Cuối cùng, một tháng sau, đợt tuyển tú thuận lợi tiến hành. Trong một tháng này, Cam Đình Đình bận tối mắt tối mũi, song ngày mai đã đến kì tuyển tú, cô háo hức đến mất ngủ. Đêm khuya cô mặc y phục cung nữ lén ra khỏi cung Trường Xuân, tản bộ lúc rảnh rỗi.
Ban đêm trong hoàng cung rất yên tỉnh, chỉ nghe được tiếng gió xào xạc thổi qua tán cây, trăng sáng vằng vặc giữa bầu trời khuya, ánh trăng dịu dàng khiến mọi vật trên mặt đất đều trở nên ôn hòa.
Cam Đình Đình chậm rãi bước trong vô định.
Ôi, Cam Đình Đình khẽ thở dài, một tháng nay bận rộn muốn chết, dường như cũng đã quên mất thân phận của mình, trái tim được lấp đầy nên tạm quên đi sự trống rỗng, cũng không còn nhớ nhà nữa, dường như cô đã trở thành người của thời đại này, tựa hồ cũng đã tiếp nhận số phận sẽ như thế.
“A —— chỗ đó —–”
“A —- muốn —-”
Kỳ quái, đã muộn thế này sao còn có người ở đây, nghe tiếng động này không lẽ đã xảy ra chuyện? Cam Đình Đình đánh bạo đi về phía bụi cỏ, đúng là không nhìn không biết, vừa nhìn qua đã bị dọa đến giật mình.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Cam Đình Đình nhìn thấy hai người, một nam một nữ tuy không lõa thể ở chung một chỗ, nhưng áo quần chẳng đủ che thân.
“A, chỗ đó — thiếp muốn —-” Tiếng nữ tử kia yểu điệu thốt ra, tựa như tiếng bạc.
Mà nam tử ở phía trên cũng không hé nửa lời, toàn thân vận động, nữ tử kia lại một lần nữa ngân lên, hai người họ ở nơi này cùng “vận động thân thể”.
Có lẽ nếu nói đây là dã chiến, thế này — cũng quá kịch liệt ấy chứ. Chẳng lẽ thời cổ này còn cởi mở hơn thời đại kia, hắc hắc, chỉ có điều cô chưa từng xem qua phim ảnh loại này, thôi thì xem thực tế cũng không tệ. Cam Đình Đình nằm sấp một bên ngừng thở, nhìn không chớp mắt lấy một lần.
Hai nhân vật trong lùm cỏ thay đổi tư thế, nữ tử ngồi xuống trên người nam tử —-
Thiên a, xem rồi liệu có bị nổi mụt lẹo không nhỉ? Tuy vậy cô vẫn không rời mắt, dù sao cô cũng là một thiếu nữ trưởng thành, đương nhiên là nói ở cổ đại, ở thời đại kia mười sáu tuổi vẫn là vị thành niên mà thôi.
“Xem đủ chưa?” Cam Đình Đình còn đang nghĩ chuyện của mình, không biết từ lúc nào trên bãi cỏ chỉ còn lại một mình nam tử, nam tử kia chỉnh trang lại y phục, đi về phía Cam Đình Đình.
“Ngươi — ơ, sao chỉ có mình ngươi?” Cam Đình Đình ngu ngốc hỏi.
“Thế nào? Chẳng lẽ cô còn muốn xem?” Nam tử kia nhìn Cam Đình Đình cười lớn.
“Không phải thế đâu, ta không có cố ý xem lén, chỉ là vô tình bắt gặp thôi.” Lúc nam tử kia tiến lại gần, Cam Đình Đình mới nhìn rõ, hóa ra là Thập tam a ca Hoàng Bộ Quân.
Đương nhiên Hoàng Bộ Quân cũng nhận ra Cam Đình Đình, mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận. “Không ngờ Thái hậu nương nương còn có loại đam mê này.”
“Cảnh xuân dâng tận mắt, muốn không thấy cũng phải thấy. Cũng chính ngài khuya khoắt còn cùng cung nữ – à không phải, là tú nữ ở chỗ này vụng trộm, nếu ngài thích có thể tâu với Hoàng thượng ban tặng cho ngài vị tú nữ kia —” Ban đầu Cam Đình Đình còn tưởng cô gái kia là cung nữ, sau mới phát hiện ra nơi này là Trữ Tú cung, là nơi ở của các tú nữ, mà cô gái khi nãy quả thực cũng không giống cung nữ.
“Hoa nhà nào có được hương thơm của hoa dại.” Hoàng Bộ Quân vô lại nói.
Cô kháo, đức hạnh thật giống nhau, chẳng trách là huynh đệ. “Vậy ngài tiếp tục tìm hoa dại của ngài đi, bổn cung không rảnh đi theo.”
“Đã muộn thế này Thái hậu nương nương còn đi một mình, chẳng lẽ là"