Ân Niệm Yên ngồi gần cửa sổ nhìn những bông tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay, bên ngoài ánh nắng vàng tươi, đang chiếu gọi lên nền tuyết trắng xóa đang tan dần, thở dài nói "Mùa đông năm nào cũng có chuyện xảy ra, cuộc sống thật vô thường, đời người càng thêm khó nói trước".
Dung Cơ Uyển bên cạnh ra tiếng "Mẫu hậu đừng quá thương cảm, Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân, cứ như thế xoay vòng, chúng ta cũng như vậy, hôm nay vui thì cứ vui, Khang ca biết được Mẫu hậu không thoải mái nhất định lo lắng vô cùng, Ngũ đệ càng khó an giấc, đợi vài ngày nữa đến cung yến, Bà ngoại cùng hai vị cửu mẫu đến, Mẫu hậu lại có thêm người nói chuyện nhà rồi".
"Ngươi a... ta bất quá là thấy cảnh sinh tình mà thôi, sao lại nhiều lý lẽ như vậy đâu" Ân Niệm Yên cười mắng yêu con dâu, với nàng Dung thị trước mắt có khả năng lại hiếu thuận, nên cho mặt mũi nàng sẽ không tiết.
"Dương gia mấy ngày nay bị Ngự sử nhóm dâng tấu cáo trạng, Trình Bá Phủ bị liên lụy trong đó, xem ra bên trong Trình Bá Phủ có người tâm lớn, ngươi nên cẩn thận, gả cho Hoàng Tử không ai không muốn mình ngồi vào vị trí cao nhất của nữ nhân, Trình gia cô nương không thể xem thường, hai vị Hoàng Tử hôn sự ta sẽ không nhúng tay vào, mặc kệ đám người kia như thế nào lăng lộn".
"Mẫu Hậu dạy phải, con dâu mới gả vào không bao lâu, chỉ có thể theo sau hai vị Mẫu hậu học hỏi kinh nghiệm" Dung thị ý tứ chính là nàng không biết cái gì, không giúp được Phùng Phi cùng Liên Chiêu Nghi cái gì, tân tức phụ theo bà bà vừa học hỏi quản gia, vừa hầu hạ hiếu kính đó chính là quy cũ, không ai dám nói nàng cái gì, trừ phi Tỉnh Đế ra lệnh nàng phải đi giúp đỡ một tay.
Ân Niệm Yên chỉ cười không nói, thầm nghỉ đứa con dâu này cưới đúng rồi, thông minh lanh lợi, lại không quá phô trưởng, được sủng lại không kiêu ngạo, đây mới là Chủ mẫu tác phong, trưởng tức phải như thế.
Ngũ Hoàng Tử từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Đại hoàng tẩu cùng hắn Mẫu hậu uống trà nói chuyện phiếm bên cửa sổ, hắn có cảm giác bình yên hơn vừa rồi, nhưng hắn không thể không phá vỡ không khí ấm áp này.
"Mẫu hậu, Đại hoàng tẩu".
Dung thị cười cười, đứng lên giúp Tiểu Ngũ lấy áo choàng bên ngoài xuống, mấy tháng nay tiếp xúc, nàng cảm nhận được Bích Tiêu Cung đóng cửa lại thì ai ai đều ấm áp dị thường, cùng nhau ăn cơm, uống trà, nói chuyện phiếm, đây là thứ xa sỉ đối với hậu viện từng nhà, càng là khó tìm ở Hoàng Gia, không lâu sao nàng liền hòa nhập vào đó, làm một cái trưởng tẩu như mẹ, tận tâm hiếu kính bà bà, chăm sóc ba cái chú em chồng.
"Đạ tạ Đại Tẩu, bất quá không cần, đệ trở về nói cho Mẫu hậu hai tin xấu, Tứ hoàng huynh ở Hoa Diên Cung bị cảm lạnh, Thận Chiêu Nghi gọi hết Thái Y đến, Phụ hoàng đang trên đường đến nhìn xem, Đại hoàng huynh cùng nhi thần vừa xong việc của Phụ hoàng giao cho, muốn đi nhìn xem thế nào, không nghỉ tới Đại hoàng huynh nhận được tin, nói....."
