Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 17: Duyên chưa tới thì chưa gặp được



-        Chủ nhân, tối nay ta trọ tại khách điếm này. Ngựa của chúng ta sắp chịu hết nổi rồi. Nếu còn đi nữa sợ rằng…

-        Được.

Thanh Minh thở phào nhẹ nhõm chút đỉnh, chủ nhân thúc ngựa chạy như điên từ kinh thành nhất quyết muốn nhào tới Khang San càng sớm càng tốt. Giữa lộ trình không chịu nghỉ ngơi, ngựa chịu không nổi muốn ngã khuỵu nữa huống hồ là người, chàng sắp “xụi lơ” vì sức tàn lực kiệt rồi. Chủ nhân cũng đâu cần khẩn trương như vậy chứ, Thanh Mẫn đã tới Khang San rồi nhưng cũng có vượt qua được cánh cổng của Huyền Băng Cung đâu. Chủ nhân muốn tới canh cổng nhà người ta hay sao, lực lượng hậu thuẫn còn ở tít đằng sau, làm gì có tên nào bám theo được cái tốc độ kinh người của chủ nhân chứ. Muốn một thân một mình vào đó nếu không phải là được mời vào thì tốt nhất là nên dưỡng sức. Chủ nhân lê lết cái thân tàn tạ, còm cõi không chút uy dũng hùng hổ vào đó sợ rằng bị họ đạp một cước “bay” chở lại kinh thành không kịp chào hỏi ai mất.

-        Chủ nhân, chúng ta đang ở Văn Hoa thành có nên ghé qua chỗ của Tương Ám Minh một chút không?

-        Không cần, khi quay lại sẽ ghé nhưng gửi tin lệnh cho người của ngươi tốt nhất là đừng xao nhãng công việc. Nếu không hậu quả tự gánh lấy.

-        Vâng lệnh.

Ta vừa nhắn nhủ vừa chậm rãi bước lên cầu thang hướng về căn phòng đã thuê trên lầu muốn đi nghỉ ngơi một chút. Thanh Mẫn gửi tin đã tới được cổng vòng ngoài của Huyền Băng Cung nhưng vô phương xâm nhập bất hợp pháp. Cạm bẫy của Khang San giang hồ không kẻ nào không biết tiếng, muốn vào đó còn khó hơn đột nhập hoàng cung. Cấm vệ quân trong hoàng cung “trải thảm” dày đặc nhưng năm nào cũng có thích khách lọt qua được vòng vây vào đến cả chính điện. Tuy rằng không thành công thích sát hoàng thượng có điều ta đếm sơ sơ cũng có vài tên chạy thoát thân được. Nhưng ta chưa nghe có tên “khách không mời” nào liều lĩnh đột nhập Huyền Băng Cung mà toàn thây đi ra, ít nhất là trong vòng mười mấy năm trở lại đây, mặc dù trước đây nghe đồn là có. Ta cũng không định “anh hùng” đến mức “hai tay hai kiếm” quyết lao vào sào huyệt địch, ta đã muốn thì sẽ vào được nhưng hiển nhiên là với tư cách khách mời. Tên Phi Bách Chiến đó cướp đoạt thê tử tương lai của ta mà còn có đủ tư cách trả treo này nọ nữa sao? Hắn rốt cuộc cũng chẳng cả đời chốn ở cái xó xỉnh đó được huống hồ gì hắn đang là minh chủ võ lâm. Giang hồ có quy tắc của giang hồ cho dù là minh chủ cũng không thể không tuân thủ.

-        Chủ nhân, thuộc hạ hỏi cho biết thôi ngài đừng để bụng. Bây giờ chúng ta đi Khang San đến đó chúng ta không vào được thì phải làm sao?

-        Không vào được thì ngươi cứ an nhàn mà lượn lờ cả đời ở cái chân núi khu vực đó cho ta.

-        Thuộc hạ lượn lờ ở đó vậy chủ nhân làm gì?

-        Lượn vòng ngược lại cho nó thành vòng tròn.

-        Nghe cũng được đó chứ.

-        Được sao?

Ấy chết chưa, lỡ nói bậy nữa rồi. Thanh Minh tự rủa trong lòng, cái miệng lại hại cái thân. Ai lượn lờ ngược vòng tròn với chàng dưới chân núi thì được chứ chủ nhân mà làm thế chắc khi đó loài người chuyển hết qua giành nhau ăn cám heo còn heo ăn cơm cá.

-        Thuộc hạ nói sai rồi. Mời chủ nhân tiến lên phía trước, cầu thang nhỏ hẹp đứng đây cản trở đi lại của mọi người.

Ta hừ lạnh một tiếng, xoay người lại đi tiếp lên phía trên cầu thang. Tên Phi Bách Chiến đó dám ngăn cản ta đón người, ta sẽ san bằng cả vùng Khang San không còn một cây cỏ. Huyền Băng Cung danh chấn giang hồ hơn 500 năm muốn bị xóa sổ thì cứ thử ngáng tay ngáng chân ta xem.

Thanh Minh đi vào phòng chuẩn bị giường ngủ cho ta, hắn là một tên lúc cần nói chuyện thì không thấy giọng nói đâu, khi không cần thì cứ liến thoắng như chim chích chòe. Ngay lúc này đây, ta không rõ hắn đi ngựa lâu quá, đường tắt gập ghềnh hơi bị xóc nên đầu óc hắn có bị tổn thương không mà hắn… nhiều chuyện hơn mức bình thường.

-        Chủ nhân bây giờ mà đến Khang San, giả sử vào được trong biệt cung thấy Chiêu Văn tiểu thư đã trở thành Phi phu nhân, vác cái bụng bầu hoành tráng bước ra, ngài sẽ làm cái gì? Nàng ấy bị đưa đi cũng gần hai tháng rồi, đủ để thành thâ…

… Bịch… Rầm… ( Một thân hình bị quăng ra ngoài hành lang và cửa đóng sầm).

-        Ui da, chủ nhân có cần phải hung dữ vậy không? Thuộc hạ đùa thôi mà.

Thanh Minh thất thểu bước về phòng mình ở sát vách phòng này, vừa đi vừa lầm bầm cái gì đó. Hắn không biết câu nói vừa rồi của mình khiến cho lòng ai đó rộn lên khó chịu và tức giận đầu muốn phun khói.

-        Như Ý, nàng phải đợi ta. Nàng không được thành thân với hắn, ta không cho phép.

Nàng thích ta mà, đúng không? Nàng đã rất vui được tứ hôn cùng ta, nàng sẽ không đồng ý làm thê tử tên khốn họ Phi đó. Nàng là hôn thê của ta, người nàng thành thân phải là ta, chỉ có ta thôi. Nhưng nếu nàng không thể kháng cự… nếu nàng bị ép buộc, nếu nàng… không, không có thể đâu ( Tên dở hơi này đi ngựa đường xa nên bị “chập mạch” he he, tự tưởng tượng ra địa ngục cho mình).

Giờ ăn tối sau đó 1 giờ, trên bàn xếp đầy đồ ăn, hai người ngồi chung bàn đối diện nhau, một tên vừa gắp lia gắp lịa vừa ngó sắc mặt chủ nhân, một tên ăn cơm mà cứ uể oải, chán chường như ai đó ép hắn ăn độc dược. Bàn bên cạnh có một cô nương xinh đẹp cứ nhìn mãi cái tên ăn uống uể oải mắt không chớp. Nàng sống trên đời 18 năm lẻ mấy ngày chưa từng thấy nam nhân nào điển trai như hắn. Nàng khi nãy đứng trên lầu nhìn xuống thấy hắn ngồi ngẩn ngó ra ngoài cửa với ánh mắt sầu thảm thì tim bỗng đập mạnh thình thịch. Nam nhân đẹp như chàng thì sầu não chuyện chi đây? Nàng nhanh chóng đi xuống lầu và sáp lại gần lượn lờ trước mặt hai người nhưng thấy mỹ nam không phản ứng gì. Tên đi chung thì chỉ lo nhìn lén thái độ của mỹ nam cũng không quan tâm nàng nốt. Nàng lớn lên xinh đẹp như tiên nữ, tự thấy mình đẹp không ai sánh bằng nên trước giờ rất tự tin. Nam nhân nhìn thấy nàng nếu không biết rõ thân phận của nàng thì sẽ không có tên nào thoát khỏi sự quyến rũ, xinh xắn, đáng yên nàng phô bày ra. Nàng trước giờ chưa có để cho tên nam nhân nào lọt vào mắt, hôm nay lần đầu thấy một mỹ nam vừa mắt thì hắn lại không thèm để ý nàng, thật đáng giận.

-        Chủ nhân người ăn nhiều lên chút thức ăn rất ngon. Chúng ta sẽ đi ngay ngài cần phải ăn nhiều mới có sức chứ.

Im lặng. Tên được nhắc nhở vẫn đang ăn mà, chỉ có điều cái dáng vẻ ăn cơm của hắn khiến tên đầu bếp nào nấu mấy món này nếu nhìn thấy chắc buồn bã đủ để đi tự tử.

-        Chủ nhân khi nãy thuộc hạ nói đùa thôi mà, tiểu thư không có thành thân đâu.

-        Im miệng.

-        Vâng.

Bên này nói chuyện, bên kia có đôi tai đang vểnh lên nghe lén cho bằng hết mới thỏa mãn. Chàng buồn vì ý trung nhân sắp đi lấy chồng sao, ôi thật tội nghiệp mỹ nam. Nữ nhân nào lại khờ dại đến mức bỏ chàng đi theo người khác chứ, nàng ấy thật không có mắt nhìn người. Nàng ta đang mơ màng trầm ngâm thì một giọng nói oanh vàng ngọt lịm cất lên bên tai.

