Editor: Trang bubble ^^
Beta: Heisall
―― Tiểu nhi tử quả nhiên vẫn là yêu ta, chà, có điều Hạ Hầu Du, ngươi nói rõ ràng cho ta, lần sau nếu thấy nam nhân hoặc nữ nhân khác liền cầu hôn, ta sẽ làm thịt ngươi!
"Ưmh, Phiêu Phiêu, không tệ lắm, lại còn thật sự biết làm cơm." Kết quả, ta buồn bực nửa ngày, đợi được là một câu nói như vậy của Hạ Hầu Du.
Ta không thể tin trợn to mắt, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hầu Du, hắn quả nhiên vẫn vui vẻ uống canh ta làm, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn. Trời ạ, đầu óc hắn xảy ra vấn đề sao? Canh cà chua trứng đó, đừng nói không có hàm lượng kỹ thuật còn chưa tính, chính là từ khẩu vị mà suy xét cẩn thận thì không so được với ngự trù, mà tài nấu nướng của Lỗ Á thì có thể sánh ngang với ngự trù, hắn lại ăn canh ta làm còn nói ngon? Đầu óc thật sự ngu sao?
"Phiêu Phiêu, ngươi làm sao vậy? Đần độn nhìn ta, à còn có, tại sao không ăn? Là vừa rồi nấu cơm mệt mỏi rồi sao?" Tiểu nhi tử rốt cuộc phát hiện được ta khác thường, lập tức bọc ta lại, vô cùng thân thiết hỏi han ân cần. Mà lúc này, bạn học Lỗ Á khôn khéo am hiểu nhìn sắc mặt người, đã chạy mất không thấy bóng dáng, đại khái vô cùng hạnh phúc đi làm công việc đầu bếp của hắn rồi nhỉ. Thiệt là, chưa từng thấy có người yêu nghề đầu bếp đến mức độ ngay cả hiệp khách cũng không muốn làm như vậy, dạo này quả nhiên là quái nhân đặc biệt nhiều mà. Có điều, hiện tại ta không rãnh trông nom Lỗ Á, đáng chết, kể từ sau khi Hạ Hầu Du nói muốn kết hôn gì đó thì không có cảm tình đối với Lỗ Á.
Ta rầu rĩ không vui ngồi ở trên đùi Hạ Hầu Du: "Ngươi thật sự cảm thấy ăn ngon sao?" Ta hỏi. Mặc dù không phải là lần đầu tiên ta xuống bếp, ta cũng chưa tính là người ngu ngốc đối với phòng bếp, nhưng ở trước mặt tài nấu nướng tinh sảo như của Lỗ Á thì ta rất không tự tin. Ôi, chẳng qua, ta cũng là lần đầu tiên phát hiện, thì ra ta thật sự rất quan tâm Hạ Hầu Du nhà ta, ta lại ăn giấm lớn như vậy. Sờ sờ mặt của Hạ Hầu Du, trong lòng ta cảm giác rất khó chịu.
"Dĩ nhiên, là ngươi làm, sao lại không ngon cho được?" Hạ Hầu Du dịu dàng cười cười, sờ sờ mặt của ta, ôm ta vào trong ngực: "Nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ đến có một ngày, ngươi sẽ đích thân rửa tay nấu canh cho ta đấy, ta đúng là quá hạnh phúc, Phiêu Phiêu, ta thích ngươi." Tiểu nhi tử bắt đầu vô cùng cảm tính thổ lộ với ta.
"Thật sự yêu thích ta? Chỉ có ta? Chỉ có thể là ta sao?" Ta vẫn cảm thấy không yên lòng, ý thức nguy cơ mãnh liệt khiến ta quấn quít tiểu nhi tử, muốn nghe hắn nói lời ngon tiếng ngọt. Đổ mồ hôi thật mà, nữ nhân quả nhiên là động vật cảm giác, ta bắt đầu khinh bỉ bản thân ta.
"Dĩ nhiên, chỉ thích ngươi, chỉ có ngươi, đời này, nữ nhân Hạ Hầu Du ta sẽ thích, nữ nhân ta mong muốn cưới về chăm sóc cả đời chỉ có một mình ngươi, Phiêu Phiêu." Hạ Hầu Du hôn môi của ta một cái, nhẹ nhàng nắm tay của ta tỏ tình. Trên mặt ta đỏ lên, trong lòng lại ngọt lịm, cảm giác nói yêu thương thật sự vô cùng tốt..., ta vẫn rất ưa thích tiểu nhi tử nói chuyện yêu đương với ta. Chỉ là, nghĩ đến tình cảm của tiểu nhi tử đối với Lỗ Á, ta vẫn vô cùng khó chịu, vì vậy vô cùng bất mãn bắt đầu kháng nghị, "Ngươi chắc chắn chứ? Mới vừa rồi còn cầu hôn với người khác đấy." Giọng điệu của ta chua hù chết người. Mặc kệ, ta chính là ghen chứ sao.
Hạ Hầu Du trợn to mắt nhìn ta, chợt cười lên ha hả, ôm ta cố sức hôn một cái ở trên miệng của ta, dáng vẻ cực kỳ vui mừng: "Ha ha ha, Phiêu Phiêu, ngươi đang ghen phải không?" Ta buồn bực, tại sao ta ghen mà tiểu nhi tử lại vui mừng như thế chứ? Ghét, hắn quả nhiên không phải nghiêm túc, ta tức giận rồi!
"Khốn kiếp, ta ghen ngươi lại vui mừng như vậy sao?" Càng nghĩ càng nổi giận, càng nghĩ càng tủi thân, người ta đã bỏ trốn với hắn, vậy mà hắn lại đối với ta như vậy, ưmh oa, ta không sống được. Hiện tại ta căn bản quên mất lúc đầu ta rời nhà ra đi là định rũ sạch toàn bộ bọn họ. Thật ra thì nghiêm túc nói lại, Hạ Hầu Du thật sự đúng là rất vô tội, nhưng mà, nữ nhân có thể không nói đạo lý, nữ nhân trong yêu đương càng không nói đạo lý! Vì vậy ta càng thêm tủi thân bắt đầu khóc lên, đưa móng vuốt của ta ra, bắt đầu cố gắng trừng phạt tên bại hoại Hạ Hầu Du này......
Hạ Hầu Du luống cuống tay chân bắt đầu an ủi ta: "Đứa ngốc, đứa ngốc này, ta đương nhiên vui mừng, ngươi vì ta nên mới ghen mà." Hạ Hầu Du nhắc đến ta càng thêm buồn bực, ta khóc càng thêm rõ to: "Khốn kiếp, ngươi quả nhiên không thích ta, ngươi đang gạt ta." Ta lên án.
"Không đúng, không phải mà, Phiêu Phiêu, ta là vui vẻ, ngươi biết ghen, là bởi vì ngươi cũng yêu thích ta, rốt cuộc không phải là một mình ta đang yêu thích ngươi, Phiêu Phiêu, cho nên, ngươi nói làm sao ta có thể mất hứng được chứ?" Hạ Hầu Du ôm ta thật chặt, nhiệt tình hôn mặt của ta, làm hại ta trở nên xấu hổ, tay chân luống cuống. A a, tiểu nhi tử nhiệt tình lên cũng vô cùng khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ. Cũng còn may, hôm nay bởi vì quán cơm này đổi chủ, trước mắt trên lầu hai không có ai, ngoại trừ hai chúng ta đến cả con gián cũng không có, vừa vặn thuận tiện thân thiết. Mẹ nó, ta đang nghĩ cái gì chứ, thân thiết gì, nói xong ta giống như sắc nữ vậy. Ta đẩy môi tiểu nhi tử ra, hiện tại cũng không phải là lúc làm chuyện xấu, ngượng ngùng nhìn hắn, "Ngươi nói, ta thích ngươi?" Nói xong, ta lại đỏ mặt. A, chẳng lẽ nói, ta vẫn luôn thích Hạ Hầu Du sao?
"Đúng, ngươi yêu thích ta, nếu không sẽ không bởi vì ta nói một câu muốn cưới Lỗ Á mà ghen." Hạ Hầu Du cười cười, nhéo khuôn mặt của ta: "Ngươi cũng không biết ta vui mừng biết bao nhiêu, Phiêu Phiêu, cái người ngu ngốc chậm lụt này, ngươi nhất định không biết được, ta yêu thích ngươi bao nhiêu." Nói xong, hắn lại muốn hôn ta.
"Chờ một chút..., thân ái, ta nói trước tiên có phải chúng ta nên làm xong chuyện của quán cơm này hay không, nếu không buổi tối chúng ta ở đâu? Lại đi ở nhà trọ?" Trước khi tiểu nhi tử đại phát thú tính, ta vội vàng đẩy hắn ra, nhảy lên: "Được rồi, được rồi, ta thích ngươi chỉ thích ngươi thôi, nhưng mà bây giờ vẫn là chính sự quan trọng hơn, ok?"
"Được rồi, ngươi nói cũng không sai, trên đường đi tới đây ta cũng mệt chết đi được, vẫn là nhanh chóng thu dọn địa bàn của chúng ta cho thỏa đáng một chút rồi hãy nói, gặp quỷ ta cũng không muốn tiếp tục ở nhà trọ." Tiểu nhi tử ngáp một cái. Làm Vương Gia nên đã quen sống trong nhung lụa hiển nhiên không thích ứng kịp đối với việc đi đường mệt nhọc, khó trách khi Lỗ Á đưa ra chủ ý cùi bắp thì người nào đó hoàn toàn không phản đối, con hồ ly giảo hoạt này vốn định chiếm lấy một nhà dân...... Có điều như vậy cũng tốt, rốt cuộc chúng ta có thể bắt đầu trải qua cuộc sống phu thê cùng trông nom việc nhà rồi. Ta nháy nháy mắt, thật ra thì, con người của ta vẫn cực kỳ truyền thống, ở thời hiện đại, nguyện vọng của ta chính là tìm một phu quân tốt, sau đó cùng nhau phấn đấu vì tương lai, cố gắng trải qua cuộc sống gia đình yên ổn của chúng ta, đáng tiếc, còn chưa có cơ hội tìm được một vị phu quân thì ta đã nghẹn chết rồi, kế hoạch lập nghiệp gia đình dĩ nhiên cũng đã mắc cạn rồi.
Đi đến cổ đại, đáng chết ta lại là một Thái hậu, là Thái hậu thì còn lập nghiệp cái gì nữa chứ, hết cách, không thể làm gì khác hơn là sống phóng túng qua ngày, hiện tại rốt cuộc có cơ hội, ngay cả nam bằng hữu cũng tìm được, kế tiếp thì có thể cùng nhau gây dựng sự nghiệp rồi, cuộc sống này, quả thực là muốn cái gì thì được cái đó, hạnh phúc biết bao nha. Ta càng nghĩ càng thấy đẹp, kết quả là dán lên người Hạ Hầu Du: "Du, ta giúp ngươi dọn dẹp nhà cửa." Ta không thích làm công việc nhà, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn rất thích thu xếp đồ đạc cộng thêm mua đồ. Hạ Hầu Du sờ sờ đầu của ta, mỉm cười: "Dáng vẻ ngươi hệt như rất hưng phấn, Phiêu Phiêu."
"Đương nhiên rồi." Ta gật đầu một cái, "Trước kia hy vọng lớn nhất của ta chính là cùng nhau mở một cửa hàng nhỏ với nam nhân ta mến yêu, sau đó phu thê hai người hòa hòa thuận thuận quản lý buôn bán, từ đó trải qua cuộc sống đơn giản lại vui vẻ." Cuộc sống như thế hoàn mỹ bao nhiêu.
Suy nghĩ một chút đã cảm thấy rất hạnh phúc. Hạ Hầu Du không nói gì, hắn yên lặng nhìn ta, trên mặt vẫn là loại mỉm cười nhàn nhạt kia, nhưng mà ta lại có thể cảm giác được hắn rất vui vẻ, bởi vì ánh mắt hắn cho ta tin tức như vậy: "Vậy thì tốt, ta nghĩ, ta sẽ khiến ngươi được như ý, Phiêu Phiêu." Hạ Hầu Du sờ sờ đầu của ta, sau đó cầm bọc quần áo của chúng ta lên, Hạ Hầu Du dắt tay của ta đi xuống lầu, sau đó dưới sự hướng dẫn của trướng phòng (phòng ghi chép), chúng ta đi vào trong một cái sân cách biệt ở phía sau nhà trọ, phòng ốc không lớn không nhỏ, mỗi viện đều cách biệt, vẫn tính là rất sạch sẽ.
Hạ Hầu Du gật đầu một cái: "Không tệ, về sau ta và Phiêu Phiêu ở toà lầu nhỏ và viện này, hai tầng bên cạnh thì cho các ngươi ở, còn gian phòng trống không, sắp xếp cho Lỗ Á một chút."
"Dạ có, tiểu nhân đi sắp xếp luôn đây." Quản sự là một người trung niên gọi là Tư Không, dáng vẻ trung hậu đàng hoàng, chẳng qua ta rất nghi ngờ đây có phải là thật hay không, nếu không làm sao có khả năng chủ nhà trên bị chúng ta đuổi đi, hắn lại một lòng nghe theo lời chúng ta như thế chứ? Có điều cũng không sao, dù sao có Hạ Hầu Du và Lỗ Á ở đây, hoàn toàn không cần lo lắng. Đi vào lầu nhỏ thuộc về sở hữu của chúng ta, lầu một là phòng bếp đơn giản và phòng khách, còn có hai sương phòng nho nhỏ không dùng đến, lầu hai là hai gian phòng ngủ, cũng coi như rộng rãi vừa lòng, còn có một gian thư phòng, vừa vặn có thể cho Hạ Hầu Du dùng để tính sổ sách gì đó, trong nhà dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạt cũng còn mới, nhưng đệm chăn thì phải đổi.
Ta hơi nhíu mày liếc mắt nhìn Hạ Hầu Du: "Du, ngươi đi bảo Lỗ Á dẫn hai gã sai vặt vào, ngươi cứ đi xem thử nhà trọ này có gì cần phải xử lý không, nơi này giao cho ta đi." Hạ Hầu Du nhíu mày nhìn ta một cái: "Ngươi được không?"
Mẹ nó, biểu thị hoài nghi đối với năng lực của ta là sao?: "Đương nhiên là không có vấn đề, đi đi." Nói xong ta đẩy Hạ Hầu Du đi ra ngoài, sau đó đi vào thư phòng, lấy giấy bút, bắt đầu viết ra đồ muốn mua, chờ sau khi Lỗ Á đến, ta giao tiền và danh sách cho hắn, sau đó để cho hắn dẫn theo hai gã sai vặt đi mua đồ, mà Hạ Hầu Du quả nhiên là một Vương Gia không thể khinh thường, trong thời gian một buổi chiều ngắn ngủn, trên căn bản từng mục sổ sách trong quán cơm đã tra rõ ràng đồng thời rất vô sỉ thu mua trái tim của các vị nhân viên làm việc. Người dân lao động quả nhiên là vô cùng dễ dàng thỏa mãn mà, tăng 30 văn tiền lương một tháng, tất cả mọi người ngoan ngoãn nghe lời tới chỗ này làm việc.
Rất tốt, tốt vô cùng, bản sắc gian thương, ta càng ngày càng tin tưởng cuộc sống gia đình yên ổn của chúng ta có thể trôi qua rất náo nhiệt.
Mà sau khi Lỗ Á trở về, cũng mang về tất cả đồ vật ta cần, ta thay mới đệm giường, chăn, bộ đồ ăn, dụng cụ pha trà, khăn lông... Vật phẩm riêng tư khẳng định không thể dùng lẫn lộn, ôi, nhìn căn phòng hoàn toàn đổi mới, ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ngày mai tốt nhất còn phải tìm hai nha hoàn đến nữa, dù là ta hay là Hạ Hầu Du, đều không phải là người có thể tự mình động thủ cơm no áo ấm, vẫn là phải tìm người tới hầu hạ một tý thôi.
Chỉ là, cảm giác này rất tốt, nhìn gian phòng được thu dọn xong, ta ngồi ở trên giường cười khúc khích, ngay cả Hạ Hầu Du đi vào ta cũng không biết. "Sao thế, một mình cười ngây ngô gì đó?" Hạ Hầu Du đi tới ôm lấy ta, cằm chống ở trên vai của ta, không đùa bỡn tóc của ta từng chút từng chút, có người rất nhàn hạ thoải mái.
Ta nhàn nhạt cười, buông thả tâm tư dựa vào trong ngực của hắn: "Ta cảm thấy rất hạnh phúc. Ngươi biết không, Hạ Hầu Du, trước kia mong đợi lớn nhất của ta chính là như vậy, có thể có một gia đình thuộc về mình, người nhà thân ái, người yêu, mỗi ngày đều có thể ở chung một chỗ, ta có thể giúp bọn họ làm rất nhiều việc, chăm sóc bọn họ, mà trượng phu của ta thì có thể dũng mãnh đảm đương vai trò chủ nhân một gia đình, để cho ta trải qua cuộc sống không buồn không lo, chờ cuộc sống ổn định lại, chúng ta quyết định có hai đứa bé, tốt nhất là một nam một nữ, cuộc sống như thế là ước mơ tha thiết của ta, hiện tại cảm giác giống như cách mơ ước của ta có chút gần đấy." Thật sự, đã từng, mơ ước lớn nhất của ta chính là như vậy.
Nhưng bây giờ thì sao, ta vẫn cười, dựa vào trên người của Hạ Hầu Du, hiện tại, giấc mộng của ta vẫn không có thay đổi.
Hạ Hầu Du ôm chặt lấy ta, một câu cũng không nói, thật lâu, thật lâu sau, hắn mới mỉm cười hôn ta, nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu vậy, làm thê tử của ta có được không?"
"Không cần đâu, người ta còn chưa từng được ngươi theo đuổi đấy." Ta nháy nháy mắt, đẩy Hạ Hầu Du ra, cười híp mắt đứng lên, sau đó hôn thật nhanh một cái trên khuôn mặt thối của người nào đó: "Trước tiên chúng ta phải theo đuổi, rồi thành thân, cuối cùng mới có thể lên giường, thân ái, ta yêu ngươi, cho nên ngươi phải tôn trọng ta, biết không?"
"Ấy, nhưng người ta rất muốn lên giường trước sau đó mới mua vé bổ sung rồi yêu đương mà." Tiểu nhi tử ôm cổ ta, nửa thật nửa giả kháng nghị.
Ta lập tức nhảy lên: "Tiểu tử chết toi, không nên lấy điệu bộ ngươi thường dùng cho nữ nhân sử dụng trên người của ta." Tên khốn kiếp này, không làm việc đàng hoàng mà. Tiểu nhi tử buông tay, rất bất đắc dĩ nhìn ta một tý, sau đó chợt tới gần cắn một cái ở trên vành tai ta, không đợi ta phản ứng kịp thì gian tà cười một tiếng, lui ra: "Vậy thì ta dùng thủ đoạn theo đuổi theo đuổi đàn ông để theo đuổi ngươi là được rồi." Nói xong, tiểu nhi tử cất tiếng cười to, chạy ra ngoài.
Ta tức giận cả người bốc khói: "Tiểu tử chết toi, cái tên hoa hoa công tử siêu cấp này." Lại dám đùa giỡn mẹ của hắn, ta không sống được á. Ta vừa kháng nghị vừa đuổi theo.
"Ha ha ha, bây giờ ngươi đã lên cái thuyền giặc này của ta rồi, không có chỗ để trốn, ngoan ngoãn đi theo ta thôi." Tiểu nhi tử vừa chạy vừa ném mị nhãn (ánh mắt quyến rũ) cho ta, thật sự là ác liệt đến cực điểm, tội ác tày trời!
"Được rồi, được rồi, hai người các ngươi, nếu như yêu tới yêu đi có thể lấp đầy bụng cứ tiếp tục đi." Cảm thấy oán giận đối với cảnh chàng chàng thiếp thiếp vô cùng buồn nôn của chúng ta, Lỗ Á rốt cuộc cũng nhào tới, chặn ngang ôm ta lên, thuận tiện chu một cái lên mặt ta, sau đó cho Hạ Hầu Du một cái liếc mắt, "Đi, mỹ nhân, đi ăn."
Ta khờ ngơ ngác mặc cho đầu bếp nhà chúng ta vô lễ một hồi, sau đó sợ hãi than, hiệp khách thời đại này quả nhiên không cách nào che dấu bản chất Hoa công tử...... Kết quả là, do sự cưỡng chế của đầu bếp mới nhậm chứ, tiểu nhi tử phát điên trong tiếng cười ha ha của ta, cuộc sống mới hoàn mỹ của chúng ta bắt đầu.
Chỉ là, hắc điếm này muốn gió êm sóng lặng kinh doanh tiếp, thật sự là đặc biệt có chút khó khăn......