Editor: Jing Yu - Tuyết Giữa Trời Thu
Những lời nói khi xưa vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc đó vẻ mặt cô nương nghiêm nghị hơn, giọng điệu so với bình thường cũng trịnh trọng hơn rất nhiều, có lẽ từ lúc đó nàng đã đoán được sẽ có ngày hôm nay rồi.
Trong lòng Doanh Tước đau khổ vô cùng, nước mắt trào ra một cách mãnh liệt.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhớ kỹ những lời Dung Thư nói, lau đi hàng nước mắt trên mặt, cắn răng chạy ra khỏi phòng.
Cho đến khi bóng dáng của Doanh Tước chạy đi xa Dung Thư mới nhìn về phía Chu ma ma, nói: “Những lời nói vừa rồi của ma ma là thật sao? Ta xong uống ly rượu này thì có thể thay thân nhân của ta tích phúc chuộc tội?”
Chu ma ma từ lúc vào căn phòng này, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào người Dung Thư.
Cô nương này rõ ràng biết trong cái bình này chứa cái gì, cũng chưa từng khóc nháo quá nửa câu, chớ nói chi là xin tha chửi rủa.
Một phong thái bình tĩnh cũng phải khiến bà lau mắt mà nhìn, giọng điệu không khỏi ôn hoà hơn một chút.
“Tất nhiên là sự thật, Hoàng Hậu nương nương kim tôn ngọc quý, cần gì phải lừa ngươi?”
Dung Thư nàng chẳng qua chỉ là nữ nhi của tội thần, có tài đức gì đáng giá tới mức để Hoàng Hậu phí tâm tư để lừa nàng?
Hiện giờ Hầu phủ Thừa An là cái cây bị gió lốc nhổ tận gốc, ai cũng có thể dẫm lên, Hoàng Hậu đúng thật không cần phải lừa nàng.
Dung Thư nhẹ nhàng gật đầu, lại nói: “Vú nuôi Trương mụ mụ và hai nha hoàn của ta ——”
“Dung cô nương yên tâm.” Chu ma ma chen ngang lời nàng nói: “ n điển của Hoàng Hậu nương nương không phải ai cũng có thể hưởng được. Sau khi ngài tạ ơn, nhiệm vụ của nô tỳ cũng đã hoàn thành, tất nhiên nô cũng muốn làm càng nhanh càng tốt để hồi cung phục mệnh [1].”
[1] Phục mệnh (覆命): báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.
Điều Dung Thư không yên lòng cũng chính là mẫu thân và mấy người Trương mụ mụ, hiện giờ nghe ý đồ của Chu ma ma, thì Hoàng Hậu nương nương chỉ tính toán lấy mạng của một mình nàng.
Nàng là một người sắp chết, Chu ma ma cũng không nhất thiết phải lừa dối nàng.
Dung Thư yên lòng, cúi đầu sửa soạn lại tay áo rồi tiến lên một bước, dập đầu xuống đất, quy củ nói: “Tội nữ Dung Thư bái tạ Hoàng ân.”
Dứt lời, nàng đứng dậy nhận lấy cái ly cung nhân đưa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ly rơi xuống đất, những đám mây trên mái nhà đang yên ả bỗng nhiên “Ầm ầm” vang lên một cách chấn động, tia sét màu tím hiện ra từ những đám mây, như muốn chia cắt bầu trời u ám.
Mưa vẫn không ngừng rơi, một cung nữ chạy bước nhỏ để đuổi kịp Chu ma ma, một mặt thì che dù cho bà, một mặt thì chần chờ nói: “Ma ma, không bằng ở lâu thêm chút? Nô tỳ lo lắng ly rượu kia sẽ xảy ra vấn đề.”
Mấy người bọn họ đều là những người làm lâu năm trong cung, trong cung tội phi tội tì uống rượu độc mà không chết cũng đếm không đến mười ngón tay. Cung tì nói như vậy là vì sợ rượu độc kia không giết chết được Dung Thư.
Chu ma ma cười liếc nhìn nàng ta một cái, nói: “Bình rượu kia chính là Tam canh thiên, cho dù Đại La Kim Tiên có tới thì cũng không cứu được nàng ta.”
Vừa nói ra mấy chữ “Tam canh thiên” này, cung tì kia hít vào một hơi khí lạnh.
“Tam canh thiên” có nguồn gốc từ Tây Vực, là một độc dược cực kỳ hiếm có, từ này có nghĩa là “Diêm Vương muốn ngươi chết vào canh ba, ai dám giữ ngươi tới canh năm”. Tương truyền bên trong nó có bảy bảy bốn mươi chín chất độc chỉ cần dính môi cũng đã đủ chết rồi.
Nhưng loại dược này độc nhất ở chỗ nó không phải không có dược liệu để trị độc mà là nó mang đến sự thống khổ kéo dài dằng dẵn dành cho người trúng độc. Người trúng “Tam canh thiên”, cuối cùng đều vì đau mà chết, bảy khẩu [2] sau khi chết bị chảy máu, bụng nát ruột thủng làm người ta phải kinh hoàng.
[2] Bảy khẩu (七孔): chỉ các bộ phận trên đầu của con người: 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi, 1 miệng.
Trong quá khứ, khi Thái Tử Khải Nguyên trị vì đất nước, nếu muốn ban chết cho cung phi, các quan đại thần, ngài yêu thích nhất là dùng loại độc dược này. Trong cung cũng từng có tin đồn rằng bản thân Thái Tử Khải Nguyên chết cũng là vì loại độc này......
Đại khái bởi vì loại dược này quá mức tàn độc, nên sau khi Kim Thượng đăng cơ thì “Tam canh thiên” đã trở thành cấm dược ở trong cung, dần dần nó cũng biết mất.
Cung tì gập dù lại rồi lên xe, nhìn cánh cửa vắng vẻ qua màn mưa, trong lòng không khỏi buồn bực, cô nương của Dung gia kia đến tột cùng đã làm chuyện gì đến mức độ để Hoàng Hậu lấy loại cấm dược trân quý này dùng lên trên người nàng?
Xe ngựa chạy trên con đường núi mấy chốc đã biến mất trong màn mưa.
Trong phòng, Dung Thư đưa hộp gỗ trong tay cho Trương mụ mụ, nói: “Các ngươi sau khi lấy mấy thứ này đem đi bán thì đi tìm mẹ của ta, đường đến Túc Châu không dễ đi, dùng số bạc này để sinh sống, nhất định phải tồn tại để đến được Túc Châu.”
Ba người Trương mụ mụ khóc không thành tiếng, không chịu nhận cái hộp kia.
“Mau cầm lấy. Thứ nên nói ta đã sớm nói cho các ngươi rồi, không cần hỏi gì cả. Nếu mẹ ta hỏi ta thì các ngươi hãy nói ta bị Cố Trường Tấn đuổi đi, nói nàng cần phải tồn tại mới có thể tìm được ta.”
Dung Thư nhét cái hộp vào trong lòng Trương mụ mụ, giật giật khoé môi, nói: “Nhân lúc hiện tại bên ngoài không có ai, các ngươi đi nhanh đi. Ta mệt rồi, các ngươi đừng làm ồn, đóng cửa lại, để ta ngủ một giấc thật ngon, được không?”
Trương mụ mụ nâng gương mặt đẫm nước mắt của mình lên, bình tĩnh nhìn Dung Thư, bà chợt dập đầu ba cái thật mạnh, giọng điệu bi thương nói: “Lão nô xin lỗi tiểu thư! Tiểu thư yên tâm, lão nô nhất định sẽ chăm sóc cho phu nhân thật tốt.” Dứt lời bà lôi Doanh Tước và Doanh Nguyệt ra khỏi phòng.
Dung Thư chậm rãi thở dài một hơi, đi tới giường.
Nàng đã cảm thấy đau đau sau khi uống xong ly rượu kia, những lời nói vừa rồi đã tiêu tốn hết sức lực của nàng.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ chết ngay lập tức, nhưng cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, giống như hàng trăm con kiến đang ăn tim nàng, đốt cháy cơ thể nàng, nàng đã toát mồ hôi từ lâu.
Dung Thư chậm rãi ngồi xuống, lắng nghe cơn mưa đầu thu qua khung cửa sổ hé mở.
Đột nhiên nhớ đến cái ngày nàng gặp gỡ Cố Trường Tấn, lúc đó trời cũng mưa.
Đêm Trung Thu năm 19 Gia Hữu, đột nhiên có một trận mưa kéo đến phố Trường An, làm nàng hoang mang vội vã đi vào Trích Tinh lâu, lúc đó Trích Tinh lâu đã chật cứng đầy những người đoán đố về đèn lồng.
Từ trước đến nay, câu đố đèn lồng của Trích Tinh lâu nổi tiếng là khó.
Chín tầng, chín chín tám mươi mốt bậc thang, một câu đố đèn lồng, người đầu tiên đoán ra được tám mươi mốt câu đố thì người đó có thể nhận được chiếc lồng Đoạt Thiên tinh xảo của Trích Tinh lâu.
Dung Thư thấy trời vẫn không ngừng mưa, thì cũng cầm hoa đăng tham gia vào cuộc chơi. Càng đi lên cao, người càng ít đi, khi đến tầng thứ chín, thì chỉ còn ít ỏi hai bóng người.
Chưởng quầy nhìn tờ giấy Dung Thư đưa, rất đáng tiếc nói: “Cô nương, ngài muộn một bước rồi, mới vừa rồi vị công tử này đã đoán trúng câu đố đèn cuối cùng rồi ạ.”
Lúc này Dung Thư mới phát hiện ra có một người đang đứng trong góc.
Trên người người này mặc một chiếc áo choàng xanh lam đã sờn, cầm một cái lồng đèn bằng gỗ giản dị, đứng ở nơi nửa sáng nửa tối, một bàn tay mảnh khảnh thon thả ở trong chỗ sáng, như nhiễm màu ngọc bích.
Khi Dung Thư nhìn sang thì đúng lúc lang quân trẻ tuổi kia cũng nhìn qua đây.
Rõ ràng là dáng vẻ áo xanh khá hào sảng, nhưng Dung Thư nhìn thấy thì chỉ thấy khuôn mặt lạnh thấu xương của hắn.
Như là một gốc cây tùng nằm trên một nơi hoang vắng chìm trong sương tuyết, cũng giống như ngôi sao băng sáng lấp lánh trong đêm tối vô biên.
Dung Thư có chút tò mò đối với vị lang quân nhà nghèo này, nhưng chàng ta là một người xa lạ, nàng chỉ có thể liếc nhìn một cái rồi quy củ thu hồi ánh nhìn.