Edit: Bắp rang bơ
Diệp Lạc vốn là nữ tử giang hồ, tính cách so với nữ tử bình thường có phần hào khí hơn, còn có lại đang dùng cơm tại một nhã gian có bình phong che khuất nên cũng không ngại ngùng, sau khi ngồi thuận tay tháo cái nón xuống đưa cho Thanh nhi ở bên cạnh.
Thấy dung mạo tuyệt mỹ của Diệp lạc, bạch y công tử nao nao, trong mắt không có kinh diễm mà xuất hiện một chút thất vọng khó có thể thấy, hai tay bất giác nắm chặt. Thanh âm hơi run cất tiếng hỏi:
-”Tại hạ Vô Ảnh xin hỏi phương danh của tiểu thư?”
Diệp Lạc mỉm cười nói:
-”Vô Ảnh công tử không cần khách sáo, cứ gọi ta là Diệp Lạc.”
Diệp Lạc vừa dứt lời, chỉ nghe “đang” một tiếng, chén rượu trên tay bạch y công tử đã rơi xuống trên mặt bàn, rượu bắn ra làm ướt cả y phục hắn, nhưng hắn phản ứng lại không giống người thường, chỉ kinh ngạc mà nhìn Diệp Lạc, nét mặt tràn đầy ngạc nhiên, giữa con ngươi lóe lên một tia kích động cùng mừng rỡ.
Đúng là nàng, hắn trong nháy mắt dường như đang nằm mộng giữa ban ngày, ngơ ngác nhìn dung nhan khuynh thành trước mắt, khuôn mặt này có thể hắn không quen thuộc nhưng đôi mắt trong sáng này, thần thái này, ánh mắt này, đã sớm xuất hiện trong mộng của hắn hàng trăm lần, sao hắn có thể nhận sai được?
Ngày nhớ đêm mong giai nhận đang ở trước mặt, hắn cơ hồ kích động, nghĩ cái gì cũng không để ý, muốn ôm nàng vào trong lòng, nói cho nàng biết hắn nhớ nàng biết bao nhiêu, thế nhưng hắn cái gì cũng không có làm, chỉ ngơ ngác mà nhìn giai nhân trước mặt, đôi con ngươi dừng lại trên gương mặt kia nửa điểm không rời.
Thanh nhi thấy bạch y công tử cứ vô lễ mà nhìn thẳng vào Diệp Lạc, trong lòng có phần tức giận, nàng bất mãn với bạch y công tử kia, có phần nổi nóng nói:
-”Vô Ảnh công tử, ngươi như thế nào lại có thể nhìn tiểu thư nhà ta như thế? Thật là vô lễ!”
Bạch y công tử nghe Thanh nhi nói xong. rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần, hắn hơi sửng sốt, đem ánh mắt của minhg thu hồi, không chút xấu hổ. cười cười, nói:
-”Không có gì, chỉ là quý tính của cô nương giống với một cố nhân của tại hạ, cũng vì thế mà tại hạ nhất thời thất lễ, mong Diệp Lạc cô nương không trách!”
Thanh nhi khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên là đối với câu trả lời của vị công tử này thái độ không vừa lòng.
Diệp Lạc nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Thanh nhi, ra hiệu nàng không nên vô lễ, sau đó quay sang vị công tử đối diện mỉm cười:
-”Hạ nhân vô lễ, khiến cho Vô Ảnh công tử chê cười.”
Động tác của Diệp Lạc bị bạch y công tử thản nhiên để vào mắt, hắn lờ đi, cười cười. ánh mắt rực sáng mà nhìn Diệp Lạc, giọng nói dường như lơ đãng mà hỏi thăm:
-”Diệp Lạc cô nương xem phương hướng là muốn đến kinh thành sao?”
Diệp Lạc hơi gật đầu nói:
-”Đúng là như vậy.”
Bạch y công tử thế nhưng lộ ra vẻ mặt vui mừng:
-”Tại hạ cũng đang có việc hướng kinh thành một chuyến, nếu như cô nương không chê, chúng ta có thể đồng hành?”
Diệp Lạc có chút nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút do dự, vị công tử này tuy rằng thoạt nhìn không có chút ác ý. thế nhưng nàng gần đây luôn muốn yên tĩnh, cho dù thích cùng người xa lạ đồng hành huống chi đối phương lại là một nam nhân mới quen biết.
