Trong lớp nhanh chóng trở lại yên tĩnh, Liễu Nhiễu như cũ nằm gục trên bàn. Cầm bút lông không ngừng vẽ tới vẽ lui, sau đó vò tờ giấy trong tạy lại xoay người ném về phía Dạ Huyền đang nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Lâm Hồi ÂM: "Nhị hoàng tử hôm nay ngươi để HỒi Âm ngoài mắt rồi sao?"
Dạ Huyền nhàn nhạt nhìn Liễu Nhiễu lắc đầu một cái, không hề lên tiếng.
Liễu Nhiễu cũng không nói gì nữa, hơi phiền não gãi đàu một cái. Lúc trưa nàng ghé qua phòng Lâm HỒi Âm nhưng nàng ta không có ở đó. Mà mọi thứ trong phòng tất cả đều bình thường, không giống như xảy ra chuyện gì. Nhưng mà một con người khỏe mạnh như vậy tại sao lại đột nhiên biết mất?
Chẳng lẽ nàng tự ý rời khỏi THần Sơn?
Nhưng tại sao mình đã vận dụng thuật phù thủy cũng không cảm nhận được tình huống bây giờ của nàng ấy?
Dạ Huyền nhìn Liễu Nhiễu nhíu chặt mi tâm, cổ họng nhúc nhích lên tiếng: "Tình huống thế nào rồi?"
Liễu Nhiễu hoàn hồn nhìn Dạ Huyền lắc đầu: "Không cảm nhận được."
Dạ Huyền cau mày ảm thấy lo lắng, đáy lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
"Ta tìm nàng một lúc, nếu như ta tìm được sẽ báo cho ngươi."
Dạ Huyền nghe Liễu Nhiễu nói vậy thì khẽ gật đầu, cũng không lên tiếng mà ngồi yên trước bàn học không nhúc nhích.
Liễu Nhiễu trầm mặc một lúc mới đứng dậy bước ra khỏi tinh điện.
Từ hôm nàng gần gũi với Triêu Ca đến bây giờ, để máu tươi của hắn bắn vào trong cơ thể nàng. Để cho máu của bọn họ thương thông, để nàng dễ dàng nhận biết được tình huống của triêu ca,
Trong quá khứ tiên lực của nàng không mạnh bằng Triêu Ca, căn bản không thể nào biết được động tĩnh của hắn. Nhưng mà từ đêm hôm đó, lúc rãnh rổi Liễu Nhiễu lại theo thói quen mà cảm thụ Triêu Ca một chút, nhận ra hắn có mặt ở thần sơn, đáy lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Ra khỏi phòng học, nàng theo thói quen cũ cảm nhận triêu ca. Nhưng phát hiện hắn đang ở cách mình rất xa.
Bước chân nang dừng lại, hô hấp cũng đình trệ. Cẩn thận dùng thuật phù thủy của mình tìm tung tích của Triêu Ca. Sau một lúc lâu nàng mới phỏng đoán, hắn đang ở một nơi rất xa về phía tây...
Ở một nơi rất xa về phía tây, đó không phải là... Tây Lương sao? Đất nước của yêu ma quỷ quái, Tại sao triêu ca lại đến đó?
Liễu Nhiễu muốn cảm nhận rõ ràng hơn một chút, nhưng lại phát hiện dòng máu tươi của Triêu Ca trong cơ thể mình quá ít, mỗi lần cảm nhận đều rất mơ hồ.
Trong đầu nàng đột nhiên nghĩ đến Dạ Huyền, hắn và Triêu Ca là anh em, huyết mạch tương liên sợ là dùng máu của hắn sẽ dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của Triêu Ca hơn.
Nhất thời Liễu Nhiễu vội vàng xoay người trở lại phòng học. Vừa vặn bắt gặp Dạ Huyền sắp rời đi. Tốc độ nàng quá nhanh suýt nữa đã đâm sầm vào lồng ngực Dạ Huyền. CŨng may Dạ Huyền phản ứng nhanh, lùi về phía sau hai bước.
Liễu Nhiễu ngã mạnh xuống đất, miễn cưỡng ổn định cơ thể vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Dạ Huyền: "Mượn máu ngươi dùng một chút."
Dạ Huyền cau màu ánh mắt lộ ra vẻ nghi vấn.
"Ta cảm nhận Triêu Ca đang ở một nơi rất xa phía tây, không biết có phải là Tây Lương không. Ngươi và hắn huyết mạch tương liên, ta dùng máu ngươi để xác nhận đúng vị trí của hắn."