Edit: Diệp Nhược Giai
“Thập Nhất Nương, nghĩ ra cách gì đi, một đám gà con này ăn gì bây giờ?” Nhìn bầy gà con vàng óng chiêm chiếp kêu, đầu Thập Lang càng lúc càng to.
“Hiện tại bọn huynh đều cho người đi ra ngoài mua lá rau gì đó về cho chúng nó ăn......” Vinh Nhị nhíu mày, “Nếu chúng ta nuôi gà chỉ vì ủ phân trồng lúa mì, phí nuôi gà nhất định phải gộp thêm vào, vậy thì giá thành của lúa mì sẽ rất cao.” Cách ủ phân thế này, dân chúng có thể sẽ không gánh nổi.
Lúc này Thập Nhất Nương đang cảm thấy vô cùng may mắn, sau tận thế, nông nghiệp được xem là thứ giữ mạng, ai ai cũng vùi đầu xem sách nông nghiệp, không thì giờ này nàng chắc chắn là sầu chết rồi, “Chờ qua thêm một đoạn thời gian nữa là ổn, bây giờ thì cứ tạm thời đi mua lá rau về nuôi đi, chờ đến khi phân gà ủ ra giun là được.”
Đầu óc Thập Lang rất nhanh nhạy, hắn kinh ngạc, “Thập Nhất Nương, ý muội là đem giun đó đi nuôi gà?”
Vinh Nhị ngạc nhiên, “Gà cũng ăn giun á?” Hắn còn tưởng chỉ có cá mới thích ăn giun thôi chứ.
Thập Nhất Nương nghiêng mắt liếc xéo hắn một cái, cái tên không có tri thức không có thường thức này, “Đương nhiên, gà cũng thích ăn thịt, hương vị của gà ăn thịt so với gà ăn chay ngon hơn, trứng cũng ngon hơn.”
Được rồi, vậy thì nuôi giun.
Đông Mai kinh hoảng nhìn mấy con giun nhủi đến nhủi đi trong đống phân...... Ọe, thật là ghê tởm, nàng cảm thấy mình có chứng bệnh ‘sợ lỗ’ (1) giống như tiểu thư nói rồi. Tiểu thư nói quả thực rất đúng, một đống mấy thứ này tụ tập hợp lại với nhau, làm người ta thật sự kinh tởm không chịu nổi.
(1) Bệnh này tên là trypophobia, là một căn bệnh tâm lý chưa được chính thức công nhận, mặc dù hàng ngàn người khai là bị nỗi sợ này. Bệnh này khiến người ta có triệu chứng buồn nôn, nổi da gà, cảm giác ghê rợn, ám ảnh khi nhìn thấy hình ảnh có nhiều lỗ tròn hoặc nhóm các lỗ tròn, ví dụ như tổ ong, đài sen, lỗ đục trên thân cây, các hình xăm lỗ trên cơ thể người...
Một con giun bò lại gần đây, xoay quanh dưới chân Lộ ma ma, Lộ ma ma kinh sợ đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên, mặt hết trắng lại xanh. Bà hối hận đến mức thắt cả ruột gan, sao Tết vừa rồi bà phải về nhà thăm con dâu làm chi cơ chứ, không thì nhất định là bà đã có thể ngăn tiểu thư làm mấy cái thí nghiệm quái quỷ này rồi.
Đến khi Lộ ma ma nhìn thấy cảnh tượng dưới kia, cả người đều lung lay sắp ngã: Tiểu thư nhà bà mang vẻ mặt vui sướng hớn hở nhìn đoàn quân giun, dùng giọng điệu cảm thán mà nói, “Đây đúng thật là một gia đình giun yêu thương lẫn nhau mà.”
“Tiểu thư, không xong rồi.” Đông Mai hoảng hốt la lên, “Ma ma té xỉu.”