Ân Niệm Yên sắc mặt khó coi lên, toàn bộ Thái Y viện đều đi qua nhưng nàng không nghe chút tiếng gió, đây không phải là âm mưu thì là gì, đang nghe lại thấy nhi tử lo lắng nhìn nàng, tâm nhảy chậm một nhịp, là ai ra chuyện rồi? "Nói đi...."
"Mẫu hậu... ông ngoại bị xe ngựa của Dương gia nữ quyến đâm bị thương"
"Xoảng....xoảng...."
"Mẫu hậu bớt giận, đừng làm hại bản thân mình, chúng ta sẽ đau lòng".
"Phải đó Mẫu hậu, hiện tại chúng ta cần bình tỉnh" Dung thị làm sao không biết đây là cái bẩy, nếu đi sai sợ là mất đi ân sủng của hoàng thượng.
Bên ngoài nghe tiếng, Tiểu Hỉ Tử, Bạch thược, Tri Họa, Ngân Họa tiến vào thỉnh tội "là chúng nô tỳ, nô tài thất trách, cầu chủ tử trách phạt".
Tiểu hỉ Tử nhanh miệng nói "sáng nay Hoa Diên Cung nói không khỏe muốn mời Thái Y bắt mạch bình an, kế tiếp là nói cần thêm Thái y, nhưng không nói là chuyện gì, càng không đề cập đến Tứ Hoàng Tử, là chúng nô tài thất trách".
Ân Niệm Yên cười lạnh nói "xem ra đám người kia từ lâu âm thầm cấu kết với nhau, muốn làm cho bổn cung trước suy sụp tinh thần, sau tìm cách lật đỗ, hoặc là bị Hoàng Thượng nghi ngờ đi".
Nàng hít sâu một hơi, đợi bình tỉnh lại, phân phó "tắc cả các ngươi ra ngoài trượng đánh mười bản, Thanh Hoa đi lấy gương dược liệu của bổn cung ra đây cho bổn cung, Tiểu Lý Tử chuẩn bị kiệu cùng bổn cung đi Hoa Diên Cung, Tiểu Ngủ cầm dược đưa đến Khang Nhi trong tay, hắn sẽ biết nên làm gì, Hoàng Tử Phi theo bổn cung đi cùng đi".
Ân Niệm Yên vừa dứt lời tắc cả tay chân nhanh nhẹn làm việc, Tiểu Hỉ Tử cùng Bạch Thược tự mình dẫn người đi lỉnh phạt, Tử Họa đi tìm hiểu tin tức, trở về thì chủ tử đã ra khỏi cửa chính, nàng không nói nhiều liền chạy theo.
"Chủ tử, chuyện lần này là Phùng Phi, Tỉnh Phi cùng Thận Chiêu Nghi cấu kết, theo nô tỳ thì ba cung cái đinh sợ là bị lộ, nên không có chút tin tức gì, mục đích là trước diệt trừ lão gia, làm Ân gia loạn, kế tiếp là các vị Hoàng Tử, cuối cùng là chủ tử ngày.
Trình Bá phủ lão thái gia không muốn tham gia vào Hoàng Tử tranh đấu, nhưng Trình Bá Gia tâm tư lại linh động lên, Đại Hoàng Tử không kịp trở về cùng Ngũ Hoàng Tử là do hắn bị vài cái ngự sử giữ người lại hỏi chuyện, nói là chuyện quan trọng, nếu nói Trình Bá gia không tham gia vào chuyện này, nô tỳ tuyệt đối không tin".
Ân Niệm Yên trong lòng lo lắng Ân Bách Điền, nhưng hiện tại nàng cần phải xem thái độ của Tỉnh Đế thế nào, kế tiếp mới từ từ lật đỗ đám người kia, nàng cố gắng giữ bản tâm của mình, nhưng lần này chỉ có thể tay dính máu tanh thôi.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng".
"Cung Ngọc Hoàng Hậu vạn phúc kim an..."
"Niệm Nhi đến rồi, đến bên này ngồi đi".
