Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 46



Editor: Mứt Chanh

Ngư Vọng Nguyệt là người thích nghĩ nhiều mà cũng là người làm rất nhiều, nàng ta chủ động tới tìm Thẩm Tân Di đáp lời, là muốn tới nhìn một cái xem cuối cùng nàng là người như thế nào.

Vào buổi tối ngày Hoàng thượng hạ chỉ cho tứ hôn cho nàng ta và Bát hoàng tử, nàng ta đã có một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ vị anh họ Thái Tử này của nàng ta mưu đồ đoạt quyền giang sơn, đứng trên bậc thang bằng ngọc của hoàng cung nhìn ra chúng sinh. Bên cạnh hắn còn đứng một người con gái, phiên nhược kinh hồng *, xinh đẹp khôn kể.

*: 翩若惊鸿, 婉若游龙: Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long: Xuất hiện lần đầu tiên trong bài "Lạc Thần Phú" của Tào Thực để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần. Sau này người ta dùng từ này để hình dung dáng người nhẹ nhàng như nhạn của phái nữ. (theo baidu)

Ngư Vọng Nguyệt xác thật mến mộ người anh họ Thái Tử này của nàng ta, nàng ta cho rằng bản thân nằm giấc mộng này là do ngày nghĩ đêm mơ. Cho đến khi nàng ta nhìn thấy vị Thái Tử Phi này thì trong lòng mới giật nảy cả mình. Vị Thái Tử Phi này thế mà giống như đúc với người đẹp đứng bên Thái Tử trong giấc mơ của nàng ta nhưng nàng ta có thể khẳng định bản thân chưa bao giờ gặp qua vị Thái Tử Phi này trước đây.

Nếu nàng là vị Thái Tử Phi mà nàng ta nhìn thấy ứng nghiệm ở trong mộng, có phải chứng minh chuyện khác cũng sẽ ứng nghiệm hay không, liệu Thái Tử có thật sự chấp chưởng thiên hạ hay không? Vậy Bát điện hạ đối nghịch với hắn, cùng với mình sắp thành vợ của Bát điện có thể cũng không có kết cục tốt hay không.

Nếu giấc mơ này sớm đến mấy ngày, chắc chắn nàng ta cũng sẽ không lưu lạc đến nông nỗi tiến thoái lưỡng nan. Cố tình Hoàng Thượng truyền thánh chỉ tứ hôn thì nàng ta mới nằm giấc mơ biết trước này khiến tình cảnh của nàng ta khó xử lên.

Từ giờ trở đi, cho dù là vì mạng sống của bản thân, nàng ta cũng phải làm cái gì đó.

Ngư Vọng Nguyệt vừa nhấm nháp rượu trái cây vừa âm thầm cân nhắc.

Sắc mặt của Thẩm Tân Di càng ngày càng không bình thường. Lúc bắt đầu nàng còn có thể kìm được, sau đó lại cảm thấy trên người bản thân càng ngày càng nóng, nhịn không được mới bắt lấy cổ tay của Ngư Vọng Nguyệt: "Ngư Tam nương tử."

Ngư Vọng Nguyệt vốn đang nghĩ xem nên làm gì, bị nàng thình lình bắt lấy như vậy thì hoảng sợ, vội đỡ lấy nàng: "Điện hạ, ngài làm sao vậy?"

Thẩm Tân Di mơ hồ ngửi được một mùi rượu, càng xao động khó nhịn. Nàng lau mặt, tận lực khiến bản thân trông bớt nheo mắt lại: "Trên người tam nương tử thơm quá, dùng hương liệu gì vậy?"

Ngư Vọng Nguyệt ngây người rồi bật thốt lên: "... Chỉ dùng hương bách hợp huân quần áo."

Thẩm Tân Di nắm lấy cổ tay của nàng ta, còn thuận tay sờ soạng hai cái: "Da thịt của Tam nương tử cũng cực trơn bóng, ngày thường thường dùng dầu dưỡng gì?"

Ngư Vọng Nguyệt: "... Vâng?"

Lấy dung mạo địa vị của nàng ta, không ít con cháu nhà cao cửa rộng đều trong tối ngoài sáng mơ ước qua, nhưng bị người ta đùa giỡn trắng trợn như vậy vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa đùa giỡn nàng ta lại là con gái! Quả thực là lần đầu tiên trong cuộc đời của nàng ta!

