"Nhưng mà trước kia Dạ Huyền không như thế, hắn không tàn nhẫn, cũng không lạm sát người vô tội... Là một người hồn nhiên lương thiện."
Hồn nhiên? Lương thiện? Lâm Hồi Âm nghe Triêu Ca dùng từ ngữ tốt đẹp như vậy để hình dung Dạ Huyền giết người như nghóe thì trên mặt lập tức lộ ra vài nét khinh thường. Nàng mím môi, kháng nghị: "Hắn thiện lương? Hồi nhiên sao? Sao có thể chứu... Hắn mà hồn nhiên thiện lương thì cả thế giới này sẽ không có người xấu mất. Ngươi không biết hắn đã vũ nhục ta như thế nào đâu, hắn vứt năm gã đàn ông buồn nôn đến khi dễ ta, cuối cùng rõ ràng là cá cuộc thua còn lật lọng muốn giết ta, nếu như không phải ngươi đến kịp có lẽ ta đã chết rồi."
Lúc nói chuyện, Lâm Hồi Âm vẫn lộ ra vẻ mặt hưng phấn, biểu cảm phong phú khiến Triêu Ca nhìn đến nhập thần, ánh mắt trở nên ấm áp. Cả đời trước cả hắn đã làm hại Thanh Âm chết một lần, ở kiếp này hắn không cho phép mình gây tai họa cho Thanh Âm nữa. Hắn chỉ muốn cả đời này nàng cứ sống vui tươi hoạt bát như vậy.
Lâm Hồi Am căn bản không biết trong lòng Triêu Ca đang nghĩ gì, chỉ cho rằng hắn đang nghe mình phẫn nộ. Lúc nhắc đến chuyện hai hôm trước bị Dạ Huyền uy hiếp tính mạng, thì lại càng phẫn nộ hơn, nàng cuộn chặt nắm đấm, căm tức rít lên: "Ngươi không biết ta chán ghét hắn đến mức nào đâu, nếu có cơ hội ta muốn giết chết hắn."
....
Dạ Huyền mang theo chiếc nhẫn từ phía xa bước đến, chưa vào đến lầu đã nghe thấy đoạn đối thoại của Lâm Hồi Âm và Triêu Ca. Bước chân hắn chậm lại, cứng ngắc đứng tại chỗ, hắn nghe rõ Lâm Hồi Âm nói một chuỗi dài, nói hắn lật lọng, nói hắn vũ nhục nàng, sau đó còn nghe nàng tức giận rít lên: Ngươi không biết ta chán ghét hắn đến mức nào đâu, nếu có cơ hội ta muốn giết chết hắn.
Cơ thể Dạ Huyền hơi run rẩy, toàn thân bắt đầu mơ mịt. Hồi Âm nói nàng chán ghét hắn... Hắn đợi một nghìn năm, lúc được rồi thì nàng lại nói nàng chán ghét hắn.
Lúc trước sở dĩ hắn đối xử với nàng nhưu vậy cũng là bởi vì trong cơ thể hắn có một nửa huyết thống yêu ma đang chảy. Vậy nên hành vi và tác phong cũng trở nên đặc biệt thuần túy. Hoặc là yêu thích, hoặc là bỏ qua cũng chưa từng tồn tại cái gì gọi là lưỡng lự không rõ ràng.
Hắn không biết nàng là Thanh Âm chuyển thế, chỉ là xem nàng như một người thoáng qua không quan trọng, cảm thấy chuyện sống chết của nàng chẳng liên quan đến mình vậy nên hắn mới có thể lãnh huyết vô tình như thế.
Sự xuất hiện của nàng đã làm hắn bị kích động đến đầu óc choáng váng, quên mất những chuyện mình đã làm với nàng. Sau khi hắn biết rõ nàng là Thanh Âm huyển thế thì luôn thầm nghĩ, phải bảo vệ nàng thật tốt, để nàng được an toàn. Giống như hiện tại hắn sợ nàng bị Tiên Đế và Tiên Phi hãm hại vậy, vậy nên chỉ muốn đưa Giới Chỉ đến cho nàng.
Nhưng bây giờ... Hắn lại nghe được nàng nói chán ghét hắn... Dạ Huyền đứng yên tại chỗ, không biết phải làm sao. Cuối cùng theo bản năng xoay người, không chút tiếng động rời đi. Tốc độ đi của hắn khá nhanh, không nhìn phía trước không nghĩ lại vô tình đụng phải một thị nữ đang bê ấm nước.
Nước ấm rơi trên người cả hai, Thị nữ kia sợ tức mức quỳ rạp trên mặt đất, miệng van xin tha mạng: "Nhị hoàng tử, nô tì không cố ý, nhịn hoàng tử, tha mạng..."