Thái Y Nhất Phẩm

Chương 49



Mùng tám tháng chạp, Bạch tiên sinh dâng sổ con nói lão thê tái phát bệnh cũ, dạo này cảm thấy vô cùng khó chịu, cả gan thỉnh cầu thái y đến khám.

Xưa nay Long Nguyên Đế luôn rất kính trọng Bạch tiên sinh, biết tin lập tức hỏi han một phen, trực tiếp chỉ định Hồng Văn đến khám, còn chính miệng dặn dò: “Cần phải dụng tâm, mỗi ngày hồi báo tiến triển tỉ mỉ cho trẫm, nhất định phải chữa đến khi khỏi hẳn.”

Sau đó lại bổ sung: “Nếu bệnh tình nghiêm trọng, lập tức sai người hồi báo, ngươi cũng không cần sốt ruột hồi Thái Y Viện, cứ ở lại chăm sóc người bệnh...”

Bởi vì khoảng thời gian trước điều trị bệnh thấp khớp cho Bạch lão tiên sinh, Hồng Văn thường xuyên đến nhà ông, ăn chực bao nhiêu bữa cơm nhà người ta rồi. Có câu 'Ăn ké chột dạ' nên dĩ nhiên muốn báo đáp, huống hồ bà cụ Bạch là người cực kỳ hiền từ, bởi vậy nghe nói bà cụ phát bệnh, Hồng Văn rất lo lắng, chủ động đến hỏi triệu chứng trước.

Bạch tiên sinh kể: “Cũng là bệnh cũ mà thôi, hiện giờ càng lớn tuổi nên càng nặng. Bà ấy thường xuyên ra mồ hôi, ban đêm càng nhiều, một đêm phải thay đồ ba lần, đâu thể nào ngủ ngon giấc? Hơn nữa còn thường xuyên hoảng hốt khó thở, ngẫu nhiên gà gáy bên nhà hàng xóm cũng làm bà ấy giật nảy mình.”

Vào mùa đông ngày ngắn đêm dài, ngủ không được đặc biệt khó chịu. Bà nhà chịu khổ gắn bó với ông mấy thập niên, hai người có tình cảm vợ chồng vô cùng sâu đậm, hiện giờ nhìn nửa kia của mình càng ngày càng gầy ốm, Bạch tiên sinh chỉ nguyện bệnh tật chuyển hết qua người mình.

Nghe ông cụ tả như vậy, trong lòng Hồng Văn đã biết đại khái, vội an ủi: “Nếu cháu đoán không sai, vấn đề của lão phu nhân chưa đến mức nghiêm trọng đâu ạ, chỉ cần dùng vài thang thuốc điều trị sẽ khỏe ngay, ngài không cần quá mức lo lắng.”

Bạch tiên sinh vui vẻ hỏi lại: “Thật vậy sao?”

Hồng Văn cười gật đầu: “Thật đấy ạ.”

Bình thường Bạch tiên sinh trông rất lão luyện trầm ổn, nhưng đề cập đến sức khỏe của bà nhà thì ông cụ cũng rối loạn, lúc này nghe Hồng Văn định liệu như vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Vào thăm nhà bà còm ở wattpad.

Xe ngựa đi ngang qua phố Chu Tước, Bạch tiên sinh đặc biệt kêu xe dừng lại trước một cửa hiệu, vừa xuống xe vừa tạ lỗi với Hồng Văn và Lại mục đi theo: “Bà nhà thích nhất bánh Lư Đả Cổn của hiệu này, nhưng vì dạ dày yếu ăn khó tiêu nên cứ cách ba ngày lão phu mua vài cái cho bà nhà đỡ thèm. Làm phiền hai vị chờ một lát, lão phu đi nhanh về ngay.”

Hồng Văn cười nói: “Ngài cứ tự nhiên ạ.”

Lại mục Trình Bân thấy vậy cũng tấm tắc: “Lão phu thê thật là tình thâm nghĩa nặng.”

Hai người thấy Bạch tiên sinh dạt vào tiệm bánh, không cần mở miệng đã có tiểu nhị quen thuộc gói mấy miếng Lư Đả Cổn đưa ngay.

Được trấn an bệnh người bạn già sẽ khỏi, tâm trạng Bạch tiên sinh rất tốt, mỉm cười cảm ơn tiểu nhị, cầm bao giấy lớn bằng nắm tay đi ra, toàn bộ hành trình chỉ diễn ra trong vài hơi thở.

