Thái Tử Thì Sao?

Chương 140



Đàm Nhu về lại chỗ ở Đàm Nhu liền thay đổi sắc mặt cười nói vừa rồi với Thập Nhất Vương.

Nàng hậm hực bước vào phòng ngủ, ngồi bên bàn trà cố gắng không tức giận.

Đúng là ở Bắc Quốc không ai bình thường hết, tên Tứ Vương đó còn không đến tìm ta để giải oan cho mẫu thân hắn, nếu như vậy càng về lâu sẽ càng khó bỏ trốn.

Đàm Nhu chợt nghĩ đến vừa rồi Tiểu Hạnh cũng giật mình hoảng sợ, nàng quay ra nói với Tiểu Hạnh.

" Tiểu Hạnh, Thập Nhất Vương vừa rồi là người không thể dây dưa, nếu lần sau có gặp thì lấy cớ bỏ đi là được, loại người đó tốt nhất đừng có gì liên quan tới hắn."

Tiểu Hạnh nhún người vâng lời.

" Vâng, công chúa."

Đàm Nhu mỉm cười lại.

" Cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta đi dạo trong cung này một chút, chờ cơm."

Tiểu Hạnh đẩy cửa bước ra trước, Đàm Nhu bước ra sau.

Trước đó toàn ngồi trong phòng đọc sách, người ở đây tưởng nàng đã biệt lập với xung quanh luôn rồi, lần này thấy nàng ra ngoài thì thấy kì lạ.

Họ hướng mắt về phía nàng, Đàm Nhu hờ hững không quan tâm họ, nàng cùng Tiểu Hạnh đi về phía sau phòng, ở đây có hồ nước nhỏ và vườn hoa, tiện thay có thể đi dạo xung quanh hồ.

Đàm Nhu ra đến đây mới biết họ thường ngày ồn ào là vì ngày nào vườn hoa ở đây cũng được nhổ cỏ chăm bón, họ ở đây nói chuyện phiếm với nhau thành thói quen.

Hằng ngày họ quen Đàm Nhu ngồi im ở trong phòng rồi, cũng không để ý Đàm Nhu sẽ ra đây đi dạo.

Đàm Nhu mới bước chân đến đầu bờ hồ đã nghe được mấy người đang tụm năm tụm ba lại nói chuyện với nhau, Đàm Nhu liền dừng lại nghe lỏm chuyện.

" Nghe nói nhị hoàng tử sắp hồi cung đó."

Một tì nữ liền hí hửng nói lại.

" Nhị hoàng tử là người vô cùng tuấn tú đúng không."



Một tì nữ mồm mép nhanh nhảu liền đáp lại.

" Các hoàng tử trong hoàng thất ai mà lại không tuấn tú chứ, nhưng mà nhị hoàng tử là con nuôi cho nên có một nét đẹp rất đặc biệt."

Vừa nói tì nữ đó còn nhìn mọi người xung quanh mình nói.

" Cô biết không? Còn cô thì sao, cô biết không?"

Ai cũng lắc đầu tò mò mong chờ cô ta nói tiếp, cô ta mỉm cười nói.

" Nhị hoàng tử tuy là nam nhân, nhưng ngoại hình giống như một nữ nhân vậy, vô cùng xinh đẹp, có làn da trắng và mái tóc xanh mượt."

Một cô nương nữa bỗng bất ngờ lên tiếng.

" Hả, một nam nhân nhưng lại xinh đẹp giống nữ nhân vậy không phải là kì quái quá sao."

Tiểu Hạnh và Đàm Nhu đứng đây cũng được một lúc rồi, cả hai đã chìm dần vào trong câu chuyện, hoàn toàn chăm chú nghe.

Đàm Nhu mỉm cười, một người khác thấy nàng đứng gần đó liền quỳ xuống hành lễ với nàng.

" Tư Nhu công chúa."

Nàng không khỏi giật mình khi nghe thấy họ hành lễ với mình, từ tì nữ đó hành lễ, cả đám người xúm lại vừa rồi liền quỳ xuống hành lễ hết.

Biểu hiện của ai cũng sợ hãi, nàng vừa rồi nghe được họ bàn luận hoàng tử liền có thể ban chết cho họ, người làm lại xuất ngôn vô tư như vậy không phải chuyện tốt.

Đàm Nhu cười trừ.

" Đứng lên hết đi."