Chẳng lẽ là nàng ta suy nghĩ nhiều rồi ư? Thái Tử Phi thật sự cảm thấy nàng ta tài giỏi mới không nhịn được mà khen nàng ta à? Nàng ta rối loạn một lát rồi mới nở một nụ cười: "Khí hậu Trường An khô ráo, ngày thường tùy tiện thoa một chút dầu dưỡng ẩm, để Thái Tử Phi chê cười rồi." Tại sao người như vậy lại được Thái Tử thích? Hay là nói Thái Tử một mực thích thế này?!

Thẩm Tân Di ừ một tiếng rồi bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ta không bỏ, đè thấp giọng: "Ta cứ việc nói thẳng đi, nhà ta có con cọp đực, ta sớm ghét hắn lâu rồi, ta và Tam nương tử vô cùng hợp ý. Tam nương tử có muốn làm nhị phòng của ta không? Nhưng nàng yên tâm, cho dù là nhị phòng, ta cũng sẽ tam thư lục lễ ấn chính thê chi lễ tương đãi. Chờ con cọp đực nhà ta chết, ta lại phù chính nàng, nàng cảm thấy như thế nào?"

( Lục Băng: "Ta đây thì sao!" )

Ngư Vọng Nguyệt: "..."

Thẩm Tân Di thấy nàng ta không nói chuyện thì đưa ra một tờ thiếp cho nàng, vứt cho nàng ta một cái nháy mắt vô cùng quyến rũ: "Ta không ép nàng, nhưng nếu như nàng có ý thì có thể tùy thời tới tìm ta."

Ngư Vọng Nguyệt: "..."

Nàng ta sợ tới mức không biết phản ứng như thế nào, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Tề hoàng hậu.

Sau khi Thẩm Tân Di đùa giỡn nàng ta vài câu mới thoải mái một chút, không bao lâu lại bắt đầu khó chịu. Tề hoàng hậu không nhìn thấy nàng phát tác thì không khỏi hơi thất vọng, còn tưởng rằng là Tửu Tán Tiên kia không có hiệu quả, không có hứng thú gì mà tuyên bố yến hội tan.

Chờ Thẩm Tân Di đi rồi, Tề hoàng hậu mới sờ mặt Ngư Vọng Nguyệt: "Con ta, có phải Thẩm Nữ kia ức hiếp con hay không, nó cố ý rót rượu cho con à?!"

Lúc này Ngư Vọng Nguyệt cũng phục hồi lại tinh thần, không biết chuyện Tề hoàng hạ dược, nghe vậy vội nói: "Cũng không phải, Thái Tử Phi bình dị gần gũi, đối xử với con rất tốt." Đều tốt quá mức... Nàng ta không hiểu vị Thái Tử Phi này có ý tứ gì, đơn giản là không hề suy nghĩ.

Tề hoàng hậu hiển nhiên không tin mà hừ lạnh một tiếng. Ngư Vọng Nguyệt không muốn làm chuyện vô ích, thử thăm dò hỏi bà ta: "Dì, bệnh của Thái Tử giống như vừa đi Giang Nam đã tốt lên rất nhiều, đã mời danh y gì vậy ạ?"

Nàng ta là người có ý nghĩ rất rõ ràng, hiện giờ Thái Tử chính là dáng vẻ tầm thường với nàng ta, việc cấp bách của nàng ta là trước tiên có thể biểu hiện ở trước mặt Thái Tử. Còn đối phó với vị Thái Tử Phi này, chỉ cần có cơ hội là có thể gặp mặt, không cơ hội cũng không nóng nảy.



Thái Tử bệnh nặng kéo dài đã lâu nhưng nàng ta nhớ tới Thái Tử thân cường cốt kiện đăng cơ trong mộng, dáng vẻ tựa như hoàn toàn bình phục, có thể thấy được bệnh của Thái Tử cũng không phải không thể trị liệu. Nếu nàng ta có thể giành trước một bước tìm được phương thức chữa khỏi cho Thái Tử thì hắn làm sao có thể không coi trọng nàng ta?

Tề hoàng hậu nghi hoặc: "Này ta cũng không biết, đại khái là phong thủy phía nam ôn hòa thích hợp, bệnh tình của nó lúc này mới có điều chuyển biến tốt đẹp thì phải?" Bà nói lại cười than: "Đời này của ta lại không có tâm nguyện gì khác, chỉ cần Thái Tử có thể khoẻ lên có tiền đồ, ta có chết cũng có thể nhắm mắt."