Thập Nhất Nương vội vàng xông tới, “Có phải ra ngoài bị cảm nắng rồi hay không. Đã bảo rồi mà, bây giờ thời tiết nắng nóng, ma ma không được đi lung tung ra ngoài.”
Đông Mai nhìn sắc mặt tái nhợt của Lộ ma ma, không dám nói rằng lời vừa rồi của tiểu thư chính là cọng rơm cuối cùng thả lên thân lạc đà, chỉ có thể nói mập mờ, “Lộ ma ma bị dọa......” Bị hành động cử chỉ của tiểu thư dọa sợ.
Thập Nhất Nương quan tâm cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán Lộ ma ma, “Thật xin lỗi, sớm biết vậy thì ta đã không để ma ma tới đây rồi. Thật không ngờ ma ma lại sợ giun.”
Lộ ma ma vừa tỉnh lại, nghe Thập Nhất Nương vỗ ngực cam đoan với bà, nhất định không cho mấy con giun gì đó xuất hiện ở trước mặt bà để tránh dọa bà sợ hãi. Lộ ma ma càng đau khổ hơn, bà thật sự rất muốn nói với Thập Nhất Nương, nếu nàng có thể cam đoan từ rày về sau không tiếp xúcvới mấy chuyện gì lạ gì nữa, bà chắc chắn sẽ có thể từ trên giường nhảy dựng lên, ăn gì cũng ngon.
Lộ ma ma thở dài, lần trước, sau khi xảy ra chuyện làm ruộng, bà tức đến mức sai người viết thư báo cho An Tam gia, kết quả...... Vì sao An Tam gia lại đưa cho các bà một cái lệnh như vậy chứ, không được quấy rầy Thập Nhất Nương, nàng thích làm cái gì cứ kệ nàng. Cuối cùng bà chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư chơi với phân gà và giun đất!
***************************
Vinh Nhị lại viết thư, chú của hắn gửi thư, trong thư cực kỳ tán thành mấy kinh nghiệm gieo trồng mà hắn viết, cũng nói tương lai có thể viết thành một cuốn sách nông cho hắn.
“Thập Nhất Nương, chúng ta có thể lưu danh muôn đời.” Giọng Vinh Nhị hơi run rẩy phấn chấn.
“Lưu danh muôn đời?” Vẻ mặt Thập Nhất Nương mê muội, “Chỉ với kinh nghiệm làm ruộng của chúng ta á?”
“Trọng điểm là xuất bản sách!” Thấy bộ dáng hoàn toàn không hiểu gì của Thập Nhất Nương, Vinh Nhị xoay người sang nắm lấy tay Thập Lang, “Thập Lang, chúng ta có thể viết sách truyền lại. Thực sự là không thể tưởng tượng nổi mà, huynh còn tưởng ít nhất phải đến bốn mươi tuổi huynh mới có bản lĩnh này.”
Thập Lang cũng kích động, “Đúng vậy, đệ còn tưởng quyển sách đầu tiên đệ xuất bản trong đời là về nấu nướng, thật không ngờ......” Đương nhiên Thập Lang tham ăn cũng muốn xuất bản sách, xuất bản một cuốn sách về ẩm thực.
Xuất bản sách vĩ đại như vậy à? Thập Nhất Nương khá là mờ mịt, nàng không biết thời này sách rất quý, người nào không đủ tự tin thì không thể viết sách, không có ai mua sách thì lỗ chết. Đồng thời cũng có người vì muốn khuếch trương tài năng của mình mà viết sách, nhưng đều là tự trả tiền, sau khi xuất bản rồi thì sẽ phân phát khắp nơi, hy vọng có Bá Nhạc (1) thưởng thức. Đương nhiên viết sách cũng phải có thực tài mới được, không thì nhất định sẽ bị phản hiệu quả.