Họ đứng lên e dè nhìn Đàm Nhu, Đàm Nhu cũng không so đo với họ làm gì, chỉ vờ cho qua.

Nàng đi ra đứng bên mép bờ hồ như sắp nhảy xuống vậy, Đàm Nhu nhìn mặt nước sóng sánh khi bị gió thổi tạt vào, nàng thấy có chút mong chờ.

Vào thời Diễm Vương Vương mới lên ngôi, nghe nói khi đi săn, mải đuổi theo một con thỏ trắng mà đi lẻ đoàn đội, đi đến gần bìa rừng thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc, lần tìm thì thấy được một đứa trẻ khoảng tầm hai ba tháng bị giấu trong bụi cây, nhìn đứa bé đó dùng hết sức gào khóc để được ăn Diễm Vương Vương liền thương xót ẵm đứa bé về, đặt tên theo họ của hoàng hậu là Hàn Thiên Nhi, có lẽ là đứa trẻ có tên đặc biệt như vậy cho nên Thiên Nhi lớn lên với tính cách khép kín và kì quái, Thiên Nhi càng lớn lên càng kì lạ, nói là kì lạ vì người ngoài nhìn vào đều nghi ngờ Thiên Nhi không phải là nam tử, do Thiên Nhi có thân hình mảnh mai như nữ nhân, làn da trắng, mày ngài mi cong, nhìn kĩ thì có thể thấy còn xinh đẹp hơn nữ nhân bình thường, và thân thể cũng hay bệnh nên không thể luyện võ, chỉ đành theo học chữa bệnh cùng với một cao nhân ở dưới chân núi Nguyệt, mỗi năm sẽ hồi cung vài lần thường sẽ là vào những ngày lễ, đó chính là nhị hoàng tử của Bắc Quốc, Hàn Nhi hoàng tử.



Chiều hôm đó áng mây trên bầu trời của Bắc Quốc có màu vàng ánh hồng đặc biệt đẹp, Đàm Nhu ngồi bên bờ hồ ngước lên ngắm nhìn đến mê mẩn, nàng gửi cả tâm tình nỗi nhớ của mình vào đó.

Chiêu Phong, hỉ phục của thái tử phi Vong Quốc lộng lẫy vô cùng chắc là không hợp với ta đâu, làm nhiều chuyện có lỗi với chàng như vậy, ta cũng không còn mặt mũi để gặp chàng nữa, lễ hoa đăng sắp tới chúc chàng vui vẻ, mọi chuyện như ý.

Đàm Nhu vừa nhìn lên vừa cười ngây ngốc, có người nào đó lén đi vào chỗ ở của nàng đứng bên góc tường hồi sáng nàng đứng, nhìn nàng không thôi, hắn che mặt không rõ là nam hay nữ, hắn không nói gì, đứng đó được hồi lâu rồi mà không phát ra tiếng động nào.

Tiểu Hạnh đứng bên cạnh thấy người lạ không rõ mặt lẻn vào thì liền lay công chúa.

Đàm Nhu bừng tỉnh nhìn về phía đó, thấy người đeo khăn trắng, cả người y phục trắng che mặt lại thì liền mỉm cười nói.

" Lén la lén lút, làm người ta giật mình đó."

Hắn lạnh lùng đáp.

" Nhìn ngươi không khoẻ cho lắm."

Hắn nói xong liền móc ra một lọ thuốc từ tay áo ném về phía Đàm Nhu, Đàm Nhu thuận tay liền đón đấy, lọ thuốc nhỏ trong tay nàng, nàng bật cười.

Hắn khoanh tay đứng ngang nhiên vênh váo với nàng.

" Loại thuốc này có thể khắc chế được một thời gian đó, dùng tạm đi."

Đàm Nhu đáp lại hời hợt.

" Đa tạ ý tốt của ngươi."

Đàm Nhu vừa nói xong hắn đã bỏ đi mất tăm như rằng vừa nãy hắn chưa từng đến đây, Đàm Nhu nhìn lại phía cũ lườm nguýt.

Tiểu Hạnh bên cạnh khó hiểu hỏi Đàm Nhu.

" Công chúa, người đó là ai vây?"

Đàm Nhu tay trái đưa lên trên bàn chống lấy đầu của mình mà nhìn Tiểu Hạnh cười.

" Rồi sẽ biết thôi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv