Thánh chỉ vừa hạ không lâu, cả Kinh thành liền biết một cái không có bao nhiêu tư sắc Dung gia cô nương, được tứ hôn cho Đại Hoàng Tử, Dung gia trước nay không có tiếng tâm ở Kinh Thành, hiện tại được nhiều người biết đến, thiếp mời từng đợt từng đợt vào Dung Phủ.
Dung Đạt Tri đang ở Kính An Đường của lão phu nhân, hắn lạnh mặt trịnh trọng nói "Từ hôm nay không được sự đồng ý của ta, không ai có thể tùy tiện nhận lời mời của người khác, càng không thể nhận lễ vật của bất cứ một ai, nếu dấu ta âm thầm làm theo ý mình, thì cả nhà liền rời đi Dung Phủ, không còn là Dung gia con cháu".
"Lão đại.... Ngươi điên rồi sao?" Lão Phu nhân đang hưng phấn không thôi, chớp mắt liền bị Đại nhi tử tạc gáo nước lạnh, không tức giận là không thể.
"Cha hắn sắp về đến nhà, Nương muốn gì cứ cùng hắn nói" ngừng lại chút, hắn nhìn Dung gia hai phòng còn lại "Các ngươi lo tự giữ bổn phận, nếu ỷ thế làm càng, không ai giúp được các ngươi đâu, Cung Ngọc Hoàng Hậu xưa nay lấy quy cũ quản người, xử trí công bằng không niệm tình riêng, đừng mơ tưởng thứ không thuộc về chính mình".
Lão phu nhân nhìn hai cái nhi tử bị răn dạy cuối đầu, nàng tức giận lên đến đỉnh điểm "phản rồi.... Các ngươi leo lên quyền quý, liền không màng phu mẫu huynh đệ, bất hiếu đồ vật, là ngươi tức phụ muốn như vậy đúng không? Hảo một cái Trịnh thị" kế tiếp là một tiếng 'xoảng' vang lên, Đại phu nhân Trịnh Thị cùng nàng nữ nhi Dung Cơ Uyển bị trung trà làm cho bị thương, mọi người chưa kịp phản ứng lại, thì Dung quản gia bên ngoài bước vào, theo sau còn có Tiểu Hỷ Tử cùng vài vị ma ma.
"Mẫu Thân đây là muốn như thế nào? Nhà này là do ta làm chủ, Trịnh thị liên quan gì? Nếu bọn họ muốn trèo cao, vậy phân ra ngoài tự mình tiến thân đi..."
"Tốt... thật tốt a... quả thật là đau lòng tức phụ a....".
Tiểu Hỷ Tử đứng bên ngoài cười lạnh, lời đồn quả thật không sai, Dung lão phu nhân làm người thiên vị, một lòng trèo cao, còn không ưa gì con dâu, thường xuyên tắc nữ nhân cho nhi tử, một lòng cùng con dâu không qua được, trước đây liền thôi, hiện tại Dung cô nương chính là Bích Tiêu Cung con dâu, lão bà kia còn dám ra tay, thật ngu xuẩn.
"Dung gia đây là không hài lòng Thánh Chỉ sao? Hoặc là không muốn cùng chủ tử nhà ta làm thông gia?" thấy Dung gia người trong viện ngây người, đoán chắc không biết hắn là ai đi, thật ngu xuẩn hết biết, hắn hướng Dung đại phu nhân cùng Dung Cơ Uyển vấn an "Dung phu nhân còn tốt sao? Dung cô nương vết thương thế nào, tạp gia là Bích Tiêu Cung tổng quản thái giám, vân lệnh Chủ tử đến thăm Bích Tiêu Cung tương lai con dâu".
Hắn nói xong liền quát đệ tử của mình "Còn không đi mời Thái Y đến, để tương lai chủ tử bị thương như vậy a... thật vô dụng".
"Nô tài đi ngay đây".
Dung đại phu nhân tỉnh thần lại, gượng đứng lên hành tiểu lễ, Tổng quản một cung là chính tam phẩm, nàng bất quá cũng chỉ là Tứ Phẩm cáo mệnh, vốn có thể nâng lên chính tam phẩm, nhưng Lão phu nhân không vui, Dung đại lão gia vì chữ hiếu liền thôi "Hỉ Tổng Quản an, không ra cửa tiếp đón, thật quá thất lễ rồi, mẹ con chúng ta đều không trở ngại".
Lão phu nhân hiện tại ruột hối đều thanh, không nghỉ tới trong cung người đến đúng lúc này, nàng ta muốn nói gì nhưng lại không biết mở miệng từ đâu, càng bực đại con dâu không giúp nàng, Nhi tử một đám miệng câm như hến.
