Đi vào trong bếp Đàm Nhu nhanh tay đưa áo cho Chiêu Phong.
" Áo của chàng đây."
Chiêu Phong hai tay xoa xoa người.
" Lạnh quá."
Đàm Nhu lườm nguýt một cái, nhìn xung quanh có Tuệ Liên, Mã Bằng và Hiên Trung Phiên, nàng liền ngại ngùng.
" Quay người lại đi."
Đàm Nhu khoác áo lên cho Chiêu Phong còn cẩn thận buộc dây lại cho chàng.
" Ấm chưa."
Chiêu Phong nhìn người nhỏ bé cao đến vai của chàng mà vừa cười vừa gật đầu.
Bữa cơm tối gần xong nhưng ánh chiều vẫn còn nắng, Chiêu Phong và Đàm Nhu cùng nhau dạo loanh quanh một chút, đi ra khỏi cổng Chiêu Phong đã liền dẫn nàng vào trong rừng ở cạnh đó.
" Chiêu Phong, chàng xuất hiện đúng lúc ta đang nhớ chàng, thật là thần kỳ."
Chiêu Phong đứng im, Đàm Nhu cũng dừng lại, nàng tròn mắt nhìn nam nhân của mình, Chiêu Phong lụi cụi lấy từ trong tay áo mình đưa ra cho nàng một con mèo bằng đá đang nằm ngủ ngon, mèo đá mang màu trắng chỉ to bằng hai ngón tay của nàng, Đàm Nhu lại bất ngờ nhìn Chiêu Phong.
" Ta tặng nàng đấy, thấy giống nàng nên ta đã mua."
Đàm Nhu nhận lấy, hai bàn tay lạnh của nàng chuyền vào bàn tay ấm của Chiêu Phong, Chiêu Phong nhăn mặt.
" Tay của nàng lạnh quá, để ta ủ ấm cho."
Đàm Nhu chưa kịp nói gì thì Chiêu Phong đã nắm chặt lấy tay nàng, lần này gặp lại, thái độ của Chiêu Phong có chút khác, ít nói nhưng hay hỏi han quan tâm nàng hơn, Đàm Nhu chỉ biết cười cũng chẳng muốn hỏi " Sao chàng lạ vậy?"
Chiêu Phong lần này ra ngoài là vì có việc, vì thời tiết thay đổi nhanh chóng, vật nuôi chết hàng loạt, người dân không có lương thực dự trữ đến năm mới, ở thôn Thiên Nữ là nơi khó khăn nhất, Chiêu Phong được giao việc cho đến đây, chỉ cần xong việc thì Chiêu Phong sẽ lập tức rời đi.
Đang lúc dạo chợ, Chiêu Phong gặp được Mặc Vương đang đi mua đồ, cả hai gặp nhau đứng ngơ ra mà nhìn, Mặc Vương nói lại Đàm Nhu bị thương bất tỉnh, Chiêu Phong lúc đó đã muốn phi ngựa chạy đến nhưng Mặc Vương ngăn lại.
Đành phải bàn nhau sau khi xong việc thì mới được đi, hôm trước vừa đưa ra biện pháp Chiêu Phong đã để đó cho quan nhân làm còn mình thì tức tốc phi ngựa chạy đến Bắc Quốc, để làm gì cơ chứ, là để gặp Đàm Nhu, thật là hiếm khi có lúc trùng hợp như vậy.
Chiêu Phong nắm chặt tay Đàm Nhu dẫn vào khuất tầm nhìn của nhà.
Cả hai im lặng, tiếng thở cũng không rõ chỉ toàn là tiếng bước chân trên nền đất đầy lá khô, Chiêu Phong lúc này đã không tự chủ được mà bế xốc Đàm Nhu lên.
Đàm Nhu hai tay đặt lên vai Chiêu Phong nhìn khuôn mặt của chàng mà mặt đỏ lên.
" Lâu lắm rồi không được bế nàng."
Đàm Nhu ngang ngạnh đáp.
" Bình thường chàng có được bế ta à."
Hai chân Đàm Nhu bị ghì lại không cử động được, Chiêu Phong buông nàng xuống, Đàm Nhu liền ngước lên nhìn.
Chiêu Phong nựng hai má nàng lên hôn nhẹ lên môi nàng.
" Ta nhớ nàng lắm đó."
Đàm Nhu liền đánh mạnh vào người chàng.
" Lưu Manh."
Đàm Nhu liền cười tươi, nàng cũng nhớ Chiêu Phong, lần này gặp nhau vì vui mừng quá mà đã không hỏi sao Chiêu Phong lại đến được đây.
