Edit: Diệp Nhược Giai
Thương đội đi ké của An Nhị Lang đã thương lượng với nhau, thương đội đang hạ trại nấu cơm, tốc độ mau hiệu suất cao, Thập Nhất Nương cảm thấy bội phục, người nhiều chuyện cũng nhiều, trong khi đoàn xe lên đến ngàn chiếc như vậy, mà Nhị Lang ca của nàng lại có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp, quản lý thương đội không khác gì quân đội. Bình thường ngàn chiếc xe ngựa của thương đội đi từ Trung Châu đến kinh thành phải mất ít nhất bốn mươi ngày, nhưng bọn họ lại chỉ tốn một tháng là đến được kinh thành, Nhị Lang ca thật đúng là quá giỏi.
“Chuyện này có tính là gì đâu.” An Thất Lang chậm rãi nói, “Đa số người trong thương đội vốn chính là từ quân doanh lui xuống, hoặc là trong nhà có người ở trong quân doanh.”
“Thiên hạ Đại Hạ là do ngồi trên lưng ngựa mà thành, cho tới nay Đại Hạ với người Hồ vẫn luôn có mối thù hận không đội trời chung.” Ngũ Lang có chút hận đời, “Kết quả vài vị Vương gia lại đi cắt xén bạc thưởng với bạc trợ cấp cho các chiến sĩ. Nếu không phải như vậy, chúng ta cần gì phải đi làm chuyện của thương nhân.” Trước khi An Nhị Lang làm ăn xa, vì phải bù lại mấy khoản thiếu hụt trong quân doanh mà phụ thân bắt đầu buôn bán. Vào thời điểm khó khăn nhất, phụ thân không thể không tổ chức mấy tướng sĩ đi làm ruộng trồng rau săn thú để gom góp quân phí.
An Tam Lang nhíu mày, “Ngũ Lang, có vài chuyện chỉ cần hiểu rõ trong lòng là được, nói nhiều nhất định có chỗ sai, đến kinh thành nói chuyện cần phải cân nhắc.”
Thập Nhất Nương không nói gì, đăm chiêu cúi đầu. Buổi tối thừa dịp mọi người chơi bài, nàng lặng lẽ đi tìm An Nhị Lang, “Nhị Lang ca đi buôn bán xa như vậy, có vui vẻ không?”
An Nhị Lang chưa lấy lại tinh thần, toàn bộ suy nghĩ vẫn còn đang đặt trên sổ sách, “Sao thế?”
Thập Nhất Nương cắn cắn môi, “Thập Nhất Nương chưa bao giờ cùng Nhị Lang ca nói lời cảm ơn. Lúc trước Thập Nhất Nương mê man 3 năm, cần rất nhiều dược liệu trân quý, chắc là từ lúc đó Nhị Lang ca mới bắt đầu đi buôn bán xa?” Vì chuyện của nàng mà Nhị Lang ca mới dấn thân vào nghề nghiệp ti tiện trong mắt người đọc sách này sao? Thập Nhất Nương càng nghĩ càng khó chịu.
An Nhị Lang thả sổ sách trong tay xuống, sờ sờ đầu nàng, “Nếu chưa bao giờ nói lời cảm ơn, vậy sau này cũng không cần thiết phải nói cảm ơn. Chúng ta là người một nhà, nói cảm ơn sẽ rất xa cách. Ban đầu quả thật là vì Thập Nhất Nương nên Nhị Lang ca mới đi buôn bán, nhưng sau đó lại phát hiện ra, đây mới là điều mà mình yêu thích thật sự. Lại nói tiếp, hẳn là Nhị Lang ca nên cảm ơn Thập Nhất Nương mới đúng, nếu không huynh cũng sẽ không biết, hóa ra so sánh với thi lấy công danh, huynh lại thích giao tiếp với mấy thứ mang mùi tiền này hơn.”
“Buôn bán rất tốt, có thể lên làm tổng tài thiên lương vương phá (1) không biết là giấc mộng của bao nhiêu nam nhân đâu. Mấy cô nương đều muốn gả cho tổng tài đấy.” Thập Nhất Nương phản bác nói, lập tức thở phào. Nhị Lang ca có thể làm chuyện mà mình thích là tốt rồi.
(1) Thiên lương vương phá: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ “Trời lạnh rồi, làm cho tập đoàn Vương thị phá sản đi”. Thiên lương nghĩa là trời lạnh, vương ở đây là Vương thị, phá là phá sản.