(1) Trong thời Xuân Thu, có một người tên là Tôn Dương, là một chuyên gia giám định ngựa, nên mọi người gọi ông là Bá Nhạc. Một ngày kia, Chu Vương yêu cầu Bá Nhạc tìm cho mình một con thiên lý mã, có thể ngày đi ngàn dặm. Bá Nhạc lặn lội khắp nơi, mong tìm được ngựa quý, nhưng không tìm thấy giống ngựa như nhà vua mong muốn. Cuối cùng, khi đi qua Kế Quốc, Bá Nhạc nhìn thấy một con ngựa đang thồ một xe chở muối đi lên dốc. Con ngựa cố kéo chiếc xe, khiến mồ hôi tứa ra ướt đẫm, còn đuôi nó thì cụp hẳn xuống. Tuy nhiên, Bá Nhạc lại thấy con ngựa này thật đặc biệt, bèn đến gần, rồi dùng áo của mình để lau mồ hôi cho nó. Chú ngựa hí thật lớn, đôi mắt mở to, như thể muốn nói với ông điều gì. Từ tiếng ngựa hí, Bá Nhạc nhận ra rằng đây là một con bảo mã. Bá Nhạc mua lại con ngựa và lập tức đem về cho Chu Vương. Khi nhìn thấy bộ dạng gầy gò của chú ngựa, nhà vua hơi nghi ngờ, nhưng Bá Nhạc lại khẳng định đây chính là giống thiên lý mã mà nhà vua cần tìm. Quả nhiên, sau khi được chăm sóc đầy đủ cẩn thận, con ngựa hồi sức rất nhanh và khi được nhà vua cưỡi, nó có thể đi ngàn dặm mỗi ngày. Sau này chú bảo mã này đã lập được nhiều chiến công, khiến Chu Vương càng trọng vọng Bá Nhạc hơn nữa. Về sau, thành ngữ “Bá Nhạc tướng mã” được dựa trên câu chuyện này, ý nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.
Vinh Nhị mừng quýnh, người mua sách nông có lẽ không nhiều, nhưng cũng không giống một vài bài thơ không ai thèm hỏi, bị quên đi nhanh chóng. Sách nông có thể lưu truyền trăm năm thậm chí ngàn năm.
Thập Lang và Vinh Nhị sướng đến điên rồi, nhìn phân gà mà cứ như đang nhìn vàng bạc, nhìn giun như đang nhìn bảo bối, phân gà cho ra giun, còn có thể làm phân bón, giun cho gà ăn, gà đẻ trứng, trứng lại nở ra gà......
Ánh mắt hai người mơ màng, cảm thấy trước mắt sáng ngời ngời.
Tôn thị Phương thị cùng Vinh Phượng thị đều ngây ngẩn cả người, xuất bản sách, hai đứa nhỏ chưa đầy mười tuổi nhà mình muốn xuất bản sách? Sau khi nghe ngóng kỹ càng về kinh nghiệm trồng rau ủ phân nuôi gà của đám nhỏ, ba nữ nhân kiến thức sâu rộng đều trầm mặc, trong lúc vô tình, con mình lại có thể làm ra chuyện giỏi giang đến thế?
Vinh Nhị không sợ bẩn bốc lên một nắm phân vẩy ra, trên mặt còn mang theo tươi cười, giống như trên tay hắn không phải phân gà mà là bột vàng vậy.
“Thập Nhất Nương, sau này chúng ta chính là danh nhân rồi.”
“Là các huynh, không phải muội.” Thập Nhất Nương cắn một quả táo, đứng cách chỗ hai người bón phân rất xa, tránh cho táo bị dính phải thứ gì đó không biết tên.
“Hở? Tại sao? Mấy biện pháp làm ruộng này đều do Thập Nhất Nương nghĩ ra mà.” Vinh Nhị vội hỏi, đương nhiênThập Nhất Nương phải là tác giả của cuốn sách này rồi, hắn không có lòng tham, chỉ cần trong sách có nhắc đến hắn là tốt rồi.
Thập Nhất Nương trừng hắn, khuôn mặt quả táo đỏ hồng đáng yêu, “Muội hỏi huynh, muội cần làm quan à?”
