Tứ Vương cười trừ, quả thật trong tâm trí hắn thì hắn chính là kẻ giết cha và huynh đệ, thâm tâm hắn tự cười nhạo mình, cuối cùng thì của hoang cũng thuộc về hoang.
Nhạc Phi Nhã được người chuẩn bị nước tắm cho, nàng ta được tắm rửa sạch sẽ, mặc thường phục nhưng là đồ rất mới, luôn đi theo sau Tứ Vương, bề ngoài nhìn như một đôi phu thê ân cần bên nhau, nhưng khi về đến lều trại cả hai mới đá đểu nhau.
Tứ Vương ít nói chuyện với nàng ta nhưng cứ mở miệng ra thì đều là mấy lời không hay.
"Ngoài đi đi lại lại nàng còn làm được gì?"
Nhạc Phi Nhã ngồi bên giường cũng không kém cạnh.
"Còn làm được gì, thần thiếp vô dụng như vậy vẫn được hầu hạ người đó thôi."
Tứ Vương đặt chén trà xuống, vẻ mặt hắn chẳng biểu hiện gì.
"Người có dã tâm lại không làm được."
Từng chữ hắn nói ra như đánh vào tự tôn nàng ta, nhưng nghe nhiều nàng ta cũng đã chai sạn.
" Mây tầng nào thì gặp gió tầng đó, người không hiểu sao?"
Hắn kém cỏi không có được người tài ở bên cạnh giúp, người như hắn chỉ có thể có được người vô dụng như Nhạc Phi Nhã, hoàng quý phi của hắn không để hắn yên mà quyết bộc phát.
" Không phải nàng ta là biểu tỷ của người sao, sao người lại có ý với nàng ta? Người lấy thần thiếp nhưng trong lòng lại ghê tởm thần thiếp, người mà người muốn đầu ấp tay gối là nàng ta, hoàng thượng, dù nàng ta có là bông hoa dại đi chăng nữa thì người cũng không thể giữ được nàng ta, thần thiếp và hoàng thượng đều cùng là người có dã tâm nhưng chẳng có năng lực, tất cả những việc mà chúng ta làm đều rất hèn mọn."
Tứ Vương nhìn Nhạc Phi Nhã như muốn nuốt tươi nàng ta, hắn nghiến chặt răng cố kìm nén bản thân không được động tay, Nhạc Phi Nhã rất bình tĩnh, nàng ta nằm lên giường, hai tay dang rộng ra cười mỉm.
Nàng ta còn nói.
"Hoàng thượng, so với mưu hèn kế bẩn của người, đối phương sẽ rạch ròi hơn, sẽ không nhân lúc người bị thương mà ra tay với người đâu."
Quả thực đối phương là người rạch ròi, tính toán cũng rất cặn kẽ, nếu họ dẫn quân sang thì coi như bộp chộp chẳng suy nghĩ trước sau, không giữ thể diện cho nước bên, càng về sau lại càng căm thù nhau, nếu xét về lâu dài thì họ sẽ cho người đến bàn chuyện, tính chuyện lâu dài.
Hoàng thượng và Mặc Vương vẫn còn ngồi trên đài Diên Nguyệt chơi cờ, màn tối bao trùm xung quanh, cả hai người đó vẫn mải miết chơi cờ như quên thời gian.
Đàm Nhu đứng ở dưới sảnh nhìn lên trông ngóng.
Đêm ở Nhị Quốc lạnh, Chiêu Phong đem áo khoác của mình ra khoác cho Đàm Nhu, Đàm Nhu kéo chặt cổ áo, nhìn Chiêu Phong thật lâu.
Từ khi đến đây Chiêu Phong nói chuyện với nàng rất ít, nàng cảm thấy như Chiêu Phong đang cố tình tránh né nàng, nàng nhìn vào mắt Chiêu Phong hỏi.
" Sao chàng không nói gì?"
Chiêu Phong mỉm cười thở dài.
" Ta không biết nói gì."
Đàm Nhu nhìn lên đài Diên Nguyệt, nàng nói.
