Diệp Lạc nhìn nụ cười thản nhiên của Diệp Hạo, nàng không biết phải nói với hắn như thế nào, bởi vì, hiện tại ngay cả nàng cũng không biết làm sao lại thế này, tuy rằng nàng không rõ nguyên nhân, nhưng nàng cũng hiểu được, người đứng đằng sau chỉ đạo trận chiến này, tuyệt đối không phải Sở Hoàng.
Bởi vì Sở Hoàng nằm trong tay Tử Dạ, muốn cứu Sở hoàng ra, tuyệt đối là một chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng Sở quân bây giờ lại không hề băn khoăn hướng Tây Lương khai chiến, trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đây.
Hơn nữa, Diệp Hạo tuy rằng cũng là nhi tử của Sở Hoàng, nhưng ở Sở quốc, cũng chỉ có mình Sở Hoàng mới biết, gièm pha năm đó, Sở Hoàng nhất định sẽ không để lộ ra ngoài, cho dù Sở Hoàng thừa nhận thân phận của Diệp Hạo, thì các hoàng tử khác của Sở hoàng cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cho nên, trận này người giật dây không phải là Sở Hoàng, như vậy, sự xuất hiện của Diệp Hạo, sợ rằng sẽ mang đến nhiều nguy hiểm cho hắn, lại không giúp gì được.
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc khẽ thở dài một hơi, nói :
-”Đại ca, hiện tại Diệp gia xảy ra nhiều biến cố như vậy, sản nghiệp trong nhà cũng cần phải có một người chống đỡ, huynh có thể đi đâu? Hơn nữa, chuyện này thực sự không phải là huynh có thể giải quyết, huynh nghe Lạc nhi nói một câu, không nên đi!”
Diệp Hạo nhìn chăm chú vào dung nhan tràn đầy ưu thương kia, trong lòng không khỏi mỉm cười đau đớn, hắn thật sự rất muốn nói cho nàng biết, hắn đi, là bởi vì hắn lo lắng cho nàng, hiện tại Diệp gia, cũng chỉ còn lại có nàng, mà người thân của hắn, cũng chỉ có nàng.
Tuy rằng hắn biết, võ công của nàng đã đạt đến trình độ hắn không nhận biết được, nhưng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, mặc cho võ công của nàng có cao cường đến bao nhiêu, vẫn thế nào địch nổi thiên quân vạn mã? Huống chi, đó là chiến trường tàn khốc, hắn thật sự lo lắng cho nàng!
Mà Thanh nhi dường như nhìn ra lo lắng trong lòng Diệp Hạo, nàng liếc mắt nhìn Diệp Hạo, bỗng nhiên nói :
-”Đại thiếu gia cứ yên tâm, tiểu thư sẽ không việc gì, lấy thân thủ của tiểu thư, có thể thương tổn được nàng, trên giang hồ không có mấy người, hơn nữa, không phải còn có nô tỳ ở bên người tiểu thư sao? Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm bảo hộ tiểu thư!”
Diệp Hạo do dự nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, chần chờ nói :
-”Nhưng là. . . . . . . .”
Thanh nhi không chờ Diệp Hạo nói xong, liền ngắt lời hắn :
-”Đại thiếu gia thật sự hãy yên tâm, người không đi, tiểu thư còn có thể yên tâm một chút, nếu người đi, đến lúc đó nếu gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, đây chẳng phải là làm phân tâm tiểu thư sao?”
Lời này của Thanh nhi khiến biểu tình của Diệp Hạo nháy mắt trở nên ngưng trọng, hắn liếc mắt nhìn Thanh nhi, muốn nói gì, lại không thể mở miệng.
Bởi vì, hắn biết Thanh nhi nói rất đúng, hắn tuy rằng cũng biết một chút võ công, nhưng không thể so sánh với Diệp Lạc, hắn đi rồi, vạn nhất gặp phải nguy hiểm gì, chẳng phải sẽ liên lụy đến Diệp Lạc sao?
