Trân Ngọc Đình liền tiếp tục nói: "Ta biết, muội muội cũng là người kiêu ngạo, nam tử tốt trên đời này nhiều vô số kể, nhất định không thể làm thế thân cho người khác. Mấy ngày trước là sinh nhật ta, Thái tử điện hạ còn sai người đưa đến rất nhiều xe lễ vật, nhưng ta lại nghĩ đến lúc này trong lòng muội muội nhất định rất khó chịu."
Nhìn thấy ta cúi đầu chỉ lo khóc không nói lời nào, Trân Ngọc Đình thở dài một hơi.
"Muội muội tốt của ta, ta cũng là thương muội, nên mới nói ra những lời này. Nếu như muội muội tin tưởng ta, ta đi cầu xin Thái tử điện hạ, để hắn trả lại tự do cho muội muội, để hắn biết muội là Cố Hàn Ngọc - lá ngọc cành vàng."
Trân Ngọc Đình liên tục thở dài bất bình thay cho ta, lại nói là đau lòng khi ta bị người khác lợi dụng.
Nàng ta cho rằng với gia thế và dung mạo của ta nhất định sẽ không cam tâm làm thế thân cho người khác, nhưng nàng ta đã tính sai rồi, ta rất muốn.
Vì vậy, tỷ tỷ tốt của ta - Trân Ngọc Đình liền hẹn Thái tử điện hạ đến đàm đạo thơ ca, sau đó đem tất cả khó xử và ấm ức của ta nói cho Thái tử điện hạ nghe.
Thật ra nàng ta nói gì với Thái tử điện hạ đều không quan trọng, ta thậm chí còn mong nàng ta nói càng vô lý càng tốt.
Ta sai người đóng gói chiếc vòng tay bạch ngọc kia đưa đến Thái tử phủ, nhưng lại giữ lại đôi hoa tai ngọc lan.
Lại nhân lúc Định Quốc Hầu và Thái tử điện hạ đang bàn bạc chuyện quan trọng, ta liền sai người đi mời hắn trở về phủ: "Hầu gia, tiểu thư ngất xỉu rồi."
Lúc Thái tử điện hạ theo Định Quốc Hầu đến Hầu phủ, ta vừa mới tỉnh lại. Ta yếu ớt quỳ lạy Thái tử điện hạ.
"Hàn Ngọc không ngờ, lại có thể gặp lại Thái tử điện hạ." Ta ngấn lệ, khóe miệng nở nụ cười.
"Nàng, từ lâu đã không muốn gặp lại ta nữa đúng không, là ta đột ngột rồi." Thái tử điện hạ có lẽ là nhớ đến lời nói của Trân Ngọc Đình.
Ta cố gắng kìm nén nước mắt: "Chỉ cần Thái tử điện hạ và tỷ tỷ yêu thương nhau như lúc ban đầu, bất kể là chiếc vòng tay duy nhất trên đời này, hay là Thái tử duy nhất trên đời này, Hàn Ngọc đều bằng lòng nghe lời tỷ tỷ, trả lại cho tỷ tỷ."
Bóng lưng Thái tử điện hạ quay người rời đi đã khựng lại.
Hôm đó, sau khi Thái tử điện hạ sững sờ một lúc, vẫn không quay đầu lại rời đi, ta biết muốn khiến cho bạch nguyệt quang trong lòng hắn sụp đổ, lực đạo này vẫn chưa đủ. Nhưng không sao, sau khi đã có vết nứt nhỏ, việc vỡ vụn chỉ là sớm muộn mà thôi.
Thái tử điện hạ không đến thăm ta nữa, ngược lại Trân Ngọc Đình lại đến rất thường xuyên. Ta cũng không đuổi nàng ta đi, ngược lại thỉnh thoảng lại ở cùng nàng ta. Vì vậy, khi Bách Dương phu nhân gửi thiếp mời ta đến phủ chơi, tự nhiên nàng ta cũng đi theo.
Nhìn thấy Trân Ngọc Đình, Bách Dương phu nhân rõ ràng không vui.
"Hàn Ngọc, con có biết nông phu và rắn không? Có đôi khi không thể quá tốt với người khác." Bách Dương phu nhân nói lúc Trân Ngọc Đình đi thay y phục.
Ta khẽ cười nói: "Nhưng Ngọc Đình tỷ tỷ là người trong lòng Thái tử điện hạ, cái gì cũng không thiếu, không thể nhằm vào con được."
Sau khi Trân Ngọc Đình quay lại, Bách Dương phu nhân liền thản nhiên nói một câu: "Hàn Ngọc tiểu thư, tính cách không tranh không giành của con rất giống với Hoàng hậu, năm đó muội muội của ta cũng là thuận theo tự nhiên, không ngờ lại được ông trời ưu ái trở thành Hoàng hậu."
Câu nói này, đủ để đánh gục lý trí của Trân Ngọc Đình.