"Phụ hoàng và sư phụ lâu như vậy rồi vẫn chưa xuống, thật sự không mỏi sao?"
Chiêu Phong cũng nhìn lên, chàng nhìn ra hau người này thực chất không phải chơi cờ mà là đang bàn chuyện.
" Cũng không phải chơi cờ thật, nàng cứ ở đây chờ như vậy sẽ bị cảm lạnh mất."
Trong hơi thở bay thành khói, Nhị Quốc lạnh lẽo như vậy, Đàm Nhu liên tục thở dài.
" Nếu như mùa đông năm sau không có ta, chàng phải có chiếc áo bông mới để giữ ấm."
Chiêu Phong chán ngắt với mấy lời này của nàng.
"Đừng nói nữa."
Đàm Nhu bước đến ôm lấy Chiêu Phong, chàng ấy cũng ôm chầm lấy người nàng, Đàm Nhu thủ thỉ bên tai.
"Chàng phải..."
Chiêu Phong bực mình.
"Đừng nói nữa."
Chiêu Phong kéo nàng về, ở bên trong tẩm cung là những quan thần và các phi tần hoàng hậu đang nghỉ ngơi, cả thái tử ca ca cũng ở đó.
Thái tử phi đã đến phương bắc để lánh nạn, nơi đó có Nhị Nhiên bảo hộ, thái tử ca ca ở trong phòng ngủ cùng lúc chăm hai đứa trẻ, Tam Hiệu ngồi bên ngoài tẩm cung canh giường hoả thiêu của Hương Lan.
Hương Lan tỷ được hoả thiêu ngay trong đêm, hậu sự cũng được chuẩn bị qua loa, bên cạnh Tam Hiệu còn có Tinh Lạc Cơ, nàng ta ở bên cạnh đó an ủi Tam Hiệu nhưng huynh ấy lại coi nàng ta như vô hình.
Chiêu Phong kéo Đàm Nhu hùng hổ đi vào tẩm cung, Đàm Nhu cười trừ nhìn mọi người suốt đường đi, đến khi vào đến phòng của thái tử ca ca Chiêu Phong mới buông nàng.
Thái tử ca ca thấy có vẻ hai người đang bất hòà thì cũng không mở lời.
Đàm Nhu lại cố gắng bình thường, nàng mỉm cười đi tới bên hai đứa trẻ, còn nhìn xung quanh xem sư nương.
"Đại huynh, sư nương đâu?"
Thái tử ca ca vừa chỉnh áo cho hoàng tôn vừa đáp.
"Cô cô đi bốc thuốc rồi."
Đàm Nhu nghịch tay mỉm cười với đứa bé gái bên cạnh, nàng lại hỏi.
" Sao lại đi bốc thuốc?"
Chiêu Phong đi tới đáp nàng.
"Người đi bốc thuốc cho hoàng hậu."
Thái tử ca ca cũng gật đầu, Đàm Nhu bật cười.
" Liễu Gia Quân bị làm sao mà phải bốc thuốc vậy?"
Thái tử ca ca lập tức nhìn nàng.
"Muội nói nhỏ thôi, Liễu Gia Quân? Tên của người ta mà muội nói thẳng ra như vậy."
Đàm Nhu cũng cam chịu sửa lại.
"Ò, hoàng hậu."
Chiêu Phong ngồi xuống đối diện với hai đứa trẻ, chàng ngồi giữa Đàm Nhu và thái tử ca ca, chàng ấy đáp.
"Nghe nói là bị sốt, cho nên hoàng thẩm mới đi xem thử."
Thái tử ca ca tinh ý, phát hiện ra hai người này nói chuyện không được tự nhiên.
" Hai người lại cãi nhau à?"
Thái tử ca ca nói vậy hai người cũng gượng gạo nhìn nhau.
Chiêu Phong dửng dưng gật đầu, chàng ấy và thái tử ca ca đã rất thân thiết, lần này huynh ấy bênh Chiêu Phong hướng câu hỏi sang nàng.
"Muội lại làm gì hả?"
Đàm Nhu mặt nghệt ra đáp huynh ấy một cách hời hợt.
"Muội không biết."