Ân Niệm Yên gật đầu, hướng bên phải Tỉnh Đế ngồi xuống, trên mặt mang theo lo lắng nhìn Tứ Hoàng Tử đang nằm bất động trên giường, Thái Y đang thay nhau chuẩn mạch, nàng nhìn Tỉnh Đế nói
"Sáng nay có người báo lại nói Thận Chiêu Nghi thân thể bất an, đến chưa thì gọi tiếp vài cái Thái Y, hiện tại sao lại thành Tứ Hoàng Tử bệnh nặng rồi, còn có Nhân Hoàng Hậu cùng Khánh tỷ tỷ đang giúp lo liệu hôn sự của hai vị Hoàng Tử, còn có Cung Yến sắp đến, xem ra hậu cung nên thay đổi một nhóm tân thôi".
Thận Chiêu Nghi tâm nhấc lên, nàng ta cố lấy lại bình tỉnh nói "Thần thiếp thân thể không có ngại, không biết miệngai không sạch sẽ nói như vậy, thiếp nhất định không tha cho bọn cẩu nô tài kia".
Tỉnh Đế thâm ý nhìn Thận Chiêu Nghi, sau lại nhìn Ân Niệm Yên nói "Phượng Tê Cung bên kia báo lại, sau giờ cơm trưa Cung Nhân Hoàng Hậu thân thể không tốt, Khánh Quý Phi đang cảm lạnh, Niệm Nhi nên tự mình quản hậu cung, Trẫm xem ra hậu cung bắt đầu không an phận rồi, Lan ma ma là Ngự Tiền ma ma, ngày sau nàng ta sẽ đi theo nàng, trước cung yến, nàng quét sạch đám cung nhân tay chân không sạch sẽ kia lần nữa, Điện Trung Tỉnh có nhóm tân nhân, gấp rút dạy quy cũ thế vào chỗ trống".
"Thần thiếp tuân chỉ, đều tại trước đây thiếp lười, cứ nghỉ là có Cung Nhân Hoàng Hậu cùng Khánh tỷ tỷ quản hậu cung, thiếp có thể một lòng lo lắng cho nhi tử, hầu hạ Hoàng Thượng, lại không nghỉ tới Cung Nhân Hoàng Hậu bên kia mệt đến sinh bệnh, là thần thiếp tội lỗi".
Tỉnh Đế nhìn nàng cười trấn an, trước đây Niệm nhi từng nói, nàng là phi tử cũng được, Tây Cung Hoàng Hậu cũng chẳng sao, nàng chỉ muốn chăm sóc tốt nhi tử của mình, đợi đến bọn nhỏ trưởng thành cưới thê tử, nàng liền hoàn thành trách nhiệm, quyền lực trong hậu cung nàng không hứng thú, bởi vì vậy có nhiều người còn tưởng hắn Niệm Nhi chỉ có tiếng, lại không thực quyền, quả thật đáng chết.
Thận Chiêu Nghi tâm đau đến lợi hại, người mà Tỉnh Đế nên an ủi hiện tại là nàng, nằm bệnh trên giường là hắn nhi tử, sao hắn lại tàn nhẫn tâm đến vậy a...
Ba vị Thái Y bắt xong mạch, từng người bước ra thỉnh an, còn chưa nói gì đã nghe Ngọc Hoàng Hậu dịu dàng lời nói, làm cho ba người lạnh sống lưng.
"Hoàng Thượng nhi tử chỉ vài người, quý trọng vô cùng, nếu không tìm ra được nguyên nhân dẫn đến bệnh tật, vậy cần phải thay đổi người đến khám mạch một lần nữa, Diêu Ngự Y tuy rằng là Hoàng thượng Ngự Y, nhưng vì nhi tử khỏe mạnh, Hoàng Thượng nhất định gọi người đến nhìn xem thế nào".
Thận Chiêu Nghi hiện tại hận chết Ân Niệm Yên, càng hận bản thân có bao nhiêu yếu thế, cùng ngày vào cung, nhưng nàng chỉ được một lần ân sủng, khó khăn lắm mới có được Hoàng tử làm bạn, lại là cái bệnh tật quấn thân, nàng sao lại cam tâm a...
Dẫn đầu ba vị Thái Y chính là Hoàng Thái Y, hắn nhìn tư thế này, Hoàng Thượng chắc chắn đứng về Ngọc Hoàng Hậu, lúc này nếu đi sai một bước, Hoàng gia không khác gì Lý gia năm xưa.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương, Tứ Hoàng Thử thân thể ốm yếu, dễ dàng sinh bệnh, lần này nguyên nhân dẫn đến bệnh nặng là do bị hàn khí nhập thể, có thể là do đứng lâu trong cái lạnh mà nên, còn chính xác như thế nào phải hỏi lại cung nhân bên cạnh Tứ Hoàng tử".