Hơn nữa, nàng tuy rằng biết Tử Dạ sẽ không làm hại Vân Lạc Tử, thế nhưng thân là mẹ, đúng là vẫn không thể yên lòng, chỉ mong cho sớm đến được kinh thành gặp được Lạc nhi. Nếu như nhiều người đồng hành, hành trình nhất định sẽ chậm hơn rất nhiều. Thế nhưng đối phương lại vừa mới giúp nàng, nếu mở miệng từ chối khó tránh khỏi có phần sơ suất.
Nhìn ra Diệp Lạc khó xử, Thanh nhi có phần nhíu mày, không khách khí đối với vị công tử kia nói:
-”Vô Ảnh công tử, tiểu thư nhà ta thế nhưng là người trong sạch, tiểu thư cùng một nam nhân như ngươi đồng hành khó tránh khỏi sẽ phá hủy danh tiết của tiểu thư nhà ta. tuy rằng chúng ta rất cảm ơn công tử đã xuất thủ cứu giúp, thế nhưng chuyện đồng hành thì không được!”
Nói xong Thanh nhi cũng không chờ Diệp Lạc nói, liền từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc đặt trên bàn, sau đó nói với Diệp Lạc:
-”Tiểu thư, chúng ta đi!”
Diệp Lạc gật đầu, sau đó quay sang vị công tử kia, có chút áy náy nói:
-”Thanh nhi luôn luôn thẳng tính như vậy, nếu có mạo phạm mong công tử đừng để trong lòng. Đồng hành cùng công tử quả thực không thể được, Diệp Lạc xin đi trước một bước, như vậy từ biệt tại đây!”.
Nói xong Diệp Lạc mang nón lên, cùng Thanh nhi rời đi.
Bạch y công tử cũng không có giữ lại, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Diệp Lạc đang khuất xa, khóe miệng lộ ra một ý cười, rồi lấy tay gõ nhẹ vào mặt bàn.
Một vị tiểu nhị đi tới cung kính nói:
-”Công tử có gì phân phó?”
Bạch y công tử nhìn ra ngoài cửa sổ thấy hai chủ tớ Diệp Lạc cũng đã lên ngựa chuẩn bị rời đi. mỉm cười lạnh nhạt nói:
-”Chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt.”
Tiểu nhị lĩnh mệnh xong lui xuống, bạch y công tử trái lại tự rót ình một chén rượu, uống thẳng một hơi, miệng lầm bầm nói:
-”Lạc nhi, đây là hình dáng của nàng sao? Thực sự làm cho người khác không nghĩ ra… . Lạc nhi…Nàng làm cho ta thật sự vui mừng…”
Vị bạch y công tử này chính là Ứng Vương gia… dịch dung, sau khi thân phận Liễu Đào bị vạch trần, hắn lợi dụng trong tay có hổ phù, điều động khống chế quân đội, đã chẩn bị một thời gian, cuối cùng cũng bắt đầu chính thức hướng về phái Tử Dạ tuyên chiến. Mà trong khoảng thời gian này hắn không ngừng phái người ẩn vào hoàng cung, mong muốn có thể tìm được Diệp Lạc, thế nhưng lúc đó Diệp Lạc lại mất tích, làm hắn không thể nào tìm được.
Rốt cục tháng trước, hắn nhận được mật báo của thủ hạ nói là thị vệ thiếp thân của Tử Dạ mang về một nữ tử xinh đẹp, chính là dung mạo của Diệp Lạc sau khi khôi phục đó là lí do mà hắn hiện tại mới gặp tại đây, mục đích hắn thử tạo phản chính là muốn lén tiến cung tìm hiểu thực hư.
Mà khiến hắn vạn lần không thể ngờ chính là hắn cư nhiên thị trấn này gặp được Diệp Lạc, việc này ngoài ý muốn làm hắn trong lòng mừng như điên, tuy rằng giai nhân vẻ ngoài bất đồng thế nhưng hắn vẫn biết là nàng, đơn giản là trên người nàng có mùi thơm nhàn nhạt với đôi mắt rực sáng kia luôn lãnh đạm.
Trong không khí dường như còn thoang thoảng mùi hương kia, … hai tay nắm chặt, trong con ngươi tâm trầm của hắn hiên lên một tia quyết tâm giống như tuyên bố, chậm rãi nói:
-”Lạc nhi, lúc này đây, không biết bằng cách nào ta cũng không để cho nàng rời khỏi ta!”
Chén rượu trong ta bị hắn bóp thành bột phấn, bay lả tả xuống mặt đất, người đã đừng lên, đi nhanh xuống dưới lầu.
Quyết định bất đắc dĩ.
Edit: Bắp rang bơ
Hoàng cung, Ngự thư phòng.
Tử Dạ sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm bức mật hàm trong tay, trên trán gân xanh nổi lên, dễ nhận thấy là nội tâm căm phẫn đến tột cùng.
Lúc ở Linh Sơn, hắn vốn có khả năng chờ Diệp Lạc tại chân núi, cùng nàng hồi cung, thế nhưng khi hắn mới xuống núi thì nhận được bức mật hàm do khoái mã truyền đến, biết được ở Tây Lương có vài thành nhỏ đã bị bọn tạo phản chiếm trong một đêm, hơn thế nữa, thành lại không có phòng bị, bọn phản quân đã dọn dẹp xong và đang ở trong thành. Cũng vì thế mà hắn phải lập tức quay về kinh thành trấn thủ.
Tuy rằng hiện tại thủ lĩnh của bọn tạo phản là ai còn chưa rõ danh tính, thế nhưng trong lòng hắn ít nhiều đã rõ, việc này tuyệt đối cùng với sự biến mất của Tử Ảnh có quan hệ. hơn nữa phản quân lại có Hổ phù cho phép huy động cấm quân, vậy cũng chứng thực rằng hai khối Hổ phù biến mất đang nằm trong tayTử Ảnh
Phản quân thế như chẻ tre, đã liên tiếp đánh hạ vài tòa thành, trong chốc lát lòng người hoảng sợ, trong triều có một số đại thần có phần thiếu bình tĩnh, đã sợ không biết phải làm sao, hơn nữa không biết ai truyền thông tin Tử Ảnh đã có trong tay hai khối Hổ phù trong tay ra ngoài làm lòng quân dao động. Nếu không phải hắn quyết định dứt khoát, hạ lệnh cho Dương tướng quân chỉ huy binh sĩ cố thủ cách kinh thành vài tòa thành trọng yếu thì sợ rằng phản quân đã sớm tấn công vào kinh thành.
Cửa thư phòng có người khé đẩy ra, Vệ Tử Thanh cầm trên tay một bức mật hàm đi đến, hướng Tử Dạ nói:
-”Hoàng thượng, Dương tướng quân truyền mật hàm, nói rằng tình hình hiện nay đối với quân ta vô cùng bất lợi.”
Ba một tiếng, Tử Dạ vỗ mạnh lên án thư, hắn đứng lên, sắc mặt khó coi lạnh lùng nói:
-”Lần này Tử Ảnh đã có âm mưu từ trước mới đến, há có thể đễ dàng bị đánh lui? Hiện tại trên tay hắn lại có Hổ phù, chỉ sợ mọi thứ sớm đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ một lần hành động chiếm được kinh thành, đem ngôi vị Hoàng đế của trẫm giành lấy. Hiện tại trẫm chỉ huy ba quân, không những chưa chuẩn bị cái gì, ngay cả lương thảo trong quân cũng chưa có nhiều, làm sao có thể là đối thủ của hắn?”
Vệ Tử Thanh trầm mặc không nói, bởi vì hắn biết rõ lời Tử Dạ nói hoàn toàn đúng, nếu như lại bị phản quân chiếm thêm vài tòa thành nữa thì ngôi vị Hoàng đế của Tử Dạ càng nguy cấp.
Tử Dạ con ngươi sâu lắng không hề gợn sóng, hắn bỗng nhiên cầm trong tay một bức mật hàm tương tự như vậy, sau đó trầm giọng nói với Vệ tử Thanh:
-”Tử Thanh, ngày mai ngươi đến trợ giúp Dương tướng quân, trẫm muốn đến Sở quốc một chuyến.”
Vệ Tử Thanh hơi sửng sốt nói:
-”Hoàng thượng ý là … muốn đến Sở quốc mượn binh?”
Tử Dạ gật đầu nói:
-”Sở quốc hai mươi năm trước từng có phản loạn, cuối cùng hắn may mắn được phụ hoàng ượn mười vạn tinh binh trợ giúp hắn bình định bọn phản loạn. Sở hoàng đã chính miệng nói với phụ thân ta, nếu như có ngày Tây Lương khó khăn hắn nhất định sẽ tương trợ, cũng lấy ngọc bội này làm bằng chứng.”
Nói xong Tử Dạ từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội tinh xảo không gì sánh được.