Ngư Vọng Nguyệt trấn an bà ta: "Dì tuyệt đối đừng nói như vậy, người sẽ sống lâu trăm tuổi." Mặt nàng ta lộ vẻ vài phần do dự: "Con biết vài vị đại phu ẩn cư, dì có thể kỹ càng tỉ mỉ nói với con bệnh tình của Thái Tử không? Con cũng có thể chia sẻ lo lắng với dì."

Tề hoàng hậu nghe xong lời này vô cùng ấm áp: "Trong cung này cũng chỉ có con tri kỷ với ta như vậy." Bà ta cũng không màng dặn dò của Thái Hậu, nói liên miên với Ngư Vọng Nguyệt.

.......

Thẩm Tân Di đi ra khỏi điện hóng gió lạnh một lát, khô nóng trên mặt hơi lui, chỉ là cơ thể vẫn khó chịu. Trương ma ma kinh ngạc nói: "Nương tử, mặt người nóng quá!"

Thẩm Tân Di sờ mặt mình, nàng bây giờ hoàn toàn cảm giác ra bản thân không thích hợp nhưng lý trí vẫn còn tồn tại, nàng mím môi thở gấp: "Đi về trước lại nói."

Trương ma ma chỉ phải mang theo nàng tới cửa cung đã ước định, Lục Diễn đã sớm chờ ở cửa. Chân Thẩm Tân Di đã mềm, được Trương ma ma và Ngọc Yên đỡ mới miễn cưỡng đi đường. Hắn thấy nàng như thế thì bước lại đây, đỡ lấy nàng: "Làm sao vậy?"

Trương ma ma cũng là vẻ mặt buồn bực: "Này, lão nô cũng không biết ạ, sau khi từ điện Tuyết Hậu ra thì Thái Tử Phi đã là dáng vẻ như vậy."

Ánh mắt Lục Diễn trầm xuống, sắc mặt hơi dọa người, vươn tay thăm dò mạch nàng. Hắn phát hiện ngoại trừ mạch đập dồn dập ra thì cũng không có dị tượng nào khác. Trong lòng hắn hơi thả lỏng, lập tức bế nàng lên đặt ở trên xe ngựa. Nghe thấy nàng muốn nước, hắn lập tức đổ chén trà lạnh cho nàng. Thuốc này ngoại trừ giống như khiến người ta động tình thì cũng không có tác dụng khác. Nhưng Lục Diễn không nghĩ ra Tề hoàng hậu hạ mị dược cho nàng làm cái gì?

Hai mắt Thẩm Tân Di hơi mịt mờ, sau khi uống qua trà lạnh mới tốt lên một chút. Hai mắt đảo qua Lục Diễn, sắc mặt giận dữ, vừa thở hổn hển vừa quát hỏi: "Có phải ngươi hạ dược ta phải không, ngươi muốn ngủ với ta như vậy à?!" Nàng biết ngay thế thân bé nhỏ thanh thuần không làm ra vẻ tất cả đều là ngụy trang mà thôi!

Lục Diễn: "..."

Hắn bắt lấy cổ tay của nàng để nàng ngồi xuống: "Chuyện này liên quan gì tới ta, vì sao ta phải hạ dược nàng?"

Thẩm Tân Di cười lạnh: "Không phải ngươi còn có thể là ai? Còn không phải là ngươi muốn sinh con để kế thừa gia nghiệp của nhà họ Thẩm ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ta tùy tiện tìm người cũng sẽ không tìm ngươi!"

Lục Diễn: "..."

Hắn nhịn không được nhéo thật mạnh ở trên mặt nàng: "Câm miệng, đừng nói bậy!"

Hai người ồn ào nhốn nháo mà trở về phủ Thái Tử, Lục Diễn còn chưa nghĩ xong làm sao giải quyết chuyện nàng bị hạ dược, trực tiếp bạo lực trấn áp đè nàng lại rồi kêu Thái Sử Tiệp tới chẩn bệnh: "Thái Sử Công, Thái Tử Phi này..."

Thái Sử Tiệp vội nói: "Lão chỉ có thể chẩn đoán đại khái Thái Tử Phi ăn thứ gì cùng loại với thận hải cẩu, hiệu quả không lớn, cũng không hại thân. Nếu người vội vã giải, cứ việc tắm nước lạnh cho Thái Tử Phi là được. Nếu người không vội, chờ hai ba canh giờ nữa, hiệu quả tất nhiên sẽ lui."

Lục Diễn thấy nàng còn đang làm ầm ĩ thì bỏ xuống một câu: "Giúp ta điều tra rõ là ai hạ nàng." Rồi ôm nàng vội vàng vào tẩm phòng.

Lục Diễn có thể chờ, quay đầu lại sai người chuẩn bị nước lạnh. Thẩm Tân Di đã hơi không chịu nổi, nàng gấp không chờ nổi trở về tẩm phòng, một phen ấn Lục Diễn ở trên giường, một tay nhéo cổ áo hắn, một tay nhéo cằm hắn: "Thôi thôi, hôm nay ta lại phải ngủ với ngươi, làm cho ngươi về sau an phận một chút!"

Lục Diễn: "..."

Thẩm Tân Di nhìn Thái tử trên giường quần áo không chỉnh tề thì mười ngón tay mảnh khảnh khoa tay múa chân ở trên người hắn, ngạo mạn nói: "Cầu ta, cầu ta ta lại cho ngươi!"

Lục Diễn thiếu chút nữa cười nhạo nàng, lại bị nàng làm cho miệng khô lưỡi khô, hầu kết hơi hơi nhúc nhích. Giãy giụa một lát giữa bản thân và tôn nghiêm, sau một lát mới mang vẻ mặt đau đầu nói: "Ta cầu nàng."

Thẩm Tân Di khí phách mười phần mà kéo đai lưng ra, quần dài rơi xuống đất, cười lạnh nói: "Ta đây sẽ cho ta... Ta... Ta..." =口=

Cười lạnh của nàng lập tức biến thành khiếp sợ: "Phía dưới của ta đâu? Mười tám centimet của ta đâu? Sao ta lại không có!"

Lục Diễn: "... Hự, khụ khụ khụ!" Cho dù mới vừa có nhiều ý niệm đi nữa thì bây giờ đã bị nàng lăn lộn cũng mất đi. Hắn cố hết sức lộ ra vẻ mặt trấn định: "Đúng vậy, sao đã không còn? Muốn đi tìm xem xem hay không?"

Nàng sờ soạng trên dưới một vòng, cuối cùng cũng không tìm được mười tám centimet của mình ở đâu, nhào vào trên giường đấm ngực dừng chân khóc: "Ta rất xin lỗi ngươi á, ta không thỏa mãn được ngươi, phía dưới của ta đã không còn!"

Lục Diễn: "..."



Hắn vươn tay ôm nàng đến trong lồng ngực rồi nén cười nói: "Ta tới thỏa mãn nàng nhé?"

Thẩm Tân Di thấy thế thân bé nhỏ thế mà dám đạp lên trên đầu mình thì nhất thời thẹn quá thành giận, ấn hắn lại trên giường, bàn chân hồng hồng giẫm lên trên người hắn, dữ tợn nói: "Đừng tưởng rằng bây giờ ngươi có thể đắc ý..."

Lục Diễn nhìn chỗ nàng giẫm chân thì nhíu mày: "... hừ."

Thẩm Tân Di thấy sắc mặt không đúng của hắn, lại chần chừ nhẹ nhàng giẫm giẫm. Hắn kêu rên một tiếng, sắc mặt rõ ràng không đúng, bắt được cổ chân nàng: "Đừng náo loạn."

Vừa vặn hạ nhân bưng nước lạnh ra, Lục Diễn lập tức động thủ đặt nàng chỉ còn quần lót vào thùng gỗ. Hắn cúi đầu nhìn, thấy bản thân một thân xốc xếch, cũng mặc quần lót một bước bước vào thau tắm.

Ngâm mình ở nước lạnh Thẩm Tân Di cảm thấy cảm giác khó chịu trên người biến mất một chút, đơn giản cởi quần áo trên người bản thân sạch sẽ, thoải mái dễ chịu mà ngồi ở thau tắm.

Lục Diễn: "..."

Thau tắm lớn như vậy, hắn đã cực lực khắc chế bản thân, hai người lại vẫn dính chặt vào nhau...

Lục Diễn đang giao chiến thiện ác ở trong lòng. Bây giờ thần trí của nàng không rõ, lại uống nhầm thuốc, hiện giờ ra tay thế nào với nàng khó tránh khỏi lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng không làm gì tựa như lại rất có lỗi với bản thân.

Hắn mím môi, một bàn tay nhỏ của nàng đã sờ soạng lại đây, chợt ánh mắt sáng lên, vỗ bọt nước hưng phấn hô to: "Ta tìm được đồ của ta!!"

Lục Diễn: "..."

Lực tay của nàng khá mạnh, Lục Diễn cho dù đang toan tính, bị nàng nhéo như vậy cũng đau quá hừ một tiếng. Mê mang nơi đáy mắt nháy mắt tan biến, nhỏ giọng nói: "Mau buông tay." Trong giọng nói mang theo rõ vẻ đau đớn.

