Liễu Nhiễu ngẩng đầu nhìn Triêu Ca đã nhảy lên đám mây lúc này mới thở ra một hơi thật dài. Biểu tình trên mặt cũng tự nhiên hơn rất nhiều. Đáy lòng không khỏi vui mừng, thật may chuyện hôm qua nàng đã xóa sạch mọi thứ, tâm tư hoàng thái tử kính đáo, suýt nữa thì nàng bị hắn bắt phải sơ hở.
.......
Dạ Huyền tìm trong phòng ăn nhưng cũng không thấy Lâm Hồi Âm đâu. Hắn vòng quanh Thần Sơn một vòng muốn tìm nàng, đến khi tiếng nhạc vào học vang lên hắn mới phi thân bay về tinh điện. Vừa vào lớp đã thấy Lâm Hồi Âm mình tìm cả buổi sáng đang nghiêm túc ngồi tại chỗ của mình, nghiêng đầu không biết đang nói gì với Liễu Nhiễu.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, thấy rõ tinh thần khá tốt nhìn không ra chút nào bất ổn cả. Lúc này Dạ Huyền mới thở phào một hơi, sải chân bước về chỗ mình, khi đi ngang qua chỗ Lâm Hồi Âm bước chân hắn chậm lại.
Lâm Hồi Âm cảm thấy có người đứng bên cạnh theo bản năng nghiêng đầu sang, lại thấy Dạ HUyền toàn thân áo đỏ, đang nhìn chăm chằm mình. Đột nhiên mặt nàng ửng đỏ, trong lòng thất kinh, chỉ là hốt hoảng cong môi nghiêng đầu qua làm như không thấy sự tồn tại của hắn, tiếp tục nói chuyện với Liễu Nhiễu.
Mà bây giờ Lâm Hồi ÂM cũng không còn bình tĩnh như lúc đầu, với những lời Liễu Nhiễu nói chẳng để vào tai, lại trả lời sang vấn đề khác làm Liễu Nhiễu có chút sửng sốt, nhìn nàng hồi lâu rốt cuộc cũng không hiểu nàng đang nói gì.
Dạ Huyền đứng trước mặt Lâm Hồi Âm nhíu mày một cái vừa định lên tiếng thì tam sư tỷ phụ trách lên lớp bước vào. THấy Dạ Huyền đứng bên bàn lâm Hồi Âm không nhúc nhích thì lên tiếng nhắc nhở: "Vị nam đệ tử kia bây giờ đã vào lớp mời nhanh chóng về chỗ của mình."
Những lời của Dạ Huyền mạnh mẽ trở về bụng, hắn mím môi sắc mặt không tốt nghiêng đầu, ánh mắt nhìn lướt qua Tam sư tử có chút ác liệt. Tam sư tỷ cảm thấy lạnh, nên không nói thêm gì nữa.
Cũng may Dạ Huyền không đứng yên tại chỗ nữa, mà cất bước bước qua người Lâm Hồi Âm tư thái hoa lệ ngồi xuống chỗ mình.
Tim của Lâm Hồi Âm lúc này mới vững vàng đập mạnh trong lòng ngực, mà Tam sư tỷ đứng trên kia cũng đưa tay lau mồ hôi trên trán. Sau đso mở sách nhanh chóng bắt đầu giờ học.
Lâm Hồi Âm cả người bất an bồn chồn, không thể nào nghe Tam sư tỷ giảng cái gì. Cầm bút lông vẽ bậy lên giấy sau đó cảm thấy rất phiền muộn, cuối cùng dứt khoát ném cây bút đi gục xuống trên bàn. Ánh mắt vừa vặn quét qua Dạ Huyền mới phát hiện hắn ta cũng đang nhìn nàng chằm chằm. Trong đó là ánh sáng khác thường, để nàng không hiểu được ánh mắt đó là có ý gì, môi hắn mím chặt, trầm mặc không lên tiếng. Nhưng lại đầy sát khí, làm Lâm Hồi Âm càng thêm lo lắng đề phòng, luôn cảm thấy biểu cảm của hắn rất quỷ dị, nàng không thể biết là chê bai hay tức giận nữa.
Lâm Hồi Âm cắn môi dứt khoát nhắm chặt mắt mình lại..
Sau khi Tam sư tỷ kết thúc buổi học, Dạ Huyền đứng dậy đi về phía Lâm Hồi Âm.