Edit: Diệp Nhược Giai
Tương được chế biến đặc biệt, cách nướng cũng không giống bình thường, đến khi vịt nướng xong rồi, toàn bộ phòng bếp đều thơm lừng, Thập Lang dính chặt vào phòng bếp, lôi kiểu gì cũng không đi được.
Nữ đầu bếp béo hít một hơi thật sâu, nuốt xuống nước miếng đang không ngừng chảy ra, lại một lần nữa xúc động vì chỉ số thông minh ưu việt của mình. Bà đuổi mọi người ra khỏi phòng bếp, thật đúng là có khả năng dự đoán trước được nha, nếu không thì không phải công thức thần kỳ này đã bị lộ ra ngoài rồi sao.
“Bây giờ còn chưa ăn được, Thập Lang ca, huynh quên chúng ta còn phải đi nhảy vũ điệu thỏ sao?” Tuy Thập Nhất Nương cũng là một kẻ tham ăn, nhưng nàng là một kẻ tham ăn theo đuổi yêu cầu cao, hành, bột bánh, tương ngọt gì đó đều chưa chuẩn bị xong, nàng không vội ăn, vì sao có thể ăn ngon 100% lại không chịu, chỉ muốn ăn 80% chứ.
“Muội muội, muội muội, một miếng, huynh chỉ ăn một miếng!” Tiểu béo giãy dụa, ô ô, vịt nướng thơm quá, vậy mà hắn chỉ có thể ngửi, quá tàn nhẫn rồi.
Thập Nhất Nương hừ một tiếng tóm lấy cổ áo Thập Lang, đừng coi thường sức lực của nàng, từ sau khi nàng có thể đi, dị năng không cần chỉ tập trung trên đùi nữa, sau khi cả người được tẩy qua bởi dị năng một lần, thể chất của nàng tốt hơn nhiều so với đa số người thời này, mà thể hiện rõ nhất là về mặt sức lực, nàng rất dễ dàng lôi Thập Lang đi khỏi đó.
“Không được, đó là vịt quay nguyên con, cho huynh cắn một miếng, chắc chắn sẽ thấy rõ, đến lúc đó có thể bưng lên bày trên bàn sao?” Đồ ăn bình thường cắt ra thì thó vài miếng cũng không sao, nhưng còn vịt nướng nguyên con và cá thì đều phải bày đủ ra bàn mới được có biết không.
“Huynh nhớ ra rồi, phao câu, huynh ăn phao câu vịt, ăn chỗ đó không nhìn thấy được.” Tiểu trắng mập chưa từ bỏ ý định.
Thập Nhất Nương cực kỳ vô tình nói, “Thật ngại quá, muội vứt phao câu đi từ lâu rồi.”
Vẻ mặt tiểu trắng mập như cha mẹ chết, “A a, sao muội lại ném phao câu đi, không lẽ muội không biết câu gì gọi là phao câu gà nướng ăn ngon nhất sao……”
“Phao câu vịt quay không ăn được. Được rồi được rồi, nhảy đi, lát nữa đến bữa cơm rồi ăn.”
Xa xa, Tư Đồ Tứ Lang nhìn thấy chính là cảnh một con thỏ lớn tóm lấy tiểu trắng mập đang giãy dụa kịch liệt bò đi, nếu hắn từng trải qua những chuyện giống Thập Nhất Nương thì nhất định có một câu có thể hình dung tình hình trước mắt: trẻ trâu nhiều sức!
“Chiếu tướng!” Bàn tay như ngọc của An Tam Lang hạ quân cờ đen xuống.
Tư Đồ Tứ Lang cười khổ, “An Tam ca, huynh không thể nhường đệ chút sao?”
“Người khiến mình thua là chính mình.” An Tam Lang mỉm cười nói.
******************************
“Tiểu thư, Thập công tử, heo sữa hương đã tắm sạch rồi.” Đông Mai cười ôm heo nhỏ đến.
“Oa, thì ra Thiên Bồng Nguyên Soái có màu hồng phấn à?” Thập Lang cảm thán, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, “Nó là đực hay là cái vậy?” Nếu là cái thì không phải là Thiên Bồng Nguyên Soái.
“Đương nhiên là đực.” Đông Mai cười tủm tỉm nói, “Không tin nổi luôn, heo nhỏ hồng phấn mũm mĩm đáng yêu như vậy mà lại là đực.”