"Nói bậy, nhất phái nói bậy, rõ ràng Hoàng Nhi là do ăn phải hàn độc, sao lại trở thành cảm lạnh rồi" Thận Chiêu Nghi nói xong cảm thấy có gì không ổn những đã trễ, Tỉnh đế đen mặt nhìn nàng ta, chuyện như thế nào hắn còn không biết sao.
"Sao ngươi biết là hàn độc? Nếu là hàn độc sao không nói trước cho Thái Y chuẩn bị giải dược?"
Tỉnh Đế vài câu chất vấn làm tâm nàng lạnh lẻo hơn, Hàn độc là do Tỉnh Phi chuẩn bị, nàng chỉ cho một phần nhỏ vào, trước đây Tứ Hoàng Nhi ôm bệnh nhẹ, Hoàng Thượng không đến, lần này bệnh nặng nhất định không đứng nhìn, không nghỉ tới lại thành ra như vậy, là ai đâu? Tỉnh Phi sẽ không làm như vậy, chỉ có thể là Ân Niệm Yên, nàng ta nhìn Ân Niệm Yên chất vấn.
"Là ngươi đúng không? Là ngươi cho người lấy đi Hàn Độc đúng không?"
"Vạn Tỉnh Nhã... ngươi có biết mình nói gì không? Năm xưa ngươi quỳ cầu xin chúng ta giúp ngươi được nuôi dưỡng Tứ Hoàng Tử, nhìn ngươi tâm thành, Cung Nhân Hoàng Hậu, Vân Khánh Quý Phi cùng bổn cung mới ra tiếng giúp ngươi, một người cần hài nhi, một người cần mẫu thân che trở, Hoàng Thượng càng thêm an tâm lo chính sự, mấy năm nay nuôi lớn Tứ Hoàng Tử, tâm của ngươi càng lớn, ngươi không cảm thấy hổ thẹn với chúng ta sao?"
"Đừng nói lời hay như vậy, đều là Hoàng Thượng Nhi tử, nhưng Ngũ Hoàng Tử thường xuyên gập được hắn Phụ Hoàng, còn Tứ Hoàng Nhi ba ngày một trận bệnh nhỏ, năm ngày một lần bệnh nặng, mấy năm nay có thấy Hoàng Thượng hỏi đến sao? Mẫu tử các ngươi ân sủng đầy người, làm sao hiểu được cảm giác lạnh lẻo của Hoa Diên Cung a..."
Tỉnh Đế nghe xong càng thêm chán ghét, hắn có không ít phi tử, nếu ai cũng oán hận như Vạn Tỉnh Nhã, vậy hậu cung này đều là oán khí đi, hắn nhìn Ân Niệm Yên Nói "Thận Chiêu Nghi hạ Hàn Độc chỉ muốn tranh sủng, hại Tứ Hoàng Tử bệnh nặng không dậy nổi, thật không xứng làm người mẫu, Niệm nhi cảm thấy thế nào".
"Không.... Hoàng Thượng, Tứ Hoàng Nhi là thiếp mệnh a... thiếp chỉ... thiếp..."
"Thế nào? Sao không nói tiếp? Ngươi nghỉ thế nào trẫm biết rõ, Thiên Ân Điện thời gian trước xuất hiện độc dược, ngươi đừng nói là ngươi không biết, mấy năm nay trẫm quá nhân từ với các ngươi, làm cho các ngươi nung nấu hy vọng phải không...."
"Hoàng Thượng bớt giận...."
Ân Niệm Yên đứng lên đi đến bên cạnh Tỉnh Đế, tay vuốt lưng hắn nói "đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận, long thể có mệt, không chỉ mẫu tử chúng ta đau lòng, còn là Đại Hưng đau sót, thiếp thấy Phù Quốc mấy năm nay an phận, thực hiện đủ hiệp ước, nếu Hoàng Thượng để Hòa Chiêu Nghi nuôi dưỡng Tứ Hoàng Tử, một là Hòa Chiêu Nghi có cái dựa về sao, hai là Phù Quốc cảm thấy có mặt mũi, càng thêm cung kính Đại Hưng ta, không biết ý Hoàng Thượng thế nào?".