Ngay khi Hoàng Bộ Thần định truy vấn cô lần thứ hai, Cam Đình Đình bỗng cười cười nhìn anh ta, “Chuyện này, nếu ta nói ra ngài cũng đừng giận.”
Giận? Nếu câu trả lời không vừa ý hắn, hắn nhất định sẽ tức giận. “Nàng nói xem.”
“Không được, ngài phải bảo đảm sẽ không tức giận ta mới nói.” Cam Đình Đình chẳng phải kẻ ngốc, nếu Hoàng Bộ Thần vì lời cô nói mà tức giận, cô dám khẳng định hậu quả ắt khôn lường. Cho nên để tránh vạn nhất, để anh ta hứa trước thì tốt hơn.
“Được, ta không tức giận, ta đảm bảo sẽ không tức giận.” Hoàng Bộ Thần bất đắc dĩ nói.
“Chuyện đó, thực ra quan hệ của chúng ta chính là ”
“Chính là cái gì?”
“Chính là quan hệ nhất thời kích động.” Nghĩ đi nghĩ lại, Cam Đình Đình cảm thấy giải thích như vậy là thích hợp nhất.
“Quan hệ nhất thời kích động? Hóa ra trong lòng nàng, quan hệ của chúng ta là như vậy.” Hoàng Bộ Thần tỏ vẻ thất vọng.
“Hiện tại chỉ có thể nói vậy, dù sao ngài là Hoàng thượng còn ta là Thái hậu, nếu để kẻ khác biết được, vậy chẳng phải sẽ chịu thiên đao vạn quả sao.” Nghĩ đến thôi Cam Đình Đình đã thấy sợ.
“Nếu đã lo sợ như vậy sao lúc đó nàng không phản kháng?”
“Không phải đã nói rồi sao, bởi vì nhất thời kích động nên ý loạn tình mê.” Dù nói vậy, nhưng cảm giác ấy đến bây giờ Cam Đình Đình vẫn nhớ như in. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao không ít người trầm mê trong hoan ái nam nữ, thứ cảm giác ấy thực sự khiến con người ta điên cuồng.
“Ta hiểu rồi, nàng đi đi.” Hoàng Bộ Thần lạnh lùng nói, cắt đứt suy nghĩ trong Cam Đình Đình.
“Cứ cho là ngài nói vậy thì ta cũng không thể ra ngoài. Nếu bị cung nữ thái giám bắt gặp, ngài bảo ta ăn nói sao đây.” Cam Đình Đình có chút khó xử, hiện tại cô đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
“Đó là chuyện của cô.”
“Sao ngài có thể nói như vậy.”
Người này thật là… tự nhiên lại trở mặt. Cam Đình Đình giận dữ trừng mắt nhìn Hoàng Bộ Thần, còn anh ta chỉ tỏ vẻ “chuyện này ta không quản”.
“Chẳng lẽ cô muốn một lần nữa nhất thời kích động ý loạn tình mê?”
“Không phải nha.” Cam Đình Đình cảm nhận được thái độ của Hoàng Bộ Thần đối với cô bỗng lạnh lùng, giống như khi hai người họ vừa gặp.
“Vậy cô còn không mau cút đi.” Hoàng Bộ Thần lớn tiếng nạt Cam Đình Đình.
“Ngài —-” Cam Đình Đình không ngờ đến Hoàng Bộ Thần sẽ quát cô, còn bảo cô cút đi, những giọt nước mắt ủy khuất chậm rãi lăn dài.
Thấy Cam Đình Đình nước mắt lưng tròng, dù tức giận, Hoàng Bộ Thần vẫn cảm thấy không đành lòng, bàn tay to lớn kéo Cam Đình Đình vào ngực, ôm lấy cô, dùng ống tay áo lau nước mặt trên mặt cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn, “Rốt cuộc nàng muốn thế nào?”
“Ngài sao lại bảo ta cút đi, sao lại quát nạt ta như vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn làm bộ đáng thương nhìn Hoàng Bộ Thần nói.
“Trước đây chẳng phải ta cũng từng nói như vậy với nàng sao? Nhưng cũng không thấy nàng thế này.” Động tác của Hoàng Bộ Thần rất nhẹ nhàng.
“Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại.” Đúng là mặc kệ trước đây Hoàng Bộ Thần có ủy khuất cô thế nào, cô cũng không cảm thấy tủi thân như vậy. Nhưng không hiểu vì sao, bây giờ nước mắt cô lại đua nhau tuân chảy.
“Trước đây nàng là nữ nhân của phụ hoàng, hiện tại nàng là Thái hậu. Chẳng phải nàng không muốn tiếp tục mối quan hệ sai trái này sao?”
“Chỉ là ta sợ thôi cũng không được sao?” Càng nói, nước mắt càng rơi.
“Đứa ngốc.” Hoàng Bộ Thần nâng cằm Cam Đình Đình, dùng lưỡi liếm những giọt nước mắt trên mặt cô (Mèo: @.@ Ta chưa thấy ai như anh này!!!), động tác dịu dàng tựa như nâng niu bảo bối trân quý.
Cam Đình Đình càng không hiểu, mới nãy còn lạnh lùng sắt đá, sao hiện tại đã ôn nhu thế này, đúng là họ hàng với tắc kè hoa.
“Vậy ngài không giận sao?” Cam Đình Đình khẽ hỏi.
Hoàng Bộ Thần ngưng lại, chăm chú nhìn Cam Đình Đình, “Ta không nỡ, cũng không đành lòng.”
Không nỡ cũng không đành lòng? Có ý gì?
“Để ta hôn nàng.” Hoàng Bộ Thần nói xong, tiếp theo liền phong bế đôi môi Cam Đình Đình.
Người này sao có thể nói hôn liền hôn, cô còn chưa đồng ý kia mà, trong lòng Cam Đình Đình oán giận, nhưng vẫn hưởng thụ sự ôn nhu của Hoàng Bộ Thần, dường như cô đã thỏa nỗi khát khao mong đợi.