Quả thật là “Đi nhanh về ngay”.

Hồng Văn bỗng thấy gương mặt tươi cười của Bạch tiên sinh đi xuyên qua dòng người trở về thực cảm động.

Ông cụ râu tóc bạc trắng, nếu thể theo thế tục lẽ thường thì làm gì còn tình yêu, hai vợ chồng già đa số sống với nhau vì tình nghĩa mà thôi. Nhưng đôi mắt hơi đục của ông cụ rõ ràng vẫn như ánh mắt của một chàng trai trẻ, tuy không cháy bỏng kiểu kích động nhưng tràn ngập tình yêu triền miên.

Phần tình yêu này rõ ràng không hề chiếu lệ, ông cụ chẳng những lo lắng cho sức khỏe bà cụ mà còn luôn để ý đến tâm tư của đối phương, nhớ rõ bà cụ thích ăn món gì...

Sau đó xe ngựa tới Bạch gia, Bạch tiên sinh xuống xe trước, cầm bọc nhỏ bánh Lư Đả Cổn hớn hở đi vào nhà: “Tôi mua đồ ăn vặt về đây này.”



Quả thực giống một chàng trai mới lớn nóng lòng muốn thể hiện tình cảm của mình với người yêu.

Rèm cửa vén lên, một bà cụ tóc cũng trắng xoá bước ra, vui vẻ nói: “Tốt quá, để tôi đi pha trà.”

Bà cụ đã lớn tuổi lắm rồi, dung sắc hơi hiện ảm đạm do bệnh tình tra tấn, nhưng đôi mắt bà cụ cực kỳ sáng ngời, cứ như có những mảnh sao trời lọt vào, không ngừng lấp lánh phát ra tia sáng vui vẻ và hạnh phúc.

Quả thực... quả thực như một cô thiếu nữ đang yêu!

Trình Bân lần đầu tiên tới đây cứ ngơ ngẩn đứng ngắm.

Anh ta hoàn toàn không biết phải diễn tả thế nào, chỉ nhìn thôi là cảm thấy như có một cỗ hơi ấm vô hình đang lặng lẽ len vào tim, khiến trong lòng nảy sinh niềm khao khát.

Hồng Văn đã có nhiều dịp được chứng kiến cảnh này, thế mà mỗi lần vẫn thấy thú vị như nhau, phát hiện Trình Bân ngắm ngây ngốc không khỏi bật cười: “Có phải cảm giác cuộc sống tuyệt vời quá đúng không?”

Trình Bân gật đầu, lời này diễn tả rất đúng tâm trạng của mình: “Phải đấy.”

Thật quá tốt đẹp!

Bạch phu nhân thấy Hồng Văn, thân thiết tiến lại cầm tay hắn hỏi han ân cần, kêu người pha trà sữa nóng, còn đặc biệt dặn dò cho thêm tinh dầu hoa nhài: “Như vậy uống trà xong trong miệng sẽ rất thơm!”

Sau đó bà cụ quay sang nói với Trình Bân: “Trời rét thế mà làm phiền các vị đi một chuyến, thật ngại quá, mau vào trong sưởi ấm!”

Dứt lời, một tay kéo Hồng Văn, một tay kéo Trình Bân đi vào nhà.

Trình Bân cứ tròn mắt mà nhìn, chợt nhận ra mình bất lịch sự quá nên gương mặt nhanh chóng đỏ ửng.

Hồng Văn đã sớm đoán được, từ bên kia thò đầu qua cho anh ta nụ cười ranh mãnh.

Kinh thành là nơi tấc đất tấc vàng, Bạch tiên sinh không phải là người thích phô trương, cho nên ngôi nhà của ông nhỏ xinh nhưng được bày biện rất gọn gàng ngăn nắp.

Tường vây quanh sân bao phủ bởi những bụi hoa hồng nguyệt quý, tuy hiện tại băng đóng ngàn dặm nhưng những cành khô vẫn quật cường vươn lên, không khó tưởng tượng mùa xuân năm sau sẽ nảy sinh sức sống bừng bừng cỡ nào.

Góc vườn thậm chí còn treo một bàn đu dây.

Trình Bân mơ hồ đoán, chắc hẳn để cháu nội ngoại chơi đùa?

