Lâm Hồi Âm ở trong một mảnh đất trống trước rừng trước, đệ tử mới nhập môn ăn xong cơm tối không vội ngủ thích nhất là xúm lại đây nói chuyện phiếm hoặc so tài tiên thuật. Phía trước mảnh đất trống này là sơn cốc, cây cối cao ngất, địa thế dốc, về độ sâu thì Lâm Hồi Âm cũng không biết.
Cả thế giới vẫn đắm chìm trong bóng tối, Lâm Hồi Âm không nghĩ sẽ về phòng nên đứng ở bên rìa núi, nàng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Lâm Hồi Âm nắm chặt tay một lúc sau mới đưa tay mình ra, để lộ cái vòng tay đậu đỏ.
Mực đỏ khắc "Triêu Ca" "Hồi Âm" rất rõ, giây đỏ, đầu trắng, đậu đỏ đậu trắng xen nhau, thoáng nhưng đẹp. Vào giờ phút này Lâm Hồi Âm cảm thấy nó giống như là đang giễu cợt mình vậy.
Tối nay chỉ ngắn ngủi trong mấy giờ nhưng nàng lại cảm thấy như cuộc đời dài đằng đẵng vậy.
Tất cả phát sinh quá nhanh, làm cho nàng ứng phó không kịp.
Cho đến nay những điều nàng cho là ấm áp tất cả vốn dĩ đều là một giấc mộng.
Tỉnh mộng cảm thấy thật tàn nhẫn.
Nàng chưa bao giờ là người dây dưa, nếu Triêu Ca không có lòng dạ với nàng thì nàng cũng không cần cố chấp.
Đàn bà luôn tự làm đau mình, nhất là lúc nàng là một thiếu nữ cô đơn lạc vào thế giới xa lạ này, vậy nên cần phải đối đãi với bản thân thật tốt.
Cho nên Triêu Ca không yêu nàng thì nàng cũng không thương hắn.
Nàng chẳng qua chỉ có chút rung động nhưng không yêu hắn. Lúc nàng mới vào hoàng thành, ánh mắt khẽ lướt qua hắn từ đó có ấn tượng sâu sắc. Có lẽ sau đó hắn tốt bụng cứu nàng, so với Dạ Huyền tàn nhẫn thì hắn quả thật rất tốt. Có lẽ hắn biết được nàng bị thương, trong đêm khuya tạo cho nàng những ấm áp nho nhỏ, làm nàng cảm động, vậy nên trái tim kiên định nhiều năm cuối cùng cũng khẽ rung lên, sau đó lại xuất hiện bao hy vọng của người thiếu nữ.
Chẳng qua cái hy vọng đó đã nhanh chóng bị dập tắt.
Nàng mới biết yêu, lúc vừa biết được tình yêu là gì, tự trong mình lại sinh ra bao ảo tưởng. Ảo tưởng một ngày có thể gặp một người đàn ông, nắm tay hắn đi đến già.
Người đàn ông kia không cần có nhiều tiêu chuẩn chỉ cần không lừa dối nàng, không làm nàng tổn thương và quan tâm nàng là đủ.
Nàng muốn một tình yêu sẽ đi đến trọn đời.
Nàng vốn tưởng rằng Triêu Ca chạm đúng đáy lòng mềm mại của nàng, để cho nàng lầm tưởng là gặp được người đàn ông của đời mình. Không nghĩ đến tất cae đều là tự nàng nghĩ.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt... Cũng tốt. Tốt hơn là lúc trái tim nàng đã hoàn toàn trao cho hắn, yêu hắn đến u mê không cách nào lùi được nữa, biết sự thật lúc này có lẽ là tốt hơn.
Cho nên nàng không nên khổ sở, phải vui mừng mới đúng!
Vui mừng vì mình còn chưa thật động tâm đã bị bóp chết, vui mừng vì mối tình đầu của mình không phải là bi kịch.
Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây cảm giác như mọi chuyện đã diễn ra theo đúng ý mình vậy. Không còn khó chịu hay khổ sở như vừa rồi, mặc dù không thể thoải mái bình thường nhưng đối với cái tát Triêu Ca cho nàng ấy, đã đánh tan những hy vọng trong lòng nàng thành mấy khói.