Edit: Diệp Nhược Giai
Tiểu hài tử luôn thích lễ Tết, mặc quần áo mới mang mũ nón mới. Năm ngoái tuy Thập Lang không thích người nhà bắt hắn phải mặc một bộ đồ đỏ au, nói dễ nghe là giống như kim đồng hầu hạ bên cạnh Bồ Tát, còn nói khó nghe một chút, thì chính là một quả cầu thịt, lại còn là một quả cầu thịt màu đỏ! Nhưng so ra thì Thập Lang vẫn còn ưa bộ đó hơn là bộ quần áo hồ ly toàn thân lửa đỏ như năm nay. Ha ha, náo nhiệt thì cũng có náo nhiệt, rực rỡ thì đúng là rực rỡ, nhưng còn mặt mũi của hắn thì biết bỏ vào đâu! Gì chứ, hồ ly tinh nam sao! Thò tay mò mẫm đuôi hồ ly sau mông, một nỗi niềm bi thương tự dưng dâng lên trong lòng Thập Lang.
Thập Nhất Nương thở dài, tên ngốc này còn chưa phát hiện chỗ hay của loại quần áo này đâu.
“Thập Lang ca, chúng ta đến phòng bếp xem một chút đi.”
Phòng bếp? Lỗ tai hồ ly của Thập Lang lập tức dựng đứng lên, gật đầu liên tục, “Được được, huynh nghe nói thực đơn hôm nay có món nem rán.”
Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói, “Vậy chúng ta đến phòng bấp xem nem rán họ làm có phải là nem rán chính thống hay không.”
“Ái chà, tiểu thư và Thập công tử đến rồi à.” Vừa nhìn thấy hai tiểu hồ ly đáng yêu, nữ đầu bếp béo cười đến mức mắt híp lại thành một đường thẳng, “Mau mau tới đây nếm thử xem nem rán này ngon hay không.”
Thập Lang ngây ngẩn cả người, Thập Nhất Nương nhét nem rán vào miệng hắn trước, hắn há miệng theo phản xạ rồi mới phản ứng lại kịp. Sao hôm nay nữ đầu bếp béo này lại dễ chịu như vậy, hồi trước mỗi lần hắn chạy tới ăn vụng, đều phải vừa dụ vừa lừa bà ấy thì mới có thể chỉa được một miếng đồ ăn.
“Ăn ngon.” Mắt Thập Lang sáng rực, “Tuy chiên nhưng lại không hề nhiều dầu, hơn nữa bên trong còn có củ cải xắt sợi. Không ngờ củ cải khó ăn như vậy mà bây giờ lại ngon đến thế, thật là quá khó tin đi.”
Nữ đầu bếp béo mừng đến mức thịt toàn thân rung rung lên, “May mà có công thức của tiểu thư. Đúng rồi, đến đây ăn thử một miếng thịt tô (1) đi, thịt tô này cũng do tiểu thư đưa công thức chế biến đó……”
(1) Thịt tô: Là tên một món ăn truyền thống của dân tộc Hán, xốp xốp, trơn mềm, ngon miệng, béo mà không ngấy. Khi nấu phải chiên thịt ba chỉ nhúng bột trước, sau đó nấu lên với mộc nhĩ, đậu hũ, rau xanh (hình ở cuối chương) (nguồn: baike.baidu.com)
Thập Lang làm tổ trong phòng bếp, mấy món ăn dù ngon hay dở hắn cũng nếm thử qua một lượt toàn bộ, cuối cùng mới mỹ mãn rời đi.
Xoa xoa cái bụng tròn lẳn, lần đầu tiên tiểu trắng mập phát hiện chỗ tốt của bộ đồ hồ ly này, ít nhất cái bụng có ăn nhiều hơn nữa cũng sẽ không bị ai phát hiện, bộ lông hồ ly dày cộm đã che mất cái bụng nhô lên của hắn.
“Ngốc, chỗ ưu việt không chỉ có thế đâu.” Thập Nhất Nương nói, “Huynh không phát hiện hôm nay ăn vụng có gì khác với thường ngày sao?”