“Thiên lương vương phá? Tổng tài?” An Nhị Lang khó hiểu, Thập Nhất Nương lại nói mấy lời mà hắn không hiểu nữa rồi.
“Ý muội là, kinh doanh lợi hại có thể làm tổng tài, thấy ai không vừa mắt liền khiến cho nhà hắn phá sản.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói, “Nếu Nhị Lang ca có thể mở rộng buôn bán ra toàn thế giới, còn có tác dụng hơn cả lời nói của Hoàng thượng, muốn ai phá sản người đó liền phá sản.”
Thương nghiệp có thể nắm quốc gia trong tay? Một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu An Nhị Lang, lại nghe thấy Thập Nhất Nương nói tiếp, “Thật ra buôn bán rất tốt mà, không có buôn bán không sống được. Chuyện mà Nhị Lang ca làm thật sự rất vĩ đại.”
Không có buôn bán không sống được? An Nhị Lang cân nhắc một chút, phát hiện lời này muội muội thật sự rất hay.
*********************************
“Còn có hai ngày đi đường nữa thôi.” An Tam gia mỉm cười nói với một đám con nít ngồi không yên.
Thập Nhất Nương vươn tay duỗi người, cuối cũng cũng đã đến. Thật ra dọc theo đường đi cũng không có nhiều gian khổ như trong tưởng tượng, có lẽ là do xe ngựa sau khi được cải tạo đã thoải mái hơn; có lẽ là do không thiếu rau củ, mấy cọng giá non mềm đã được nữ đầu bếp béo nghĩ ra n cách nấu; có lẽ là do nhiều người náo nhiệt, đánh bài dán giấy. Tóm lại là thời gian trôi qua thật sự mau, kinh thành đã ngay trước mắt.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, hộ dân càng ngày càng nhiều, xe ngựa lui tới càng ngày càng đông, đường cũng càng ngày càng rộng.
Chiều hôm sau, lúc bọn họ đang nghỉ ngơi ở quán trà nhỏ, gặp được người tới đón bọn họ.
“Đại Lang!” Phương thị lao xuống xe ngựa.
“Mẹ.” An Đại Lang thấy mẫu thân, bị cơ thể giảm cân thành công của Phương thị làm cho hoảng sợ, trong lòng cảm thấy khó chịu, “Mẹ chịu khổ rồi, gầy xọp hẳn đi.”
Phương thị vui vẻ nhìn con mình từ trên xuống dưới, “Mẹ như thế này là do vận động nên mới gầy đi. Muội muội con đã cải tạo lại xe ngựa, chạy vô cùng thoải mái, mẹ cũng chưa từng chịu khổ. Nhưng còn Đại Lang thì gầy.” Ở trong lòng của mỗi một người mẹ, con mình không gặp một đoạn thời gian thì đều biến thành gầy cả.
An Đại Lang đi tới hành lễ với tổ phụ cùng nhóm thúc thúc.
Trưởng bối An gia nở nụ cười mỉm hài lòng, quả nhiên kinh thành chính là nơi để rèn luyện con người, một đoạn thời gian không thấy, Đại Lang đã thành thục hơn, trở thành một nam tử hán lỗi lạc.
“Vốn dĩ cha cũng muốn tới đón tổ phụ, nhưng hôm qua ông ấy đã bị Hoàng thượng gọi tiến cung.” Giữa hàng lông mày của Đại Lang có chút sầu lo, kể về mấy việc trong triều gần đây. Tuy bệnh phong hàn của Thái tử đã tốt, nhưng cả người thoạt nhìn có chút suy yếu, đại thần lại dâng sớ thỉnh cầu hoàng đế mở rộng hậu cung. Hoàng đế thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng thực tế tính tình quật cường, làm sao có thể là người để cho nhóm hạ thần áp chế.
“Tinh La ca ca bị bệnh?” Sắc mặt Thập Nhất Nương tái nhợt, “Nghiêm trọng lắm sao? Trong thư gửi lần trước cũng không thấy nhắc tới.”
“Yên tâm, chỉ là phong hàn thôi.” An Đại Lang an ủi nàng, “Chắc là hắn không muốn để muội lo lắng nên mới không viết thư.”
Thập Nhất Nương không nói gì, trước đó chuyện hắn trúng độc cũng chưa từng nói, sau này nàng mới biết được, đó không phải là mơ.
