Chim nhỏ kêu lên hai tiếng rồi đập cánh bay về phía đông.
Sau khi nhìm chim nhỏ bay đi Triêu Ca mới quay đầu nới với Lâm Hồi Âm: "Bây giờ chúng ta không cần đi đâu cả. Càng ở nơi thưa thớt người càng an toàn. Nếu như bị yêu ma phát hiện nhất định sẽ truyền khắp Tây Lương. Đến khi đó không biết có bao nhiêu yêu ma sẽ đuổi theo chúng ta."
Lâm Hồi Âm không biết nhiều về Tây Lương nhưng lúc nói chuyện với liễu nhiễu đã nghe nàng nói qua, Tây Lương là mảnh đất hung ác nhất, cho nhiều thần tiên bị mê hoặc mà đến đây, biến thành yêu ma. Nếu người tiên giới mà xuống đây khẳng định không có khả năng sống sót.
Lâm Hồi Âm nẩng đầu lên nhìn toàn bộ thế giới u tối này, không phân biệt được đây là ngày hay đêm. Cũng không thấy được ánh sao, toàn bộ là một màu đen xám xịch, trong đầu nàng không nhịn được mà hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Huyền.
Thầm nghĩ không biết hắn đang ở Thần Sơn làm gì?
Lúc này có phải cũng nhớ nàng không?
Cũng có thể nói là bây giờ hắn vốn dĩ đã chẳng thèm quan tâm nàng nữa.
Lời bởi vì nàng mạnh bạo hắn, hay bởi vì nàng phong đạm vân khinh xem như chưa có chuyện gì xảy ra, để hắn cảm thấy nàng quá mức tùy tiện nên mới tức giận?
Bất kể như thế nào thì Lâm Hồi Âm cũng cảm thấy hơi ủy khuất.
Hắn vốn dĩ không biết nàng đã trải qua những gì. Cứ thản nhiên hiểu lời nàng nói theo một nghĩa khác, muốn tìm lại tôn nghiêm cho mình mà tức giận cường bạo lại nàng.
Lâm HÔi Âm trong đầu hiện lên hình ảnh Dạ Huyền tối hôm đó, lúc hắn đẩy nàng lên giường triền miên xong. Nhìn nàng bằng một cái nhìn lặng băng, từng chữ nói ra làm nàng run rẩy: "Ta nghĩ mới vừa rồi cũng là chuyện nam nữ vui vẻ bình thường, sau khi kết thúc không ai thiếu nợ ai vậy nên cũng không cần để ý gì phải không?"
Nghĩ đến đây Lâm Hồi Âm cảm thấy phiền muộn, cúi thấp đầu nhìn chằm chằm chân mình một lúc. KHông biết mới vừa rồi chống cự lại Triêu Ca mà cảm thấy mệt mỏi hay không mà đột nhiên nàng chậm rãi ngồi xuốn đất, vùi đầu trên đầu gối hắm mắt lại, làm thế nào cũng không đè nén được cảm giác mất mát trong đáy lòng mình.
******
Chim nhỏ Triêu Ca thả ra vừa bay qua Tây Lương đã bị một đám người đứng trên mây chờ đánh rơi.
Người nọ bay người qua bắt lấy con chim nhỏ rơi xuống, sau đó cưỡi mây bay về hoàng thành.
Sau khi bước xuống khỏi đám mây thì bước vào trong cung điện, đến trước điện của tiên phi.
Lúc này đã là chạng vạng tối, ánh mặt trời còn sót lại len lỏi qua cửa sổ làm cung điện phả lên một chút ánh sáng màu đỏ.
Tiên phi dựa vào ghế, uống canh yến tỳ nữ vừa dâng lên. Thì thấy hai thị nữ thân cận mềm mại nhanh chóng bước vào.
Nàng đặt lại chén canh vào khay của thị nữ bên cạnh sau đó phất tay cho toàn bộ người hầu trong cung điện lui ra. Sau đó mới từ từ đứng dậy.