Nhưng nếu muốn hắn ở lại kinh thành, trơ mắt nhìn Diệp Lạc đi vào chỗ nguy hiểm, hắn thật sự không yên lòng, ở một khắc này, Diệp Hạo chỉ cảm thấy trong lòng hỗn loạn, không biết nên như thế nào cho phải.
Nhìn thần sắc Diệp Hạo ngưng trọng, trong lòng Thanh nhi xẹt qua một tia áy náy, kỳ thật, nàng cũng không muốn nói ra những lời khó nghe như thế, nhưng nàng biết, nếu nàng không nói như vậy, Diệp Hạo chắc sẽ không đồng ý ở lại, cho nên, nàng chỉ có thể nhẫn tâm, đem lời nói này nói ra.
Hơn nữa, Thanh nhi sở dĩ ngăn cản Diệp Hạo đi Tây Thủy trấn, có một phần bởi vì nàng không muốn hắn gặp nguy hiểm.
//Thế đấy, bạn Thanh nhi đã biết yêu người nên yêu rồi//
Khoảng thời gian nàng cùng Diệp Lạc ở lại Diệp phủ, hình bóng hắn đã đi vào trong lòng nàng, tuy rằng nàng ngẫu nhiên vẫn nhớ lại những đau xót Du Hàn mang đến cho nàng.
Nhưng hiện tại trong lòng nàng, đối với Du Hàn đã không còn tình yêu, những cảm tình quá khứ kia, bởi vì sự xuất hiện của Diệp Hạo, nàng đã hoàn toàn buông xuống.
Tuy rằng, luận về thân phận nàng không xứng với Diệp Hạo, nhưng nàng sẽ không từ bỏ, chỉ lặng yên giấu tình cảm của mình vào trong lòng, nàng biết, nếu có một ngày, Diệp Hạo có thể yêu nàng, hắn sẽ không để ý đến thân phận nha hoàn của nàng!
Thanh nhi nói những lời này là dụng ý, trong lòng Diệp Lạc tự nhiên hiểu được, cho nên, nàng cũng nhìn Diệp Hạo, nói :
-”Đại ca, huynh không cần lo lắng, ta sẽ không có chuyện gì, huynh có biết, hiện tại Diệp gia, không thể không có huynh, nếu huynh thật là quan tâm ta, như vậy, huynh đừng đi, được chứ?”
Chuyện cho tới bây giờ, Diệp Lạc đã nói như thế rồi, Diệp Hạo tuy rằng trong lòng có một vạn lần không tình nguyện, cũng không thể không gật đầu đồng ý, mặc dù là như thế, hắn vẫn rất lo lắng cho Diệp Lạc, hắn trầm mặc một hồi, nói :
-”Lạc nhi, muội nhất định phải đáp ứng đại ca, một sợi tóc cũng không được tổn hao khi trở về, có biết không? Muội nhớ kỹ, đại ca vĩnh viễn sẽ ở Diệp phủ chờ muội!”
Nghe được những lời quan tâm xuất phát từ nội tâm của Diệp Hạo, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, nàng vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Hạo, cảm kích gật đầu, nói :
-”Đại ca, cám ơn huynh!”
Diệp Hạo nhìn Diệp Lạc, dung nhan tuấn mỹ hơi đỏ lên, quay đầu lại nói :
-”Được rồi, muội cũng đừng khách khí với đại ca, hắn bây giờ còn đang chờ muội, muội nếu như đã quyết định đi, cũng nên thu xếp hành lý, thừa dịp ngày hôm nay khí trời tốt, liền lên đường thôi!”
Nói xong, hắn giãy ra khỏi tay Diệp Lạc, từ trong lòng ngực lấy ra một thẻ bài nho nhỏ đưa cho Diệp Lạc, nói :
-”Lạc nhi, đây là thẻ bài đại biểu cho Diệp gia, hiện tại ta đem cái này uội, muội dọc đường nếu có cái gì cần, hãy đưa cái này ra, sẽ có người chuẩn bị chu đáo uội.”