Vinh Nhị ngẩn người, “Nữ nhân không thể làm quan, đương nhiên trong cung thì có nữ quan.”
“Vậy muội muốn đi thi à?”
“Làm quan không được, đương nhiên đi thi cũng không được.”
Thập Nhất Nương ung dung, “Thế muội nổi danh thì cũng được cái tích sự gì đâu, ma ma nhất định không đồng ý. Đối với các huynh mà nói, xuất bản sách rất quang vinh, nhưng đối với muội mà nói, thanh danh tiểu thư khuê các này nọ sẽ bị hủy sạch, không có một con cháu thế gia nào muốn cưới một người vợ giỏi cày cấy cả, đâu phải anh nông dân cưới vợđâu.”
Vinh Nhị áy náy nhìn nàng, mấy cách này đều do Thập Nhất Nương nghĩ ra, vậy mà cuối cùngchỉ có bọn họ được công thành danh toại.
Thập Nhất Nương ăn xong táo, móc móc tìm khăn tay, ừ, quên mang khăn tay rồi. Nàng đảo tròn mắt, đi qua vỗ vỗ vai Vinh Nhị, tràn đầy nhiệt huyết nói, “Vinh Nhị ca, các huynh nhất định phải cố gắng xuất bản sách, để dân chúng đều hiểu được cái gì gọi là làm ruộng có khoa học, trồng ra được nhiều lương thực hơn, vậy thì muội đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Vinh Nhị cực kỳ cảm động, Thập Nhất Nương thật sự rất hiểu chuyện, phẩm chất cao quý, thiện lương đáng yêu, là cô nương đáng yêu nhất trên thiên hạ này.
Vinh Nhị nhìn theo bóng dáng rời đi của cô nương đáng yêu nhất thiên hạ, hoàn toàn không phát hiện ra trên vai mình xuất hiện vài dấu tay.
***********************
Trong một sân viện hẻo lánh ở kinh thành, bóng đêm mờ mịt, ánh đèn dầu trong phòng nhỏ như hạt đậu, nhưng từ đầu đến cuối ngọn đèn lờ mờ vẫn không hề tan biến trong màn đêm tối đen như mực.
“Khụ khụ......” Từ trong phòng truyền ra một tiếng ho khan đến tê tâm liệt phế, thiếu niên đứng bên ngoài mang vẻ mặt lạnh lẽo nặng nề.
“Tứ Lang, Nhị Lang muốn gặp đệ một chút.” Một nữ nhân mày rậm mắt to khung xương hơi lớn mang theo đôi mắt đỏ hoe đi ra, “Đệ cũng đừng nói nhiều quá với đệ ấy, thân thể đệ ấy hiện tại không được khỏe.”
Tư Đồ Tứ Lang chậm rãi đi vào phòng, càng tới gần tiếng ho khan càng rõ, tay hắn không khỏi nắm chặt lại.
“Tứ Lang......” Một thiếu niên thanh tú có sắc mặt tái nhợt, vô lực mỉm cười với hắn, “Đừng hận. Oán hận sẽ chỉ làm đệ mất đi năng lực phán đoán.”
“Ca......” Tư Đồ Tứ Lang cắn mạnh vào môi mình, “Đệ không hận, đệ rất bình tĩnh......” Bình tĩnh đến mức có thể lóc từng miếng thịt trên người đám hoàng thúc đường huynh kia mà tay cũng không run.
“Khụ khụ...... Còn bảo là bình tĩnh, nếu trước đó không ngăn đệ lại...... Đệ đã xách đao đi giết người rồi.” Tư Đồ Nhật Diệu thở dài, “Đây đều là số mệnh cả, là số của ca ca. Khụ khụ...... Đi xem Huy muội đi, chắc muội ấy bị dọa sợ vỡ mật rồi.”