An Đại Lang nói đến chuyện trong triều, “Lúc đoạt vị trước đây, số người ủng hộ Hoàng thượng cực ít, trong số đại thần trong triều thì có tám phần đã âm thầm chọn phe. Lúc này nếu Hoàng thượng có thể mở rộng hậu cung thì không còn gì tốt hơn, có quan hệ thông gia ở đó, cũng làm người ta yên tâm hơn một chút, con gái cháu gái của mấy đại thần đều đã sớm chuẩn bị tốt. Dù sao Hoàng thượng mới bốn mươi tuổi, hơn nữa còn được bảo dưỡng thích đáng, có thể nói là đang độ tuổi thanh xuân. Trước đó Thái tử trúng độc, cơ thể thoạt nhìn không giống như quá khỏe mạnh. Nếu có thể sinh được tiểu hoàng tử......”
Thập Nhất Nương càng nghe càng đau lòng, tình cảnh của Tinh La ca ca lại có thể thảm như vậy, có nhiều người trong tối ngoài sáng tính kế huynh ấy đến thế.
Mấy ca ca khác cũng cảm thấy khó chịu. Bọn họ đều từng tiếp xúc với Tư Đồ Tứ Lang, từng cùng nhau đối đầu với đao thương, sinh ra loại tình cảm thâm hậu nhất. Không nói đến bản thân hắn vốn đã là một người vô cùng xuất sắc, mà xét về góc độ tình cảm, bọn họ cũng hy vọng Tư Đồ Tứ Lang có thể sống thật tốt.
“Đại Lang ca, Đại bá nói như thế nào? Đệ cũng biết chỉ cần trung thành là được, việc tranh đoạt của hoàng gia, An gia chúng ta không chấp nhận tham gia vào. Nhưng nếu người có tâm tra ra Tư Đồ tứ ca từng đến Trung Châu, chúng ta có tránh né nghi ngờ thế nào cũng vô dụng......” Thập Lang phân tích.
Thập Nhất Nương cũng liên tục phụ họa, “Đúng vậy, nếu không thể giúp đỡ ngoài sáng, vậy âm thầm vươn tay giúp một chút cũng tốt.”
An Tam gia trầm ngâm nói, “Trọng điểm vẫn là Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng kiên trì, ai cũng không có biện pháp nắm lấy ngài.”
An Tam Lang đột nhiên hỏi, “Đại Lang ca, huynh gặp Hoàng hậu bao giờ chưa? Bà ấy là người thế nào? Hồi trước đệ nghe nói, sinh nhật Hoàng hậu sắp đến, Hoàng thượng có định chúc mừng không?”
Các trưởng bối An gia dùng ánh mắt kỳ vọng An Tam Lang, đúng là hậu sinh khả uý.
An Đại Lang mỉm cười hiểu ý, “Đế hậu là vợ chồng trong lúc hoạn nạn, hơn nữa cũng tin tưởng nhau. Sinh nhật của Hoàng hậu, Hoàng thượng cực kỳ coi trọng, định tổ chức lớn. Nghe nói Hoàng thượng vốn còn muốn đại xá thiên hạ, nhưng Hoàng hậu ngăn cản, nói đó không phải là đang tích phúc cho bà ấy, mà là đang làm bà ấy giảm thọ. Nếu kẻ giết người có thể được đặc xá, vậy đối với người bị giết, thiên lý ở đâu? Quả nhiên sau đó Hoàng thượng buông tha cho ý nghĩ này.”
An Thất Lang vỗ tay than nhẹ, “Đại Hạ ta có phước, có hiền hậu.”
An Nhị Lang rút ra kết luận, “Hiện tại điều quan trọng nhất là bệnh của Thái tử. Chỉ cần thân thể của hắn được điều trị cho tốt, mọi vấn đề khó khăn đều sẽ giải quyết dễ dàng.”
**********************
Xa xa, Thập Nhất Nương nhìn tường vây xung quanh kinh thành, có chút không thể tưởng tượng nổi, “Cha, vì sao hình dạng của tường thành ở kinh đô lại kỳ lạ như vậy, con còn tưởng là cái hộp vuông chứ.”
An Tam gia ôn hòa nói, “Đó là bởi vì dân cư kinh thành càng ngày càng đông, tường thành này cứ ba ngày hai bữa lại phải mở rộng ra một lần, nên mới trở nên không có quy tắc như thế.”
“Dân cư nhiều như thế, nói vậy tìm nhà to ở kinh thành không dễ.” Thập Nhất Nương lắc đầu nói.