Vệ Tử Thanh có chút lưỡng lự, chốc lát nói:
-”Hoàng thượng, nếu nương nương đã nhận được thư hàm của người, hiện nay chắc cũng sắp về đến kinh thành, sao người không đợi nương nương về rồi quyết định.”
Tử Dạ nghe Vệ Tử Thanh nhắc tới Diệp Lạc, vẻ mặt hòa hoãn, trong con ngươi lãnh khốc xuất hiện một tia dịu dàng, hắn chậm rãi thu ngọc bội về trong lòng ngực, thở dài một hơi nói:
-”Tử Thanh, trẫm vất vả mới tìm được nàng, ngươi cho trẫm không muốn ở trong cung chờ nàng sao? Chỉ là trẫm thân là Hoàng đế, hiện nay quốc gia gặp nạn, làm sao có thể vì tư tình nữ nhi mà để lỡ chuyện mượn binh? Nếu là như vậy, chẳng phải trẫm là một hôn quân sao? Thôi, hết thảy mọi thứ đều chờ trẫm đi Sở quốc về rồi giải quyết.”
Vệ Tử Thanh thấy Tử Dạ vẫn cứ quyết định đi Sở quốc, hắn do dự một chút vẫn không nhịn được nói:
-”Hoàng thượng, nếu nương nương không thấy Hoàng thượng sẽ lại hiểu nhầm, không bằng chuyện đi Sở quốc cứ giao cho thuộc hạ.”
Suy nghĩ trong lòng Vệ Tử Thanh sao Tử Dạ lại không rõ. Lúc trước, hắn bởi vì không quý trọng đã thương tổn Diệp lạc rất nhiều, khiến nàng thiếu chút nữa đã rời xa hắn, mà lúc này đây, khó khăn lắm mới tìm được nàng, mà nàng cũng đã quên mất hắn, hắn mới hèn hạ bắt hài nhi của nàng mới khiến nàng trở lại kinh thành. Thế nhưng, giờ đây, Tử Ảnh lợi dụng trong tay có Hổ phù mà tạo phản, làm cho hắn lại bận rộn không có thời gian quan tâm đến nàng, nếu như lần này về cung nàng không thấy hài nhi chắc chắn sẽ lại hiểu lầm hắn. Nếu như hắn đem đứa nhỏ trả lại cho nàng, như vậy hắn lại lần nữa mất đi nàng, hắn không thể cho phép chuyện này xảy ra.
Hắn không muốn rời khỏi kinh thành không muốn mất đi nàng, thế nhưng trước mắt phản quân đã ép gần sát đến kinh thành, việc mượn binh cấp bách, lại không cho hắn suy nghĩ nhiều. Huống chi, hướng về Sở quốc mượn binh là chuyện trọng đại, hắn nhất định phải tự mịnh đi mới có hi vọng, hắn sao có thể yên tâm để cho Vệ Tử Thanh đi?
Giữa lúc tiến thoái lưỡng nan, trong lòng hắn đã có quyết định, hắn là vua một nước, làm sao có thể bỏ mặc quốc gia mà không để ý? Đối với nàng không thể làm gì khác là đợi đến lúc bình định được bọn phản loạn, sau đó sẽ hướng nàng giải thích mọi chuyện rõ ràng. Mong rằng khi đó nàng sẽ minh bạch mọi chuyện.
Nghĩ đến đó, Tử Dạ hít một hơi, nói vói Vệ Tử Thanh:
-”Tử Thanh, không nên nói việc này thêm nữa, sau này trẫm sẽ hướng nàng giải thích, giờ đây trẫm không được phép suy nghĩ nhiều quá!”
Nói đến đây, Tử Dạ chậm rãi nhắm mắt, khẽ ngả người vào ghế, thần sắc vô cùng mệt mỏi.
Vệ Tử Thanh lặng lẽ nhìn Tử Dạ, hắn hiểu rõ việc gì mà Tử Dạ đã quyết sẽ khó mà thay đổi, bởi vì Tử Dạ là thân vua một nước, dù cho có bao nhiêu yêu thích đối với Diệp Lạc, nay quốc gia gặp nạn hắn không thể không vì quốc gia mà dem nàng đặt sang một bên, mọi việc đều phải lấy đại sự quốc gia làm trọng.
Nghĩ tới đây. trong tâm Vệ Tử Thanh nhẹ thở dài một hơi, không nói gì thên nữa, lặng lẽ lui ra ngoài.