Lâm HỒi Âm lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Dạ Huyền tản ra một tầng mệt mỏi. Nàng còn chưa mở miệng Dạ Huyền đã nuốt nước miếng một cái, Lâm Hồi Âm cảm thấy cổ họng khô khóc. Dạ Huyền lên tiếng: "Bây giờ phải lên đường sao?"
Vừa nói hắn vừa nắm tay Lâm Hồi Âm, cố gắng ngồi dậy.
Chỉ là lúc vừa ngồi dậy được một nửa thì đã bị Triêu Ca đè bả vai lại, lần nữa kéo về trên đất: "Ngươi trúng độc, ta giúp ngươi xem qua một chút."
Đùa gì chứ, giúp hắn xem qua... Hắn đã cứng rắn chống đỡ bảy giờ, chỉ còn lại không quá ba giờ nữa chẳng lẽ hắn không cầm cự nổi.
Coi như như hắn ngất đi cũng phải đợi lúc đưa Lâm Hồi Âm ra khỏi Tây Lương.
Dạ Huyền cau mày, mi mắt tản ra một tia tàn khóc, hắn nghĩ cũng không muốn, trực tiếp nói: "Ta không sao, chúng ta lên đường."
Dạ Huyền nói xong đưa tay lên, hất tay Triêu Ca ra, muốn ngồi dậy lần nữa nhưng lần này hắn vừa đứng dậy được một nữa cả người đã vô lực ngã xuống.
Hắn cau mày tay nắm chặt thành quả đấm, muốn dùng tiên lực tụ độc tố trong cơ thể lại, nhưng sau mấy lần hắn cảm thấy tiên lực bắt đầu xông ngược, không cẩn thận còn làm độc lan truyền nhanh hơn, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Là máu đen.
Ngay sau đó sắc môi của Dạ Huyền bắt đầu trên nên đen tím.
Lâm Hồi Âm kinh hãi.
Liễu Nhiễu trấn định phân phó: "Phong bế tim hắn, tránh độc tố xâm nhập."
Đi kèm với giọng nói của Liễu Nhiễu, Triêu Ca nhanh chóng xuất thủ, điểm hai cái lên đại mạch trước ngực của Dạ Huyền.
Liễu Nhiễu đứng dậy, nhìn chung quanh phát hiện một cái sơn động cách đó không xa, lên tiếng nói: "Trước mắt chúng ta đưa hắn vào sơn động, tống độc trong cơ thể hắn ra."
"Ta không sao." Sắc mặt Dạ Huyền ảm đạm, mỗi một lần hô hấp như nặng nề gấp vạn lần vậy. Hắn nhắm mắt lại, giọng nói không chút gợn sóng giống như người bị trúng độc không phải hắn vậy.
Nhưng mà Triêu Ca căn bản không hề để ý đến hắn, chẳng qua là nắm chặt tay Lâm Hồi Âm, đáy lòng dâng lên cảm giác cực kỳ áy náy.
Thời khắc cuối cùng hắn lại làm nàng liên lụy.
........
Sơn động không lớn được xem là sạch sẽ, bên trong trống rỗng chẳng có bất kỳ thứ gì, suốt đường đi Liễu Nhiễu gom nhặt cỏ khô, phủ xuống đất được tạm xem như là giường.
Triêu Ca đặt Dạ Huyền lên cỏ khô.
Mà suốt chặng đường này tay Dạ Huyền vẫn luôn nắm chặt tay Lâm Hồi Âm, cái nắm tay dùng sức giống như đến chết cũng không buông vậy.
Ngón tay Lâm Hồi Âm bị nắm có chút đau nhưng cũng không hề phát ra âm thanh.
Dạ Huyền nhắm mắt lại, hô hấp khó khăn, hắn cảm thấy trong cơ thể mình như đóng băng vậy. Một lúc lại nóng ran, toàn thân lúc nóng lúc lạnh. Cứ thay nhau luân phiên hành hạ hắn, làm hắn trở nên mơ màng, sau đó giống như thiếu nước vậy, miệng lưỡi khô khốc, khó chịu dị thường, toàn thân không có chút sức lực nào.
Lâm Hồi Âm khẽ giật giật tay mình, muốn rút tay ra khỏi tay hắn, nhưng đột nhiên Dạ Huyền lại dùng sức, Lâm Hồi Âm sợ không dám lộn xộn nữa.