Thẻ bài này đối với Diệp Lạc tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng nàng cũng không cự tuyệt, bởi vì, nàng biết, đây là tâm ý của Diệp Hạo đối với nàng.
Xuất binh
Edit : Muỗi Vove
Đông trấn.
Tử Ảnh yên tĩnh ngồi trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm phong mật hàm trong tay, qua một lúc lâu, hắn buông mật hàm, khóe miệng lộ ra một ý cười bất đắc dĩ, ngạc nhiên nói :
-”Tử Dạ, xem ra, ngươi cũng không thuận lợi, chỉ là, ngươi tin tưởng vào ta như vậy sao?”
Tử Ảnh tùy tay cầm lấy một ly trà trên thư án, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hắn hôm nay nhận được phong thư bí mật, người truyền tin, là do Tử Dạ phái tới, mà hắn, lại thế nào cũng không nghĩ đến, Tử Dạ lại hướng hắn đưa ra yêu cầu như thế, bởi vì, kia căn bản không phù hợp với tính cách Tử Dạ!
Lấy những hiểu biết của hắn về Tử Dạ, bất kể là cái gì, tuyệt đối sẽ không để địch nhân của mình ở trên đầu, chứ đừng nói đến hướng hắn đưa ra yêu cầu như thế, huống chi, hắn hiện tại cùng Tử Dạ, vẫn là kẻ địch, không phải sao?
Hắn biết, trong lòng Tử Dạ hận hắn, hay nói cách khác, Tử Dạ đang ghen tị, đó là bởi vì sự xuất hiện của nàng, cho nên, Tử Dạ hận lại càng thêm hận, mà bây giờ, Tử Dạ vì Tây Lương, lại có thể hướng hắn đưa ra yêu cầu như thế, lấy tính cách kiêu ngạo của Tử Dạ, có thể làm được điểm này, thật sự làm người ta không thể không bội phục.
Tử Ảnh đặt chén trà trong tay xuống, nụ cười trên môi sâu hơn, Tử Dạ, ngươi vì Tây Lương, có thể làm được điều này, ngươi vì nàng, có thể hay không buông tha cho hết thảy? Được, ta đây liền nhìn xem ngươi muốn làm thế nào!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, liền sau đó một hắc y nhân đi vào, hắn đối với Tử Ảnh hành lễ, nói :
-”Công tử, Sở quốc đã phát động chiến tranh, hiện tại chiến sự ở Tây Thủy trấn cực kỳ kịch liệt, toàn bộ quân đội Tử Dạ thủ hộ ở hậu phương, vào hôm nay đều hành quân đến Tây Thủy trấn, số còn lại cố thủ ở kinh thành không đủ một vạn người!”
Tử Ảnh nghe xong những lời của hắc y nhân không khỏi hơi sửng sờ, trong mắt cũng hiện lên một tia nghi hoặc, Tử Dạ đem toàn bộ quân đội cố thủ ở kinh thành điều đến chiến trường, đây là việc hắn không thể ngờ được.
Bởi vì, hắn hiện tại đóng quân ở Đông trấn, mà Tây Thủy trấn lại theo hướng ngược lại, nói cách khác, hắn ở đây chính là hậu phương của Tây Lương quốc, còn nơi đang phát sinh chiến tranh Tây Thủy trấn có thể nói là tiền phương, là nơi tiếp giáp biên giới hai quốc gia.
Hiện tại Tử Dạ đột nhiên điều hết quân đội đi, chẳng lẽ y không biết, nếu như hắn từ phía sau, lại phát động chiến loạn, y sẽ hai mặt thụ địch sao? Chẳng lẽ, y thật sự đối với hắn yên tâm, không sợ hắn cùng với Sở quân đạt thành hiệp nghị, trước sau giáp công, đem Tây Lương đoạt mất?