Dung Đạt Tri ra tiếng "Không biết Hỷ công công đến Dung gia là có chuyện?".
"Tạp gia vân lệnh Cung Ngọc Hoàng Hậu nương nương đến thăm hỏi Dung cô nương, cũng đưa đến một vị ma ma hầu hạ Dung cô nương" hắn nhìn quanh một vòng, khẽ cười nói "Ngọc Hoàng Hậu nói, Hồng ma ma là Tứ phẩm giáo dưỡng ma ma, chỉ hầu hạ tương lai Đại hoàng tử phi, nếu ai dám làm khó, đó chính là không để Cung Ngọc Hoàng Hậu vào mắt, mong Dung Đại Nhân quản hảo người nhà".
Lời này quả thật không chút khách sáo, hai phòng người nghe xong tâm nhắc lên, đặt biệt là Dung gia còn lại vài vị cô nương, vừa hâm mộ vừa ghen tị với Dung Uyển Cơ, hận không thể thay nàng ta gả cho Đại Hoàng Tử.
"Chuyện này nhất định rồi, Hỷ công công mời đến phòng khách dùng trà".
Tiểu Hỷ Tử chưa kịp ra tiếng thì bên ngoài có người báo, Đại Hoàng Tử cùng Lâm thái y đang ở bên ngoài chờ, Dung gia người càng thêm bất an lên, Dung nhị lão gia bắt đầu oán trách lão phu nhân, lại quên ai đã xúi dục làm như thế.
Đại Hoàng Tử bước vào Kính An Đường, sắc mặt như thường nhìn lão phu nhân gật đầu, kế tiếp là cùng Dung Đạt Tri chào hỏi "Bổn Hoàng tử hạ triều xong, cùng ông ngoại ra ngoài nhìn bá tánh cuộc sống, vừa lúc gập được Lâm Thái ý Trên đường, mới biết Dung cô nương bị thương, mạo muội đến thăm, mong Dung đại nhân không trách".
"Đại Hoàng Tử quá lời, được hoàng gia xem trọng là Uyển nhi phúc khí".
Đại Hoàng Tử không nhiều lời, ngồi xuống cùng tương lai nhạc phụ uống trà nói chuyện phiếm, đợi Lâm Thái Y bắt mạch kết quả.
Dung gia nữ quyến tận mắt nhìn Đại Hoàng Tử anh tuấn tiêu soái, khí chất bất phàm, trong lòng càng thêm ghen ghét Dung Cơ Uyển, bọn họ nữ nhi cho dù là thứ nữ cũng tư sắc hơn hẳn đại phòng cô nương, không hiểu sao trong cung lại chọn một cái chỉ xem là thanh tú người, còn được xem trọng đến vậy.
Lâm Thái Y bước ra từ tắm bình phong "Hồi Đại Hoàng tử, Dung đại nhân. Đại phu nhân bị mảnh vở cắt một đường dài, may mắn vết thương không sâu, dưỡng vài ngày là khỏi hẳn, riêng Dung cô nương bị nước trà làm bỏng tay, đỏ một mảnh lớn trên mu bàn tay, cần loại cao trị bỏng tốt nhất của Thái Y Viện, đợi ba ngày sau thần đến khám lại mới biết được có lưu sẹo hay không".
Nghe xong Lâm thái y nói, sắc mặt của Đại hoàng tử lạnh xuống, liếc Dung gia đám người nhưng cái gì cũng không nói, hắn một lần nữa nhìn Lâm Thái y "vậy làm phiên Lâm thái y, Bổn Hoàng Tử sẽ cùng Mẫu Hậu nói, sau đó gọi người đưa dược đến Dung phủ" hắn nhìn người bên trong bức bình phong nói "Yên tâm dưỡng thương" rồi cùng Dung Đạt tri cáo từ, bỏ lại Dung lão phu nhân cùng đám người đang lo lắng bất an.
Cùng lúc đó Dương gia cũng không vui mừng gì, cầm trong tay thánh chỉ tứ hôn, Dương Liên Chi càng tức giận hơn, nàng biết Tam Hoàng Tử không thích chính mình, cưới nàng cũng chỉ muốn mượn sức Dương gia, Dương đại phu nhân cảm thấy không tồi, ít nhất cũng là Hoàng tử chính phi, không phải chỉ là một cái không được sủng ái quý nhân.
"Hỏi thăm được gì rồi?"
Dương quản sự ngập ngừng hồi lâu, kế tiếp nói "Hôm nay có vài cái thánh chỉ tứ hôn, không chỉ chính phi còn có trắc phi thị thiếp, kể cả Liễu Thái Phó cùng Hoa tướng quân phủ cũng có, trong thánh chỉ còn nói Hoa đại công tử không được có thiếp thất thông phòng, để chuộc lại tội mình đã làm.
Cái khác thánh chỉ hướng Đàm tướng quân phủ, chỉ hôn cho Đàm cô nương vì Tam Hoàng tử bình phi, trước tiên vào cửa, còn có hai cái trắc phi xuất thân từ Lưu Gia, Lâm Gia là tam phẩm quan, thị thiếp có hai người, là ngủ phẩm qua gia cô nương.
Nhị Hoàng tử chính phi là Trình Bá phủ tam cô nương, Trần Ngự sử cô nương vì bình phi, trắc phi là cố gia cô nương, thị thiếp là Diệp gia cô nương".
Dương Liên Chi nhịn không được hỏi "Đại Hoàng Tử trắc phi thị thiếp là ai?"
Dương lão phu nhân nhíu mày nhìn nàng ta, nhưng Dương Liên Chi không để ý đến, thánh chỉ đã hạ, tâm nàng xem như đã chết, trước kia còn hy vọng được làm Đại Hoàng tử bình phi, thẩm chí là Trắc phi nàng đều cam lòng, nhưng hiện tại còn cái gì hy vọng đâu.
"Nô tài không nghe nói qua, nhưng hôm nay Đại Hoàng tử tự mình đến Dung gia bái phỏng, nghe nói là Dung Phu nhân cùng Dung cô nương bị thương, trước khi nô tài vào phủ còn nhìn thấy trong cung ba thưởng rất nhiều thứ vào Dung Phủ, nghe nói là Hậu Cung chủ tử đều thưởng xuống".
Dương gia người càng thêm khó chịu, đặt biệt là Dương lão phu nhân, nàng ta âm thầm quan sát vài năm mới biết vài phần tính tình của Cung Ngọc Hoàng Hậu, có thể thấy nữ nhân kia tâm tư có bao nhiêu sâu, nàng tiểu nữ nhi sao có thể là nàng ta đối thủ? May mắn còn có Dương gia bằng không sợ là Bối Bối đã không còn.
Dương Liên Chi trong lòng hận a... Dung Cơ Uyển có tài đức gì chứ, bằng cái gì nàng ta được ưu ái như vậy? Nàng mới là Kinh Thành tài nữ, sao lại gả cho một tên chẳng ra gì Hoàng tử, còn tự cho mình là đúng, tại sao a...
Trình Bá Phủ lại không có gì biến hóa lớn, Trình Bá Phủ tổ tông trước nay là trung lập phái, không vướng vào Hoàng gia tranh đấu, lần này bị Nhị Hoàng Tử kéo vào, hận còn không kịp nói gì đến vui mừng, Trình lão thái gia nói "Thánh Chỉ đã hạ, chúng ta không thể thay đổi, Lão bà tử ngươi cùng mấy cái con dâu bắt tay vào chuẩn bị của hồi môn cho Hân nhi đi, nhớ kỷ dựa theo quy cũ là được".
"Dạ, Lão Thái gia".
Trình lão thái gia nhìn cháu gái Trình Hân Vy nói "lần này chúng ta không biết trước, cũng không có chút tin tức lộ ra, có thể thấy Nhị hoàng tử mẫu tử tâm tư không cạn, Trình gia tổ tiên quy cũ ngươi cũng biết, nếu ngươi bị người chèn ép, Trình gia quyết không tha, nhưng Hoàng tử tranh đấu chung, Trình gia sẽ không tham dự đi vào, Ngươi tự xem mà làm đi".
"Dạ, gia gia".
Trở lại chính viện, Trình Bá gia cùng Phu nhân thở dài "Cha hắn quá cũ kỉ, hiện tại nói không tham gia là có thể không tham gia sao?".
"Lão gia đừng nói như vậy, Hân Nhi số đã như vậy, chúng ta chỉ có thể nghe theo ý trời, thiếp thân chỉ thương cho nữ nhi của chúng ta, chưa gã vào Nhị Hoàng tử điện, trước tiên chịu Bình phi chèn ép, nghe nói Bình phi là Trần ngự sử gia, hàm chính Nhị phẩm quan, đứng đầu ngự sử đài".
Trình Hân Vy dịu dàng an ủi phụ mẫu "Cha Nương không cần lo lắng, nữ nhi sẽ bảo hộ tốt bản thân, sẽ không làm Trình Bá Phủ mất mặt".
Nàng nếu gả cho Hoàng Tử, với tài trí của mình, nàng nhất định phải giúp phu quân đạt thành ước nguyện, nàng cũng được ngồi vào vị trí mẫu nghi thiên hạ, còn vị bình phi kia nàng thừa sức đối phó.