Vì hạnh phúc của biểu ca, ta không ngại ngùng kéo kéo tay áo của Bùi Cảnh, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Biểu ca ta thích Vương Hàm Chi, con gái thứ của Lễ bộ Thị lang."
Bùi Cảnh sững sờ một lúc, rồi đột nhiên cười rạng rỡ như gió xuân, "Nghe Thái tử phi nói biểu ca nhà họ Lâm đã ngưỡng mộ con gái thứ của Lễ bộ Thị lang đã lâu, ta xin làm mai cho hai người, không biết ý của Lâm đại nhân thế nào?"
Biểu ca vui mừng đứng dậy, quỳ xuống hành lễ, nhân lúc không ai chú ý còn lén nháy mắt với ta.
Ta ngẩng đầu lên nhìn biểu ca, ra hiệu rằng chuyện nhỏ thôi.
Bùi Cảnh dịch lại gần ta, còn ân cần gắp cho ta hai đũa thức ăn. Nhìn bụng cá trên đĩa, ta không khỏi thở dài, con người này lúc nào cũng thất thường.
Cả Đông Cung bỗng nhiên ấm áp hẳn lên, Tề mụ mụ cũng nói gần đây tâm trạng của Bùi Cảnh rất tốt, bảo ta nhân cơ hội này sinh một tiểu điện hạ.
Ta nào dám nói với Tề mụ mụ rằng ta lén uống thuốc tránh thai. Hiện tại triều đình chưa ổn định, vị trí Thái tử phi của ta càng không vững, nếu có thai chẳng phải là cái án tử của ta sao.
---
Những ngày yên ổn chẳng kéo dài được bao lâu, Bùi Cảnh lại với gương mặt lạnh lùng bước vào sân, làm ta lo lắng đến rối bời.
Gần đây ta có làm gì sai không? Cha ta có làm gì sai không? Lão thúc ở cổng nhà ta có làm gì sai không?
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Bùi Cảnh ngồi xuống ghế mềm, trầm giọng nói: "Trần Bảo Lâm ở Đông Uyển đã có thai."
Ta nhìn biểu cảm của Bùi Cảnh, không hiểu hắn có ý gì, đành hỏi: "Vậy thần thiếp sẽ sắp xếp thêm người hầu hạ Trần Bảo Lâm, hoặc thần thiếp sẽ tự mình chăm sóc cô ấy?"
Hắn nghiến răng nói: "Ta chưa từng chạm vào Trần Bảo Lâm, mấy kẻ ong bướm nàng đưa vào ta cũng chưa hề đụng đến!"
Ta trừng mắt nhìn to hơn, ý là gì đây, hắn không thể làm gì được sao?
Khoan đã, nếu hắn không thể, thì sao Trần Bảo Lâm lại có thai?
Bùi Cảnh đưa tay khép lại cằm ta đang há hốc, "Đêm ta ở Đông Uyển, ta không hề động đến Trần Bảo Lâm, cô ấy ngủ dưới đất. Nhưng hôm nay thái y bắt mạch an thai nói rằng Trần Bảo Lâm đã có thai hơn một tháng."
Ta ra dấu trên đầu Bùi Cảnh, "Cô ấy đã cắm sừng điện hạ rồi sao?"
Cái ghế nhỏ, hạt dưa, trà nước của ta đâu rồi?
Chết tiệt, giờ không phải là lúc ăn dưa nữa.
Chuyện này khá rắc rối, nếu xử lý không cẩn thận, e rằng sẽ có người nói ta hãm hại hoàng tử, nhưng nếu không xử lý, để sinh ra thì sẽ làm ô uế dòng m.á.u hoàng gia. Hơn nữa, Bùi Cảnh còn cần sự ủng hộ của nhà họ Trần, xé rách mặt với họ là không hay.
Ta ngẩng đầu hỏi Bùi Cảnh, "Điện hạ định xử lý thế nào?"
Bùi Cảnh cúi xuống, nắm lấy cằm ta, nhíu mày nói: "Ta vừa nói rồi, ta chưa từng chạm vào những người phụ nữ đó."
Ta giận dữ gạt tay Bùi Cảnh ra, giờ là lúc nào rồi mà còn nói mấy chuyện vô dụng này.
Bùi Cảnh thấy ta đầy mặt giận dữ, lại đổi sắc mặt, mắt cười cong cong hỏi ta: “Giang Tri, nàng giận rồi à? Ta còn tưởng nàng là người làm bằng đất sét, muốn nặn thế nào thì nặn.”
Lần đầu tiên ta thấy người bị cắm sừng mà vẫn vui vẻ như vậy, ta đẩy Bùi Cảnh đang tiến gần về phía ta, “Ta sẽ bảo Tề mụ mụ lén cài người vào Đông Uyển, nếu Trần Bảo Lâm thật sự có thai, chắc chắn sẽ tìm cách báo cho gian phu. Tốt nhất là bắt tại trận, như vậy xử lý mới có lý lẽ, không để nhà họ Trần nắm được sơ hở.”
Bùi Cảnh cười đầy ẩn ý, “Nàng cứ lo liệu, nếu có gì không chắc chắn thì đến tìm Thịnh tiên sinh.”