Thẩm Tân Di chống nạnh cười dữ tợn: "Ta đây sẽ khiến ngươi nói không nên lời!"

Lục Diễn không thể nhịn được nữa, một tay xách nàng lên, lấy khăn lớn nhất nhấc nàng lên từ thau tắm, lung tung lau khô từ đầu đến chân rồi ném tới trên giường: "Câm miệng! Đó không phải là của nàng..." Hắn đều ngượng ngùng lặp lại!

Sắc mặt của Thẩm Tân Di bỗng nhiên lạnh lùng: "Lúc trước quả nhiên là ngươi giấu đi, nói cho ta, ngươi lại giấu nó ở chỗ nào rồi?"

Lục Diễn cũng bất chấp xấu hổ, lau khô bọt nước, mặc cái quần rồi ở trần đứng ở mép giường. Hắn nghe nàng hỏi như vậy thì cổ tay ngừng lại: "Nàng muốn biết?"

Thẩm Tân Di gật đầu, vươn tay muốn lục soát ở trên người hắn. Lục Diễn ngồi ở mép giường, nửa ôm nàng vào trong ngực, trầm giọng nói: "Ta nói cho nàng ở đâu."

Hắn duỗi tay gỡ xuống dây màn giường bằng ngọc, buông bức màn xuống.

Qua gần hơn một canh giờ Lục Diễn mới bước ra từ tẩm phòng. Hắn đã thay một bộ quần áo có tay áo rộng hoàn toàn mới, trên mặt mơ hồ phiếm màu hoa đào, chỉ là biểu cảm vô cùng quỷ dị.

Thái Sử Tiệp đứng chờ ở ngoài viện, thấy hắn ra khỏi phòng thì vội chào đón hỏi: "Điện hạ, Thái Tử Phi đã được giải thuốc chưa?"

Sắc mặt của Lục Diễn trống rỗng mấy khắc, lúc này mới chậm rãi gật đầu: "Giải rồi."

Thái Sử Tiệp không nghĩ nhiều đã nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi." Lão vừa chắp tay: "Đã cho người tìm hiểu qua, Hoàng Hậu phái người đi Thái Y Viện lấy mấy vị thuốc bột. Lão nhìn một chút, hỗn hợp thuốc bột này trộn vào nhau, vừa lúc có thể điều chế thành Tửu Tiên Tán."

Lục Diễn nhớ lại một lát, mới nhớ tới Tửu Tiên Tán là thứ gì nên khó hiểu hỏi: "Không phải một ít danh sĩ dùng Tửu Tiên Tán khi tán gẫu à, hiệu quả tương tự với ngũ thạch tán, hoặc là có người dùng cho trêu chọc trừng trị sao? Như thế nào sẽ làm người..." Khi hắn còn nhỏ đã hạ qua lão Bát, cũng không thấy thú tính lão Bát quá độ?! Hoặc là thứ này có tác dụng mạnh với con gái hơn, hoặc là Thẩm Tân Di tương đối đặc thù?

Thái Sử Tiệp nói: "Tửu Tiên Tán có một loại thuốc, sau khi kết hợp với rượu sẽ khiến người... Không quá bình thường." Lão chỉ có thể nói uyển chuyển một tí.

Sắc mặt của Lục Diễn trầm xuống, cặp mắt không khỏi lộ ra vẻ lạnh lẽo. Hắn không biết tại sao Tề hoàng hậu lại hạ dược nàng, nhưng may mắn nàng một đường lui về, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng. Hắn trầm giọng nói: "Lão theo ta tiến cung gặp mặt Thái Hậu."

Có thể nói nếu Tề hoàng hậu hạ mị dược cho chính hắn, có lẽ hắn sẽ tức giận, nhưng sẽ không giống bây giờ nghĩ mà sợ như vậy, thậm chí có khả năng giúp Tề hoàng hậu giấu chuyện xuống. Nhưng đề cập đến nàng... Lục Diễn càng nghĩ, mày nhíu càng chặt.

Trong cung Thái Hậu nghe nói chuyện kỳ lạ này đều trợn tròn đôi mắt không thể tin tưởng. Mẹ chồng vì làm con dâu xấu mặt thế nhưng nghĩ ra cách hạ dược con dâu, trên đời này lại có chuyện kỳ lạ thế kia? Vẫn là Hoàng Hậu tốt chính tay bà chọn lựa!

Bà lại không chịu nữa, lập tức gọi người kêu Tề hoàng hậu tới

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv