Nhưng mà bay giờ nàng phát hiện, trong thời khắc sinh tử này nàng không thể thờ ơ được.
Nàng không biết mình có thể giúp Triêu Ca được gì, có lẽ hắn nói đúng mình ở chung một chỗ với hắn có lẽ chỉ càng làm hắn thêm liên lụy.
Nhưng nàng cũng không làm được, ở trong hồ lồ này yên tĩnh chờ đợi.
CÓ lẽ Triêu Ca đi lần này sẽ không trở về được.
Có lẽ trong một đoạn thời gian rất dài không ai phát hiện nàng ở trong cái hồ lô này.
Lâm Hồi Âm nhìn tán lá xanh đen bên ngoài, tay cuộn chặt thành nắm đấm, nàng không thể ngồi đây chờ chết. Nàng phải ra ngoài.
Triêu Ca ở trong thời khắc nguy hiểm bảo vệ nàng.
Nàng biết người hắn bảo vệ là Thanh Âm chuyển thế.
Nhưng mà giờ phút này cũng không có nghĩ gì nữa.
Nàng phải đi ra ngoài.
Nàng đi ra ngoài khong liên quan đến tình yêu cũng chẳng liên quan đến tình bạn.
Bởi vì nàng và Triêu Ca đã từng quen biết.
Nàng là người có máu có thịt, nàng không thể trơ mắt nhìn một ngời mình quen biết đã biết rõ mình có thể sẽ chết còn cam tâm tình nguyện chạy vào chỗ chết.
Nhưng nàng phải làm thế nào để thoát khỏi cái hồ lô này đây?
Lâm HỒi Âm suy nghĩ vấn đến này cả người lại trở nên bất an. Nàng đưa tay lên gãi đầu mình con ngươi chuyển động, sau đó lại thầm nhẩm một vài câu khẩu quyết, rồi lại lấy quyển sách thần chú trong người ra, lật từng trang sách xem. Nhanh chóng tìm kiếm xem có cách nào trốn thoát khỏi cái hồ lô hay không.
.........
Lúc này Đông hoang đại lục bóng tối đã rũ xuống.
Trên đám mây trong giữa trời cao.
Dạ Huyền đón gió quật vào mặt, nhanh chóng dùng tiên lực thúc giục đám mây bay nhanh lên.
Liễu Nhiễu quỳ xuống sau đám mây, ngước đầu ổn định tinh thần, nhắm mắt lại, thỉnh thoảng còn dùng máu của Dạ Huyền lưu lại trên tay mình cảm nhận sự tồn tại của Lâm Hồi Âm và Triêu Ca.
Đột nhiên sắc mắt Liễu Nhiễu trở nên tái nhợt, mở mắt ra nhìn bóng lưng xinh đẹ của Dạ Huyền, lên tiếng: "Bọn họ gặp nguy hiểm."
Sắc mặt Dạ Huyền trầm xuống, tốc độ của đám mây nhanh thêm mấy phần.
Đáy lòng rất lo âu, cảm giác đó rất mãnh liệt làm con tim hắn ước chừng ngừng đập.
Nàng gặp nguy hiểm... Tuyệt đối nàng không thể nào chết được. Nàng nhất định phải sống sót, phải chờ hắn đi cứu nàng... Nếu nàng chết....
Nghĩ đến đây Dạ Huyền cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Nếu Lâm Hồi Âm chết hắn phải làm thế nào đây?
Nàng năm trước hắn đã không ngăn cản Thanh Âm kịp, lúc chạy đến đã thấy nàng gieo mình từ đài tru tiên xuống.
Chẳng lẽ ngàn năm sau bi kịch lại tái diễn.
Không!
Hắn không cho phép!
Lần này hắn không thể để Lâm Hồi Âm chết!
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh xinh đẹp của Lâm Hồi Âm, nụ cười xinh xắn, đôi môi chúm chím lúc tức giận, hay những cái bĩu môi chanh chua hừ lạnh, nũng nịu giậm chân...
Mỗi một hình ảnh rõ ràng như vậy xuất hiện rành rành trước mắt hắn.
Hô hấp của Dạ Huyền trở nên dồn dập, tiên khí trong cơ thể cũng bắt đầu trở nên dao động, làm không khí xung quanh lạnh thêm mấy phần.
..............
Thi thể.
Là bốn thi thể.
Máu tươi nhuộm cả một vùng, ngay cả những tán lá xung quanh cũng bị dính máu tươi.
Thí thể những con yêu ma kia nằm ngổn ngang xung quanh Triêu Ca