Edit: Nắng.
Chương 3: Được lắm! Bị chó cắn rồi!
Hoàng cung đẹp như thế nào, hãy nhìn xem cố cung ở hiện đại.
Tạ Dao cảm thấy, mặc dù ở các triều đại đều có cung điện nguy nga tráng lệ, nhưng cũng không như Tử Cấm Thành khiến nhiều người phải chấn động.
Bất luận tòa cung điện này xây dựng đến tráng lệ huy hoàng cỡ nào, Tạ Dao cũng liền thu hồi ánh mắt.
Đồ vật càng xinh đẹp, thì trình độ nguy hiểm càng cao.
Cung điện, luôn luôn đồng nghĩa với nguy hiểm, chỉ cần khiến cho vị chủ tử nhỏ nào đó không cao hứng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi đầu.
Tạ Dao rất quý trọng cái đầu của mình nha.
Không xem cung điện, Tạ Dao không có chuyện gì chỉ có thể xem Thái Tử.
Không thể không nói, vị Thái Tử điện hạ này lớn lên thật sự đẹp, đôi mắt là đôi mắt, cái mũi là cái mũi, khi tách ra thì không có chỗ nào không phải là tác phẩm nghệ thuật.
Chúng hợp nhau nên đương nhiên rất đẹp, nhưng so với y…… Thì còn kém một chút.
Tạ Dao vô cùng tự luyến.
Không phải Lý Dục Hi không nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Tạ Dao, mà chẳng qua hắn không có để ý lắm.
Vì thế Tạ Dao đánh giá càng lớn mật hơn.
Vị Thái Tử này đúng là nơi nào cũng tốt, chỉ có hai chân khiến người tiếc nuối.
Nhưng tiếc nuối cũng rất ngắn ngủi, chung quy thì cuối cùng Thái Tử cũng sẽ tìm được vị đại phu có y thuật cao minh trong truyền thuyết, và một lần nữa có thể đứng lên.
Còn trị liệu như thế nào, thì Tạ Dao cũng không biết rõ, bởi vì nguyên văn cũng không miêu tả tỉ mỉ kỹ càng.
Nguyên văn miêu tả tỉ mỉ kỹ càng đều là nguyên chủ bị khi dễ như thế nào, thê thảm như thế nào, thật sự vô cùng tàn ác.
Nghĩ đến chuyện mình sẽ phải trải qua những sự việc cực kỳ tàn ác đó, tâm can Tạ Dao liền phát đau, vì thế ánh mắt nhìn vị Thái Tử nào đó càng thêm u oán.
Không biết, nếu bắt cóc Thái Tử, sau đó chiếm phủ Thái Tử làm của riêng thì sẽ như thế nào?
Quyền lực của Thái Tử tuy rằng kém một chút, nhưng Tạ Dao nhớ rõ đến cuối cùng Thái Tử cũng không hề bị tước bỏ danh hiệu.
Tuy rằng không biết vì cái gì……
Hai mắt Tạ Dao nhíu lại, môi cong lên, trong mắt chứa đầy sự tính toán.
Ánh mắt kia nóng rực tràn ngập tính toán, tuy rằng Lý Dục Hi nhắm mắt nhưng cũng có thể cảm nhận được.
Tên tiểu Thái Tử Phi này, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Lý Dục Hi bất đắc dĩ mở ra hai mắt, ánh mắt Tạ Dao cũng đồng thời dời đi.
Đi một lúc lâu, rốt cuộc cỗ kiệu cũng ngừng lại.
“Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi, tới Càn Khánh điện rồi.”
Càn Khánh điện là nơi hoàng đế xử lý chính vụ, thư phòng cũng được sắp xếp ở chỗ này, đôi khi cũng sẽ dùng để gặp mặt đại thần và hoàng tử.
Thái Tử được đỡ đi xuống trước, nhân cơ hội đó Tạ Dao liền quan sát hai chân của hắn một chút.
Có một chút dị dạng, nhưng cũng không phải không thể đi, xương cẳng chân có vẻ là rất dài.
Lý Dục Hi ngồi xuống, nhìn về phía Tạ Dao ở bên trong kiệu nói, “Thái Tử Phi?”