Thập Lang lập tức phản bác, “Thiên Bồng Nguyên Soái chính là hồng phấn mũm mĩm đáng yêu như thế, không thì làm sao có thể câu hồn nhiều mỹ nữ như vậy, ngay cả Hằng Nga tiên tử cũng đều mê đắm nữa là.”
Thập Nhất Nương đau đầu, rất muốn nói cho Thập Lang biết, thật ra Trư Bát Giới là một kẻ mập mạp đáng khinh, “Thập Lang ca, đừng nói là huynh định gọi nó là Thiên Bồng Nguyên Soái luôn chứ, muội không đồng ý, muội đã quyết định gọi nó là Trữ Bị Lương (lương thực dự trữ).”
Tươi cười của Đông Mai lập tức cứng đờ, đồng tình nhìn heo sữa hương, quả nhiên nàng nói đúng rồi mà, heo nhỏ à, ngươi nhất định đừng để quá béo, tiểu thư thật sự định đem ngươi đi làm lương thực dự trữ đó.
“Thập Nhất Nương, tên Trữ Bị Lương này không hay, vẫn nên gọi là Thiên Bồng Nguyên Soái, nghe uy phong hơn.”
Thập Nhất Nương nhìn heo hồng nhỏ đang hăng hái chạy vòng quanh bọn họ, bày ra điệu bộ đáng yêu cực hạn, hoàn toàn không thể nhìn ra chỗ nào uy phong giống Thiên Bồng Nguyên Soái, “Vẫn nên kêu là Trữ Bị Lương đi.”
“Nếu không kêu Trư Bát Giới đi.” Thập Lang miễn cưỡng nhượng bộ.
“Đã bảo là Trữ Bị Lương.”
“Vậy Nhị Sư Huynh thì sao?”
“Trữ Bị Lương.”
Hai người vừa đi vừa tranh luận, heo nhỏ chạy loăng quăng phía sau.
“Nếu không thì để heo nhỏ tự quyết định đi.”
Thập Lang cười tươi, “Thiên Bồng Nguyên Soái lại đây.”
Heo nhỏ thông minh vừa nghe tên này thì biết, hình như là đang kêu nó, điên cuồng tung móng xông tới.
“Trữ Bị Lương lại đây.”
Mặt heo nhỏ mang theo nghi vấn, xoay vòng vòng, rốt cuộc tên nó là gì đây?
“Trữ Bị Lương, có muốn ăn đường không?”
Thập Nhất Nương ung dung lấy ra một cục đường trong hà bao bên người, heo nhỏ lập tức chạy tới.
Thập Nhất Nương cười tủm tỉm xoay người vuốt heo sữa hương thơm tho sạch sẽ, “Thật thông minh, về sau nhớ kỹ, ngươi tên là Trữ Bị Lương.”
Thập Lang buồn bực chịu không thấu, “Thập Nhất Nương, muội thật ăn gian.”
*****************************
Đến bữa cơm chiều, cuối cùng Thập Lang cũng được như mong ước, hắn vỗ vỗ cái bụng tròn vo, “Muội muội, muội nói đúng thật đấy, hừ, vịt nướng Hồ gia kia quả thật là thiếu thiếu gì đó, còn bảo là tiệm cổ trăm năm gì chứ, còn phải bái muội làm sư phụ.”
Tôn thị nhìn dĩa vịt trống không, nhịn không được cũng âm thầm sờ sờ eo mình, gần đây hình như béo hơn rồi, Thập Nhất Nương thật sự rất biết cách nấu ăn, khiến quần áo bà dạo này chật ních rồi.
Trên mặt An Tam Lang hiện lên tươi cười kiêu ngạo chỉ huynh trưởng mới có, “Thập Nhất Nương là giỏi nhất.”
Tư Đồ Tứ Lang cũng gật đầu khen ngợi, tối nay hắn cũng ăn nhiều hơn, dưới tình huống bên người đều là những kẻ tham ăn, độ ngon của đồ ăn cũng tăng hơn gấp bội.
Thập Nhất Nương ngượng ngùng, sau tận thế nàng thường hay nhìn mấy món trên sách dạy nấu ăn của thời trước tận thế mà chảy nước miếng, thuộc làu làu cách nấu, lúc ấy bị gia gia mắng gần chết, hiện giờ nghĩ lại, không có chuyện gì trên đời là vô dụng trăm phần trăm.
“Cám ơn Thập Nhất Nương.” Tư Đồ Tứ Lang sờ sờ đầu nàng, “Đây là vịt nướng ngon nhất mà huynh từng ăn. Tinh La ca ca chuẩn bị xuất phát đi Du Thành, hy vọng khi trở về có thể ăn vịt nướng mà Thập Nhất Nương làm lần nữa.”
Vẻ mặt Thập Nhất Nương không nỡ, nhìn hắn nói, “Tinh La ca ca nhất định phải cẩn thận, đao thương trên chiến trường không có mắt......”
“Yên tâm, hắn chỉ đi nhìn thôi, không có cơ hội ra chiến trường.” An Tam Lang lại gần ôm lấy Thập Nhất Nương, “Ca ca phải đi, Thập Nhất Nương có nhớ ca ca không?”
Thập Nhất Nương khóc lên, “Ô ô, bây giờ mà muội đã không muốn xa ca ca rồi, muội không thể đi Du Thành cùng với ca ca sao.”
An Tam Lang ôn nhu lau nước mắt cho Thập Nhất Nương, “Không được, nếu Thập Nhất Nương đến Du Thành, mọi người đều sẽ lo lắng, ngoan ngoãn ở nhà đợi ca ca về, được không?”
Thập Nhất Nương nhịn xuống nước mắt, “Ân, muội sẽ chờ ca ca trở về, trồng rất nhiều rau xanh ngon lành chờ ca ca về ăn.”
An Tam Lang cứng người một chút, sao muội muội vẫn chưa buông tha cho ý tưởng trở thành nông dân vậy. Nhưng…… nếu muội ấy có chuyện để làm, chắc sẽ không phải miên man suy nghĩ cả ngày.
“Được, ca ca thật mong đợi rau do Thập Nhất Nương đích thân trồng.”
*****************************
Một đám người đi tiễn An Tam Lang và Tư Đồ Tứ Lang lên đường, ánh mắt của Phương thị cùng Tôn thị đều hồng hồng, Thập Nhất Nương lại không khóc, nàng giống một kẻ lắm lời, lải nhải dặn dò, “Đây là khô bò tương, bây giờ trời bắt đầu nóng rồi, phải nhớ kỹ, sau khi mở hũ thì phải ăn xong trong vòng hai ngày. Đây là chà bông, lúc nấu cháo trên đường có thể cho một ít vào ăn chung…… Còn đây là kim sang dược mà muội tự chế, cầm máu cực kỳ hiệu quả.”
Tư Đồ Tứ Lang ngạc nhiên nhìn Thập Nhất Nương: “Thập Nhất Nương thật là lợi hại, còn biết làm cả kim sang dược nữa.”
“Cũng không có gì quá giỏi đâu, có toa thuốc là chế ra được thôi.” Thập Nhất Nương thuận tay giao cái túi nhỏ cho Tư Đồ Tứ Lang, “Tinh La ca ca, Thập Nhất Nương sẽ cầu nguyện cho mọi người trước mặt Bồ Tát.”
Tư Đồ Tứ Lang cảm thấy tim mình mềm nhũn, khuôn mặt tinh xảo nở một nụ cười lóa mắt, “Cầu nguyện Tinh La ca ca sẽ không bị thương sao? Yên tâm, Tinh La ca ca sẽ tự bảo vệ mình thật tốt……”
“Không phải, là cầu nguyện Tinh La ca ca tuyệt đối đừng bị phong hàn.” Thập Nhất Nương lo lắng nói, “Hơn nữa cũng đừng bị ho khan, đến lúc đó không có Thập Nhất Nương ninh đường phèn tuyết lê cho ăn mỗi ngày thì biết làm thế nào?”
Tư Đồ Tinh La bị nghẹn cứng, không thốt ra lời.
“Được rồi, ca ca phải đi đây.” An Tam Lang tươi cười còn sáng ngời hơn cả bầu trời Tây bắc, “Ca ca sẽ chờ ăn rau mà Thập Nhất Nương trồng.”
************
Tư Đồ Tứ Lang cùng An Tam Lang vừa rời khỏi chưa được bao lâu, Phương thị liền nhận được tin chiều nay Vinh tuần phủ sẽ tới Trung Châu.
“Nhanh nhanh, bảo người phi ngựa đuổi theo bọn Tam Lang, để bọn họ từ từ, đợi Vinh tuần phủ đi Du Thành chung.” Phương thị vội vàng sai người phi ngựa ngăn An Tam Lang lại.
“Vinh tuần phủ phu nhân cùng với con họ cũng đến Trung Châu à?” Tôn thị có chút khó hiểu, lập tức lại nghĩ ra, “Khó trách, trận chiến này không biết kéo dài đến bao lâu. Xem ra Vinh phu nhân cũng thật lợi hại, có thể cùng bôn ba cả chặng đường dài cùng với phu quân mình. Nhưng mà, đại tẩu à, để bọn Tam Lang chờ có thỏa đáng không? Vinh tuần phủ đến Trung Châu không nghỉ ngơi vài ngày mà đã lên đường ngay sao?”
Phương thị nói, “Đây là nguyên nhân vì sao tẩu bảo bọn Tam Lang đợi một chút. Vinh tuần phủ mang theo nữ quyến, đi xe ngựa cả môt đường như vậy, thế mà Vinh tuần phủ cũng không biết mệt, không muốn nghỉ ngơi hồi phục mà muốn lập tức đi đến Du Thành, còn nữ quyến thì phó thác cho chúng ta chiêu đãi.”
Vinh tuần phủ quả nhiên là người rộng rãi, vừa nghe thấy An Tam Lang đang chờ ở phía trước, lập tức bỏ lại vợ con mình ở đây, trút bỏ gánh nặng vui mừng đuổi theo, giống như người đang đợi ở phía trước là tiểu tam mà ông nuôi vậy.
Phương thị không thốt nên lời, bà còn chưa kịp bày tỏ lòng chân thành, thề thốt nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho vợ con ông ấy đâu.
Một đám người được mời đến phòng khách dâng trà.
“Đây là Vinh Nhị Lang à? Quả là người tài.” Phương thị cười tủm tỉm khích lệ, “Nếu đem so với hai con khỉ con nhà chúng ta, thì đúng là ổn trọng đoan chính.”
Bởi vì ca ca đi rồi, Thập Nhất Nương tâm tình còn rất kém, nhìn Vinh Nhị Lang béo núc ních mà lại mang vẻ mặt nghiêm túc, nàng bĩu môi, chả đáng yêu gì cả, Thập Lang ca của nàng tuy rằng cũng vừa béo vừa trắng, nhưng cả ngày đều nở nụ cười tươi, ngọt ngào như kẹo đường vậy. Còn Vinh Nhị Lang này rõ ràng không hơn kém bọn họ bao nhiêu tuổi, tuy diện mạo đáng yêu nhưng lại là mặt đá, hừ, ta cũng đâu có thiếu tiền ngươi.
Vinh Phượng thị là nữ tử Giang Nam, xinh đẹp ôn nhu như một dòng sông xuân, nhưng không ngờ tính cách lại thẳng thắn kiên nghị, cảm giác tương phản hoàn toàn khiến trên người bà lại tăng thêm vài phần mị lực. Phương thị có chút hiểu ra, vì sao bà ấy lại ngàn dặm bôn ba đi theo trượng phu đến Tây bắc.
“Đâu có, tính cách Nhị Lang rất thẳng, khuôn mặt lại còn vừa già vừa nghiêm nghị, ta còn thường xuyên thấy hao tâm tổn trí ấy chứ.” Vinh Phượng thị có chút đau đầu nhìn con mình, “Nếu như có thể học theo Thập Nhất tiểu thư cùng với Thập công tử thì tốt rồi.” Cũng chẳng biết con mình giống ai, mới tí tuổi đầu mà mặt lúc nào cũng như người già, nếu không phải vì thế, thì lần này phu quân cũng không đặc biệt dẫn hắn đến Trung Châu, chính là hy vọng một nơi bưu hãn như Trung Châu có thể làm giảm bớt vẻ tài khí cổ hủ trên người con trai mình.
Tôn thị cười cười, “Nếu Nhị công tử mà thật sự giống Thập Lang nhà ta, đến lúc đó sợ là phu nhân lại phiền lòng.”
Vinh Phượng thị cười khổ, “Nếu thật sự giống Thập Lang nhà ngươi, thì ta sẽ hết sức vui mừng.” Giống An thập công tử, trắng trắng mềm mềm tròn tròn, vô cùng khả ái, phu quân nhà bà nhất định sẽ cực kỳ vui sướng.