Hắc y nhân không phát hiện thấy trong mắt Tử Ảnh chợt lóe lên nghi hoặc, hắn tiếp tục hưng phấn nói :
-”Công tử, thuộc hạ cảm thấy, cơ hội này không thể bỏ qua, hiện tại Tử Dạ đã đem lượng lớn quân đội điều đi, hơn một vạn quân còn lại này, căn bản không phải là đối thủ của chúng ta, nếu chúng ta nhân cơ hội công phá thành, đánh tới kinh thành, căn bản không cần tốn nhiều sức!”
Nói xong, Hắc y nhân dừng một chút, trong mắt lộ ra một chút gấp gáp, tiếp tục nói :
-”Công tử, người xem, chúng ta khi nào thì xuất binh? Hay vẫn nên chờ quân đội của hắn đi xa hơn một chút?”
Tử Ảnh sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắc y nhân kia liếc mắt một cái, thanh âm lạnh lùng nói :
-”Bản công tử khi nào thì nói qua muốn xuất binh? Ta muốn làm như thế nào đều tự biết có chừng mực!”
Lời nói này của Tử Ảnh, giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu Hắc y nhân, làm nhiệt tình trong lòng hắn, nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn có điểm khó hiểu ngẩng đầu nhìn Tử Ảnh hỏi :
-”Công tử, đây cơ hội hiếm có, nếu hiện tại không xuất binh, sau này muốn công phá kinh thành, sẽ càng khó hơn!”
Tử Ảnh cười lạnh một tiếng, nói :
-”Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ta hiện tại xuất binh, chính là mong muốn của Sở quốc? Nếu đến lúc đó, Sở quân công phá Tây Thủy trấn, chúng ta lấy cái gì đi đối phó Sở quân? Chẳng lẽ muốn ta đem toàn bộ Tây Lương dâng cho Sở quân sao?”
-”Này. . . . .”
Nghe xong lời nói của Tử Ảnh, hắc y nhân nhất thời nghẹn lời, hắn qua một lúc lâu mới ấp úng nói :
-”Công tử, đến lúc đó, chúng ta đã khống chế được kinh thành cùng hơn phân nửa Tây Lương, chẳng lẽ, chúng ta còn sợ Sở quân sao?”
Tử Ảnh khẽ hừ một tiếng, nói :
-”Ngươi có biết quân đội hiện tại của Sở quốc có bao nhiêu không? Nếu Tây Lương không phát sinh nội loạn, như vậy, Tây Lương sẽ không sợ gì cả, nhưng bởi vì thời gian trước, bản công tử cùng Tử Dạ đánh nhau mấy trận, hiện tại cho dù quân đội trong tay bản công tử cùng Tử Dạ hợp lại cũng không thể so sánh với binh lực Sở quốc, nếu là Sở quốc thật sự xóa sạch toàn bộ quân của Tử Dạ, bản công tử có năng lực chống lại Sở quân trong bao lâu?”
Hắc y nhân bị Tử Ảnh nói một phen, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ, hắn cúi đầu xuống, qua thật lâu sau, mới khó khăn nói :
-”Công tử, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Tử Ảnh trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nói :
-”Truyền lệnh xuống, tất cả quân đội toàn bộ tập hợp, chuẩn bị xuất phát!”
Lời vừa nói ra, hắc y nhân ngây ngẩn cả người, hắn nghi ngờ nhìn Tử Ảnh, hỏi :
-”Công tử, người không phải nói không thể xuất binh sao? Vì sao hiện tại. . . . . . .”
Tử Ảnh lộ ra một nụ cười sâu xa, thản nhiên nói :
-”Bản công tử muốn làm như thế nào, bản công tử đều có đúng mực, ngươi chỉ cần làm theo những gì bản công tử phân phó là được!”
Tử Ảnh đã nói như thế, hắc y nhân cũng không dám nói nhiều, hắn tuân lệnh, liền xoay người lui ra ngoài.
Mà Tử Ảnh sau khi nhìn bóng lưng hắc y nhân biến mất khỏi thư phòng, thần sắc nháy mắt trở nên ngưng trọng, hắn quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, thì thào :
-”Tử Dạ, ở Tây Thủy trấn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là cái gì mới làm ngươi không để ý hết thảy, hạ mệnh lệnh như thế?”