong viện có rất nhiều cấm quân, Thư Thái phi dẫn đầu đứng phía trước, bà ta lấy binh phù của thiên tử từ trong ngực ra lạnh lùng nói: "Nghe lệnh của ai gia, người trong điện giết chết không tha."

"Ai dám!" Mạch Ca quát lớn: "Trong điện chính là Hoàng thượng, các ngươi muốn tạo phải sao?"

Thư Thái phi cười lớn: "Bệnh tình của Hoàng đế nguy kịch, vốn không sống được mấy ngày, ai gia chỉ là thành toàn sớm cho hắn mà thôi."

"Ai nói trẫm không sống được mấy ngày!"

Giọng của Hoàng thượng đột ngột vang lên, bóng người màu vàng sáng từ trong điện bước ra, hắn quét mắt một vòng, sau cùng rơi trên người Thư Thái phi, thản nhiên nói: "Mẫu phi quá gấp rồi, không kịp đợi nhi thần nhắm mắt đã bức vua thoái vị."

"Ngươi... sao ngươi lại..." Thư Thái phi khủng hoảng: "Ngươi không có thuốc giải, sao có thể..."

Người kinh ngạc còn có Mạch Ca, nàng có hiểu sơ về độc thuật, Hoàng thượng thật sự trúng độc rất sâu, sao lại...

Hoàng thượng thờ ở ồ lên một tiếng, nói một cách vô cùng tự nhiên: "Ngươi nói trẫm trúng độc? Vương Trì, ngơi nói cho Thái phi nghe đi."

Vương Trì chợt đi ra từ của thiên điện, vô cùng cung kính nói: "Nửa năm trước, chuỗi phật châu Thái phi nương nương tặng cho Hoàng thượng đã sớm bị vi thần phát hiện có độc Thất Diệp, vì không để Thái phi nghi ngờ, hàng ngày Hoàng thượng đều mang chuỗi Phật châu không độc giống y như đúc.

Có điều, hôm nay Hoàng thượng đúng là trúng độc, nhưng là độc mà vi thần hạ có bệnh trạng giống hệt như Thất Diệp. Sở dĩ làm vậy là vì Hoàng thượng muốn Thái phi thả lỏng cảnh giác, tự cho là Hoàng thượng khó qua khỏi."

Hoàng thượng cười: "Nhi thần chỉ diễn một vở kịch, Bắc bộ Đại Tướng quân căn bản là không về nhưng chính câu nói kia đã khiến mẫu phi nôn nóng lo lắng hắn đi suốt đêm tới hộ giá, vì vậy bây giờ mới khởi binh bức vua thoái vị. Chỉ một kế rút dây động rừng đã khiến mẫu phi lộ ra dục vọng dã tâm của mình. Mẫu phi có thể chờ đến lúc nhi thần nhắm mắt nhưng mẫu phi lại quá chột dạ, hoặc là quá nóng vội."

Thư Thái phi tức giận đến mức đôi môi run run: "Hoàng đế à Hoàng đế, vậy mà ai gia đã xem thường ngươi!" Nhưng một lát sau lại cười to hơn: "Ngươi biết được mọi chuyện thì thế nào? Nếu hắn không đến, vậy ngươi không sống qua đêm nay!"

"Mẫu phi thật sự quá tự tin rồi!" Dứt lời hắn chợt vứt chuỗi Phật châu trong tay. Cấm quân vốn đứng phái sau Thư Thái phi giống như nghe được lệnh, tất cả bội đao đều hướng về phía Thư Thái phi.

Thư Thái phi chợt đổi sắc mặt, hiểu rõ mà nhìn binh phù trong tay mình, bà ta lập tức ngã xuống đất: "Sao lại là giả? Sao lại vậy?"

Rất nhanh, tất cả binh lính canh giữ ngoài cung thành mưu phản đều bị đền tội, Thư Thái phi bị thái giám lôi ra Cần Chính điện.

Nhưng bà ta giãy giụa không chịu ra ngoài, bà ta dường như hiểu rõ mọi chuyện, vô cùng tức giận, bà ta nhìn thẳng vào Mạch Ca, khóe mắt như nứt ra: "Mạch Ca, là ngươi! Là ngươi khiến tên Cố Ninh kia thay đổi, đúng không! Đôi cẩu nam nữ các ngươi sẽ không được chết tử tế, không được chết tử tế! Hoàng đế, nàng ta tư thông với con hát, nàng ta là kỹ nữ, là..." Bà ta điên cuồng hét lên, lại bị tiểu thái giám hung hăng đánh ngất đi.

Mạch Ca muốn giải thích, Hoàng thượng lại cầm tay nàng: "Mạch nhi, ta tin nàng, vẫn luôn tin nàng."

Nàng cầm ngược lại tay hắn, thâm tình gật đầu. Nàng nhớ lại Cố Ninh tại núi giả ngày đó, thứ hắn ta nhét vào tay nàng là binh phù thật, lại thì thầm bên tai nàng: "Mai Tử, tin ta một lần."

8. Dịch dung

Phe cánh của Thư Thái phi bị tiêu diệt, mà Tuyên Phi tuy là chất nữ của Thư Thái phi nhưng lại không biết chuyện mưu phản, Hoàng thượng bèn giữ Phi vị lại cho Tuyên Phi.

Hôm sau, Hoàng hậu và Mạch Ca cùng nhau vào Thọ Khang cung.

Thật ra Hoàng hậu đã sớm biết chuyện Thư Thái phi giao thuốc độc cho Mạch Ca. Từ sau khi người bạn từ thuở nhỏ, Yến Hồi chết trong tay của Thư Thái phi nàng đã cho người quan sát Thọ Khang cung, đêm đó người của nàng nhìn thấy Tử Quyên chôn một gói thuốc bột dưới đất, sau khi đào lên thì nhận ra là độc Thất Diệp.

Khi đó nàng cũng không biết loại độc này có ý gì, mãi đến khi Mạch Ca bị bắt đến Cần Chính điện nàng lập tức đoán được Hoàng thượng bị trúng độc, hơn nữa Thư Thái phi còn cố ý hãm hại nên vội chạy đến Cần Chính điện, cũng may là Mạch Ca xưa nay thông minh, an toàn thoát thân.

Nhưng sao nàng có thể tha cho Thư Thái phi, nàng cố ý cho Xuân Trúc bịa chuyện Chu trùng giải độc. Từ trước đến nay Thư Thái phi không quen mùi than bạc đốt trong tẩm điện nên đã đốt thêm chút hương Ngọc Hoa. Trong hương Ngọc Hoa có chứa cỏ bài [2], thường sẽ dẫn sâu vào trong điện. Nàng bèn lợi dụng điểm này, muốn mượn chuyện này đưa chuyện Thư Thái phi hạ độc ra ánh sáng.

[2] Cỏ bài (排草): loại cây thân cỏ lâu năm thường mọc ở sườn núi, rễ có mùi thơm, vị nhạt, tính ấm, có công dụng khử mùi, đuổi gió, điều khí, tiêu sưng, còn có thể sát trùng, làm gia vị.

Mặc dù sau đó nàng mới biết được Hoàng thượng vẫn chưa trúng độc, cũng không ai để ý tới chuyện Chu trùng. Tuy đánh bậy đánh bạ nhưng lại có hiệu quả rút dây động rừng, khiến Thư Thái phị sợ chuyện hạ độc bị bại lộ mà khởi binh làm phản trước thời gian đã định.

Qua mộtt đêm tóc của Thư Thái phi đã tán loạn, đồ sứ trong tẩm điện quăng đầy đất, bà ta đầu bù tóc rối trong miệng lầm bầm điều gì không rõ, sau khi nhìn thấy hai người các nàng thì càng điên cuồng: "Là các ngươi, các ngươi tới đây làm gì, để cười nhạo ai gia sao?"

"Ai gia? Ngươi còn dám tự xưng là ai gia sao?" Mạch Ca nắm lấy cánh tay ả ta, hỏi một cách thẳng thừng: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Bà ta nghe vậy thì kinh ngạc, rất nhanh lại cười rộ lên: "Ngươi phát hiện ra rồi sao? Ha ha ha... Lạc Mai, ngươi đoán thử xem ta là ai nào?"

Đêm đó Mạch Ca đã nghi ngờ Thư Thái phi, trên đời này người biết được thân phận thật sự của nàng, chỉ có Hoàng hậu nhưng Hoàng hậu và nàng tình như tỷ muội, tất nhiên sẽ không tiết lộ ra ngoài. Mà một năm trước Thư Thái phi còn ở chùa Giác Duyên, sao lại có thể biết được quá khứ của nàng?

Trừ phi, Thư Thái phi này là giả.

Vừa rồi nàng đã nhìn kỹ khuôn mặt của Thư Thái phi này, ở cổ có một đường mép rất khó thấy. Nàng đã từng xem trong xách, ở vùng tái ngoại có thuật dịch dung cực cao, đổi mặt người với nhau, người bình thường không thể nhìn ra được, còn có thể duy trì đến già.

Hoàng hậu bóp cằm ả ta: "Nói, rốt cuộc ngươi là ai? Thư Thái phi thật sự đang ở đâu?"

Thái phi giả càng cười khoái chí hơi: "Một năm trước đã chết rồi. Muốn biết thân phận thật của ta, vậy ta sẽ nói cho các ngươi biết! Các ngươi còn nhớ chủ tử của ta, Thục phi..."

Thục phi, Mạch Ca đột nhiên sửng sốt.

Mấy năm trước Thục phi chết trên tay nàng. Thục phi là nữ nhi độc nhất của Trấn Quốc công, cũng là chủ tử mà nàng từng hầu hạ. Các nàng vốn có tình nghĩa sâu đậm nhưng vì Thục phi có dã tâm nên đã giết hại phụ mẫu của Mạch Ca, còn bày mưu làm chết đứa bé trong bụng Hoàng hậu.

Từng món nợ máu này ép cho bọn họ trở thành kẻ thù, mà cuối cùng Mạch Ca cũng đã báo được thù.

"Ta nói cho các ngươi biết, tuy rằng chủ tử của ta đã chết nhưng ngài ấy có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ quấn quít các ngươi hàng đêm, khiến cho các ngươi sống không được yên. Ngươi cho là trong cung chỉ có mình ta sao, còn có người còn ẩn núp sâu hơn, lúc nào cũng có thể nhào lên cắn ngược các ngươi một cái."

Ả ta cười điên dại: "Các ngươi cứ chờ xem, ha ha ha..." Dứt lời, ả ta cắn lưỡi một cái ngã nhào xuống đất.

Ả ta chết lưu loát như vậy, trong đầu Mạch Ca quanh quẩn lời nói của ả ta, nàng chỉ cảm thấy lòng mình lạnh lên từng đợt, sau này cuộc sống trong hậu cung càng thêm chẳng dễ dàng.

9. Bản tâm

Lúc Mạch Ca quay về không biết tuyết đã rơi từ khi nào. Nàng vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Thục phi, không để ý trong trên đường có một người đang đứng, đến gần mới nhìn rõ là Hoàng thượng.

Hoàng thượng dùng một tay ôm nàng, giọng điệu như là trẻ con phạm phải sai lầm: "Mạch nhi, ta biết không nên gạt nàng, khiến nàng lo lắng nhưng ta sợ Thư Thái phi nghi ngờ nên đành phải nhịn lại không nói với nàng. Nàng có biết là lúc nàng rơi nước mắt trước giường ta, tim ta như sắp vỡ vụn, rất nhiều lần muốn nói với nàng rằng ta không sao, ta căn bản không trúng độc."

Nàng vừa định lên tiếng nói với hắn là nàng hiểu, nàng tuyệt đối không nổi giận nhưng lại bị hắn ngăn lại.

Hắn buông nàng ra, sau đó lấy tay nàng đặt trước ngực hắn, tình cảm nồng nàn trong mắt tựa như ánh sáng lấp lánh: "Lời Thư Thái phi nói ta chưa từng để trong lòng, ta tin nàng, giống như nàng tin tưởng ta. Nơi này, có một trái tim yêu nàng đang đập."

Mạch Ca ngơ ngẩn lắng nghe, lời tỏ tình bất chợt này khiến nàng lập tức rơi vào nhu tình.

Nàng bỗng nở nụ cười, dù những bông tuyết lạnh lẽo rơi trên vạt váy nàng cũng không cảm thấy lạnh. Hiện tại, tất cả mọi chuyện nàng làm, đều xuất phát từ bản tâm của nàng.

Trước đây, đúng là nàng từng thích Cố Ninh nhưng con người phải luôn hướng về phía trước, dù sao quá khứ cũng đã trôi qua, hiện tại nàng là nữ nhân của Hoàng thượng, nàng phải bảo vệ thật tốt người trượng phu đang yêu nàng.

Nàng đã từng muốn thoát khỏi chốn thâm cung tường đỏ ăn thịt người này, nhưng hiện tại nàng có người mà mình muốn nắm tay cả đời, cho nên nàng không sợ bất kỳ trở ngại nào, những âm mưu quỷ quyệt, âm ngoan độc ác kia, nàng đều có thể đón lấy từng cái một.

Nàng vòng hai tay lên cổ Hoàng thượng, tình cảm nồng nàn nói: "Tim của thiếp, cũng là trái tim yêu chàng."

Hoàng thượng cúi đầu, khẽ khàng ngậm đôi môi nàng, tuyết trắng nhẹ nhàng bay xuống rơi trên hai người bọn họ, toàn bộ con đường ngập trong cơn say tình.

10. Bảo vệ

Ở cuối con đường cũng có một người đang đứng, người nọ nhìn hai người ôm hôn nhau, hồi lâu mới quay về.

Hoàng thượng từng đi tìm hắn.

"Cố Ninh, ngươi là người của Thư Thái phi nhưng Mạch nhi coi trọng ngươi, trẫm có thể tha cho ngươi không chết."

Người đó còn nói: "Trẫm biết được quá khứ của Mạch nhi, cũng biết quan hệ của ngươi và Mạch nhi. Trẫm thuận theo trái tim nàng, nếu nàng đi theo ngươi, trẫm sẽ buông tay."

Nhưng hắn biết, Mai Tử của hắn đã không còn nữa, hiện tại người kia tên là Mạch Ca, là sủng Phi của Hoàng thượng.

Lồng ngực của y, không khỏi đau đớn.

Sau khi phụ thân chết, kế mẫu bán hắn cho gánh hát, nơi đó căn bản không phải là nơi dành cho người ở, bầu gánh hát nhìn trúng tướng mạo của hắn, ngày nào cũng đánh hắn bắt hắn học hí khúc, tuy là tháng ngày gian nan nhưng lại có Mai Tử ở bên hắn.

Mai Tử là thị nữ của thiên kim nhà Trấn Quốc công, chỉ có thể thỉnh thoảng đến tìm hắn nhưng chỉ cần nàng tới thì sẽ mang đến cho hắn ấm áp và vui sướng.

Hắn luôn cảm thấy, trời cao thật công bằng với hắn, nên trong lòng hắn luôn cảm kích.

Sau này, Mai Tử vào cung làm cung nữ, hắn chờ nàng đủ hai lăm tuổi xuất cung. Còn chưa chờ được đến ngày đó đã nhận được tin nàng chết. Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy bản thân như sắp chết đi, trái tim cũng sắp vỡ vụn, đau đến khó chịu. Hắn mơ màng hơn một năm, lại có người tới nói với hắn Mai Tử còn sống.

Người nọ còn nói, chỉ cần làm việc cho bọn họ, hắn có thể nhìn thấy Mai Tử.

Cho nên, mỗi ngày hắn luyện giọng luyện múa, hắn là nam tử, làm đào hát xướng vốn rất khó khăn, thường đi chân trần luyện cả một ngày, chân rướm cả máu, cổ họng không thể nói nên lời, nhưng hắn vẫn tiếp tục. Có đôi khi hai chân hắn đau đến mức không thể đứng dậy nổi, hắn bèn nhảy vào giữa sông vừa luyện bước chân vừa ngâm chân. Mỗi khi cơn đau ập đến khiến hắn không thể thở nổi, hắn đều cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng, danh tiếng của hoa đán Cố Cửu Lang vang dội một thời.

Vì để gặp được Mai Tử, ban ngày hắn là Cố Cửu Lang, tối đến hắn là thuyết khách của phe cánh mà Thư Thái phi mượn sức mưu phản. Mấy năm nay hắn làm quân cờ của kẻ khác, có đôi khi đã quên bản thân mình là ai, chỉ có ý muốn gặp lại Mai Tử là vẫn luôn không thay đổi.

Rốt cuộc, khi hắn nhìn thấy nàng thì đã không phải là cố nhân.

Thì ra cảnh đời đổi dời chính là có mùi vị thế này, sự dịu dàng trước kia giơ tay là có thể với tới, nay đã không thuộc về mình.

Từ khi nàng nhìn vào mắt hắn, hắn đã biết bản thân nên buông tay, nên rời đi.

Nhưng hắn còn phải vì nàng mà làm một chuyện cuối cùng, cho nên hắn kín đáo đưa binh phù mà Thư Thái phi trộm được cho nàng. Đây là chuyện cuối cùng hắn có thể làm cho nàng, từ nay về sau, bọn họ phải thật sự mỗi người mỗi ngả rồi.

Thật ra, hắn không hề cảm thấy đố kị, thậm chí còn vui mừng thay cho nàng. Một cô nương tốt đẹp thiện lương như nàng, vốn nên thuộc về nam tử có địa vị nhất trên thế gian. Dù hắn có thiên ngôn vạn ngữ, hiện giờ cũng chỉ có một lời mong ước từ tận đáy lòng.

"Mai Tử, chỉ mong muội mãi luôn vui vẻ, trăm tuổi không lo, cười tươi như trước."

Hắn móc một chiếc khăn đỏ từ trong lồng ngực ra: "Chiếc khăn này... để nó biến mất vĩnh viễn đi." Hắn nhẹ nhàng buông tay, để mặc cho chiếc khăn theo gió bay đi, mãi đến lúc biến mất không còn nhìn thấy.

Từ đây cách xa nhau ngàn dặm, hai bóng lưng quay lưng về phía nhau, hắn và nàng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Nhưng mà không sao, hắn sẽ vẫn luôn ở nơi mà nàng không nhìn thấy, cầu nguyện thay cho nàng, đảm bảo nàng bình an, cùng cả đời hắn đề cầu nàng một đời an bình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv