Lại một lần nữa triền miên kịch liệt trầm luân, ngắm nhìn Hoàng Bộ Thần đang chỉnh trang y phục, bờ vai rộng lớn, vóc người cao ngắt, đôi tay rắn chắc. Đáng tiếc, người đàn ông kia chỉ thuộc về cô trong giây phút này.
“Nàng ngủ tiếp đi, ta còn có việc phải giải quyết.” Hoàng Bộ Thần thoáng nhìn Cam Đình Đình, dịu dàng nói.
Nhìn theo thân ảnh Hoàng Bộ Thần rời đi, Cam Đình Đình vùi đầu nhỏ ngốc nghếch vào tấm chăn dày, bên trong vẫn còn lưu giữ mùi hương quen thuộc kia. Cứ sau mỗi lần thế này, trong lòng cô rất phiền muộn, rõ ràng cô là loại người sợ phiền toái, nhưng cứ một lần lại một lần tự đẩy bản thân vào mớ bòng bong.
“Tiểu thư, tiểu thư.”
Vừa nghe thấy giọng Tiểu Thúy, Cam Đình Đình lú đầu ra từ trong chăn, kinh ngạc nhìn nha hoàn thân cận.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Ta không sao, chỉ hơi khó chịu.”
“Để em đi gọi thái y.”
“Không cần đâu Tiểu Thúy. Ta nghỉ ngơi một lát là ổn.”
“Phải rồi, Thập nhất vương gia đến, người có muốn gặp ngài ấy không?”
“Hoàng Bộ Ưng? Anh ta đến đây lúc nào?” Cam Đình Đình vội hỏi.
“Hoàng thượng vừa rời đi không bao lâu thì đã đến.”
Hoàn hảo hoàn hảo, Cam Đình Đình thở dài một tiếng, không rõ vì sao cô không muốn Hoàng Bộ Ưng biết chuyện giữa cô và Hoàng Bộ Thần, có lẽ vì sợ phiền phức.
“Mời ngài ấy vào đi.”
“Cô không sao chứ? Ta nghe Hoàng huynh nói cô khó chịu trong người nên liền tới thăm.”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Hoàng Bộ Ưng, Cam Đình Đình bỗng cảm thấy hổ thẹn, giống như cô đã làm chuyện có lỗi với anh ta.
“Không sao. Sao ngài còn quay lại đây?” Cam Đình Đình chỉ lú cái đầu nhỏ ra nói chuyện với Hoàng Bộ Ưng.
“Vốn định trở về, nhưng sau lại có việc phải lưu lại. Phải rồi, trong khoảng thời gian này cô đừng chạy loạn, hiện tại trong cung có gián tế từ Hải quốc xâm nhập, vô cùng nguy hiểm. Cô nên cẩn thận ở trong cung Trường Xuân, vậy cũng tương đối an toàn.”
“Gian tế? Hải quốc?” Đây là lần đầu tiên Cam Đình Đình nghe nói đến, vì sao Hoàng Bộ Thần lại không nói với cô?
“Phải, Hải quốc là một quốc gia nhỏ ở phía Bắc nước ta, bất mãn với chế độ thống trị nên manh động. Theo lời mật thám hồi báo, Hải quốc đã phái một kẻ võ công cao cường lẻn vào hoàng cung ta, mục đích là trộm lấy ngọc tỷ, khiến nước ta tan rã.
“Chà, đáng sợ vậy sao?”
“Vậy nên trong khoảng thời gian này Hoàng thượng sẽ chỉnh đốn trong cung, cô không nên chạy loạn, tránh gặp phải gian tế Hải quốc, biết không?”
“Ừ ừ.” Cam Đình Đình gật đầu vâng lời, hiện tại thật giống như thầy giáo đang dạy dỗ học sinh, cũng có phần như phụ mẫu đang dạy dỗ nhi tử.
“Ta hồi phủ trước, còn nhiều chuyện phải làm. Cô ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên chạy lung tung.” Trước khi đi, Hoàng Bộ Ưng không quên dặn dò.
“Ta đã biết.” Tuy cảm thấy Hoàng Bộ Ưng nói quá nhiều, nhưng trong lòng Cam Đình Đình lại thấy ấm áp. Bởi lẽ cô biết Hoàng Bộ Ưng là người đầu tiên thực lòng quan tâm đến an uy của mình.
“Tiểu thư, chúng ta nên nghe lời Thập nhất vương gia. Em nghe nói hôm qua có một cung nữ vào ngự thư phòng dọn dẹp đồ đạc liền bị xử chết.” Tiểu Thúy sợ hãi nói.
Ngự thư phòng? Cung nữ? Chẳng lẽ là cung nữ cô bắt gặp hai lần cùng Hoàng Bộ Thần kia? Vì sao Hoàng Bộ Thần không nói với cô? “Tiểu Thúy, em còn biết được chuyện gì?” Tuy cô cũng ở trong cung, nhưng cô tin rằng cung nữ cũng biết nhiều chuyện như cô, còn Tiểu Thúy hẳn là nghe ngóng được thêm nhiều chuyện khác.
“Em nghe bọn họ nói Hoàng thượng định phong Tần quý phi làm Hoàng hậu, chẳng biết là thật hay giả.”
Hoàng hậu? Vì sao đến chuyện này cô cũng không biết? Trong lòng Cam Đình Đình càng thêm phiền não, bỗng cô cảm thấy có điều không ổn. Trước đây đích thực Hoàng Bộ Thần vô cùng chán ghét cô, sau lại đột nhiên nói thích cô, còn cùng cô — Chẳng lẽ đúng là —- quá nhiều vấn đề cô nghĩ không thông, đầu nhỏ loạn cào cào, bèn trùm chăn gạt hết sang một bên.
“Tiểu Thúy, ta thấy mệt.”
“Dạ.” Tiểu Thúy lui ra ngoài.