Chẳng qua là Tường Vi nói xong câu này ánh mắt lại trở nên hoảng hốt, lần nữa mềm nhũn ngả lại trong biển hoa. Hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, lẩm bẩm nói: "Ta yêu Dạ Huyền nhưng hắn không yêu ta... Hắn còn nói với ta, nếu ta còn yêu hắn thì từ nay về sau ta với hắn chẳng còn ân tình nữa, hắn cũng sẽ không gặp lại ta. Hắn khen ta xinh đẹp, khen ta chân thành, khen ta khả ái, khen ta đủ loại tốt... Dùng nhiều lời tốt đẹp như vậy khen ta, nhưng mà hắn nói dù ta tốt thế nào hắn cũng không cưới ta. Dù là yêu ta một đêm hắn cũng không chịu, hắn nói hắn là của nàng...."
Lâm Hồi Âm nghe đến đoạn này đầu óc nổ tung ầm ầm.
Một đêm cũng không chịu....
Một đêm?
Chẳng lẽ người tiên giới yêu đều buông thả như vậy sao?
Ngay sau đó Lâm Hồi Âm quan sát Tường Vi một chút, cảm thấy vóc dáng nàng rất tuyệt vời, dung nhan xuất chúng, có thể xem là mỹ nữ tuyệt thế. Người đàn bà như thế này mà Dạ Huyền lại cự tuyệt?
Nhưng hắn lại cùng nàng lên giường...
Đầu Lâm Hồi Âm trở nên rối loạn, nàng mơ hồ nghĩ đến ý niệm lơ lửng trôi trong đáy lòng mình, nhưng lại không dám chắc chắn.
"Thôi, thôi. Rất nhiều chuyện ta không thể nói với ngươi, Huyền không để cho ta nói, ta nói hắn sẽ giết chết ta... Ngươi phải tin tưởng ta, hắn là ngời tốt. Trên thế giới này không còn ai tốt hơn hắn..." Tường Vi nhìn Lâm Hồi Âm, cong môi cười một tiếng còn nói: "Ngươi giúp ta chuyển lời đến hắn, ta chúc hắn hạnh phúc."
Trước đó ở trong đình hoa, nàng và Dạ Huyền đã từng nói, từ nay về sau chỉ làm bạn.
Nàng là hoa yêu, trời sanh tính tình đơn giản. Mặc dù sống hơn mười ngàn năm nhưng cũng không có tâm tình phức tạp. Cảm thấy nếu Dạ Huyền đã không cần mình thì mình cũng chỉ đành dứt khoát buông tay.
Bây giờ Dạ Huyền phải đi, đáy lòng nàng khổ sở, nàng không biết mình phải cứ ở trong biển hoa này chờ đợi bao nhiêu năm mới đến ngày hắn trở lại.
Nàng biết có lẽ cả cuộc đời này hắn sẽ không xuất hiện nữa.
Nhưng mà nàng biết, tuổi thọ của nàng còn rất dài, những ngày tháng về sau nàng sẽ luôn chờ đợi.
Tường Vi nói xong thì từ từ ở bên buội hoa nhắm mắt lại, khóe mắt có hai hàng lệ chảy xuống.
Vốn dĩ tình cảm Tường Vi đối với Dạ Huyền chỉ là từ một phía.
Biết được như vậy làm cho đáy lòng nàng dễ chịu hơn một chút, nhưng sau đó lại cảm thấy đau lòng thay Tường Vi.
Đời có người tuyệt tình cũng không thiếu si yêu.
Tường Vi có tình có nghĩa như vậy nhưng không thoát nổi si mê chuyện tình cảm.
Những lời nàng vừa nói là có ý gì... Còn nữa nàng còn hỏi Hồi Âm là nàng thích Dạ huyền sao?
Thích Dạ Huyền... Trong đầu Lâm Hồi Âm bỗng dưng xuất hiện hình ảnh của Dạ Huyền, đáy lòng bỗng cảm thấy tê dại.
.........
Lâm Hòi Âm thất hồn lạc phách trở lại phòng của mình. Vừa ngồi xuống không bao lâu thì nghe một loạt tiếng gõ cửa.