“Lá gan của Tinh Huy tỷ quá nhỏ.” Đôi mắt Tư Đồ Tứ Lang nóng lên, sao số phận của huynh trưởng hắn lại gập ghềnh đến thế?
“Muội ấy nhát gan, khụ khụ...... Nhưng không có nghĩa là không dám gánh vác. Lần này may mà có muội ấy......”
Đôi mắt Tư Đồ Nhật Diệu hiện lên vẻ ấm áp, “Tuy muội ấy sợ hãi, nhưng huynh thật không ngờ muội ấy lại dám nhảy xuống hồ cứu huynh......”
“Hừ, đó là chuyện mà tỷ ấy phải làm.” Tư Đồ Tứ Lang nghĩ một đằng nói một nẻo, “Nếu không phải tỷ ấy bị người khác lừa đi đến cạnh hồ, ca ca cũng sẽ không vì cứu tỷ ấy......” Nhìn đi, thủ đoạn vụng về đến mức nào. Mấy năm trước ca ca bị kẻ khác đẩy vào trong hồ, nhiễm khí hàn, hiện giờ khó khăn lắm mới khá hơn được, lại bị người đẩy vào hồ lần nữa.
“Khụ khụ, không phải lừa......” Tư Đồ Nhật Diệu bất đắc dĩ nói, “Lá gan của muội ấy bé như thế, sao mà dám đi đến nơi nguy hiểm như ven hồ thế chứ. Muội ấy bị một đám nữ nhân kèm cặp hai bên.”
Tư Đồ Tứ Lang nắm chặt tay lại, sát khí lại ngùn ngụt tỏa ra.
Tư Đồ Nhật Diệu vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, rốt cuộc đệ đệ đã giết bao nhiêu người ở Tây bắc mà lại có một thân sát khí như thế.
“Được rồi, khụ khụ...... Ca ca sẽ không chết, đệ cũng đừng trưng ra cái bộ dạng vì ca ca đã chết mà đi báo thù rửa hận như thế...... Khụ khụ......”
“Sao ca ca lại ho nhiều đến thế? Đường phèn xuyên bối tuyết lê không có hiệu quả sao?” Tư Đồ Tứ Lang sầu lo vỗ vỗ lưng ca ca mình.
“Có hiệu quả, khụ khụ, bây giờ đã khá hơn trước nhiều rồi.” Tư Đồ Nhật Diệu mỉm cười nhìn hắn, “May mà có bài thuốc của đệ.”
“Không phải bài thuốc của đệ, là của Thập Nhất Nương.” Tư Đồ Tứ Lang nhét hắn vào trong chăn, “Được rồi, đừng nói nữa, đệ ở lại đây với huynh, mau ngủ đi.”
Tư Đồ Nhật Diệu vừa hết cách vừa dung túng nhìn hắn, “Khụ khụ...... Đệ như thế này khiến cho huynh nhớ lại mấy chuyện hồi trước của các đệ...... Rõ ràng là đệ với Huy muội sợ tối, nhưng lại nói là sợ ca ca không dám ngủ một mình, chen chúc trên giường của huynh, cuối cùng còn đái dầm......”
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa...... Mau ngủ......” Mặt Tư Đồ Tứ Lang đỏ ửng, “Ai đái dầm chứ, rõ ràng là Tinh Huy đái dầm, có liên quan gì đến đệ đâu.”
“Khụ khụ...... Bây giờ không nói, huynh sợ sau này không còn cơ hội nói.” Tư Đồ Nhật Diệu buồn ngủ thì thào.
“Đừng nói như huynh sắp chết đến nơi như thế, Phổ Tuệ thiền sư không phải đã nói có thể trị khỏi cho huynh à?” Tư Đồ Tứ Lang cũng giảm nhẹ giọng nói, quan sát ca ca mình chìm vào giấc ngủ.
Qua mấy ngày nữa, mặc kệ ca ca hắn khỏe hay không khỏe, một, không, rất nhiều tang lễ sẽ không thể nào tránh khỏi phải cử hành.