Đàm Nhu thấy trời đã sắp tối hẳn liền nắm lấy tay Chiêu Phong đi ra, Chiêu Phong ngoan ngoãn đi theo như cún con, Đàm Nhu liền tiện hỏi.
" Vậy, sao chàng lại đến đây?"
Chiêu Phong liền trả lời.
" Ta đến thôn Thiên Nữ có chút việc, gặp được tứ thúc, tứ thúc nói nàng bị thương nằm bất động mãi vẫn chưa tỉnh, ta liền tới đây."
Đàm Nhu cứ liên tục kéo Chiêu Phong về, bước chân đến cổng Đàm Nhu lại hỏi.
" Chàng có việc mà, bây giờ đã xong việc chưa?"
Chiêu Phong cười.
" Cũng coi như xong rồi."
Đi vào giữa sân, ánh đèn tối đã thắp lên, Chiêu Phong còn đang chỉnh áo khoác cho Đàm Nhu thì bỗng Mặc Vương từ trong bếp vội vã chạy ra nấp sau cửa, đi theo sau đó là một chiếc giày đen bay ra đáp xuống đất.
Kèm theo đó là tiếng của cô cô.
" Biến đi."
Mặc Vương vừa chạm mặt với hai đứa, Đàm Nhu và Chiêu Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn người, Mặc Vương lúc này cười ngượng.
Chiêu Phong đi đến.
" Tứ thúc, người bị đuổi sao."
Đàm Nhu đi theo sau cũng cười trêu sư phụ.
Mặc Vương lắc đầu ngao ngán hai đứa này.
Nhìn xem, ta cược cả mạng để cứu nó ra mà nó còn hùa theo tên tiểu tử này trọc tức ta.
Đàm Nhu tiếp lời.
" Sư phụ, người lại làm sư nương muốn đánh người rồi."
Tuệ Liên lát sau vội chạy ra, vẻ mặt thì cam chịu, có vẻ là bị đuổi giống Mặc Vương.
Đàm Nhu liền chạy lại cười nói.
" Sao vậy, lại bị đuổi à."
Cũng đúng thôi, cô cô bình thường hiền lành, dám trêu cho cô cô tức lên thì tất cả cô cô đều không vừa mắt.
Chiêu Phong nhớ Đàm Nhu đêm nào cũng ngủ muộn, chàng từ trước ở bên Đàm Nhu thay đổi trở thành một người nhanh nhảu hay cười nói với nàng, nhưng vừa xa Đàm Nhu thì Chiêu Phong đã về trạng thái cũ.
Thái độ của Chiêu Phong cũng lạnh lùng hẳn ra, chẳng như phía cạnh bên Đàm Nhu vừa cười vừa nói không ngưng.
Đàm Nhu đêm đó chải chăn cho phẳng, nàng ở trong phòng xếp ba gối lại cho bằng nhau, cái giường đôi nhỏ được nhét thêm gối thêm người vào, mùa đông như vậy thì có lẽ là ấm.
Mã Bằng và Chiêu Phong cùng ở chung phòng với Mặc Vương và Trung Phiên nhưng người nằm trên giường người nằm dưới đất, bốn nam nhân mà ngủ chung một giường thì chẳng khác gì lũ sói bị nhốt chung một lồng.
Phòng cũng chỉ cách vách, bên cô cô sớm đã say giấc thì bên Mặc Vương vẫn còn nói chuyện rất vui vẻ.
Tiếng ha hả ở phòng bên cứ vang đến từng chút, có những tiếng cứ đột ngột vang lên thỉnh thoảng làm người ta giận mình.
" Nếu nói về nhan sắc thì chẳng ai qua nổi ái nữ của ta."
Chiêu Phong nghe tứ thúc nói vậy nửa tỉnh nửa ngờ, men rượu trong người làm mặt chàng đỏ lên, lúc này cả bốn người đã chẳng màng vai vế là gì nữa.
Hiên Trung Phiên uống một hớp thì liền đáp.
" Con còn gặp người xinh đẹp hơn muội ấy nhiều, người đang nói luyên thuyên cái gì vậy."
Chiêu Phong lửa giận trong lòng đập mạnh chén rượu xuống.
" Đừng đem muội ấy ra bàn luận nữa."
Sau đó thì cả bốn người đều im lặng, tiếng đêm khuya như vang rõ lên.
Chiêu Phong sau đó liền lập tức gục xuống bàn, cả khuôn mặt đều đỏ lên hết, Mã Bằng có chút giống chủ tử, thói quen vừa say đã gục của Chiêu Phong cũng được lây sang cho Mã Bằng.
Trong bàn bỗng chốc cả hai người đều nằm xuống ngủ, Mặc Vương và Hiên Trung Phiên cau mày nhìn, họ lại uống với nhau thêm chút nữa thì ngã gục.