Tiểu trắng mập nghĩ nghĩ nói, “Hôm nay béo thẩm đặc biệt hào phóng, hồi trước chỉ cần huynh ló mặt vào phòng bếp là bà ấy liền phòng huynh như phòng trộm.”
Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói, “Đó là bởi vì hôm nay Thập Lang ca mặc đồ đặc biệt đáng yêu đó.”
Thập Lang có chút đăm chiêu, nếu mặc bộ đồ này mà có thể ăn được rất nhiều đồ ăn ngon, vậy cũng không phải là không thể chấp nhận được ha. Vì đồ ăn mà Thập Lang vô cùng vui sướng vứt sạch tiết tháo của mình.
******************
Tây bắc tháng hai vẫn rét căm căm, mùa xuân nơi đây luôn tới trễ như vậy, đến tận tháng ba mới thấy được một ít màu xanh. Chiến tranh ở Du thành vẫn đang trong tình thế giằng co, nam nhân An gia tiếp tục ở tiền phương sống mái với người Hồ.
“Lạnh quá, quả nhiên tuyết tan lạnh hơn so với tuyết rơi.” Thập Nhất Nương nhìn làn khói trắng do mình phả ra, nói.
Thập Lang gật đầu, ngơ ngác nhìn con thỏ tuyết dưới tàng cây mai bị tan chỉ còn hai chân. Hắn cũng có chút bất an, đã đến tháng ba rồi mà sao Tam Lang ca vẫn còn chưa về.
Đến tháng tư, rốt cuộc xuân cũng về hoa cũng nở ở vùng Tây bắc. Ngoài cửa thành là một bãi cỏ bao la xanh rì rì, hoa xuân nở rộ khắp nơi nơi, mấy con chim không biết tên sung sướng hót véo von trên những cành non xanh ngát.
Thập Nhất Nương đỡ tường thở hổn hển từng hơi thật to, ngẩng đầu nhìn cây ăn quả nở hoa rực rỡ, ong mật cần cù múa lượn xung quanh. Thập Lang thích ăn, cho nên trong An phủ đa số là cây ăn quả, xem tình hình sinh trưởng của mấy cây này, xem ra năm nay khẳng định không sợ thiếu trái cây ăn.
“Tốt lắm, Thập Nhất Nương, đi thêm hai vòng nữa đi.” Thập Lang ở đằng trước đưa hai tay ra làm động tác như đang ôm đỡ, phòng ngừa Thập Nhất Nương bị ngã sấp xuống.
Thập Nhất Nương cắn răng đỡ tường bước thêm hai bước, cảm giác trên người bắt đầu đổ mồ hôi.
Đúng vậy, Thập Nhất Nương có thể đi đường, vì mỗi ngày nàng đều cố gắng điều động dị năng trong người.
Thời tận thế, sao băng mang đến virus, nhưng đồng thời cũng mang đến năng lượng. Zombie xuất hiện, cơ thể loài người cũng tiến hóa cả một bước dài, mà dị năng chính là một trong số đó. Tuy rằng hiện tại dị năng của Thập Nhất Nương chỉ bằng một phần mười đời trước, nhưng cơ thể nàng đang trở nên ngày một khỏe hơn. Thập Nhất Nương mơ hồ có cảm giác: Chắc bột thạch tín cũng không độc chết nàng nổi.
Phương thị và Tôn thị cực kỳ vui mừng, Hồ đại phu thật đúng là thần y, ông ấy nói Thập Nhất Nương chỉ cần tập đi thêm ba, bốn tháng nữa là có thể hoàn toàn giống như người bình thường vậy. Đây quả đúng là do Bồ Tát phù hộ, các bà cảm thấy cần phải thắp cho Bồ Tát nhiều nhang thêm một chút.
“Thập Nhất Nương, có tin của Tam Lang.” Mặt Phương thị ngập tràn ý cười đi tới.
