Oa, suýt chết, suýt chút nữa thì bỏ mạng, sau khi dùng toàn lực đẩy Hoàng Bộ Thần ra, Cam Đình Đình thở gấp, khi nãy đúng thật là muốn cô ngạt thở mà chết mà.
“Ngươi muốn mưu sát?” Khí tức bình ổn, Cam Đình Đình trừng mắt nhìn Hoàng Bộ Thần, ánh mắt tựa như muốn đâm chết người trước mặt.
Nhìn đôi môi sưng đỏ của Cam Đình Đình, Hoàng Bộ Thần vô thức liếm môi, nếu không phải Cam Đình Đình đẩy hắn ra, hắn tuyệt đối không buông tha món ngon như vậy. Thú thực hắn chưa từng hưởng thụ qua đôi môi nào mê người đến thế, vừa nguy hiểm lại vừa dụ hoặc chết người.
“Không ngờ Thái hậu nương nương cũng không tệ, chẳng trách Thái thượng hoàng mê luyến cô như thế.” Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Hoàng Bộ Thần cảm thấy chua xót, dường như có điều gì không đúng, cư nhiên còn dấy lên lòng đố kị với phụ thân đã ở thế giới bên kia.
Ta kháo, tên sắc lang cặn bã này, chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.” Ngươi biết ta là nữ nhân của Thái thượng hoàng còn dám vô lễ?” Cam Đình Đình nhẹ xoa môi mình, trong lòng tự vấn, chẳng lẽ cô thực sự cảm thấy cô đơn sao? Cảm giác khi nãy, cảm giác khi nãy rất thoải mái.
“Đây chẳng phải là điều cô muốn sao?” Hoàng Bộ Thần kéo Cam Đình Đình lại, ôm cô vào lòng.
“Ngươi —- ngươi bông ra.” Cam Đình Đình cố sức đánh vào người Hoàng Bộ Thần.
“Chẳng phải cô đã dùng cách này dụ dỗ Thập tam đệ sao?”
“Dụ dỗ? Thập tam đệ?” Cam Đình Đình không hiểu, cô quyến rũ Thập tam đệ khi nào chứ.
“Đừng tưởng rằng đêm khuya vắng vẻ thì không ai biết.”
Đêm khuya vắng vẻ, Hoàng Bộ Quân? Cam Đình Đình bỗng nhớ ra cuộc gặp gỡ với Hoàng Bộ Quân tối hôm tước, một màn dưới trăng kia cũng hiện lên trong tâm trí, khiến mặt cô ửng đỏ như trái hồng đương chín. Biểu tình này lọt vào mắt Hoàng Bộ Thần lại khiến anh ta nghĩ theo hướng khác.
“Còn nói không có. Không có sao cô phải đỏ mặt?” Nữ nhân chết bầm này đúng là ả lẳng lơ không biết xấu hổ, tẫn nhiên câu dẫn cả nhi tử của phu quân.
“Ta không có, chỉ là —-” Cam Đình Đình còn muốn nói điều gì thì đã nghe tiếng vải bị xé, cảm thấy lạnh buốt, cô cúi đầu nhìn thì mới hay y phục trên người đã bị xé rách, xuân quang lồ lộ. Vốn định dùng tay che lại nhưng cả hai tay cô đều đã bị Hoàng Bộ Thần nắm chặt. “Ngươi —– ngươi đừng làm bậy, nếu không dừng tay ta sẽ la lên.”
“Nếu Thái hậu nương nương không sợ bị người ta nhìn thấy trò hề này thì cứ việc.” Hoàng Bộ Thần uy hiếp nói, ánh mắt mê đắm nhìn nụ hoa sống động trên ngực cô.
Quả thật nếu để người khác nhìn thấy hẳn sẽ hiểu lần, đến khi ấy cô hết đường chối cãi, nhưng chẳng sẽ cô thực sự để —– để —- “Ngươi đừng quên ngươi là Hoàng thượng, ta là Thái hậu.”
“Trẫm không quên trẫm là Hoàng thượng, nhưng cô không phải là Thái hậu, cô chỉ là một ả đàn bà dụ dỗ nam nhân.”
Tại sao tôi lại bị coi là kẻ dụ dỗ nam nhân, vướng vào tình cảnh này chẳng lẽ cũng là do tôi tự chuốc? Tôi kháo, cái tên đáng chết này khi dễ cô, coi cô là con cừu nhỏ, cô không phải! “Ngươi đừng quá phận, một câu lại một câu nói ta quyến rũ kẻ khác. Dù ta có dụ dỗ ai thì kẻ đó cũng không phải ngươi.”
“Vậy sao? Ta không thấy vậy. Hiện tại ai mới là kẻ trần truồng quyến rũ kẻ khác đây?” Hoàng Bộ Thần tự tiếu phi tiếu nhìn Cam Đình Đình, thực ra trong lòng hắn sớm đã không nhịn nổi nữa, hận không thể lập tức tiến vào giày vò, lấp đầy bạch thỏ mượt mà.
Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, “Được, ngươi nói gì thì chính là vậy, giờ buông ta ra.”
“Buông? Làm sao có thể, trẫm là nam nhân, không phải kẻ bất lực.” Hoàng Bộ Thần cảm giác thân thể ngày càng hưng phấn, ngay cả bảo bối tại hạ thân cũng theo đó chậm rãi biến hóa.
“Chẳng lẽ ngươi muốn —-” Cam Đình Đình còn chưa nói dứt lời đã bị Hoàng Bộ Thần đặt lên giường.
“Ngươi — buông ra, không được —-” Cam Đình Đình giận dữ hét lên, nhưng Hoàng Bộ Thần nào có nghe, bàn tay lớn rũ chăn trùm kín hai người.
“Ngoan, đừng cử động —-” Hoàng Bộ Thần dịu dàng nói, giọng nói ôn nhu dụ dỗ Cam Đình Đình.
Ngoan? Bỗng dưng lúc này lại bảo cô ngoan, anh ta đúng là điên rồi, hiện tại sao cô có thể ngoan ngoan bất động chứ. “Ngươi không thể làm vậy, ta là Thái hậu.”
“Ta mặc kệ, hiện tại ta muốn nàng.” Hoàng Bộ Thần như đứa trẻ xấu xa được nuông chiều, hắn nhanh chóng trút bỏ y phục, ôm lấy Cam Đình Đình.
“Ngươi —–” Tuy không thấy rõ nhưng Cam Đình Đình có thể cảm nhận được hai người đang kề sát nhau, không khỏi khiến tim cô đập nhanh, mặt cũng đỏ ửng.
“Bảo bối, ta muốn nàng —” Hai tay Hoàng Bộ Thần nắn bóp bộ ngực đầy đặn của Cam Đình Đình, những lời tâm tình thốt ra từ miệng hắn.
“Á — chỗ đó —- đừng —-” Cam Đình Đình giãy giụa, cổ họng cô phát ra những âm thanh mơ hồ.
“Bảo bối, không được nói đừng.” Hoàng Bộ Thần lần nữa hôn lên môi Cam Đình Đình, cô thấy tâm trí mình trống rõng, hai tay nhẹ siết lấy Hoàng Bộ Thần.
“Bảo bối, nàng thích như thế không?” Hoàng Bộ Thần xấu xa nhìn Cam Đình Đình, bảo bối dưới thân bị Cam Đình Đình chạm phải đã sẵn sàng chờ xuất phát.
“Á — ta — không phải là —-” Nhận ra mình chạm phải thứ không nên chạm, Cam Đình Đình vừa thẹn vừa tức, ấp a ấp úng không biết nói gì.
“Bảo bối, đừng gấp, ta sẽ thỏa mãn nàng ngay thôi.” Hoàng Bộ Thần cởi bỏ quần lụa bên dưới, hắn cảm nhận được người cô run lên, hai tay hắn thừa cơ xâm nhập nơi huyền bí.
“A —- ưm ưm ——” Bỗng nhiên bị thứ không rõ tấn cong, Cam Đình Đình nhịn không được ngân lên.
“Bảo bối, thả lỏng, mở chân ra.” Hoàng Bộ Thần dùng giọng nói dụ hoặc chỉ dẫn Cam Đình Đình, quả nhiên cái đầu nhỏ như bị thôi miên, từ từ đem hai chân mở ra, đôi mắt mơ màng nhìn Hoàng Bộ Thần.
“Ngoan — ngoan lắm, ta sẽ hảo hảo thương yêu nàng.” Hoàng Bộ Thần tự tiếu phi tiếu nói, quỳ sát gần lại, tay hắn dựng đứng bảo bối dưới thân, xuyên vào thân thể Cam Đình Đình.
“A — ta không — đau quá, đau quá mau buông ta ra.” Cam Đình Đình dùng tay đẩy Hoàng Bộ Thần, nỗi đau bất ngờ này khiến cô tỉnh táo ít nhiều.
“Bảo bối, lát nữa thôi sẽ không còn đau.” Hoàng Bộ Thần chậm rãi chuyển động, chỉ vài lần đã rất trơn tru, hắn gắt gao ôm lấy Cam Đình Đình, hai người hòa hợp làm một.
Cô, cô làm sao thế này? Cam Đình Đình ôm chặt lấy cổ Hoàng Bộ Thần, đau đớn khi nãy đã bị thay thế, hiện tại cô cảm thấy như đang lướt bay giữa những tầng mây, còn muốn nhiều, nhiều hơn nữa.
“Bảo bối, đúng rồi —- chính là thế này, dễ chịu phải không?” Thấy Cam Đình Đình đỏ mặt, Hoàng Bộ Thần yêu thương hôn lên mặt cô, từ giữa chân mày đến mắt rồi đến cổ, vành tai, đôi môi, sau di chuyển đến nụ hoa trước ngực.
“A —- ưm —”
Một lần rồi lại một lần đạt tới điểm đỉnh, trên giường lớn, hai người nằm ôm nhau, bất động.