“Đúng là không dễ.” An Tam gia gật đầu, “May mà Hoàng thượng ban thưởng tòa nhàcho chúng ta.”
“Vậy trong nhà chúng ta có vườn không?” Thập Nhất Nương chờ mong hỏi.
“Ha ha ha......” An nguyên soái cao giọng cười to, “Có, vườn còn rất lớn nữa. Ông đã nói với Hoàng thượng, để ngài đừng đưa cho Cảnh Viên có hòn non bộ sông suối đình đài lầu các gì đó, nhìn được không dùng được. Tốt nhất là cấp cho chúng ta một tòa nhà có đất trống càng nhiều càng tốt, bởi vì tổ phụ muốn cùng trồng rau với bé cưng.”
An Đại Lang cười khổ, Cảnh Viên chính là do hoàng đế tiền triều xây dựng cho đứa con mà ông ấy yêu mến nhất, xa hoa lộng lẫy, hoàng cung so ra cũng phải kém ba phần. Hoàng thượng lưu luyến bịn rịn nói phải ban tòa nhà này cho An gia, kết quả tổ phụ lại ghét bỏ nó có hoa không quả, khăng khăng muốn An quốc công phủ hiện tại, ngoại trừ đất rộng ra thì không còn ưu điểm gì khác. Thành ra bây giờ ai ai cũng suy đoán, có phải An quốc công đánh giặc nhiều quá nên người bị ngốc luôn rồi hay không.
Thập Nhất Nương vui mừng, “Thật tốt quá, Thập Nhất Nương có thể trồng được rất nhiều ra. Tổ phụ thích ăn mướp, chúng ta có thể trồng nhiều một chút.”
An Ngũ Lang cũng cực kỳ vừa lòng, ”Nhiều đất rộng rất tốt, có thể phi ngựa.”
Còn An Nhị Lang thì thở dài, xét về mặt giá trị, hắn cảm thấy lỗ nặng.
“Nhị Lang, biểu cảm của con là sao thế?” An nguyên soái mất hứng, “Đừng nói là con cảm thấy tổ phụ chọn sai.”
An Lục Lang nhỏ giọng nói thầm, “Kia chính là Cảnh Viên đó, chính là Cảnh Viên mỗi bước chân một phong cảnh đó, là khu vườn xinh đẹp nhất thiên hạ đó.” Đây chính là địa điểm trước hoa dưới trăng tốt nhất để tài tử giai nhân gặp nhau trong thoại bản đó nha, nếu hắn vào ở, nói không chừng lúc viết thoại bản, ý thơ có thể tăng thêm vài phần ấy chứ.
An Tam Lang thấy tổ phụ đang định phát tác, vội vàng nói, “Lục Lang, đệ không hiểu rồi. Xinh đẹp nhất không nhất định là thích hợp nhất, nhà chúng ta là võ tướng, thích nhất là vung đao múa kiếm. Đệ nghĩ xem, phong cảnh Cảnh Viên xinh đẹp, nhưng rất dễ dàng phá hư. Hơn nữa mỗi bước chân một phong cảnh, đất trống sẽ rất ít, chúng ta muốn đánh nhau đấu nhau một chút, tìm mòn mắt cũng không thấy được nơi nào.”
An nguyên soái vừa lòng, “Nơi ở quá mức thoải mái sẽ làm hao mòn ý chí con người. Đóa hoa không chịu nổi sương gió là dễ héo tàn nhất, tổ phụ cũng không muốn dưỡng ra cháu trai vô năng. Các con nên noi theo Thập Nhất Nương thật tốt, tuy con bé là cô nương, cũng kém thông minh hơn so với các con, nhưng ông dám nói, nếu ngày nào đó thật sự sơn cùng thủy tận, Thập Nhất Nương tuyệt đối sẽ không nản lòng. Chuyện đầu tiên mà con bé đi làm, khẳng định là phải đi tìm thức ăn, sống sót cho thật tốt. Các con đừng có dưỡng ra cả người đầy tính tình công tử, ngay cả muội muội cũng không bằng.” Nói xong còn đặc biệt lườm An Nhị Lang một cái.
An Nhị Lang cười khổ, “Tổ phụ, con chỉ muốn nói là, quốc công phủ hiện tại của chúng ta thua thiệt hơn so với Cảnh Viên, đáng lẽ ông nên đòi Hoàng thượng một ít bạc để bồi thường giá chênh lệch mới đúng.”
An nguyên soái á khẩu ngậm mồm.