Thập Lang và Thập Nhất Nương kinh hỉ nhìn bà, Phương thị cười nói, “Tam ca của con bảo, phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới về được. Tư Đồ Tứ Lang bị bệnh, không thể đi nhanh được.”
Thập Nhất Nương không thể tin được, vừa mừng vừa sợ: “Ca ca không ngã bệnh chứ? Tư Đồ đại ca bị bệnh gì? Nghiêm trọng không ạ?”
Phương thị có chút sầu lo, “Thấy bảo là bị cảm phong hàn, Tam Lang đang mang theo hắn tranh thủ đi về, đến lúc đó để Tư Đồ Tứ Lang dưỡng bệnh một thời gian ở nhà chúng ta. Tam Lang nói, hắn phải mất cả nửa cái mạng rồi.”
Nửa cái mạng? Chỉ là cảm phong hàn thôi mà. Lòng Thập Nhất Nương xoắn lại, nàng quên mất, cảm phong hàn cũng là một loại bệnh nặng ở cổ đại.
Sau khi đã đi lại được, ngày nào Thập Nhất Nương cũng vịn tường tập đi, sau đó thì không cần vịn tường nữa, chỉ là không đi được quá xa, hơn nữa vẫn còn lắc lắc chập chững như con vịt bầu.
Rốt cuộc sau đó An Tam Lang cũng về đến nhà, mặt hơi tiều tụy, đại khái là do cao lên nên nhìn thân hình có vẻ gầy đi, nhưng tinh thần thì rất tốt.
Thập Nhất Nương nước mắt lưng tròng nhìn thương tổn do giá rét cùng với mấy vết xước trên người hắn. Tay, lỗ tai, cằm, cổ, mấy địa phương này đều có thể thấy được rõ ràng. Nàng thật sự không dám nghĩ đến, dưới quần áo hắn còn có bao nhiêu vết thương như vậy.
Thấy ánh mắt muội muội vẫn luôn dán chặt trên tay trên mặt mình, đau lòng nhìn mấy vết thương trên đó, An Tam Lang an ủi nàng nói: “Huynh khỏe lắm, qua một thời gian là hết thôi, ngay cả sẹo cũng không có.”
Đến khi Thập Nhất Nương nhìn thấy Tư Đồ Tứ Lang yếu đến mức chân không bước đi nổi, cuối cùng nhịn không được khóc lớn lên. Nàng quả thực không thể tin được hai mắt của mình, Tư Đồ Tứ Lang có thể thản nhiên không đổi sắc mặt xem người Hồ như dưa chuột mà chém, vậy mà bây giờ bệnh đến nỗi chỉ còn da bọc xương.
“Đừng khóc.” Tư Đồ Tứ Lang nhịn lại cơn ho khan, cố gắng vươn tay ra sờ sờ đầu nàng, “Huynh chỉ bị phong hàn thôi, yên tâm, rất nhanh sẽ khỏe……”
Thập Nhất Nương khăng khăng ngồi trong phòng, nhìn bọn người hầu bận rộn ra ra vào vào. Vết thương trên người Tư Đồ Tứ Lang không nghiêm trọng như An Tam Lang, nhưng bệnh phong hàn của hắn thì lại rất nặng, ho mãi không dứt.
“Tình trạng chưa đến nỗi quá xấu. May mà đống thuốc trước đó các ngươi cho hắn uống coi như cũng có hiệu quả, chứ không để bệnh thêm vài ngày nữa thì e là sẽ chuyển thành ho lao.” Chân mày Hồ đại phu cau lại, “Bây giờ nghỉ ngơi thật tốt trong vài tháng, không thì bệnh tình sẽ nặng thêm, đến lúc đó chẳng còn ai cứu nổi......”
Nhìn một chén thuốc đắng chết người được bưng vào, Thập Nhất Nương cảm thấy khó khăn thay cho hắn, thật đáng thương, thuốc Đông y là khó uống nhất.
“Khụ khụ khụ......” Tư Đồ Tứ Lang vội vàng cầm lấy khăn tay che miệng lại, Thập Nhất Nương còn ở trong phòng, hắn ho khan thế này rất dễ lây bệnh.
“Thập Nhất Nương, khụ khụ...... Muội về trước đi được không?” Tư Đồ Tứ Lang mỉm cười với nàng, “Trước khi huynh khỏi bệnh thì vẫn nên tránh xa thôi, thân thể muội kém như vậy...... lỡ như bị lây bệnh thì nguy, khụ khụ......”
Thập Nhất Nương bỗng nhiên nhớ tới một bộ phim điện ảnh mà nàng xem hồi trước, trong đó có một người bị mắc bệnh mà ho đến văng cả phổi ra, mặt nàng lộ ra vẻ rầu rĩ, không thèm đếm xỉa tới, nói: “Ho khan sẽ không lây bệnh......”
Tư Đồ Tứ Lang đau đầu nhìn nàng, “Ai nói là không, phong hàn chính là bệnh truyền nhiễm......”
“Bệnh phong hàn của huynh lúc này còn tốt, sẽ không lây.” Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ, chợt vỗ tay một cái, “Muội nhớ ra rồi, đường phèn ngân nhĩ tuyết lê đều có thể trị ho khan, để muội bảo phòng bếp làm cho huynh, mỗi ngày ăn hai chén.”
Mỹ nhân ánh trăng ốm yếu mỉm cười lắc đầu, “Huynh chưa từng nghe nói lê có thể chữa bệnh. Thập Nhất Nương, hiện tại thân thể muội còn chưa khỏe đâu, đừng ép buộc quá. Tuổi huynh còn trẻ, căn cơ tốt, sẽ bình phục nhanh thôi.”
**********************************
Lê quả thật không dễ tìm, nhưng Thập Nhất Nương vẫn tìm được. Loại hoa quả trái mùa này thật đúng là quý chết người, một lượng bạc một quả chưa chắc đã mua được.
Thập Nhất Nương cầm quả lê đắt đỏ trên tay, chậm rãi phóng thích dị năng của mình. Đời trước, dị năng của nàng có thể tiêu trừ độc tố trong thức ăn, tăng thêm độ thơm ngon và chất lượng, hy vọng đời này cũng có công dụng tương tự.
Đời trước dị năng của Thập Nhất Nương rất yếu, đời này tuy rằng cũng không khả quan hơn được tí nào, nhưng mỗi ngày tinh lọc một quả lê thì vẫn nằm trong khả năng của nàng. Nàng bảo người đưa lê đã được tinh lọc đến phòng bếp, nấu cùng với ngân nhĩ đường phèn và xuyên bối (1).
(1) Xuyên bối: Một loại dược thảo quý, vị đắng, tính hơi hàn, có tác dụng nhận phổi trừ đàm, trị ho, thanh nhiệt mát hầu, được trồng nhiều ở Tứ Xuyên. (theo suckhoedoisong)
“Thật đúng là không hiểu nổi tiểu thư.” Đông Mai khó hiểu nói, “Chúng ta đều biết lê này rất quý giá, nhưng chúng ta cũng sẽ không ăn vụng a, vì sao tiểu thư nhất định phải để lê trong phòng của người chứ? Hơn nữa, trước khi đem nấu lê, người còn lưu luyến không rời mà cầm trên tay xem qua xem lại. Lê này trân quý dữ vậy sao? Có quý hơn nữa thì Đại nãi nãi cũng cam lòng mua cho người mà.”
Xuân Lan gõ gõ đầu nàng, “Hiện giờ có bạc cũng không mua nổi lê, đương nhiên tiểu thư không nỡ ăn. Tư Đồ công tử là ân nhân cứu mạng của tiểu thư, tiểu thư muốn làm chút chuyện cho hắn thì có gì lạ đâu.” Đứa ngốc, tiểu thư nhất định là muốn ăn lê nhưng lại không nỡ ăn, bởi vì lê này quá hiếm, người muốn giữ lại cho Tư Đồ Tứ Lang, cho nên mới cất lê này trong phòng, sợ nó bị thiệt hại gì, hơn nữa trước khi ăn còn phải bịn rịn sờ sờ vài cái.
Xuân Lan hoàn toàn hiểu lầm đối với Đông Mai thiếu tâm nhãn chỉ cảm thấy hận sắt không thể rèn thành thép, tiểu thư dù sao cũng là một cô nương, người muốn che giấu chuyện mình là một tên tham ăn, vậy mà lại bị Đông Mai vạch trần. Aiz, đồ ngốc này biết đến khi nào mới có thể tự mình đứng vững đây.
Đến tận lúc này Đông Mai mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, tiểu thư thật sự...... rất đáng thương. Chờ đi, tiểu thư, chờ lê vừa ra chợ thì cho dù Đông Mai có tiêu sạch tiền lương tháng cũng phải mua về cho người.
Nữ đầu bếp béo cười tủm tỉm đi đến: “Xuân Lan, Đông Mai, hôm qua ta đi chợ tóm được một con lợn sữa. Con lợn sữa này cũng quá khủng khiếp đi, chạy trốn nhanh như thỏ, khiến cả chợ gà bay chó sủa, làm hỏng biết bao nhiêu là đồ của mấy người đi họp chợ...... Hết sức vất vả mới túm được nó, người bán heo vội vã khoe, bảo đây là heo sữa hương cực kỳ hiếm thấy, ngon vô cùng, chất lượng thịt cũng không phải là thứ mà lợn sữa bình thường có thể sánh với. Ngươi hỏi tiểu thư một chút xem, người muốn ăn hấp hay là nướng.”
“Sao lại không hỏi ta.” Thập Lang ló đầu đi đến, thấy Đông Mai đang gọt vỏ lê, nhất thời nuốt nuốt nước miếng, “Mùa này mà cũng có lê à?”
Đông Mai bày ra vẻ mặt phòng vệ nhìn Thập Lang:“Thập công tử, lê này không thể ăn được, đây là dùng để làm thuốc cho Tư Đồ công tử, tiểu thư nói nó có thể trị ho khan.”
Thập Lang chợt cảm thấy mất mặt, “Đừng nói ta như thể ta đi cướp thuốc của bệnh nhân như thế. Đúng rồi, ta vừa nghe thấy lợn sữa gì đó, lợn sữa bao nhiêu tuổi thế?”
“Người bán nói là heo sữa hương ba tháng, mới 13 cân, thịt vô cùng non mềm, hơn nữa đặc biệt thơm.” Vẻ mặt nữ đầu bếp béo giống như vừa chiếm được món hời lớn, “Heo sữa hương không phải lúc nào cũng có bán đâu, lần này đúng là quá may mắn.”
13 cân? Ăn chưa được hai miếng là đã hết. Mặt Thập Lang nhăn như khỉ, “Nếu đây quả thật là heo sữa hương, vậy thì nuôi thêm một chút đi, chứ thịt ít quá, ăn không đủ.”
“Nhưng trong phủ chúng ta làm gì có chỗ nào để nuôi lợn chứ?” Nữ đầu bếp béo đau khổ nói.
“Heo bé xíu có 13 cân thì sao mà không nuôi được. Ta thấy cứ dứt khoát nuôi ngay ngoài phòng bếp đi, vừa vặn phòng bếp có đồ gì còn thừa thì cho nó ăn. Mau mau nuôi cho nó béo chút rồi nướng lên ăn, ta nghe nói heo sữa hương ăn ngon lắm.” Tiểu trắng mập suýt nữa chảy nước miếng, thịt heo rất rẻ, nhưng heo sữa hương thì không giống vậy, đây chính là món dùng để tiến cung, chỉ có hoàng tộc mới được ăn thôi.
“Thập công tử nói cũng có lý. Đúng rồi, nô tỳ đem vỏ lê này cho nó ăn.” Đông Mai cũng hiếu kỳ, tìm ra một cái cớ để đến đó. Heo sữa hương này không phải là giống ở phương bắc, nghe nói chỉ bán ở phía nam thôi, nàng cũng muốn nhìn một phát xem nó khác heo thường chỗ nào.