Nhưng đến khi đi vào phòng mới phát hiện, bên trong hoàn toàn không có dấu vết trẻ con sống nơi này, vì thế Trần Bân lại thấy mơ hồ hơn.

“Nữ nhi của Bạch tiên sinh đã sớm lấy chồng, nhi tử là viện trưởng của một học viện, hiện giờ đều không ở chung.” Hồng Văn nhìn ra vẻ mặt nghi vấn của Trần Bân, chủ động giải thích.

Trình Bân hỏi: “Vậy bàn đu dây...”

Hồng Văn nháy mắt: “Ai nói người lớn không thể chơi đánh đu?”

Trình Bân ngẩn ra, ừ nhỉ, vì sao người lớn không thể chơi đánh đu?

Ôi chao, thật thú vị quá!

Bạch tiên sinh đích thân bày ra đĩa bánh Lư Đả Cổn mua về đặt lên bàn, bà cụ trông vui vẻ đến mức mắt thường có thể thấy được:

Hôm nay có những bốn cái!

Chợt nghe Bạch tiên sinh nói rõ: “Đã nhiều ngày sức khỏe bà không tốt, nên ăn ít thôi, chúng ta có bốn người mỗi người một cái, không dư không thiếu.”

Bà cụ lén bĩu môi, nhưng sau khi cắn một miếng thì mặt mày lại hớn hở.

“Ăn ngon thật nhỉ?” Bà cười nói với Hồng Văn.

“Vâng ạ!” Hồng Văn gật đầu.

Hai người híp mắt thưởng thức, bộ dáng cứ như bà cháu ruột thịt.



Trình Bân nhìn họ ngồi trên giường đất nóng hầm hập, thân mật uống trà ăn bánh, cảm thấy hình như kiểu khám tại gia này chẳng giống bình thường chút nào.

"... Cửa hiệu này bán món bánh đậu trắng cuốn cũng rất ngon,” Bà cụ hứng thú bừng bừng kể, “Hôm kia có người tặng ta hai chiếc bánh bao cuốn nhân đậu đỏ, nói là hiệu đó mới hấp xong, xốp mềm thơm ngọt, cũng ngon lắm.”

Hồng Văn vội vàng ghi nhớ trong đầu, quyết định trên đường trở về ghé mua ăn thử.

Trình Bân: “...” Chẹp chẹp.

Uống trà ăn bánh xong, tay chân mọi người cũng ấm áp, Hồng Văn bắt đầu vọng, văn, vấn, thiết.

Sắc mặt bà cụ trông mệt mỏi, lưỡi đỏ nhợt, mạch Tế nhược, rõ ràng là dấu hiệu của khí âm thiếu hụt.

“Ban ngày bà ra mồ hôi nhiều không ạ?” Hồng Văn hỏi, cầm tay bà cụ thử sờ lòng bàn tay, phát hiện chỉ hơi ẩm mà thôi.

Bà cụ lắc đầu: “Ban ngày nếu không hoạt động nhiều thì không gì đáng ngại, chỉ đến ban đêm mới khó chịu, dù không nhúc nhích mà mồ hôi vẫn tuôn ra ướt đẫm.”

Dứt lời, bèn cười ngượng ngùng: “Vốn dĩ người lớn tuổi đã không được ưa thích, hiện giờ lại thêm tật xấu này, khó tránh mùi cơ thể không tốt, coi bộ sắp thành bà già hôi hám không người nào dám lại gần rồi.”

Bạch tiên sinh ngồi bên cạnh nói ngay: “Bà đừng suy nghĩ nhiều, người ăn ngũ cốc, ai có thể bảo đảm cả đời không sinh bệnh?”

Hồng Văn gật: “Tiên sinh nói đúng, xin bà đừng nghĩ nhiều ạ, đỡ phải tâm trạng lo lắng sẽ tăng thêm bệnh.”

Bà cụ cười ha hả gật đầu, “Ta biết rồi, biết rồi.”

Dừng một chút rồi nói: “Cứ lau người thêm vài lần là ổn.”

Trần Bân đang ghi chép kết luận mạch chứng cũng phải bật cười, bà cụ lớn tuổi mà vẫn điệu lắm đấy!

“Đã viết xong kết luận mạch chứng chưa?” Hồng Văn hỏi.

Trình Bân vội cầm lên tờ giấy thổi thổi cho khô mực, đưa cho Hồng Văn xem.

Hồng Văn đọc kỹ hai lần, gật đầu, “Trình Lại mục cũng tới bắt mạch đi.”

Trình Bân chắp tay xin phép bà cụ, sau đó ngồi xuống bắt mạch.

Người có thể tiến vào Thái Y Viện phần lớn theo nghề y gia truyền, người theo con đường tự học như Hồng Văn cực nhỏ, Trình Bân tuy là Lại mục nhưng kiến thức cơ bản rất vững chắc, nếu rời Thái Y Viện có thể tự mở y quán bất cứ nơi nào.

Hồng Văn bảo Trần Bân thử kê phương thuốc.

Trình Bân hơi lo lắng, ngập ngừng nói: “Lão phu nhân ngoại trừ đổ mồ hôi trộm thì không có bệnh trạng khác, tất nhiên chú trọng ích khí cố biểu, liễm âm chỉ hãn, chi bằng dùng Mẫu Lệ Tán.”

Hồng Văn hỏi lại, “Nếu như thế, vì sao không dùng Ngọc Bình Phong Tán?”

Mẫu Lệ Tán và Ngọc Bình Phong Tán đều có thể ích khí cố biểu chỉ hãn, công dụng gần giống nhau, thành phần của cả hai phương thuốc đều có Hoàng kỳ.

Trình Bân biết Bạch tiên sinh hiểu sơ y lý, lúc này bị chất vấn trước mặt bệnh nhân, anh ta cảm thấy hoảng loạn, theo bản năng bắt đầu hoài nghi có phải mình kê phương thuốc sai rồi?

Chỉ trong nháy mắt, trán anh ta đã mướt mồ hôi.

“Bệnh của lão phu nhân là do ngoại phòng suy yếu, âm dịch tổn thương, tâm dương không tiềm tàng được gây ra... Mồ hôi là tâm dịch, mồ hôi nhiều ắt thương âm khiến tâm dương không tiềm mà bức cho tân dịch tiết ra bên ngoài... Ngọc, Ngọc Bình Phong Tán lấy bổ khí làm chủ đạo, trong khi Mẫu Lệ Tán dược tính hơi hàn mà cho hiệu ứng nhanh, ích âm tiềm dương, trấn tĩnh an thần đồng thời công hiệu ngăn mồ hôi đặc biệt mạnh mẽ, vì thế thích hợp hơn để điều chỉnh các triệu chứng hiện tại của lão phu nhân...”

Hồng Văn bật cười: “Trình Lại mục nói không sai.”

Trình Bân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện áo trong đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hồng Văn quay sang giải thích cho bà cụ: “Không có gì nghiêm trọng đâu ạ, bệnh của bà tựa như lu chứa nước ở góc tường bên ngoài, bao nhiêu năm dãi nắng dầm mưa nên có vài chỗ bị những vết nứt nhỏ. Vì thế, mồ hôi trong cơ thể tựa như nước trong lu không ngừng rỉ ra. Nước không đầy nên lòng lu bị khô ráo, trong người khó chịu nên ăn không vô ngủ không yên... Cháu kê cho bà một phương thuốc sắc với phù tiểu mạch làm thuốc dẫn, một ngày uống hai lần không câu nệ khi nào, trong vòng ba đến năm ngày là ổn thôi ạ! Đúng lúc không trì hoãn bà và lão tiên sinh ăn tết!”

Bà cụ vừa rồi còn đầy mặt mờ mịt lập tức bừng tỉnh ngộ ra: “Cháu nói vậy là ta hiểu ngay, chúng ta trét lại những vết nứt của lu nước, bảo vệ không cho nước rỉ ra là được phải không?”

Hồng Văn vỗ tay một cái, cười nói: “Đúng đấy ạ!”



Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Trên đường trở về, Trình Bân vô cùng hổ thẹn: “Hồng đại nhân, hạ quan...”

Phản ứng vừa rồi của bà cụ Bạch đã thuyết minh hết thảy.

“Huynh có thể hiểu ý ta là được,” Hồng Văn xua xua tay, nhưng thật ra cảm thấy vui mừng, “Nói chung cũng không thể trách huyynh, đại phu trong thiên hạ thì cứ mười người là ước chừng tám người có tật xấu này. Người khác thế nào ta mặc kệ, cũng lo không tới, nhưng hôm nay nếu huynh đi theo ta, có thể sửa được vẫn nên sửa lại nhé!”