Tạ Dao gật đầu rồi tự mình nhảy xuống, không cần người đỡ.
Khóe mắt Lương quản gia co rút lại, không nhịn xuống được mà nhắc nhở, “Thái Tử Phi, nơi này là hoàng cung, thỉnh chú trọng dáng vẻ của mình một chút.”
Tạ Dao nói: “Ta chính là nam nhân, chẳng lẽ còn phải ẻo lả giống như nữ nhân sao?”
Những cung nữ xung quanh đều đồng loạt đứng thẳng tắp lại, “……” Có cảm giác bị xúc phạm.
__________________
Hoàng đế đã ngoài 50 gần 60 tuổi, tóc hai bên thái dương cũng đã hoa râm, nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt.
Thái Tử đỡ quải trượng hành lễ, “ Ra mắt phụ hoàng."
Tạ Dao lại ngơ ngác nhìn thẳng vào hoàng đế, không có một chút động tác nào.
Người phụ nữ bên cạnh Hoàng đế, duyên dáng sang trọng, nhìn qua thật hòa ái dễ gần.
“Xem đứa nhỏ này, đều bị long uy của bệ hạ dọa đến choáng váng.”
Lời vừa nói ra, mặt hoàng đế liền trở nên vui vẻ, tiếng cười hùng hậu lập tức vang vọng khắp điện Càn Khánh, đồng thời cũng làm cho Tạ Dao hoàn hồn.
“Bảo đao của trẫm chưa già a!”
Mặt của Tạ Dao 囧, đại thúc, bảo đao chưa già cũng không phải dùng như vậy.
Đương nhiên, hiện tại Tạ Dao cũng không có lá gan đi chọc vào tâm hoàng đế, hoàng đế vui vẻ thì rất tốt, như vậy y còn có thể giữ được mạng nhỏ.
“Hi Nhi, Thái Tử Phi của ngươi sao lại mặc một thân nam trang đến đây? Trẫm nhớ không lầm thì đây là y phục của ngươi lúc mười bốn tuổi đi?”
Mười…… Mười bốn tuổi……
Khóe miệng Tạ Dao run rẩy, quần áo mặc lúc mười bốn tuổi mà nhìn qua vẫn như mới, y còn tưởng rằng đây là quần áo của Thái Tử mặc lúc 17-18 tuổi.
Làm y còn đang đắc ý, cho rằng Thái Tử cùng y lùn giống nhau!
Ánh mắt Hoàng Hậu dừng ở trước ngực Tạ Dao, mày đẹp nhíu lại “Bệ hạ, hình như Thái Tử Phi là nam hài.”
Tạ Dao không sợ gì cả, thậm chí còn duỗi thẳng sống lưng, bộ ngực phẳng lỳ có vẻ càng rõ ràng hơn.
“Nam hài?” Hoàng đế nhíu mày, nhìn đến bộ ngực phẳng lỳ của Tạ Dao bất ngờ giận dữ! Tay dùng sức đánh mạnh lên mặt bàn một cái!
“Tạ gia đây là khi quân! Người đâu! Đem Tạ gia……”
“Bệ hạ, thỉnh bớt giận.”
“Phụ hoàng, chậm đã.”
Hoàng Hậu cùng Lý Dục Hi đồng thời ngăn cản hoàng đế, nhưng người mà hoàng đế gọi đã chạy tới, đứng ở hai bên sườn Tạ Dao và Lý Dục Hi, khiến người cảm thấy rất áp lực.
Hoàng đế vẫy vẫy tay ý nói bọn họ chờ, nhíu mày hỏi: “Các ngươi muốn nói gì?”
Hoàng Hậu nhìn Lý Dục Hi liếc mắt một cái, thanh âm ôn nhu nói: “Bệ hạ, tiên hoàng lưu lại di chiếu cũng không có nói rõ Thái Tử cưới ai làm vợ.”
Hoàng đế chau mày, “Thực sự có việc này?”
Tạ Dao, “……” Hóa ra Tạ gia cùng Thái Tử liên hôn là do tiên hoàng chỉ định.
Nhưng cái người làm phụ thân này có phải cũng quá thất trách hay không? Ngay cả việc này cũng không biết?
Y liền hiểu được, vì sao Tạ gia lại có lá gan dám thay mận đổi đào rồi! Hóa ra là dựa vào phần thiếu sót trong di chiếu!
Được Hoàng Hậu khẳng định nhưng hoàng đế vẫn không vui như cũ, “Nhưng cũng không thể để một nam hài trở thành Thái Tử Phi được! Dù sao Hi Nhi cũng là Thái Tử, nếu có người biết Thái Tử Phi là nam nhân, thể diện của Hi Nhi ở đâu?”
Lý Dục Hi nói: “Phụ hoàng, từ lúc hai chân của nhi thần bị gãy đến nay bị người cười còn ít sao? Chân nhi thần đã như vậy, cũng không nên làm chậm trễ cô nương nhà người ta, Dao Nhi cũng rất tốt.”
Tạ Dao nghe Lý Dục Hi gọi mình là Dao Nhi sợ tới mức nổi hết cả da gà sau đó liền không nói nên lời.
Ngươi không chậm trễ cô nương nhà người ta, thì lại có thể chậm trễ thiếu niên nhà người ta sao? Ngài cũng thật song tiêu*!
*song tiêu: có thể hiểu là tiêu chuẩn kép.
“Phụ hoàng, nếu đã vậy thì cũng là làm khó Dao Nhi không chê nhi thần mà nguyện ý gả lại đây, chúng ta cũng không nên ủy khuất y, bây giờ chúng ta liền đi vào ngọc điệp.”
Nghe được hai chữ ngọc điệp, hoàng đế liền nhíu mày.
Không, hẳn là từ khi biết Tạ Dao là nam nhân thì mày của ông vẫn chưa từng được buông ra.
“Việc vào ngọc điệp cũng không vội, trước để ta nói quốc sư chọn một ngày hoàng đạo, lại……”
Hoàng đế còn chưa nói xong, Thái Tử liền buông quải trượng, phịch một tiếng quỳ xuống!
Thế trận to lớn, không những khiến cho Tạ Dao ở bên cạnh hoảng sợ, mà cũng khiến hoàng đế sợ tới mức câm nín!
“Phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn nhi thần cũng không cầu người cái gì, đây là lần đầu tiên, nhi thần không muốn cô phụ Dao Nhi, khẩn cầu phụ hoàng thành toàn cho nhi thần!”
Vẻ mặt Thái Tử điện hạ nhìn rất thâm tình, nếu không phải Tạ Dao biết cốt truyện, thì xuýt nữa y còn tin là thật.
Kỳ thật có vào ngọc điệp hay không, y cũng chẳng quan tâm, nếu không vào thì càng tốt.
Vị Thái tử khiến người không thể nắm bắt này……
Bống chốc quay ngoắt, hôm qua Lý Dục Hi còn bày ra vẻ mặt lạnh đến mức muốn đem người đông chết mà hôm nay đột nhiên thay đổi thành dáng vẻ thâm tình!
Nháy mắt Tạ Dao thu hồi lý trí, vị Thái Tử này đúng là không đơn giản!
Không hổ danh là vai chính trong cuốn sách cẩu huyết này!
Sau khi suy nghĩ, Tạ Dao cảm thấy vẫn là nên làm theo ý tứ của hoàng đế thì tốt hơn, ai lại nghe theo một vị Thái Tử điện hạ không có quyền lực.
“Cái kia, Thái Tử điện hạ, ta cảm thấy……”
Lời còn chưa nói xong, nguyên bản vị Thái Tử điện hạ còn đang thâm tình khẩn cầu đột nhiên đứng lên, một phen bắt trụ lấy eo của Tạ Dao, dùng sức lôi kéo về phía trước!
Không có phòng bị nên nháy mắt Tạ Dao đã bị kéo qua, trên môi có thêm một thứ mềm mại ấm áp……
Đôi mắt của Tạ Dao trừng lớn!
Được lắm! Bị chó cắn rồi! Đã vậy còn là một con chó đực!
_________________________________________