Edit: Diệp Nhược Giai
Tiệc dưa chuột mở liên tục mấy ngày, không một ai kêu ca bảo ngán.
“Ngon quá đi.” Vinh Phượng thị lại một lần nữa mang vẻ mặt cảm động nhìn đứa con vốn dĩ chỉ cần bộ óc không cần tứ chi của mình, Vinh mẫu thân xuất thân từ một nền giáo dục cực kỳ quy củ, tin chắc rằng con giỏi phải khen, “Thật không hổ là rau Nhị Lang trồng, ăn ngon dã man.”
Phương thị cũng vui vẻ nói, “Ta cũng thấy thế, ăn rau do Thập Nhất Nương nhà chúng ta trồng mà có cảm giác như đang ăn linh đan diệu dược vậy, hiện giờ tinh thần của bá mẫu rất tốt.”
Tôn thị cũng có cùng một loại cảm giác như thế, chẳng qua bà cho rằng đó là do yếu tố tâm lý nhiều hơn. Còn Thập Nhất Nương thì bị dọa cho giật bắn người, hình như nàng lỡ dùng dị năng nhiều quá lố rồi, tuy dị năng của nàng chỉ bằng một phần mười đời trước, nhưng suy cho cùng thì thời đại này cũng không bị ô nhiễm không bị phóng xạ.
Thập Nhất Nương hơi ảo não, công dụng của rau này hơi bị rõ ràng quá rồi. Một tháng qua, Phương thị nhờ ăn mấy thứ này mà gầy đi bốn năm cân, da của Tôn thị cùng Vinh Phượng thị thì trắng nõn ra, mấy người này cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là do tâm trạng tốt mà thôi, nhưng Thập Nhất Nương thì thấp tha thấp thỏm, phải giảm bớt lượng dị năng truyền vào rau củ.
Tuy rằng mọi người cảm thấy rau củ này ăn không còn ngon như lúc mới đầu nữa, nhưng đều cho rằng do đã ăn quá nhiều mà thôi. Hơn nữa, nếu đem so với bên ngoài thì đồ do mấy đứa nhỏ trồng ra vẫn tương đối ngon hơn, nên cũng không xoắn xuýt gì. Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra, thân thể mọi người vẫn chậm rãi tốt hơn, nhưng không còn rõ ràng như lúc trước nữa, ừ, ăn dài hạn sẽ thấy được hiệu quả, ngắn hạn nhìn không ra là được rồi, nàng cũng không muốn bị mọi người xem như yêu quái.
Hiện tại ngày nào Vinh Nhị cũng ra vườn tưới nước với huynh muội Thập Lang, Trữ Bị Lương vẫn ở bên cạnh không từ bỏ ý định mà éc éc kêu miết, mặc kệ nó bị xích như cún, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến quyền tự do được hướng tới đồ ăn ngon của nó. Thi thoảng khi bọn Vinh Nhị quẳng con sâu đã gặm lá cây đi ra ngoài, Trữ Bị Lương sẽ nhảy bật lên ngoạm lấy ngay chóc. Vinh Nhị mang vẻ mặt lạ lùng: Trữ Bị Lương thân yêu, ngươi không phải là cún đâu, thật sự không phải đâu!
Đến thời điểm thu hoạch cà tím và mướp, nhiệt tình của mọi người đối với dưa chuột chuyển hết sang món rau mới, cuối cùng không còn ai cướp đoạt dưa chuột để làm đồ chua của nàng nữa, Thập Nhất Nương mua rất nhiều bình ngâm dưa chuột với gừng và đậu, đợi ngày đóng gói đưa đến Du Thành.
Thập Nhất Nương thích ăn cà tím chưng, cho thêm đậu đen và mơ vào chưng cùng, vào mùa hè ăn món này với cơm cực sướng. Phương thị cùng Tôn thị hớn hở hết sức, rau củ thật tốt nha, có ăn nhiều hơn nữa cũng không sợ béo, chẳng những không sợ béo mà còn có thể giảm béo nữa kìa. Gần đây Phương thị đã thành công gầy đi vài cân, càng thêm coi trọng rau củ mà mấy đứa Thập Nhất Nương trồng, ngoại trừ những nhân thủ vốn có, còn đặc biệt sai thêm vài gia đinh biết võ đến trông coi.
Vinh Nhị ngày ngày ăn rau dị năng nên cũng giảm cân giống như mọi người, hơn nữa hàng ngày trồng rau xong còn nhảy điệu thỏ, Vinh Nhị béo sau khi đã thay đổi thành Vinh Nhị khỏe, giờ đây lại biến thân, hiện tại xin gọi hắn là Vinh Nhị đẹp trai! Mặt không còn hai cằm nhìn cực kỳ thanh tú, làn da tuy không quá trắng, nhưng đôi mắt đen láy long lanh, môi sáng bóng, sau này trưởng thành nhất định là một tên họa thủy.
Tóm lại ai ai cũng đều gầy đi, đương nhiên Thập Nhất Nương nhìn không có vẻ ốm đi nhưng lại không béo lên nữa, cho nên trong hoàn cảnh như thế này, Thập Lang như con gà béo lạc giữa đàn bồ câu, cực kỳ khiến người khác chú ý.
Tôn thị đau khổ không thể tả, con trai à, con bị sưng phù hay là béo thật vậy!
Không ai biết vì sao mỗi ngày An Thập Lang ăn nhiều rau như vậy mà vẫn bị béo lên, đây đại khái chính là câu hỏi của thế kỷ. Tôn thị rưng rưng, nước mắt như sắp trào ra, vì dự cảm thấy con mình vừa bước chân lên con đường phát phì là không thể quay đầu lại được nữa.
“Cho dù Thập Lang ca có béo hơn nữa thì vẫn cực kỳ đáng yêu!” Thập Nhất Nương vắt hết óc, an ủi Tôn thị đang đau đến xé ruột xé gan, “Đây chính là điểm đặc trưng của Thập Lang ca. Nhị bá mẫu, người ngẫm lại xem, nếu Thập Lang ca gầy thì tuyệt đối vẫn không phải là người đẹp trai nhất thiên hạ này, ca ca và Tinh La ca ca bỏ xa huynh ấy cả thước. Nhưng nếu Thập Lang ca béo thì chính là một tên béo đẹp trai nhất trên toàn thiên hạ này! Thà làm ông vua xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng!”
Tôn thị uể oải: “Ta thà rằng hắn làm thằng chột trong đám gầy còn hơn. Aiz, ta và cha hắn đều gầy như thế, vậy mà sao lại sinh ra một tên béo phì như Thập Lang cơ chứ?” Tôn thị hoàn toàn mù tịt không hiểu nổi, hay là vì khi bà mang thai Thập Lang, miệng nhai không ngừng, đầu óc chỉ toàn nghĩ tới đồ ăn?
Thập Nhất Nương cong cong đôi mắt tròn xoe: “Nhị bá mẫu, Thập Lang ca béo rất đáng yêu mà, nếu không phải nhờ Nhị bá mẫu có diện mạo đẹp như vậy, thì làm sao Thập Lang ca có thể béo xinh như thế cơ chứ!”
Tôn thị lập tức dương dương tự đắc hẳn lên, “Chứ còn gì nữa, Thập Lang ca của con tuy béo, nhưng ngũ quan lại toàn tập hợp những ưu điểm của ta và Nhị gia, cho nên mặc kệ hắn đi tới đâu cũng đều được mấy lão nhân gia hoan nghênh chào đón hết. Ta chưa từng nghe thấy có ai chê hắn dù chỉ nửa câu, Thập Lang của ta ở trong thư viện chính là đứa nhỏ được hoan nghênh nhất......“
Thập Nhất Nương mắt chữ O mồm chữ A, không ngừng phát ra những tiếng thán phục, “Ù uôi, thật thế á? Thập Lang ca của con lại được hoan nghênh đến thế cơ á?”
Tôn thị đắc ý, kể đi kể lại mấy thành tích vĩ đại của Thập Lang, đứa nhỏ mà bà dứt ruột đẻ đau sinh ra xuất sắc như thế, không có gì có thể khiến một người mẫu thân vui sướng hơn chuyện này.
Đến khi Thập Nhất Nương đi rồi, Tôn thị nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, ừng ực uống một ngụm nước lớn, sau đó mới phát hiện có chỗ ngồ ngộ. Không phải mục đích ban đầu của bà là muốn Thập Nhất Nương giúp thuyết phục con mình giảm béo sao? Sao cuối cùng lại biến thành ca ngợi “Cho dù con béo cũng vẫn đáng yêu” với Thập Nhất Nương cơ chứ?
****************
“Vất vả cho muội rồi, Thập Nhất Nương.” Tiểu trắng mập mềm nhũn như bông, hai tay nắm chặt lấy bàn tay nho nhỏ của Thập Nhất Nương, “May mà có Thập Nhất Nương, không thì huynh đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn.”
“Không có gì, chẳng qua Nhị bá mẫu chỉ lo lắng thân thể Thập Lang ca không được tốt thôi, dù sao béo quá cũng rất dễ mắc bệnh, hơn nữa cũng không trường thọ......” Thập Nhất Nương phân tích tâm trạng của Tôn thị, có chút hâm mộ. Vĩ đại nhất chình là tấm lòng người mẹ, Tôn thị lo lắng nhưng lại không thể nói ra khiến cho đứa con của mình vướng phải những lo lắng không cần thiết, nên chỉ có thể dùng cái cớ béo quá không đẹp, ngày ngày nghĩ biện pháp giảm béo cho Thập Lang.
“Thập Nhất Nương cảm thấy thân thể huynh sẽ không tốt sao?” Thập Lang không đồng ý, tuy hắn béo thật, nhưng động tác nhảy múa hàng ngày vẫn vô cùng linh hoạt, thể chất cũng rất tốt. Không phải hắn nói cái gì, nhưng mà sự thật là, mười Vinh Nhị cũng không đánh lại hắn.
“Sẽ không, cho dù Thập Lang ca có béo thì cũng là một tên béo khỏe mạnh nhất.” Ở thời tận thế, Thập Nhất Nương từng gặp được vài người béo ú như Thập Lang ca vậy, nhưng khi đánh zombie thì kinh khủng đến nỗi khiến mấy người gầy mặc cảm vô cùng.
Thập Lang đắc ý cực, “Chính xác, huynh nhất định sẽ là một tên béo có võ công cao nhất thiên hạ!”
**************************
Trời cao mây trắng, gió thổi vi vu qua đám cỏ, đám cỏ ngoan ngoãn quỳ rạp người xuống, cảnh tượng thật bình an.
Nhưng trong làn gió lại mang theo thoang thoảng mùi máu tươi cùng với tiếng đao kiếm chém giết, nói cho mọi người biết, đây không phải là một vùng đất yên lành.
Trên tường thành vững chắc của Du Thành, An nguyên soái đứng cùng với mọi người, ai nấy đều mang vẻ nghiêm túc nhìn chiến trường nơi phương xa.
“Mợ nó! Như thế này thật không công bằng!” Vinh tuần phủ tức giận đến mức văng tục, “Sao cái tên Tư Tứ chưa đủ lông đủ cánh kia mà còn được xông ra đánh người Hồ, trong khi lão tử võ nghệ cao cường, ý chí hừng hực muốn giết địch thì lại phải đứng ở đây?”
An nguyên soái nhìn chiến trường xơ xác tiêu điều xa xa, hiểu rất rõ, bên kia chính là đao và máu, là xung đột giữa sống và chết, còn đứng đây xem thì chỉ như một màn hài kịch.
“Thân phận Tuần phủ cao quý, vẫn nên kiềm chế chút thì hơn.” An nguyên soái thờ ơ an ủi ông.
“Lão tử mặc kệ, lão tử cũng muốn ra chiến trường!” Vinh Tuần phủ xách đao lên, ánh mắt tỏa ra sát khí.
Mấy vị thân binh đứng cạnh theo dõi ông như hổ rình mồi, đề phòng lỡ như ông có hành động gì thì lập tức cùng nhau lấy thịt đè người.
“Lần tới hẵng nói.” An nguyên soái qua loa, Tư Đồ Tứ Lang yêu cầu ra chiến trường, ông đã sắp xếp thân binh đi theo bảo vệ hắn, may mà Tư Đồ Tứ Lang là một tên có đầu óc bình tĩnh, dưới tình huống dốc sức giết địch mà vẫn còn có thể tự lo lắng suy xét đến an toàn của mình, thực sự là hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng của kẻ ra chiến trường lần đầu. An nguyên soái nở nụ cười, tiếc là đứa nhỏ này không theo võ, không thì tương lai khẳng định là một tướng tài.
“Lần tới? Đừng có nói lần tới với lão tử, trước đó ngươi cũng kêu lần tới lần tới đấy thôi.” Vinh tuần phủ nổi giận.
“Ngươi ra đó thì giết được bao nhiêu người?” An nguyên soái hỏi.
Vinh tuần phủ mừng rỡ, đổi ý rồi sao?
“Năm mươi.” Vinh tuần phủ khoe ra số lượng địch mà mình có thể giết nhiều nhất trong một lần ra chiến trường.
“Ừ, ngươi có thể giết năm mươi kẻ địch, ngươi nhìn đứa nhỏ kia đi.”
Vinh tuần phủ khinh thường nói, “Tiểu tử họ Tư ấy à? Hắn nhiều nhất chỉ giết được hai mươi tên.”
“Là mười chín tên!” An nguyên soái nói, “Trận chiến đã qua được hơn một nửa rồi, chắc Tư công tử có thể giết được khoảng hơn ba mươi tên địch.”
“Vậy thì sao?” Vinh tuần phủ hất cao đầu, “Đâu có so được với ta.”
Vinh tuần phủ thầm giật mình, đứa nhỏ này là của nhà ai mà lợi hại đến thế.
“Ngươi lợi hại, mỗi lần thân binh đi theo ngươi gần như đều bị chết thảm hết.” An nguyên soái thở dài, Vinh tuần phủ vừa lên chiến trường là cứ như ngựa hoang được tháo dây cương, thân binh đi theo bên cạnh ông ta để bảo vệ mệt đến gần chết.
“Chiến tranh nào mà lại không có người chết!” Vinh tuần phủ phản bác.
An nguyên soái thản nhiên cười cười, “Cho tới bây giờ, tiểu đội của Tư công tử còn chưa có ai bị chết cả!”
“Không thể nào!” Vinh tuần phủ thốt ra, nhanh chóng bắt lấy tường thành, lòng lập tức trầm xuống. Ông nhìn chiến trường phương xa, vì thị lực tốt nên thấy rất rõ, Tư Tứ Lang mím chặt môi, trên gương mặt tinh xảo bị vương vài vệt máu, mắt không chớp cái nào chém một tên người Hồ ngã ngựa, khác hẳn với tình trạng huyết khí che mờ lý trí của ông, từ đầu đến cuối Tư Tứ Lang đều vô cùng bình tĩnh, giống như không phải hắn đang giết người mà là chém dưa.
“Hắn là con cái nhà ai vậy? Sao ta chưa từng nghe nói tới?”Vinh tuần phủ cảm thấy lạnh hết cả người, một kẻ lên chiến trường mà mắt đỏ ngầu, sát khí bao phủ toàn thân như ông tất nhiên là đáng sợ. Đối lập hẳn với đứa nhỏ có đôi mắt trầm tĩnh không gợn sóng, khuôn mặt dính máu vẫn tuyệt sắc như thường, động tác tao nhã không có một tia sát khí, bình thản tước đi một sinh mạng, nhưng lại càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn, giốnng như trong lòng hắn không hề có giới hạn gì, con người chỉ là một món đồ chơi trong tay hắn, máu lạnh vô tình xiết bao......
Như nhìn ra những suy nghĩ trong lòng Vinh tuần phủ, An nguyên soái hừ một tiếng,“Đừng có mà xem hắn như ma quỷ giết người, ngươi còn chưa nhận ra à, đội ngũ của đứa nhỏ này có số người chết cực ít, có thể quý trọng sinh mạng của cấp dưới như thế, chứng tỏ hắn có nguyên tắc của riêng mình.”
Trên chiến trường bắt đầu bớt mấy kẻ xông ra, trận đánhsắp kết thúc, Vinh tuần phủ mím chặt môi không nói chuyện, Tư Tứ Lang cũng không phải chỉ mê muội yêu quý sinh mệnh của thủ hạ mình, khi hắn cảm thấy thời điểm có lợi, hắn cũng không để ý dùng tính mạng của người cùng phe mình để đổi lấy càng nhiều thủ cấp kẻ địch hơn. Một kẻ tài năng tuyệt thế như vậy xuất hiện từ khi nào mà ông lại không hề hay biết?
Trận đánh thắng lợi, sau khi mở tiệc ăn mừng, mọi người bắt đầu thống kê công trạng. Chiến tranh thời này lấy từng nhóm nhỏ làm đơn vị, giết bao nhiêu địch đều sẽ có người ghi lại, đội của Tư Đồ Tứ Lang không phải là đội có công trạng cao nhất, đương nhiên số người chết cũng không phải nhiều nhất, nhưng khi kết hợp hai số liệu này lại, kết quả lại khiến cho người ta phải kinh ngạc.