Nói trắng ra chính là học hành quá nhiều nên thích khoe chữ.

Đặc biệt đại phu có thể nói đang nắm giữ sinh tử của người khác, dần dà được người quá coi trọng nên khó tránh khỏi nhiễm bệnh kiêu ngạo, cảm thấy ta nói thế nào thì các ngươi cứ việc làm thế đó, còn phần giảng giải bệnh tình gì đó có quan hệ gì đến ngươi? Nói ra các ngươi hiểu nổi sao?

Cho nên các đại phu cứ há mồm là tuôn ra một chuỗi dài từ ngữ chỉ có y giả mới biết, còn bệnh nhân thì không cách gì hiểu được nhưng lại không dám hỏi cặn kẽ, đương nhiên, có nhiều khi hỏi mà đại phu cũng lười giải đáp...

Rốt cuộc, đại đa số người bệnh đều không biết mình bị bệnh gì, làm thế nào chữa khỏi cũng không biết, cứ mờ mịt như thế mà qua.

Đấy là còn đỡ, nếu xui xẻo gặp phải tên lang băm thì chết thế nào cũng không biết...

Trình Bân mặt mày đỏ bừng, trịnh trọng gật đầu: “Hạ quan sẽ nhớ kỹ.”

“Nhớ kỹ là tốt,” Hồng Văn cười vỗ vỗ vai Trần Bân, “Hai chúng ta tuổi tác tương đương, huynh không cần câu nệ như thế, sau này thảo luận với nhau nhiều hơn là được. Ấy ấy ấy, làm phiền dừng xe!”

Trình Bân còn chưa kịp biểu lộ quyết tâm đã thấy Hồng Thái y vừa mới sâu sắc chỉ dẫn mình vội vàng hô dừng xe, vén rèm nhảy phốc xuống.

Anh ta tò mò ló đầu ra nhìn. Hả? Cửa hiệu bán bánh?!

Hồng Văn đi mau, trở về càng mau, ôm một túi bánh lớn cười nói: “Khẩu vị của bà cụ lợi hại lắm, bà khen món nào thì nhất định món đó ăn rất ngon.”

Trình Bân bật cười, tuy đã là Thái y, nhưng vị lãnh đạo trực tiếp của mình rốt cuộc vẫn còn trẻ con...

Khi hồi cung, trước tiên hai người diện kiến Long Nguyên Đế bẩm báo, sau đó mới về lại Thái Y Viện.

Kế tiếp Trình Bân ngạc nhiên phát hiện: Tiểu Hồng Thái y không chia điểm tâm!

Ủa ủa ủa?!

Mua nhiều điểm tâm như vậy không phải mang về phân phát cho đồng liêu hay sao??

Lư Đả Cổn là một món bánh truyền thống của Trung Quốc, được làm từ bột nếp, đậu đỏ, và bột đậu nành. Đầu tiên bột nếp được nhồi với nước ấm thành khối rồi đem hấp chín dẻo, sau đó cán mỏng thành từng thỏi, dàn lên mặt nhân đậu đỏ sên đường tán nhuyễn rồi cuốn lại. Cuối cùng cắt thành từng khúc và rắc bột đậu nành lên trên là xong.

Tên Lư Đả Cổn 驴打滚 nghĩa là "con lừa lăn quay dưới đất", bắt nguồn từ thời nhà Thanh. Từ Hi Thái Hậu chán ăn món cung đình nên sai ngự trù làm một món bánh bình dân. Ngự trù bèn nghĩ ra món bánh cuộn làm từ bột nếp dẻo và nhân đậu đỏ. Khi chuẩn bị bưng bánh dâng cho Từ Hi, một thái giám tên Lư (đồng âm với con lừa trong tiếng Trung) lỡ tay làm đổ ụp đĩa bánh vào thau bột đậu nành. Không còn thời gian làm lại, ngự trù bèn cứ thế dâng cho Thái Hậu. Từ Hi rất thích và hỏi món bánh tên gì, ngự trù bí quá bèn đặt đại là Lư Đả Cổn.

Mẫu Lệ Tán: Mẫu lệ là con hào. Bài thuốc này có vị thuốc chủ chốt là con hào khô nghiền thành bột nên gọi là Mẫu Lệ Tán.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv