Mã Bằng đi tới đứng sau Chiêu Phong.
" Điện hạ."
Theo sau nữa không biết ai chạy đến, tiếng chân chạy thoăn thoắt cùng với tiếng nói cất lên.
" Chiêu Phong huynh."
Đó là Tần Nhã, vì nghe nói Đàm Nhu là tứ công chúa sẽ đến hoà thân nên muốn đến xem.
Nàng ta chạy lên thì thấy Lục Nguyệt vãn giữ lễ, còn Chiêu Phong thì nhìn chằm chằm nàng ấy, Tần Nhã liền hoạt ngôn.
" Không phải là Đàm Nhu."
Chiêu Phong lúc này gượng cười, đỡ Lục Nguyệt đứng lên, miệng mỉm cười lại.
" Đứng lên đi."
Những người phía sau Lục Nguyệt cũng đứng lên.
Trong lúc Tần Nhã đang không hiểu gì thì Lục Nguyệt lại nhìn Tần Nhã chằm chằm, Lục Nguyệt nghe Tuệ Liên kể về nàng ta vào hôm qua, những chuyện như để ý Chiêu Phong đã làm cho Lục Nguyệt có điềm khích với nàng ta.
Mã Bằng sốt sắng lo cho điện hạ, nhìn sắc mặt vẫn đang mỉm cười của Chiêu Phong thì Mã Bằng vẫn thấy hình như là Chiêu Phong không ổn.
Chiêu Phong mỉm cười, nhìn về phía xe ngựa rồi nhìn Lục Nguyệt hỏi.
" Đàm Nhu, sao nàng ấy chưa xuống xe vậy?"
Mã Bằng nhìn Tuệ Liên thì Tuệ Liên liền lắc đầu tỏ ý nói.
" Không có đâu."
Mã Bằng nói
" Điện hạ..."
Chiêu Phong ngắt lời.
" Nàng ấy chắc là giận ta rồi, đến nãy giờ rồi mà vẫn chưa xuống xe."
Lục Nguyệt khó xử nhìn quay ra sau nhìn Tuệ Liên, Tuệ Liên còn đang nhìn Mã Bằng lắc đầu tiếp.
Lục Nguyệt liền nhún người.
" Thái tử điện hạ, tứ tỷ không tới, chỉ có muội thôi."
Chiêu Phong bật cười.
" Muội nói đùa có đúng không, trước lúc về nàng ấy nói sẽ lấy ta mà."
Chiêu Phong vẫn không đành lòng tin, cố gắng bình tĩnh gặn hỏi Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt lo sợ lắc đầu, ánh mắt Lục Nguyệt trốn tránh.
Trong mắt Chiêu Phong rươm rướm, chàng ấy thất vọng đến nỗi không thể chấp nhận, Đàm Nhu không đến đây đồng nghĩa với việc nàng đã gả đến Bắc Quốc rồi, ai có mặt ở đó cũng đều như câm, không ai dám phát ra tiếng gì.
Nụ cười vừa rồi của Chiêu Phong cũng tắt hẳn, chàng quay người ra sau, thở dài một hơi.
" Hồi cung."
Mã Bằng đi đến đỡ Lục Nguyệt, chánh sứ vừa rồi chứng kiến biểu hiện của Chiêu Phong thì nín lặng, trong lòng cũng suy nghĩ rối ren.
Biểu cảm đó là gì vậy.
Đi đến đông cung, mọi người đều được sắp xếp chỗ ở, Lục Nguyệt và Tuệ Liên ngồi trong phòng với Mã Bằng, Lục Nguyệt tựa vào vai Tuệ Liên mà giãi bày.
" Nếu như muội để ý một chút thì tứ tỷ đã không gả đến Bắc Quốc rồi."
Tuệ Liên tay bám lấy vai Lục Nguyệt, vẻ mặt thẫn thờ giống như người mất hồn vậy.
Mã Bằng rót trà ra, huynh ấy cũng im lặng.
Lục Nguyệt nói.
" Muội thấy lỗi về phần mình rất nhiều, Chiêu Phong huynh vừa rồi vô cùng thất vọng, biểu hiện là đang cố gắng không phát tiết, chúng ta đến đây khó xử thì huynh ấy cũng khó xử như vậy."
Mã Bằng tuy không nói nhưng trong lòng luôn thấy xót xa cho điện hạ, từ lúc trở về từ Nhị Quốc tâm trạng của Chiêu Phong vốn rất tốt, đến ngày hôm nay thì Chiêu Phong như từ trên trời rớt xuống đất, toà tháp cao nhất đẹp đẽ nhất trong lòng Chiêu Phong như bị một cú sét giáng xuống đánh cho tan tành.
Thấy Mã Bằng từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, Lục Nguyệt lúc này cảm thấy bản thân bị phớt lờ.
" Từ khi muội tới đây, hình như chàng không nói câu nào cả, chàng làm sao vậy?"
Mã Bằng gượng cười, Tuệ Liên đột nhiên đứng dậy, Lục Nguyệt ngả cả người vào Tuệ Liên vừa giật mình vừa sợ.
Mã Bằng kéo Lục Nguyệt lại, còn hỏi.
" Tuệ Liên, muội làm sao vậy?"
Mã Bằng kéo Lục Nguyệt vào lòng mình, Tuệ Liên bị suy nghĩ của mình dày vò đến ngốc nghếch, Tuệ Liên không nói gì đột nhiên chạy ra ngoài, Lục Nguyệt đẩy Mã Bằng ra chạy theo Tuệ Liên.
Tuệ Liên chạy đến cửa, vừa mở cửa ra thì Khanh Bình bước vào va vào người Tuệ Liên, Khanh Bình hốt hoảng ôm lấy eo của Tuệ Liên để Tuệ Liên không ngã ra sau.
Lục Nguyệt chạy theo sau cũng bất ngờ, Mã Bằng chạy đến che mắt của Lục Nguyệt đi.
Khanh Bình mỉm cười nhìn Tuệ Liên, tuy nhiên Tuệ Liên vẫn còn hốt hoảng hoàn toàn không vui vẻ gì.
Khanh Bình lâu quá đã không gặp Tuệ Liên thì hấp tấp ôm lấy người Tuệ Liên.
Mã Bằng đang che mắt Lục Nguyệt lại liền ho một tiếng ra hiệu.
" Ehem."
Khanh Bình mỉm cười buông người Tuệ Liên ra, đệ ấy nhìn Tuệ Liên mỉm cười.
Tuệ Liên gượng cười, hỏi Khanh Bình.
" Chiêu Phong đâu?"
Khanh Bình cũng chưa biết chuyện gì liền cười.
" Điện hạ cùng với chánh sứ vừa từ trong cung trở về liền phòng ai nấy đi rồi, điện hạ đang ở trong thư phòng."
Khanh Bình quay ra thấy Lục Nguyệt kéo tay Mã Bằng ra liền cười nói.
" Lục công cũng tới đây sao."
Lục Nguyệt đang cười thì liền thôi, Tuệ Liên đánh nhẹ vào người Khanh Bình rồi nói.
" Đúng là không biết gì cả."
Mã Bằng thấy Khanh Bình ngơ ngác như vậy liền nói lại.
" Điện hạ không vui đúng không? đó là do chỉ có Lục Nguyệt tới thôi đó."
Khanh Bình lại nhìn Tuệ Liên hỏi lại Mã Bằng.
" Nhưng sao Tuệ Liên tỷ lại tới đây."
Tuệ Liên quay mặt đi.
" Ta bị công chúa lừa, lục công chúa cũng là bị ép tới đây."
Khanh Bình trầm lặng, Lục Nguyệt nhìn vào khoảng không.
" Mẫu hậu thấy muội đã đến tuổi xuất giá liền muốn gả muội đi thật nhanh chóng, thấy tứ tỷ đều được cả hai nước hỏi cưới liền ép muội gả đi cùng với tỷ ấy, muội nghĩ muội gả đến Bắc Quốc sẽ là tốt nhất, nhưng trên đường đi mới biết mình bị tứ tỷ đổi xe, gả đến Vong Quốc, bây giờ không biết nên hành xử như thế nào."
Ai cũng im lặng như tờ, trong thư phòng đối diện, tiếng đổ bể vang đến làm ai cũng giật mình.
Cả bốn người chạy ra, cửa thư phòng còn đóng kín, nhưng tiếng đập đồ ở trong phòng vẫn cứ vang, tiếng càng lúc càng to, còn kèm theo tiếng thét của Chiêu Phong, lần này thái tử điện hạ phát tiết rồi.