-        Tam tỷ tỷ!

-        Sao muội xuống một mình thôi, nàng đâu rồi? Gọi nàng xuống ăn cơm đi, khi nãy nàng nói muốn nghỉ ngơi khi nào ăn tối gọi nàng dậy.

Mỹ Tam ngước mặt lên nhìn muội muội rồi nhìn quanh không thấy Như ý đâu mới hỏi. Nàng ta ham ngủ hơn ham ăn sao, phải ăn no rồi mới ngủ ngon được chứ?

-        Muội không thấy nàng ấy đâu cả.

-        Không có sao? Nàng đi đâu được nhỉ?

-        Y phục vẫn để trong phòng chắc nàng đi quanh quẩn đây thôi.

Mỹ Lục ngồi xuống đối diện tỷ tỷ rồi cầm chén lên. Nàng đói bụng muốn xỉu mà còn phải chạy lên chạy xuống tìm người thật là khổ nha. Nàng gắp thức ăn rồi “chén” ngấu nghiến, ăn một hồi thấy tỷ tỷ ăn không lo mà mắt mũi cứ thả hồn đi tận đâu cũng đưa mắt nhìn theo. Ôi chao, tỷ tỷ mê mỹ nam hơn mê đồ ăn, chuyện lạ à. Nàng vừa ăn vừa tủm tỉm một mình như một con ngố. Mỹ Tam bất ngờ quay lại thấy muội muội cười cười biết là do mình sơ suất đánh mắt hình tượng “tiểu thư băng giá” thì hơi quê.

-        Muội cười gì chứ?

-        Cười tỷ không lo ăn cơm chỉ lo ngắm người khác ăn cũng thấy no. Phải chi tỷ lúc nào cũng thế thì chúng ta đỡ tốn được cả một khoản khổng lồ.

-        Nhiều chuyện, ăn nhiều vào, ăn cả phần của Như Ý cô nương nữa. Khi nãy cứ tưởng nàng sẽ xuống ăn chung nên gọi luôn cho cả ba người ăn.

-        Để muội mang lên phòng vậy, chút Như Ý về nàng sẽ ăn sau.

Khi nãy là bàn bên này nghe lén, còn bây giờ là bàn bên kia copy chiêu thức. Trong hai tên đó tên nào tai cũng rất nhạy với chữ Như Ý. Một tên thì thấy chả hiểu từ lúc nào tên Như Ý nghe thật êm tai, tên nàng đẹp như người của nàng vậy. Một tên thì rất ngưỡng mộ tên của vị nữ chủ nhân tương lai chưa xuất hiện đã khiến cho chủ nhân của hắn điên điên khùng khùng không giống ai. Không hẹn mà gặp, cả hai buông bát đũa, đứng lên sáp lại bàn bên này giao hảo.

-        Nhị vị cô nương!

-        Nhị vị công tử cần hỏi gì chăng?

Ui chao, mỹ nam có giọng nói thật dễ nghe, du dương như tiếng đàn vậy. Chàng nhìn gần còn đẹp hơn nhìn xa xa những mấy lần. Mỹ Tam cười duyên dáng đáp trả với âm điệu nhẹ nhàng, dìu dặt vốn có của mình.

-        Tại hạ muốn hỏi nhị vị cô nương, Như Ý mà hai nàng vừa nhắc đến có phải là cô nương trong bức họa này không?

Mỹ Tam chớp mắt nhìn bức họa, mỹ nhân trong tranh quả là Như Ý mà nàng có ân. Nàng ấy như thế nào lại có quan hệ với mỹ nam này vậy. Thật không thú vị tý nào, nàng khó khăn lắm mới gặp một nam nhân khiến nàng thích thú. Nam nhân ấy lại chìa ngay bức họa của cô gái khác hỏi thăm nàng, thử hỏi nàng có nên giúp chăng? Hơn nữa cô gái kỳ lạ đó…

-        Vị cô nương này thật xinh đẹp nhưng mà ta thật sự chưa gặp qua bao giờ. Như Ý cô nương ta nhắc tới không phải là nàng.

-        Thật tiếc, dù sao cũng đa tạ cô nương.

-        Không có gì.

Vương Bạch Trường thất vọng cám ơn rồi quay lại ngồi chỗ cũ. Chàng nháy mắt ra hiệu cho Thanh Minh, hắn rời ngồi bỏ đi đâu đó. Còn lại một mình chàng ngẫm nghĩ Như Ý là tên rất hay, nữ nhân trong thiên hạ có tên này cũng chẳng có gì lạ. Nàng dẫu sao cũng đang ở Khang San thì đúng hơn, tên Phi Bách Chiến đời nào để nàng chạy lang thang ra đây. Nguy hiểm, không an toàn chút nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv