“Sao nàng có thể đối với với nam nhân khác, trong khi lại ném tướng công của mình qua một bên như thế?”
“Chàng cũng vậy thôi.”
“Ta có sao? Ngoài nàng ra, ta không hề có ai khác, ngay cả nữ tử khác ta cũng chưa từng liếc mắt đưa mày.”
“Hừ, bây giờ chẳng phải là chàng đang nhìn đó sao.”
“Ta chỉ nhìn, nàng nhìn nàng xem, còn thân thiết như thế.”
“Thiếp không chỉ muốn ôm còn muốn hôn nữa, thế thì sao?”
“Nàng… ta không cho phép!”
“Chàng coi mình là cái gì?”
“Ta không phải cái gì, ta là tướng công của nàng.”
“Được rồi được rồi, ta nói hai người các ngươi đó, không nên ngày nào cũng vì chút chuyện nhỏ này mà cãi qua cãi lại.” Hoàng Bộ Quân bất đắc dĩ bế lấy đứa nhỏ từ tay hai người họ, dịu giọng nói, “Các tiểu bảo bối, thúc thúc mang các con đi chơi, để hai người kia ăn giấm cho ngon.” Cũng như mọi ngày, Hoàng Bộ Quân ôm hai tiểu tử kia đi tản bộ.
“Nương tử.” Hoàng Bộ Ưng đi đến trước mặt Cam Đình Đình, dịu dàng gọi.
“Chàng còn biết thiếp là mẹ của con chàng sao?” Cam Đình Đình liếc mắt nhìn Hoàng Bộ Ưng, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, còn cách nào khác, ai bảo ngày nào cũng thích ăn giấm, lại còn là giấm của tiểu hài tử.
“Ta nhận sai rồi còn không được sao? Nàng định khi nào mới tha thứ cho ta đây?” Hoàng Bộ Ưng ôm lấy Cam Đình Đình từ phía sau.
Lần đầu tiên? Không, đây không biết là lần thứ mười mấy rồi, bất quá cô không thể tức giận. Mấy năm nay cô có thể thấy được Hoàng Bộ Ưng thật sự yêu mình, còn coi hai đứa nhỏ như con của mình, ngoại trừ thỉnh thoảng thích ăn chút giấm chua còn lại không gì có thể chê trách.
“Muốn thiếp tha thứ cho chàng cũng được, nhưng thiếp có một điều kiện.” Cam Đình Đình thần bí nói.
“Chỉ cần nàng tha thứ cho ta, đừng nói một điều, mười điệu kiện ta cũng đáp ứng.”
“Đó chính là —-”
“Chính là cái gì?” Hoàng Bộ Ưng ôm Cam Đình Đình thật chặt.
“Chính là muốn chàng yêu thiếp, sủng thiếp cả đời. Đời này ngoài thiếp ra không bao giờ được … liếc mắt nhìn nữ nhân khác. Luôn luôn đặt thiếp ở vị trí thứ nhất, trong lòng coi thiếp là người đẹp nhất ——”
“Được được, ta thương yêu nương tử, đời này rồi cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa. Ta vĩnh viễn chỉ yêu một mình nàng, trong lòng ta nàng vĩnh viễn đứng đầu, là người đẹp nhất trong mắt ta —- Như vậy có được không?”
“Ừm, thế cũng còn tạm được.” Cam Đình Đình vừa cười vừa nói.
“Còn nàng? Trong lòng nàng ta đứng thứ mấy?” Hoàng Bộ Ứng biết trong lòng Cam Đình Đình, khẳng định vị trí thứ nhất không phải hắn, chỉ cần trong lòng nàng có hắn là được rồi.
“Để thiếp nghĩ một lát, một … hai … ba bốn năm sáu ——” Cam Đình Đình cố tình giơ tay lên đếm.
“Cái gì? Mười?”
“Hì hì, vậy chàng muốn thứ mấy?”
“Ta không dám mong ước xa vời đến vị trí thứ nhất thứ hai, tối thiểu cũng phải thứ ba ——” Nét mặt Hoàng Bộ Ưng có chút mất mát.
“Chàng ngốc, thiếp chỉ gạt chàng thôi. Trong lòng thiếp, chàng đương nhiên là đứng nhất.” Cam Đình Đình xoay người, nghiên túc nhìn Hoàng Bộ Ưng. Thực ra mấy năm nay, cô cũng chưa từng nói ra suy nghĩ thật trong lòng cho Hoàng Bộ Ưng biết, hiện tại hai đứa nhỏ đều đã lớn, cũng đã đến lúc cô nói rõ tâm ý của mình.
“Thật vậy sao? Thế nhưng chẳng phải vị trí thứ nhất trong lòng nàng dành cho bọn nhỏ sao?”
“Thiếp rất yêu bọn trẻ, nhưng bọn chúng rồi cũng sẽ trưởng thành, sẽ có người đem chúng đặt ở vị trí thứ nhất, cũng có khi sẽ đụng phải người bọn chúng yêu nhất. Thế nên đời này người thiếp yêu nhất, đặt ở vị trí thứ nhân, ngoài chàng ra còn có ai sao.” Nói ra hết tất cả, Cam Đình Đình có chút xấu hổ, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.
“Ta đứng thứ nhất, ta đứng thứ nhất. Nương tử, ta yêu nàng, ta yêu nàng.” Hoàng Bộ Ưng cao hứng ôm Cam Đình Đình xoay vòng vòng.
Ta cũng yêu chàng, Cam Đình Đình thầm nhủ trong lòng. Tùy rằng hiện tại chưa thể nói ra câu này, nhưng cô biết rồi sẽ có một ngày cô sẽ tự mình nói với Hoàng Bộ Ưng.