Khi ta được chẩn đoán mắc bệnh nan y, kế mẫu đã dẫn theo hai muội muội ăn vận diêm dúa đến thăm phu quân ta.
Hai muội muội đã không chờ nổi mà muốn loại bỏ con cái của ta, để dọn đường cho con cái của các nàng ta sau này.
Họ tưởng rằng ta chỉ là con ve sầu sắp chết, sẽ bị họ nuốt chửng vào bụng bất cứ lúc nào.
Nào ngờ, ta là con chim sẻ đang tung cánh bay cao.
Vở kịch xa hoa truỵ lạc này, là toà lâu đài trên biển mà ta đã dày công bố trí cho họ.
Giây phút tỉnh mộng, chính là lúc chôn thây.
1
Sau khi thành hôn, Tạ Vu đối với ta tương kính như tân.
Mẹ chồng mấy lần nạp thiếp cho hắn, đều bị hắn gạt bỏ.
Cho đến khi ta vì sinh hạ long phụng thai, không thể sinh con được nữa.
Mẹ chồng liền bỏ thuốc vào trà của Tạ Vu.
Cô gái được chuẩn bị trước tiến lên cởi áo Tạ Vu, suýt chút nữa bị hắn bóp chết, khiến bà mẫu sợ đến suýt về chầu ông bà.
Tạ Vu lạnh lùng nói: "Nếu còn lần sau, con sẽ viết tấu chương bẩm báo rõ với bệ hạ, đưa phu nhân ra riêng."
Bà mẫu trong lòng sợ hãi, không dám làm càn trước mặt hắn.
Quay đầu lại nói với kế mẫu của ta, là do ta ghen tuông, không dung nạp được ai.
Bà ta biết ta và kế mẫu bất hòa, liền nhận hai con gái của kế mẫu làm con gái nuôi, muốn họ thường xuyên vào phủ bầu bạn.
Kế mẫu có qua có lại, cho người đi khắp nơi tuyên truyền tội danh của ta, nào là không kính trọng mẹ chồng, không nghe lời chồng, đa nghi ghen tuông.
Danh tiếng của ta vì thế mà tụt dốc không phanh.
Ta lựa chọn trong các cách đó ra cách ít tổn hại với ta nhất.
Ta khóc lóc, ấm ức tố cáo trước mặt Tạ Vu: "Phu quân không gần nữ sắc, lại khiến thiếp khó xử thế này."
Vẻ mặt xa cách lãnh đạm của hắn bởi vì nước mắt của ta mà kinh ngạc, đứng dậy nói: "Đừng khóc." Rồi đi ra ngoài.
Chỉ trong vài canh giờ, hắn đã tìm ra kẻ đầu tiên tung tin đồn.
Sau khi bắt giữ tra hỏi mới biết kế mẫu của ta là kẻ chủ mưu.
Hắn dẫn người đến nhà cha ta, ngoài mặt mềm mỏng nhưng lời lẽ sắc bén, chỉ trích cha ta mắt mù tai điếc, dung túng cho vợ làm loạn hậu trạch nhà người khác.
Sau đó, đối mặt với lời trách mắng của mẹ chồng, Tạ Vu vô cùng hờ hững.
"Hậu trạch không yên, tiền đồ đứt đoạn, những chuyện như vậy còn ít sao?! Lỗi lầm khi xưa cha từng phạm phải, mẹ chán ghét vô cùng, nay lại giúp kẻ ác, khuấy đảo hậu viện của con gà chó không yên, là vì sao?!"
Mẹ chồng đỏ mắt, căm hận trừng mắt nhìn ta: "Con xem con gả tốt thế nào kìa, đứa con trai ta mang thai mười tháng sinh ra, yêu con đến mức cả mẹ ruột cũng không cần."
Nhưng ta hiểu rõ, Tạ Vu không yêu ta.
Hắn dùng thủ đoạn sấm sét như vậy, phần lớn là để có được danh tiếng quản gia nghiêm cẩn.
Nhưng có hề gì?
Ta đứng sau màn, không tốn một binh một tốt, đã khiến bọn họ tổn thương nặng nề.
Tạ Vu muốn danh tiếng, ta cho hắn là được, lợi ích ta nhận được là thật.
"Mẹ, phu quân nói, mẹ sức khỏe không tốt, việc quản gia, con dâu sẽ làm tốt."
Tạ Vu bây giờ lo việc nhà, để ý đến danh tiếng của ta và hắn;
Không gần nữ sắc, không nạp thiếp, không có nha hoàn thông phòng xinh đẹp;
Sẽ ra mặt vì ta, chống lưng cho ta;
Mỗi ngày đều dành thời gian kiểm tra bài vở của các con.
Như vậy đối với ta mà nói, đã đủ rồi.
Sau khi tân đế kế vị, Tạ Vu là bạn đọc nhiều năm của ngài ấy nên được trọng dụng.
Chỉ trong vài năm, hắn đã trở thành nhân vật quyền quý mà mọi người đều muốn nịnh bợ, ta cũng theo hắn trở thành Tạ phu nhân được người người kính trọng ở kinh thành.
Con gái ở nữ học, mọi phương diện đều xuất chúng, con trai cũng tinh thông lục nghệ, đọc nhiều sách vở.
Những ngày tháng vợ chồng kính nhau như khách, con cái ngoan ngoãn nghe lời như vậy ta đã trải qua bảy năm.
Nhưng hôm nay đại phu nói với ta, khi còn nhỏ, trong cơ thể ta đã bị nhiễm loại độc ngấm ngầm chí mạng.
Thời gian còn lại của ta, chỉ còn chưa đầy một năm.
Đêm đó, ta hỏi Tạ Vu: "Nếu thiếp chết, chàng sẽ thế nào?"
Hắn mắt cũng không buồn nâng lên: "Đương nhiên là để tang cho nàng."
Trong lòng ta dâng lên từng đợt chua xót, lần đầu tiên nảy sinh chút mong đợi với con người lãnh đạm này: "Sau khi hết tang thì sao?"
Hắn mày mắt vô tình, đáp: "Mẹ sẽ lo liệu tái giá cho ta, Tạ phủ không thể không có chủ mẫu trông coi việc nhà, sau này hôn sự của các con cũng cần chủ mẫu lo liệu."
Từng đợt chua xót trong lòng ta, giống như mặt hồ tĩnh lặng, bị gió nhẹ thổi qua, nổi lên từng đợt sóng lăn tăn.
Giờ gió đã ngừng, mặt hồ lại lần nữa bình lặng.
Không chút gợn sóng.
Tạ Vu tiếp tục nói: "Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình của đời người, nếu ta không may qua đời khi cứu trợ thiên tai, nàng cũng nên tái giá, không cần vì ta mà lỡ dở cả đời."
Ta nhắm mắt lại, đè nén sự khinh miệt trong lòng.
Thế đạo này, đàn ông mất vợ tái giá, là chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng phụ nữ mất chồng đi bước nữa, không nói đến lời ra tiếng vào của người ngoài, ngay cả cha mẹ ruột thịt, cũng sẽ cho là nhục nhã.
Ta thầm nói: Tạ Vu, mong rằng sau này hắn đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Khi còn nhỏ hắn có cha mẹ lo liệu, lớn lên có bạn bè thân thiết làm chỗ dựa, cả đời hắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nhưng con của ta, chúng chỉ có mình ta.